Paris
Nổi tiếng là một đất nước đầy tình yêu và lãng mạng.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy những khoảng khắc lãng mạng nhiệt tình của nhiều đôi lứa.
Người nơi đây không giấu diếm bất kỳ hành động âu yếm thân mật nào đối với tình yêu đích thực của họ, quốc gia không bị ràng buộc bởi những nghi thức phiền phức, chỉ cần hai người yêu nhau, họ sẽ oanh oanh liệt liệt thể hiện tình yêu của mình.
Dọc theo đường đi, Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy những cặp đôi ôm nhau, không bị trói buộc.
Thậm chí, làm cho người ta có cảm giác thật buông lỏng.
Vừa xuống máy bay, Mặc Thiếu Thiên có một cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Lâm Tử Lam nhất định đang ở quốc gia này.
Loại cảm giác ấy, hết sức mãnh liệt, chạm sâu vào nội tâm anh.
Vô luận như thế nào, anh nhất định sẽ tìm cho bằng được Lâm Tử Lam.
Hi Hi cũng có cảm thụ về đất nước này giống Mặc Thiếu Thiên, không biết vì điều gì, bé cứ có cảm giác thiếu hụt một thứ gì đó, nhưng mãi không nghĩ ra.
Hoa Hồng đưa mắt nhìn ngoài cửa kính, thưởng thức cảnh đẹp rất nên thơ, lãng mạng của nước Pháp.
Khi đi ngang qua nhà thờ Đức Bà, rất dễ nhìn thấy cảnh rất nhiều chim bồ câu từ trên mặt đất bay đi, bắt gặp một màn kia, khiến tinh thần mọi người đều rất thư thái, thả lỏng, khóe miệng Hoa Hồng không khỏi nhếch lên một chút.
Thật ra, với thân phận là một đặc công, cơ hội thưởng thức những quang cảnh như thế này thực sự rất ít, hoặc là nói, thời gian rảnh rỗi để ngắm nhìn những cảnh đẹp như vậy không nhiều lắm.
Cũng may, Hợp Tung không giống với Mafia, tồn tại những quy củ cực kỳ tàn ác, ở Hợp Tung chỉ có duy nhất một nữ đặc công chính là cô, Tạp Ni cũng tương đối phóng túng với cô, cho nên cũng không có nhiều quy cũ như vậy.
Chẳng biết tại sao, Hoa Hồng cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Ba người đến Paris ôm ấp ba loại tâm tư tình cảm khác biệt.
Xe dừng lại ngay khách sạn Văn Hoa Đông Phương.
Nằm trên con phố nổi tiếng, cảnh đẹp bậc nhất.
Bọn họ xuống xe, liền trực tiếp cầm thẻ mở cửa vào phòng.
Một căn phòng sang trọng.
Ba người mang theo hành lý rất ít.
Hơn nữa, trong khách sạn này, cần đồ gì đều có.
Một chuyến đi dài mệt mõi, sau khi Hoa Hồng bước vào phòng, cô lặp tức đi tắm.
Hi Hi cũng đi tắm, Mặc Thiếu Thiên tiến đến chiếc bàn, mở máy tình lên.
Lúc này, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên vang lên, anh lặp tức nhận cuộc gọi.
“ Căn bản không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lâm Tử Lam !” Vân Dục nói thẳng.
“ Có phải cậu tiếp nhận tin tức nhầm lẫn không ?” Vân Dục hỏi.
Ba tháng qua, Mặc Thiếu Thiên thu được không ít tin tức, thâm chí nghe được chút tin nào liên quan đến Lâm Tử Lam là anh ngay lặp tức gạt hết công việc trong tay qua môt bên tập trung tìm kiếm cô, nhưng lần nào cũng khiến anh thất vọng.
Cho nên, lần này cũng có khả năng giống những lần trước đây.
“ Không thể nào, tin tức lần này tuyệt đối không sai !”Mặc Thiếu Thiên nói hết sức khẳng định.
Không phải vấn đề liên quan đến tin tức mà Lưu Ly đã cho anh biết.
Bởi vì từ lúc anh xuống máy bay cho tới hiện tại, trong lòng anh luôn có một loại cảm giác rất đặc biệt, anh có thể cảm nhận được Lâm Tử Lam hiện tại đang ở đây.
Nhất định là thế !
“Nhưng, tôi căn bản không tra ra bất kỳ tin tức nào liên quan đến Lâm Tử Lam, nếu như cô ấy thật sự ở Paris, trừ phi có người đã đem tin tức liên quan đến cô ấy giấu đi, nếu không, tại sao tôi không thể tra ra được chút gì !” Vân Dục nói thông qua điện thoại.
Nhắc đến chuyện này, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày.
Rốt cuộc vấn đề nào ở chổ nào ?
“ Tôi sẽ cho người tiếp tục thăm dò, nếu có bất kỳ tin tức nào, tôi sẽ báo cho cậu !” Vân Dục nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
“ Ân , tốt !” Nói xong, anh cũng kết thúc cuộc gọi.
Cầm điện thoại di động trông tay, đôi mắt tĩnh mịch khẽ nheo lại, anh thầm nghĩ vấn đề hiện tại ở chổ nào ?
Rốt cuộc anh đã bỏ sót điều gì ?
Có người đem tin tức của Tử Lam giấu đi ?
Sẽ là ai ?
Tư Tuyệt sao ?
Nhưng Tư Tuyệt đã chết, cho nên tuyệt đối không phải do hắn làm.
Mặc Thiếu Thiên sống chết vẫn không nghĩ ra, loại cảm giác này, rất tệ, khiến anh rất khó chịu.
Ngay vào lúc này, Hi Hi từ trong nhà tắm đi ra, liếc mắt nhìn thấy cha có vẽ cực kỳ khó chịu.
“ Thế nào cha ?” Hi Hi tiến tới hỏi.
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Hi Hi, “ Vân Dục nói, căn bản không tra ra được bất kỳ tin tức nào liên quan đến mẹ con !”
Nghe thế, sắc mặt Hi Hi cũng sa sầm một chút, ngay sau đó, bé ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ Cha, con biết cha nóng ruột, con cũng vậy, rất muốn có thể nhanh chóng tìm được mẹ, nhưng con cũng hiểu, chúng ta mới tới nơi này, hiện tại chưa được nghỉ ngơi, mẹ biến mất ba tháng nay, muốn tìm được, khẳng định rất khó khăn, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị lâu dài!”
Những lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam hiện đang ở nơi này, anh cũng đã tới đây, lại không tìm được cô, loại cảm giác như vậy để cho anh nhớ lại khoảng thời gian ba tháng trước, anh cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Nghĩ tới đây, anh cảm thấy rất đau đầu, khẽ vươn tay, từ từ xoa bóp giữa mi tâm.
Vấn đề tốt cuộc nằm ở chổ nào ?
Tại sao, anh cứ có cảm giác bản thân đã bỏ quên cái gì ?
Nhưng bây giờ, không cách nào nhớ nổi.
Nhin vẻ căng thẳng của cha mình, Hi Hi cũng hết sức đau lòng, bé biết cha sốt ruột tìm kiếm mẹ, nhưng bé cũng không hi vọng cha phải chịu nhiều áp lực.
“ Cha, đi tắm rữa một chút đi, tắm có thể khiến người ta buông lỏng rất nhiều !” Hi Hi ở một bên khuyên nhủ.
Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, hướng về phía phòng tắm đi tới.
Thấy cha chịu đi, lúc này, Hi Hi tắm xong bé thay một bộ quần áo, lặp tức tiến đến ngồi trước máy vi tính.
Lập tức truy cập vào hệ thống Hợp Tung.
Tạp Ni đang online, thấy Hi Hi login, “ Bảo bối, cậu chịu online rồi ư ?”
“ Ân !” Hi Hi nhang chóng đáp một tiếng.
“ Cậu và Hoa Hồng đều đi Pháp ?” Tạp Ni hỏi.
“ Ân !” Hi Hi đáp một tiếng, sao đó nhớ tới cái gì, “ Tại sao anh biết ?”
“ Hoa Hồng bảo ta tra giúp về tin tức của mẹ cậu, cậu ại biến mất mười mấy tiếng không login, tôi biết ngay là cậu đã đi Pháp !” Tạp Ni nói.
Nghe vậy, Hi Hi hiểu rõ và bé chợt nhớ tới điều ì, ngòn tay trên bàn phím nhanh chóng gõ chữ, “ Như thế nào? Tra được chưa ?”
“ Không có, không thu hoạch được gì !” Tạp Ni cũng nói thẳng.
“ Ở Pháp, tôi đã cho người dùng toàn lực truy tìm lục soát khắp nơi, đều không có tin tức của mẹ cậu !” Tạp Ni nói.
Cửa Ngục không có tin tức, Hợp Tung cũng vậy.
Xem ra, bọn họ gặp phải một vấn đề khó giải quyết.
“ Tin tức có thể bị nhầm lần không ?” Tạp Ni hỏi.
“ Sẽ không, tin tức này từ nội bộ Quốc Tế Chống Khủng Bố truyền tới, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề!” Hi Hi nói hết sức khẳng định.
“ Quốc Tế Chống Khủng Bố ?” Tạp Ni hỏi lại.
“ ÂN !” Hi Hi gật đầu.
“ Cậu xâm nhập vào hệ thống Chống Khủng Bố hả ?” Tạp Ni lại hỏi.
“ Thủ hạ dưới trướng Thiếu tá Tĩnh Nham chính là cô nhỏ của tôi !” Hi Hi nói gằn từng chữ, “ Là cô nhỏ nói cho tôi biết !”
Nghe thế, Tạp Ni hoảng sợ mấy giây.
Mặc Tử đang bận nhưng khi nhìn thấy tin tức này anh cũng sửng sốt không kém Tạp Ni.
Bao gồm cả Thẩm Dạ Thiên.
Quốc tế chống khủng bố, thuộc hạ của Thiếu tá Tĩnh Nham lại là cô nhỏ của Hi Hi, em gái của Mặc Thiếu Thiên????
Chuyện sao lại có thể cẩu huyết đến mức này??
Ứơc chừng khoảng mấy phút sau, Tạp Ni cùng Mặc Tử và Thẩm Dạ Thiên trong nháy mắt bộc phát.
“ Con bà nó !”
“ Chuyện này tại sau cậu không sớm nói cho chúng tôi biết !” Tạp Ni hỏi.
“ Mọi người không biết ?” Hi Hi hỏi ngược lại.
“ Chết tiệt, cậu không nói, chúng ta làm sao biết ?” Tạp Ni lúc nào cũng thân sĩ nay lại buông ra những lời thô tục, cũng không thể trách anh, chỉ có thể trách tin tức này, quá quá kinh người.
Mẹ nó, trước kia chuyện Mặc Thiếu Thiên là cha bé còn chưa tính !
Hiện tại Quốc tế chống khủng bố, thế lực đối đầu số 1 của Hợp Tung, thuộc hạ của Thiếu tá Tĩnh Nham lại là cô nhỏ của bé, thử hỏi, trên thế giới này còn có chuyện cẩu huyết nào hơn thế không ? Đáng sợ hơn chuyện này không ?
Hi Hi vẫn cảm thấy chuyện này không có chút kịch tính nào hết, trực tiếp mở miệng, “ Tôi tưởng Hoa Hồng đã nói cho mọi người biết chuyện này!” Hi Hi nói hết sức tùy ý, tất cả mọi chuyện vô tình đẩy hết sang người Hoa Hồng.
Nhưng Hoa Hồng không phải là người nhiều chuyện, nên cô đối với chuyện riêng của Hi Hi, chưa từng tiết lộ nữa lời.
Cô đối với Hi hi rất hứng thú, những người khác chỉ là phù vân.
Cho nên, kết quả, Hoa Hồng chưa nói.
Bọn Tạp Ni dĩ nhiên không biết.
Mà Hi Hi lại cứ tưởng bọn họ đã biết.
Chuyện chính là như vậy !
“ Mẹ kiếp!” Tạp Ni mắng to.
“ Trời, Hi Hi, cậu phải thành thật khai báo, cậu còn có tin tức giật gân nào gạt bọn tôi nữa không ?” Mặc Tử cũng hỏi.
Trái tim bé bỏng yếu ớt của bọn họ đều bị Hi Hi dọa hỏng !
Hi Hi thao tác rất nhanh trên máy tính, lặp tức trả lời, “ Không có !”
“ Cậu chắc chắn chứ ?” Mặc Tử lại hỏi thêm.
“ Xác định, mọi người nên tin tưởng nhân phẩm của tôi !” Hi Hi nói.
“ Cậu cảm thấy cậu có thứ đó sao ?” Mặc Tử đáp trực tiếp trở về một câu.
Hi Hi “……………..”
“ Sau chuyện của cha cậu, cậu cũng từng nói không còn chuyện gì gạt chúng tôi, hiện tại, cậu cảm thấy bản thân còn tồn tại loại nhân phẩm cậu nói sao ?” Mặc Tử nói không chừa một chút mặt mũi cho Hi Hi.
“ Chuyện về cô nhỏ, gần đây tôi mới biết được, cũng không phải là chuyện gì trọng đại!” Hi Hi thẳng thắn.
“ Cậu nên sớm một chút nói cho bọn tôi biết !”
“ Tôi tưởng mọi người đã biết, tôi cũng thật sự không ngờ Hoa Hồng lại chưa nói gì ?” Hi Hi nói.
“ Mẹ nó, hiện tại Hoa Hồng đang đứng về phía người bên đấy !” Mặc Tử hô to, ba tháng này, Hoa Hồng trở lại gây không ít chuyện cùng với cậu, nhưng chỉ cần nhắc đến Hi Hi, cô ta lặp tức sẽ thay đổi nghiêm chỉnh lại.
Mặc Tử rất hoài nghi về điều này, chẳng lẽ, Hoa Hồng thực sự yêu Hi Hi ?
Điểm mấu chốt đó là, Hoa Hồng cũng đã thừa nhận.
Hiện tại là đạo lý chó má gì đây !!!
Điểm này, Hi Hi cũng chưa tùng phủ nhận, xác thực, Hoa Hồng đối xử rất tốt đối với bé.
“ Vậy cho tôi xin lỗi !” Hi Hi nói, “ Nhưng hiện giờ tôi nói cho mọi người biết cũng không muộn mà !”
“ Mẹ nó, lần trước thiếu chút nữa lão tử chết trong tay thiếu tá Tĩnh Nham, cô nhỏ của cậu biết chuyện này không ?”
“ Ân, cô nhỏ có từng nói qua với tôi về việc này !” Hi Hi nói.
Tạp Ni, “…………………”
Vậy thì không có gì hay để nói nữa rồi !
Vốn Tạp Ni vẫn còn một chút chuyện muốn hỏi, nhưng khi nghe Hi Hi trả lời như thế, trong nháy mắt, Tạp Ni cảm giác mình có thể câm miệng !
Mặc Tử thấy Tạp Ni không nói gì, cậu cũng đang lúc rãnh rỗi, ngược lại hỏi Hi Hi mấy câu, “ Sao cậu không nói sớm, biết vậy, mời chô nhỏ của cậu ăn một bữa cơm, như vậy sau này có thể nhận được rất nhiều tin tức….!”
Tạp Ni, “……………..”
Hi Hi, “……………..”
“ Nếu cậu không sợ thiếu tá Tĩnh Nham, thì cứ việc hẹn gặp mặt nhé !” Hi Hi nói, vừa trò chuyện, đồng thời vừa trên máy tính mở ra xem một chút tin tức, chuyện này đối với bé, thực sự không vấn đề gì !