Edit : Oanh Love
Chuyện cũng đã nói xong, tin hay không đều không liên quan đến cô, dù sao, mục đích lần này cô đến cũng chỉ vì Hi Hi.
“Tôi muốn biết, cô từ đâu có được tin tức này ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng không giấu được vẻ kích động hỏi.
Anh đã từng hi vọng để rồi sau đó lại nhận lấy vô vàn thất, loại cảm giác khốn khổ ấy không ngừng gặm nhấm, cắn nuốt tâm hồn anh, khiến anh sắp phát điên.
Hoa Hồng vừa định lên tiếng nhưng ngay lúc này Hi Hi đã mở miệng lên tiếng trước cô, “ Có phải cô nhỏ bảo tỷ mang tin tức này truyền đạt không ?”Hi Hi đưa mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Lưu Ly ?
Mặc Thiếu Thiên cau mày.
Thật ra, sau vụ việc lần đó, Hi Hi cũng đã đem chuyện về Lưu Ly nhắc qua với anh, chỉ là, anh không để trong lòng, bởi vì chuyện của Lâm Tử Lam đã chiếm giữ toàn bộ tâm trí anh, cho nên những việc liên quan đến Lưu Ly anh cũng để ngoài tai, không mấy quan tâm.
Hơn nữa, trong thời gian ba tháng vừa rồi, hai người cũng chưa từng liên lạc lẫn nhau.
Thế nên, Mặc Thiếu Thiên đã sớm đem chuyện này quên mất.
Bây giờ, khi nghe Hi Hi nhắc đến, anh mới chợt nhớ ra.
Ngày đó, mọi người ở dưới mặt đất chỉ lo việc giải cứu, còn Lưu Ly và Tĩnh Nham vẫn ở trên giám sát nhất cử nhất động của tất cả mọi người bọn họ, đương nhiên, Tĩnh Nham là người biết rõ tường tận tình hình lúc đó nhất.
Nếu như tin tức này do Lưu Ly truyền đạt….
Chắc hẳn không sai được…
Bổng nhiên Mặc Thiếu Thiên “soạt” một tiếng, đứng lên.
“ Hiện giờ Tử Lam đang ở đâu ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, anh không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa, muốn ngay lặp tức có thể đến bên cạnh Lâm Tử Lam.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Hi Hi khẽ biến, bé mím môi đưa mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó mở miệng, “Đây cũng là một vấn đề con muốn biết, nhưng chúng ta chỉ nhận được tin tức mẹ vẫn còn sống, còn cụ thể ở nơi nào, con cũng không biết !”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bé lại không quá mức hưng phấn khi nhận được tin tức này.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên mím môi, chuyện này đều không nằm ngoài dự đoán của anh.
Nếu thật sự có thể tìm được Lâm Tử Lam, chỉ sợ dáng vẻ của Hi Hi cũng không ủ rủ như thế này.
Mặc Thiếu Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, dường như đang suy nghỉ đến điều gì.
Ngay vào lúc này, bổng nhiên Hoa Hồng nhớ tới điều gì đó lên tiếng nhắc nhở, “Trong phần tin nhắn ngắn ngủi kia, đề cập đến nước Pháp, nếu như tôi đoán không sai, có lẽ nơi đó là vùng lân cận trong thành phố Paris !”
Nước Pháp ?
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt lên nhìn Hoa Hồng.
Tại sao Lâm Tử Lam lại có thể xuất hiện tại nước Pháp ?
Chân mày Mặc Thiếu Thiên càng thêm nhíu chặt.
Nghỉ thế nào cũng không nghỉ ra, vì sao hiện tại Lâm Tử Lam lại ở Pháp.
Nhưng một khi anh có được tin tức này, quyết sẽ không bỏ qua !
Nghỉ đến đây, Mặc Thiếu Thiên lấy điện thoại di động nhanh chóng gọi một cuộc, “ Vân Dục, cậu giúp tôi liên hệ với những anh em ở Pháp, tôi muốn có ngay phương thức liên lạc với bọn họ !?
Hiện tại, một giây anh cũng không đợi được !
Nếu Lưu Ly đã báo cho Hoa Hồng tin tức này, dĩ nhiên, anh rất tin tưởng !
Kết thúc cuộc gọi, Mặc Thiếu vẫn đứng đó, trong lòng anh giờ này cực kỳ hưng phấn.
Lâm Tử Lam, chỉ cần em còn sống, cho dù chân trời góc biển anh cũng sẽ tìm được em!
Cửa phòng làm việc “ cốc, cốc” vang lên.
“ Vào đi !” Mặc Thiếu Thiên đáp một tiếng, lúc này, Mạc Lương mới chậm rãi đẩy cửa bước vào.
“ Mặc tổng, có thể đi rồi !” Mạc Lương lên tiếng nhắc nhở, giờ anh mới phát hiện, Hoa Hồng và Hi Hi đang ở bên trong, anh đưa mắt nhìn Hi Hi gật đầu một cái.
Nghe Mạc Lương nhắc nhở, Mặc Thiếu Thiên mới chợt nhớ tới, sắp tới còn một hợp đồng cần anh giải quyết, nhưng hiện giờ, anh không còn bất cứ tâm tình nào để làm việc này.
“ Hoãn lại !” Mặc Thiếu Thiên nói thẳng.
Mặc dù Mạc Lương có hơi sửng sốt một chút, nhưng anh vẫn gật đầu, “ Vâng, tôi đã biết !”
Mạc Lương vừa định rời khỏi, nhưng lúc này, Mặc Thiếu Thiên như nhớ tới điều gì, “ Còn nữa, cậu chuẩn bị 3 vé máy bay, vào đúng 11 giờ tối nay bay sang Pháp !”
Mạc Lương đứng ngay cửa ra vào, giật mình, sau đó mới gật đầu, “ Vâng !”
Hi Hi chứng kiến cảnh này, khóe miệng bé ngoắc ngoắc, không cần phải nói, Hi Hi dĩ nhiên phải đi.
Về phần Hoa Hồng, nếu Hi Hi đã muốn đi, cô đương nhiên phải theo sát bảo vệ sự an toàn cho bé.
Vì vậy, mọi chuyện đều được giải quyết một cách dứt khoát, ngắn gọn.
Sau khi quyết định xong hết mọi việc, Mặc Thiếu Thiên liền mang theo Hi Hi và Hoa Hồng trở về.
Chuẩn bị để tối nay sẽ bay sang Pháp.
Mãi cho đến 10 giờ tối, anh vẫn không nhận được cuộc gọi nào của Vân Dục.
Trong lòng Mặc Thiếu Thiên đương nhiên hiểu rõ, Vân Dục đã không có bất kỳ tin tức nào, nếu không Vân Dục nhất định sẽ gọi cho anh.
Suy nghỉ rất nhiều, cuối cùng anh bấm số gọi cho Lưu Ly.
“ Alo..!” Rât lâu mới chậm rãi lên tiếng.
Người nhận điện thoại trả lời cuộc gọi bằng giọng nói rất nhỏ.
“ Anh đây !”Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng.
Lưu Ly ngẫn người, bởi vì cuộc gọi từ một số lạ, cho nên cô cũng không biết người gọi đến là ai, nhưng trực giác báo cho cô biết, cô phải nhận cuộc gọi này.
“ Là anh sao, Thiên Ca !”
“ Ân, là anh !” Mặc Thiếu Thiên đáp lại, âm thanh rất ôn hòa, khiến người khác không cách nào hiểu được tâm tình của anh lúc này.
Lưu Ly biết, kể từ khi anh ấy biết được thân phận thực sự của cô, cũng chưa từng hỏi cô dù chỉ một câu, cô cũng không biết tâm tình của Mặc Thiếu Thiên ra sau trong ba tháng vừa qua, đây cũng là cuộc gọi duy nhất trong khoảng thời gian sau sự việc lần đó.
Mặc Thiếu Thiên đang đắm chìm trong những suy nghỉ, bổng nhiên Mặc Thiếu Thiên lên tiếng hỏi, “ Có thể nói chuyện thông qua điện thoại được không ?”
“ Ân !” Lưu Ly đáp một tiếng.
“ Anh muốn hỏi em về chuyện của Lâm Tử Lam, là thật sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Lưu Ly suy nghỉ một chút, “ Trước mắt, chuyện này em cũng không chắc chắn lắm, em chỉ vô tình nghe thiếu tá phân phó cùng người khác mới biết được !”
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên suy nghỉ một chút, “ Ân, anh đã biết !”
Anh gọi điện thoại đơn giản chỉ muốn xác định lại một chút về tin tức này, có phải do Lưu Ly truyền đến hay không.
“ Chẳng lẽ anh chuẩn bị bay sang Pháp ?” Lưu Ly hỏi.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp trả lời, “ Đúng vậy, 11h đêm nay máy bay sẽ cất cánh !”
“ Em tin, nếu như tin tức này là sự thật, vậy Tĩnh Nham thiếu tá cũng sẽ có mặt tại Pháp !” Lưu Ly nhắc nhở.
Nghe vậy, Mặc Thiếu Thiên ngẩn người, sau đó gật đầu, “ Anh biết rồi !”
Anh biết, Lưu Ly đang nhắc nhở anh, nếu Tĩnh Nham thiếu tá xuất hiện, vậy tin tức về Tử Lam hoàn toàn là sự thật.
“ Nếu như không còn chuyện gì nữa, anh cúp điện thoại, lát nữa sẽ lên đường !”
Vừa dứt lời, Mặc Thiếu Thiên định kết thúc cuộc gọi, lúc này, Lưu Ly bổng nhiên lên tiếng, “ Ca…!”
Động tác của Mặc Thiếu Thiên chợt ngừng lại, ngẩn ra một lúc, “ Còn có việc gì sao ?”
“ Ca, vẫn còn giận Ly nhi sao ?” Lưu Ly nhẹ giọng hỏi.
Về thân phận của cô, cô chưa nói cho anh biết, hơn nữa, cô lại còn giả vờ bộ dạng ngoan ngoãn trước mặt anh, mấy lần, cô bị người khác quấy rối, rõ ràng cô có thể tự mình giải quyết, nhưng đều do Mặc Thiếu Thiên đứng gia giúp cô, không phải cô không muốn nói cho anh biết, mà do cô không biết mở lời ra sao.
Dù sao, thân phận giữa bọn họ lại đối lập lẫn nhau.
Mặc dù mục tiêu của Quốc Tế không phải là Cửa Ngục, nhưng thuy chung bọn họ vẫn là một lính và một tặc, cho nên, không cách nào dung hợp.
Mặc Thiếu Thiên đứng yên một chổ, sau khi nghe Lưu Ly nói, anh sửng sờ một chút, tiếp đó mới lên tiếng, “Mỗi một người đều có lựa chon riêng của mình, nhưng anh tin tưởng, em cũng không nguyện ý lựa chọn một thân phận đối lập với anh, em là người của Quốc Tế, cũng là Ly Nhi, em gái của anh!”Mặc Thiếu Thiến nhấn mạnh từng chữ.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói xong, trong lòng của Lưu Ly mới thoáng nghỉ thông suốt, thậm chí âm thanh không giấu được sự vui sướng của cô, “ Ân, Ly Nhi biết rồi!”
“Nếu như không có chuyện gì nữa anh cúp máy đây !”
“ Vâng !”
Cuộc gọi rất nhanh đã kết thúc.
Lúc này, Hi Hi đi tới nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, “ Cha, tin tức đã được xác định chưa?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, gật đầu, hết sức kiên định.
Nghe được tin tức này, khóe miệng Hi Hi khẽ nhếch lên.
Trong lòng càng tin tưởng vững vàng.
Bé tin, đây không phải là tin vịt, mà là một tin tức dựa trên cơ sở thực tế.
Hoa Hồng ngồi trên sô pha, miệng nhai kẹo cao su, nhìn máy tính trên tay, đối với chuyện bọn họ gọi điện thoại, cô không quan tâm, cung giả vờ như không thấy.
Bổng nhiên, điện thoại Mặc Thiếu Thiên vang lên, nhìn thấy số người gọi đến, anh nhận.
“ Alo, Mặc Tổng !” Mạc Lương gọi tới.
“ Như thế nào ?”
“ Chuyện đã sắp xếp ổn thỏa !”
“ Được, tôi biết rồi !”
“ Có cần tôi tiễn anh ra phi trường không ?” Mạc Lương hỏi.
“ Không cần, tôi sắp lên đường rồi, sắp tới tôi rất bận, việc công ty tạm giao lại cho cậu!"Mặc Thiếu Thiên dặn dò qua điện thoại.
“ Được, tôi biết rồi, xin Mặc Tổng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý thật tốt !” Mạc Lương nói.
“Ân!” Mặc Thiếu Thiên trả lời một tiếng, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Mười giờ hơn, ba người Mặc Thiếu Thiên, Hoa Hồng và Hi Hi, cùng xuất hiện tại phi trường, nhìn ba người tạo thành một bức tranh thật đẹp mắt.
Vô cùng khí phách.
Ba người bọn họ bao trọn một khoang hạng nhất, chuyến đi này đối với anh là một hành trình thật dài, cũng là một chuyến đi tràn ngập hưng phấn.
Trên máy bay.
Vị trí Hi Hi ngồi sát bên cạnh Mặc Thiếu Thiên.
Hoa Hồng tìm một vị trí thoải mái ngủ, trong suốt mười mấy tiếng, không ngủ cô còn có thể làm gì ?
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Cha cảm thấy, chúng ta có thể thuận lợi tìm mẹ về sao?”
Nghe Hi Hi hỏi, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn bé, “Hiện tại một chút tin tức chúng ta cũng không có, nếu bảo thuận lợi, đương nhiên không thể nào, nhưng mặc kệ khó khăn ra sao, cha nhất định sẽ tìm được mẹ con !”
Lời của anh hết sức kiên định.
Hi Hi nhìn dáng vẻ hiện giờ của Mặc Thiếu Thiên, sau đó gật đầu, trong lòng bé cũng cực kỳ kiên định.
Mặc kệ thế nào, khó khăn gian khổ đến dường nào, bé cũng không buông tha việc tìm kiếm mẹ !
Trong lòng hai cha con một lớn một nhỏ đều kiên định như nhau.
Khi máy bay hạ cánh, vừa đúng 8 giờ sáng.
Bọn họ vừa xuống máy bay, đã có người nhận được điện thoại từ trước đứng chờ ngay cửa.
Hi Hi mặc một thân màu đen áo khoát nhỏ, Mặc Thiếu Thiên cũng một thân màu đen khoát thêm áo gió cùng màu, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, Hoa Hồng mang một chiếc kính to màu đen, toàn thân mặc quần áo màu đỏ trông cô nóng bỏng hấp dẫn, trên người Hoa Hồng mang theo một loại khí phách trời sanh, khiến cho người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Ba người mới vừa đi tới cửa phi trường, lập tức lên một chiếc xe màu đen, tiến về khách sạn.