Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 356: Chương 356: Mặc Thiếu Thiên trò chuyện cùng Tiêu Dật




Nếu nói cách khác, Lâm Tử Lam đối với Tiêu Dật có thể có một chút cảm giác khác, nhưng nói sẽ không tổn thương cô, Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ tin tưởng.Tiêu Dật cho cô cảm giác, rất thực, giống như người một nhà.

Có người nói, yêu nhau tới mức độ nhất định, người yêu sẽ giống như người nhà.

Là thế này phải không?

Lâm Tử Lam không biết lúc trước cùng Tiêu Dật yêu nhau tới cỡ nào, nhưng cô tuyệt đối tin tưởng Tiêu Dật sẽ không làm tổn thương cô!

Nhìn Tiêu Dật, Lâm Tử Lam gật đầu, “Được, em đồng ý với anh!”

Sau đó, hai người uống một chút rượu, Tiêu Dật nhìn cô “Em không bỏ được thói quen uống rượu trước khi ngủ!” Tiêu Dật nói.

Lâm Tử Lam cười “Trước kia em có thói quen này sao? !”

Tiêu Dật gật đầu, Lâm Tử Lam cười “Xem ra, mặc dù quên mất một số chuyện, nhưngtrong tiềm thức tất cả thói quen vẫn còn!” Lâm Tử Lam cười nói.

Tiêu Dật nhìn gò máLâm Tử Lam, đôi khi cô xinh đẹp trông rất yên tĩnh, có lúc xinh đẹp rất rung động lòng người.

Suy nghĩ một chút, mở miệng, “Được rồi, sau khi uống xong, đi nghỉ ngơi sớm một chút!”

Lâm Tử Lam gật đầu, “Vâng, vậy em đi về phòng! “

Tiêu Dật gật đầu.

Sau đó, Lâm Tử Lam đi về phòng.

Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, Tiêu Dật hít một hơi thật sâu, uống xong rượu đỏ trong tay, cũng xoay người lại.

Trở về phòng, Tiêu Dật ngắm nghía điện thoại trong tay, giống như đang suy tư cái gì.

Đúng lúc ấy thì điện thoại di động lần nữa vang lên.

Nhìn số của Hi Hi, Tiêu Dật do dự một chút, cuối cùng, nhận điện thoại của Hi Hi.

Thật ra thì, Hi Hi chỉ là ôm tư tường muốn thử một chút, không ngờ Tiêu Dật sẽ nghe điện thoại, song khi trong điện thoại truyền tới âm thanh thì trong nháy mắt Hi Hi ngây ngẩn cả người.

“Alo. . . . . .”

Hi Hi ngây cả người, có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không!

“Tiêu Dật thúc thúc! ?” Hi Hi lên tiếng hỏi.

“Ừ, là ta!” Tiêu Dật lên tiếng.

Hi Hi sửng sốt, không ngờ, thế nhưng Tiêu Dật sẽ nhận điện thoại của bé!

“Ảnh Tử nói mấy ngày nay con gọi điện thoại tìm thúc, đã xảy ra chuyện gì sao?” Tiêu Dật ở trong điện thoại hỏi.

Vốn Hi Hi muốn hỏi thẳng vấn đề, nhưng không biết vì sao, Tiêu Dật chủ động nói một câu như vậy, Hi Hi không biết nên làm như thế nào lên tiếng.

Nhưng đây là một cơ hội, Hi Hi làm sao có thể bỏ qua.

Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, “Tiêu Dật thúc thúc, con có chuyện muốn nói với thúc!” Hi Hi mở miệng.

“Chuyện gì! ?”

Thật ra , Tiêu Dật biết Hi Hi nói chuyện gì, nhưng giờ phút này, lại biết rõ còn hỏi.

“Thúc biết không? Mẹ con còn chưa chết, mẹ còn sống!” Hi Hi mở miệng nói từng chữ, những lời này, cũng có một phần ám chỉ cho Tiêu Dật.

Nghe được câu này, Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, nhíu mày, “Thật sao? !”

Chỉ là một câu nói rất bình thản thật sao?

Hi Hi càng chắc chắn ý nghĩ của mình.

Âm thanh của Tiêu Dật, quá mức bình thản, đó là thích mẹ sao, nghe được tin tức mẹ còn sống, sẽ phải rất kích động. Có thể bình thản như bây giờ, nhất định là có nguyên nhân.

“Dạ!” Hi Hi nói thẳng.

Tiêu Dật trầm mặc mấy giây.

“Hơn nữa, mẹ đang ở nước Pháp, Tiêu Dật thúc thúc, chuyện này, thúc biết không? !” Hi Hi hỏi.

Nhìn Tiêu Dật cũng chưa có ý muốn nói, Hi Hi cũng hỏi trực tiếp một chút.

“Nếu thúc nói, không biết, con tin không? !” Tiêu Dật mở miệng hỏi, âm thanh ôn hoà, đối với Hi Hi, anh biết, không thể dùng dùng tư tưởng của một đứa bé đối đãi.

Chỉ là, bé chính là một đứa bén có tâm trí trưởng thành sớm.

Hi Hi vừa muốn mở miệng, lúc này, đột nhiên, điện thoại ở trong tay không thấy.

Hi Hi ngước mắt, liền nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đứng bên cạnh bé, mà điện thoại di động của bé đã đến trong tay Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhận điện thoại, mở miệng, “Tiêu Dật, Lâm Tử Lam có ở trong tay anh hay không! ?”

Nghe được giọng của Mặc Thiếu Thiên, chẳng biết tại sao, Tiêu Dật khóe miệng ngoắc ngoắc.

“Anh cứ nói xem! ?” Tiêu Dật nhếch môi hỏi.

“Tiêu Dật, tôi vì sao không biết, khi nào thì anh đã biến thành con rùa đen rụt đầu? Ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ diện! ?” Mặc Thiếu Thiên tức giận hỏi, đối với Tiêu Dật, không có chút nào khách khí.

Hi Hi ngồi ở chỗ đó, bé hỏi không ra, cha hỏi được cũng tốt.

Tránh cho bé ở đây nói lòng vòng, cũng không biết nên làm sao mở miệng nói.

Nhưng hiển nhiên, Tiêu Dật nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, không có bộ dạng tức giận chút nào, Lâm Tử Lam ở trong tay của anh, rất rõ ràng, người có cô là lợi thế.

Huống chi, bây giờ Lâm Tử Lam đã hoàn toàn không nhớ rõ bọn họ!

“Mặc Thiếu Thiên, anh cũng có sẽ có một ngày như thế! ?” Sau đó, Tiêu Dật lạnh lùng mở miệng.

Thời điểm ở A Thị, anh ta có không ít kiêu ngạo, bây giờ, anh ta cũng khẩn trương rồi hả ? Tức giận! ?

Bây giờ, Mặc Thiếu Thiên càng không vui, càng tức giận, thì anh càng vui mừng.

Nghe Tiêu Dật nói, Mặc Thiếu Thiên nắm đấm lên, nếu như Tiêu Dật ở trước mặt của anh, sợ rằng, Mặc Thiếu Thiên sẽ liều mạng cùng Tiêu Dật.

Nhưng lúc này, anh biết, không phải thời điểm tức giận!

Mặc Thiếu ngày hít thở sâu một hơi, nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại!

“Tiêu Dật, ít nói nhảm, Lâm Tử Lam ở trong tay anh có phải hay không? Mặc Thiếu Thiên cầm điện thoại hỏi.

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, bên kia Tiêu Dật bật lên tiếng cười khẽ, “Anh cứ nói xem? !”

“Tiêu Dật! !” Mặc Thiếu Thiên hét lên một tiếng.

Lúc này, Tiêu Dật Tài lạnh giọng mở miệng, “Mặc Thiếu Thiên, tôi khuyên anh, tốt nhất đừng phí sức nữa, mặc kệ cô ấy ở nơi nào, cũng so với sống bên cạnh anh hạnh phúc hơn!”

“Hơn nữa, anh tuyệt đối sẽ không tìm được cô ấy!” Tiêu Dật nói gằn từng chữ.

Những lời này, rõ ràng, khẳng định Lâm Tử Lam ở trong tay anh ta!

Mặc Thiếu Thiên nắm đấm lên “Cô ấy may mắn hay bất hạnh, không phải tính toán của anh, Tiêu Dật, tôi cho anh một cơ hội, đem Lâm Tử Lam gi¬ao ra đây, nếu không, tôi nhất định sẽ làm anh hối hận!” Ở trong điện thoại Mặc Thiếu Thiên, nói gằn từng chữ.

Dù là uy hiếp, anh cũng uy hiếp!

Chỉ cần có thể tìm được Lâm Tử Lam, anh làm cái gì, đều sẽ không tiếc .

Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, “Đã như vậy, như vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ rồi !” Tiêu Dật nói, sau đó, tự nhiên cúp điện thoại.

“Này. . . . . .”

“Này. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên hướng về phía điện thoại quát to hai tiếng, nhưngbên kia chỉ có tiếng tút tút.

Khi Mặc Thiếu Thiên gọi lại nữa, lại truyền đến, giọng của nhân viên tổng đài, không có tín hiệu. . . . . .

Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên không nhịn được, điện thoại di động, đột nhiên từ trong tay của anh bay ra ngoài, rớt trên mặt đất, nhất thời nát bấy.

Hi Hi nhìn, cảm xúc không muốn điện thoại di động của mình biến thành nát bấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, ánh mắt u ám, giống như đang nghĩ cái gì.

Cuối cùng, qua hồi lâu, Hi Hi mới nhìn Mặc Thiếu Thiên lên tiếng “Cha, ít nhất hiện tại xác định, mẹ đang ở trong tay Tiêu Dật, tin tức này, không có sai!” Hi Hi nói.

Đây là an ủi tốt nhất.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, liếc mắt nhìn Hi Hi.

“Mới vừa rồi cùng Tiêu Dật nói chuyện điện thoại, cha đã biết, nếu không không thể nào nghe được tin tức mẹ con còn sống anh ta còn có thể bình tĩnh đến như vậy, rất dễ nhận thấy, anh ta có thể bình tĩnh như vậy, là bởi vì anh ta sớm đã biết!” Hi Hi nói.

“Mặc dù con không biết Tiêu Dật nói cái gì với cha, nhưng cha à, Tiêu Dật làm như vậy, chính là vì chọc giận cha!” Hi Hi nói.

Hi Hi nói không sai là không có đạo lý.

Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu.

Nhưng đụng phải chuyện của Lâm Tử Lam, anh làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Mặc Thiếu Thiên hít vào một hơi thật sâu, từ từ làm dịu tâm tình của mình lại.

Thật ra, Hi Hi cũng không phải cố ý nhằm vào Tiêu Dật.

Nếu như cha cùng Tiêu Dật công bằng cạnh tranh, Hi Hi cũng sẽ không nói gì, nhưng cha cùng mẹ bây giờ yêu nhau, hơn nữa đã đính hôn, Tiêu Dật còn làm như vậy, thậm chí làm cho người ta tương mẹ đã chết, điểm này, làm quá mức!

Bé hận không được Tiêu Dật, nhưng chuyện này, cũng không cách nào giữ vững tâm tình bình thường đối với Tiêu Dật.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, gật đầu “Cha hiểu rõ, con yên tâm, cha không sao!”

“Vâng!” Hi Hi gật đầu, có mấy lời, tới lúc, cha sẽ hiểu, cho nên, bé cũng không nhiều lời.

Mặc Thiếu Thiên tự nhiên hiểu, nhìn Hi Hi, suy nghĩ một chút mở miệng, “Được rồi, khuya lắm rồi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường, con nghỉ ngơi sớm một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Dạ, cha cũng vậy!” Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu.

Sau đó, xoay người đi ra ngoài.

Hi Hi ở trong phòng, lúc này, mới chú ý tới điện thoại của mình, lúc này, đã vỡ tan tành rồi.

Cũng không biết cha dùng bao nhiêu sức lực.

………………………..

Hôm sau.

Ba người cũng dậy rất sớm, bởi vì thời điểm sáng sớm, Hách Tôn đã đến.

Cho nên, bọn họ cũng dậy rất sớm.

Mặc dù ngày hôm qua cùng Tiêu Dật nói chuyện điện thoại, nhưng xem ra Mặc Thiếu Thiên cũng không có gì khác thường, ít nhất, càng thêm chắc chắn.

Bên trong phòng khách, Mặc Thiếu Thiên cùng Hách Tôn đang nói chuyện.

“Rayne cùng Trữ Xá tùy thời sẽ trợ giúp chúng ta!” Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên lên tiếng.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng đánh một cái vào lồng ngực của Hách Tôn, “Vất vả cho cậu rồi!”

Hách Tôn nhếch môi cười, hạ kính xuống, “Nói nhảm quá nhiều!”

Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc, lúc này, Hi Hi nhìn Hách Tôn, “Hách Tôn thúc thúc cực khổ rồi!”

Ánh mắt Hách Tôn nhìn Hi Hi, “Chúng ta lại gặp mặt!”

Hi Hi gật đầu, cười một tiếng.

Ngay vào lúc này, Hoa Hồng từ trong gi¬an phòng đi ra, quần phong cách nước ngoài, áo màu trắng, tóc dài hơi xoăn, tùy ý thả ở phía sau áo khoác, nhìn hiện lên một vẻ đẹp phong tình.

Bản thân Hoa Hồng đã xinh đẹp, mặc vào như vậy, càng thêm xinh đẹp không dứt.

Chỉ là, trong tay của cô cầm một khẩu súng, xem ra, hết sức khí phách.

Nhìn Hoa Hồng, khiến Hi Hi nghĩ đến một chuyện, phụ nữ đẹp nhất, thường là nguy hiểm nhất.

Hách Tôn cũng quay đầu, thấy Hoa Hồng thì ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu, sau đó trực tiếp đẩy ra.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên thấy Hoa Hồng ra ngoài, mở miệng, “Đi thôi!”

Khởi hành phía Nam - Pyrénées.

Hoa Hồng gật đầu, sau đó mấy người cùng nhau xuất phát.

Mấy giờ hành trình, đã tới Pyrénées. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.