Cũng là thông qua những thứ này, Lâm Tử Lam mới nhận ra , Tiêu Dật trước kia cùng cô rất quen thuộc.
Nếu không, cũng sẽ không hiểu rõ cô như vậy, sở thích của cô, khẩu vị, thậm chí cách sắp xếp đồ đạc, anh đều rất quen thuộc. Cho nên Lâm Tử Lam mới chắc chắn, cô cùng Tiêu Dật trước rất thân quen.
Vì vậy, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật trò chuyện thật lâu, cuối cùng, Lâm Tử Lam có chút buồn ngủ.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật “Tối hôm nay anh còn đi đâu sao?”
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam có chút mệt mỏi, Tiêu Dật biết, cô luôn luôn ngủ rất đúng giờ, chỉ là nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật ngạc nhiên, “Em muốn anh ở lại sao?”
Những lời này, tràn đầy mập mờ.
Lâm Tử Lam nghe ra, nhưng làm bộ như không có việc gì, duỗi lưng một cái, “Tùy ý anh, dù sao ở đây cũng là địa bàn của anh, phòng nhiều như vậy, anh muốn đi, muốn để lại, tùy ý!”
“Câu trả lời này, quá bình thường!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, ánh mắt trong suốt thoáng qua một tia ánh sáng, nhìn anh ”Vậy anh nghĩ muốn câu trả lời gì! ?”
Lúc này, Tiêu Dật bước tới, hai tay nhẹ nhàng vòng chắc hông của cô, cúi thấp đầu, nhìn cô, “Trong lòng em có đáp án!”
Chẳng biết tại sao, cùng Tiêu Dật ôm, bắt tay, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy không kiêng dè, nhưng bây giờ, Tiêu Dật dùng tư thế này ôm cô, cảm giác trong lòng cô rất khó chịu.
Dường như, làm điều gì đó có lỗi.
Trong lòng, cũng rất bứt rứt.
Chỉ là Lâm Tử Lam cũng không có biểu hiện ra.
Nhìn Tiêu Dật, khóe miệng của cô ngoắc ngoắc, “Trong lòng em có đáp án chính là như thế, muốn đi, muốn ở lại, tùy anh!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Tiêu Dật nhìn chằm chằm môi của cô, “Anh tới nhiều lần như vậy, em cho tới bây giờ cũng không chịu mở miệng nói nha ở lại!”
Những lời này, coi là oán trách sao?
Lâm Tử Lam nhìn anh “Tiêu tiên sinh, anh không nên nói oan cho người khác như vậy, rõ ràng anh rất bận, tại sao lại nói tôi không mở miệng nói anh ở lại, huống chi, nơi này là địa bàn của anh, muốn ở lại, còn phải cần em mở miệng sao?”
“Nhưng nếu như em mở miệng nói, anh nhất định sẽ ở lại, hơn nữa, còn có thể rất vui vẻ!” Tiêu Dật nói, ánh mắt thâm thúy kia, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lâm Tử Lam.
Nhìn ánh mắt thâm tình của Tiêu Dật, vẻ mặt, Lâm Tử Lam cảm giác giống như mình bị lừa gạt, trong lòng rất không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, “Tiêu tiên sinh, anh đừng nói dáng vẻ không vui, quay đầu lại, đều thành tội lỗi của em !” Lâm Tử Lam nói.
“Vốn chính là tội của em!” Tiêu Dật nói, trực tiếpdựa vào người của Lâm Tử Lam.
“Cho nên, em phải ở lại bên cạnh anh cả đời, từ từ chuộc tội. . . . . .”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Tiêu Dật nửa thật nửa đùa, Lâm Tử Lam nhìn không ra, nhưng tình cảm sâu đậm của anh , Lâm Tử Lam có thể cảm thấy được.
Lúc này, Lâm Tử Lam mím môi, nhìn Tiêu Dật “Tiêu tiên sinh, em cảm giác, em đặc biệt chịu uất ức!”
“Nếu uất ức, liền ở lại bên cạnh anh, anh cưng chiều em cả đời. . . . . .” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam, cười gian nói, đôi mắt hơi nheo lại, gương mặt tuấn tú, không nói ra được vẻ đẹp trai mê người.
Cái bộ dáng này, đổi lại là lúc trước, nhất định Lâm Tử Lam sẽ điên cuồng say mê.
Nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ nhìn , nhìn, nhiều nhất là cảm động, Tiêu Dật người đàn ông ưu tú như vậy, Lâm Tử Lam không biết vì sao, chính là cảm giác, thiếu hụt cái gì.
Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, “Anh sẽ làm hư em đấy!”
“Chính là anh thích, muốn đem em làm hư!” Tiêu Dật nói.
Ngay cả Tiêu Dật cũng không ngờ, anh thế nhưng tình cảm đối với Lâm Tử Lam lại sâu sắc như thế.
Lâm Tử Lam ngây cả người, không biết trả lời thế nào, đối mặt với tình cảm sâu đậm của Tiêu Dật, rong lòng Lâm Tử Lam không nói ra được tư vị.
“Đứa ngốc, em đừng quên, em là người phụ nữ của anh, anh yêu em, em không phải lo lắng việc gì, chỉ cần hưởng thụ tốt là được!” Tiêu Dật nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.