Nghe giọng nói Lưu Ly, Hi Hi lập tức hào hứng, "Là cô trở lại!"
Vừa nói, Lưu Ly từ ngoài cửa đi đến.
"Cô!" Hi Hi kêu lên đầu tiên.
Lúc nhìn thấy Hi Hi bình yên vô sự, Lưu Ly cười, vươn tay ôm lấy Hi Hi.
"Rốt cục cô đã trở lại!" Hi Hi nói.
"Cha mẹ cháu kết hôn, sao cô có thể không trở lại!" Lưu Ly cười nói.
Qua mấy lần nói chuyện điện thoại cùng Hi Hi, cô đã biết, Mặc gia có thay đổi rất lớn.
Ít nhất hiện tại Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đã có thể ở lại Mặc gia.
Đây là tin tức mà người ta khó thể tin được.
Nhìn Lưu Ly, Hi Hi cười.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, "Đã trở lại! ?"
"Dạ!" Lưu Ly cười gật đầu.
"Thiếu tá chịu bỏ qua cho em! ?" Mặc Thiếu Thiên nhướng mắt hỏi.
Nói đến chuyện này, Lưu Ly cười, tiến tới nói gì đó bên tai Mặc Thiếu Thiên, sau khi nghe được, Mặc Thiếu Thiên hiểu quay đi.
Hi Hi nhìn, nháy mắt, "Hai người đang nói gì! ?"
Lưu Ly nhìn Hi Hi cười, "Chuyện này, không thể nói cho cháu biết!"
"Tại sao! ?" Hi Hi lập tức hỏi ngược lại.
"Bởi vì. . . . . . Đây là bí mật!" Vừa nói, Lưu Ly vừa cười, không nói gì, trực tiếp vòng qua Hi Hi đi tới.
Lưu Ly trực tiếp đi tới, cùng Lâm Tử Lam chào hỏi.
Hi Hi đứng ở đó, chân mày chau lại.
Tại sao nhắc tới thiếu tá, họ lại thần bí như vậy?
Chẳng lẽ. . . . . . Thiếu tá đã tới thành phố A rồi?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hi Hi nhìn Tạp Ni cùng Lý Thuận, mới vừa rồi Lưu Ly cùng Mặc Thiếu Thiên nói nhỏ với nhau, Tạp Ni cũng nhận ra, đang cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, sau khi thấy ánh mắt Hi Hi, mọi người từ phía bên kia đi qua.
Vừa đến, Hi Hi nhìn Tạp Ni, "Anh nói, thiếu tá Tỉnh Nham có đến đây không! ?"
"Tôi cảm thấy có thể có!" Tạp Ni dùng nói chỉ hai người nghe được.
"Một chút tin tức cũng không nhận được!" Hi Hi nói.
"Tôi cũng không!" Tạp Ni nói.
"Vậy làm sao bây giờ! ?" Hi Hi hỏi.
"Tôi gọi điện thoại hỏi Thẩm Dạ Thiên một lát!"
"Ừ!" Hi Hi gật đầu, sau đó nhớ tới cái gì, "Anh ra vào cẩn thận một chút!" Hi Hi nhắc nhở.
Ai cũng biết, thiếu tá Tỉnh Nham vô cùng căm hận Tạp Ni, nhìn thấy anh hận không thể giết chết, cho nên, ở nơi không lớn không nhỏ này, Hi Hi hy vọng Tạp Ni đi lại cẩn thận.
Tạp Ni nhíu mày.
Cũng không biết tại sao, mặc dù thiếu tá nhiều lần ra tay với anh rất độc ác, nhưng anh chưa bao giờ thấy hận thiếu tá .
Anh luôn luôn nghĩ, chẳng lẽ là vì anh ta là cảnh sát, còn anh là cướp sao?
Giống như chính là nguyên nhân này, Tạp Ni vẫn nghĩ như vậy.
Ý nghĩ lừa mình dối người này, Hi Hi đã không chịu được
Trong phòng khách, vẫn tiếng nói cười như trước.
Lúc này, Hoa Hồng đến bên Hi Hi, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhìn Hoa Hồng đến, Hi Hi nghiêm túc nói, "Hình như Thiếu tá Tỉnh Nham đã đến thành phố A rồi, nhưng còn chưa chắc chắn!"
Nghe thế, Hoa Hồng nhíu mày, "Đã đến! ?"
"Chưa chắc chắn, Tạp Ni đã đi xác nhận!"
Nói đến cái này, Hoa Hồng nhíu mày, "Cậu nói Tạp Ni có thể gặp nguy hiểm không?"
Nghe thế, Hi Hi cũng nhìn Hoa Hồng, "Hẳn là. . . . . . sẽ không!"
Dù sao nơi này là thành phố A, cho dù thiếu tá Tỉnh Nham muốn động thủ, cũng không phải là chuyện dễ dàng, anh ta không nên lựa chọn ra tay ở đây.
Đúng lúc này, Tạp Ni đi đến, Hi Hi cùng Hoa Hồng đồng thời nhìn về phía sau, sau khi Tạp Ni đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt họ.
"Tại sao lại nhìn tôi như vậy! ?" Tạp Ni nhìn họ hỏi.
Lúc này, Hoa Hồng cùng Hi Hi mới thu hồi tầm mắt, Hi Hi nhìn anh, "Như thế nào?"
Tạp Ni gật đầu, "Chính xác rồi!"
Nghe thế, suy nghĩ của Hi Hi cùng Hoa Hồng dường như giống nhau, vô cùng đồng tình nhìn Tạp Ni.
"Ánh mắt hai người là có ý gì! ?" Tạp Ni nhìn họ hỏi.
"Đi lại cẩn thận!" Hi Hi tỏ ra đồng cảm nhìn Tạp Ni, sau đó đi ra.
"Cầu chúa phù hộ cho anh, Amen!" Vừa nói, Hoa Hồng cũng đồng cảm nhìn liễu Tạp Ni một cái, rồi đi ra.
Tạp Ni, ". . . . . ."
Nhìn hành động của hai người, Tạp Ni không biết nói gì.
Tầm mắt nhìn về phía Lý Thuận, Lý Thuận cũng mở miệng, "Tôi luôn ủng hộ anh!" Nói xong cũng đi ra.
A!
Trên thế giới này, đáng thương nhất chính là nhận ra bạn mình chính là những người xấu.
Bên kia, đang sắp xếp chi tiết cho hôn lễ.
Từ Từ cùng Cảnh Thần, còn có Lưu Ly ở chung một chỗ nói chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù bình thường thoạt nhìn Lưu Ly rất vô tư, nhưng nói chuyện một lúc, mặc dù nói không nhiều, nhưng mỗi một câu, cũng làm cho người nghe thoải mái.
"Rốt cuộc có mấy phù dâu! ?" Lúc này, Từ Từ hỏi.
"Bốn phù dâu, bốn phù rể!" Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
"Bốn phù dâu! ?" Lưu Ly nghi ngờ.
"Dĩ nhiên chính là bốn cô gái đang ở đây rồi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Còn có em sao?" Lưu Ly hỏi.
"Dĩ nhiên, về lễ phục của mọi người, tôi đã chuẩn bị xong"! Mặc Thiếu Thiên nói.
Lưu Ly cười, chỉ muốn trở lại tham gia hôn lễ, nhưng không nghĩ tới làm phù dâu.
Chỉ có Hoa Hồng không có ở đó, sau khi nghe thấy mới biết được, mình cũng là phù dâu.
"Tôi cũng phải làm phù dâu?" Hoa Hồng hỏi.
Mọi người nhất trí gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ họ đều đồng ý, Hoa Hồng còn có thể không đồng ý sao?
Trên đời này chuyện gì cô cũng đã làm, chỉ chưa làm cô dâu vàvphù dâu.
Cuối cùng không có cách nào đành gật đầu.
"Vậy, phù rể là ai!" Từ Từ lại hỏi.
"Cái này. . . . . ." Nói đến cái này, tầm mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Vân Dục cùng Tiếu Ly.
"Tiếu Ly, Vân Dục, còn có Hách Tôn, Trữ Xá!"
Nói đến Tiếu Ly cùng Vân Dục, ánh mắt Từ Từ vừa nhìn lướt qua Tiếu Ly, dáng vẻ Tiếu Ly vẫn thản nhiên như cũ, tầm mắt không hề nhìn qua.
"Hách Tôn cùng Trữ Xá là ai! ?" Lúc này, Cảnh Thần hỏi.
"Ngày mai họ sẽ tới đây, đến lúc đó các cô sẽ biết!"
Cảnh Thần gật đầu, Từ Từ cũng thu hồi tầm mắt.
Đối với hai nhân vật nổi tiếng này, sợ là chỉ có Lưu Ly cùng Hoa Hồng mới biết được.
Lúc này, Vân Dục nhíu mày, "Đúng rồi, Thiếu Thiên, chúng tôi làm phù rể cho cậu, cậu cho bao nhiêu tiền lì xì đây! ?" Vân Dục nói giỡn.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười, "Đừng tưởng rằng phù dâu cùng phù rể là dễ làm như vậy, đến lúc đó, cần hai người cùng phối hợp biểu diễn tiết mục, chờ các cậu làm xong, rồi nói chuyện tiền lì xì!"
Cái này, mới quan trọng.
Lúc họ nghe điều này, trong nháy mắt trợn tròn mắt.
Mà Từ Từ chỉ nhìn về phía Tiếu Ly, mà Tiếu Ly không có ý kiến, không nói gì, vẫn luôn là một bộ dạng rất bình thản, dường như cái gì cũng không quan tâm, giống như không để ý.
Cảnh Thần không suy nghĩ nhiều, dù sao cũng là góp vui, Hoa Hồng cũng không ý kiến, dù sao chỉ là chơi đùa.
Chỉ có Vân Dục cảm thấy hứng thú nhất, "Cái này, tôi thích!"
"Nói thích, nhớ làm tốt, phải tìm người hợp tác!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Ok!" Vân Dục đáp một tiếng, vừa định mở miệng mời người làm bạn gái của mình, "Vị cô nương này. . . . . ." Mục tiêu của Vân Dục là Cảnh Thần.
Đúng lúc này, Tiếu Ly bỗng nhiên mở miệng, "Cảnh Thần, chúng ta cùng nhau hợp tác!"
Cảnh Thần đang cùng Lâm Tử Lam nói chuyện, chợt nghe những lời này của Tiếu Ly, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Không khí bốn phía, trong nháy mắt ngưng tụ .
Từ Từ ngồi ở đó, nghe Tiếu Ly nói, chỉ hơi nháy mắt.
Mà sau khi Cảnh Thần nhận ra tình huống, ánh mắt nhìn Từ Từ.
Lúc này, Tiếu Ly mở miệng lần nữa, "Cứ định như vậy!"
"Nhưng. . . . . ."
"Vân Dục, chúng ta cùng hợp tác đi!" Lúc này, Từ Từ bỗng nhiên nhìn Vân Dục mở miệng.
Vân Dục cũng sững sờ, "Cái này. . . . . ."
"Quyết định như vậy!" Từ Từ cũng hết sức dứt khoát nói.
Vân Dục, ". . . . . ."
Không khí, có cần quái dị như vậy không?
Vốn là Vân Dục muốn mời Cảnh Thần, như vậy cho Tiếu Ly cơ hội, nhưng không nghĩ tới thế nhưng. . . . . .
Nhìn ra, là anh cố ý!
Nhưng Vân Dục không hiểu nổi anh nghĩ như thế nào .
Có đôi khi, tâm tư đàn ông cũng thật khó hiểu!
Nhìn Tiếu Ly buồn bực không biết lúc nào mới có thể tỉnh ngộ lại, nếu như vậy, làm anh em, làm sao có thể không giúp anh!
Vân Dục lập tức mỉm cười, "Tốt, nhưng tôi nghĩ góp vui cần phải tương đối gợi cảm, không biết cô có thể chấp nhận không?"
"Anh có ý kiến gì không! ?"
"Tôi cảm thấy, nhảy một điệu nhảy nóng bỏng thì thế nào? Xoay người như thế này...!" Vừa nói, Vân Dục đặt tay lên bả vai Từ Từ.
Một giây này, ánh mắt Tiếu Ly lơ đãng nhìn về phía bên kia.
Từ Từ quen thoải mái, không cảm thấy có cái gì, suy nghĩ một lát, gật đầu, "Tôi đồng ý, vừa hay tôi cũng đã học qua vũ đạo, hẳn là không thành vấn đề!"
"Cô đã học qua à? Vậy thì không còn gì tốt bằng rồi, đến lúc đó, nhất định chúng ta đè bẹp đối phương!" Vân Dục cười nói.
Vì hôn lễ Lâm Tử Lam, dĩ nhiên Từ Từ rất tận tâm tận lực, không thể không biết Vân Dục đề xuất ra quá đáng, chỉ đành phải gật đầu đồng ý.
Mà Tiếu Ly bên kia, nhìn không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nhưng Lưu Ly cũng hiểu được.
Vân Dục làm như vậy là cố ý .
Nhìn Tiếu Ly, anh không có bất kỳ hành động gì, nhưng đến lúc đó, anh thật sự còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Ánh mắt nhìn Từ Từ, một cô gái vô cùng ngây thơ!
Lưu Ly không nhịn được thở dài.
Bốn phù dâu, bốn phù rể, thoáng cái hai đôi đã định, chỉ còn lại hai cô chờ ngày mai Hách Tôn cùng Trữ Xá tới.
Hoa Hồng cũng đứng ở đó, nhìn ra không khí có điểm gì là lạ, nhưng cũng không nói gì.
Từ trước đến giờ chỉ cần là chuyện không liên quan đến Hi Hi, cô luôn luôn mặc kệ.
Hiện tại, họ chờ Hách Tôn cùng Trữ Xá tới là được.
Mặc dù không khí có hơi khác thường, nhưng không khí rất vui vẻ, hôn lễ Mặc Thiếu Thiên tới gần, so với lúc trước xem ra, là một chuyện không thể nào tin nổi.