Lâm Tử Lam gật đầu, "Nếu không hôn lễ cũng sẽ không chuẩn bị gấp như vậy, chỉ sợ bụng ngày càng lớn lên, đến lúc đó không thể mặc áo cưới!" Lâm Tử Lam nói.
Nghe thế, Cảnh Thần nghiêm túc gật đầu, "Ra là như vậy!"
Chẳng qua nói đến điều này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, chân thành mở miệng, "Tử Lam, cậu thật hạnh phúc!"
Nghe thấy câu này, bỗng nhiên Lâm Tử Lam ngây ngẩn cả người, nhìn Cảnh Thần, nghiêm túc mở miệng, "Cậu cũng sẽ hạnh phúc, nhất định, mình tin tưởng!"
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cười, gật đầu, "Ừ!"
Lâm Tử Lam nhìn cô cười, cũng không có nói ra chuyện Trần Mặc, nhưng là cô tin, Cảnh Thần hiểu ý của cô.
"Được rồi, bây giờ cậu sắp làm cô dâu rồi, nhất định phải luôn vui vẻ, không nên nghĩ nhiều như vậy!" Cảnh Thần nói.
Nghe Cảnh Thần nói, Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, Cảnh Thần bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tò mò, từ từ lại gần Lâm Tử Lam, "Cậu ở đây từ tối hôm qua tới giờ à! ?"
Lâm Tử Lam gật đầu.
"Không cãi nhau! ?"
"Xảy ra chuyện hôm qua Thiếu Thiên dũng cảm cứu người, cả ngày hôm qua trôi qua yên bình!" Lâm Tử Lam nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Cảnh Thần không hiểu ý Lâm Tử Lam nói, nháy nháy đôi mắt, "Có ý gì?"
Cho nên, Lâm Tử Lam đem chuyện xảy ra ngày hôm qua kể cho Cảnh Thần.
Thật ra thì, khi hai người rảnh rỗi ở chung một chỗ sẽ tám một số chuyện, Cảnh Thần đối với tình hình của Lâm Tử Lam, coi như tương đối hiểu rõ.
Cho dù không biết Lâm Tử Lam, nhiều năm như vậy, quan hệ Mặc Thiếu Thiên cùng Mặc gia cô cũng có nghe thấy.
Sau khi nghe thấy, Cảnh Thần kinh ngạc, "Không trách được hôm nay thấy Mặc tổng không cử động được, tay còn băng bó, không nghĩ tới nghiêm trọng như thế!"
"Nghiêm trọng thì đã không tới công ty!" Lâm Tử Lam cười nói.
Mặc Thiếu Thiên là một người điển hình cuồng công việc, trở lại đã vùi đầu vào công việc.
Theo lời anh nói, kiếm tiền để nuôi vợ con!
Cảnh Thần cười, "Chỉ nói vậy, không nghĩ tới Mặc tổng lại làm như thế!"
Nghe thế, Lâm Tử Lam cũng cười, điều này cô cũng đã đoán trước được, "Mặc dù bề ngoài Mặc Thiếu Thiên thoạt nhìn rất lạnh nhạt vô tình, nhưng về tình thân, anh ấy rất khát khao, chuyện như thế này, anh ấy tuyệt đối sẽ không nhìn thấy mà ngoảnh mặt làm ngơ!"
Nghe Lâm Tử Lam nói, ánh mắt Cảnh Thần nhìn cô, trên mặt nở nụ cười, "Tử Lam, hình như mình nhìn thấy trên mặt của cậu hiện hai chữ! ?"
"Chữ gì! ?"
"Hạnh phúc!"
Nghe thế, Lâm Tử Lam nhịn cười không được nở nụ cười, mặc dù cô cùng Mặc Thiếu Thiên đã trải qua không ít chuyện, nhưng xét cho cùng, cô rất hạnh phúc .
Cho dù khắp cả người bị thương, nhưng Mặc Thiếu Thiên lại chưa bao giờ làm cô cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến, đây là cô thấy hạnh phúc.
Bất kể là lúc nào, chỉ cần cô đủ dũng khí tiếp tục, bất kể tới khi nào, tình trạng gì, cô cũng sẽ không từ bỏ.
Mà Mặc Thiếu Thiên cũng là người như vậy.
Bất cứ lúc nào, trừ khi làm cô có nửa phần dao động.
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam tươi cười như hoa, Cảnh Thần mở miệng trêu chọc, "Ai từng nói Mặc tổng không phải là loại đàn ông mà cô ấy thích đây? Hiện tại, hình như không phải là như vậy!"
Nghe Cảnh Thần nói, Lâm Tử Lam cười, "Thế sự vô thường, đôi khi có một số việc, cuối cùng lại nằm ngoài dự tính của chúng ta, nhưng bất kể kết quả là gì, chỉ cần chúng ta làm theo trái tim mình, không hối hận là được!" Lâm Tử Lam cười nói.
Lời này, là cố ý nói cho Cảnh Thần nghe .
Mặc dù Cảnh Thần không nói ra, nhưng cô hiểu.
Suy nghĩ một lát, Cảnh Thần nắm tay Lâm Tử Lam, "Cậu không cần lo lắng cho mình, mình biết nên làm như thế nào!"
"Bất kể như thế nào, cũng đừng quan tâm quá trình như thế nào, mà phải đối mặt với bản thân mình!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
Nghe thế, Cảnh Thần cười.
Sắp tới hôn lễ của Trần Mặc, mà họ, cũng đã nói rất rõ ràng.
Tất cả, cũng đã tính .
Chẳng qua những thứ này, Cảnh Thần không nói với Lâm Tử Lam, cô sắp kết hôn, không muốn cô vì chuyện của mình mà lo lắng nên chỉ gật đầu, "Ừ, mình biết rồi, cậu đừng lo lắng cho mình!"
Lâm Tử Lam cười.
Cho nên, đến trưa, hai người ở Mặc gia nói chuyện.
Mãi cho đến Mặc Thiếu Thiên trở lại, Cảnh Thần mới rời đi, trong khoảng thời gian này Cảnh Thần được nghỉ, lúc nào cũng có thể đến thăm Lâm Tử Lam.
Vì Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cố ý lạm dụng tư quyền cho Cảnh Thần nghỉ ngơi.
Thật ra thì, cũng là vì chuyện của Cảnh Thần cùng Trần Mặc, Mặc Thiếu Thiên làm như vậy, hai chuyện cũng dễ dàng.
Điều này Lâm Tử Lam cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên quyết định sáng suốt.
Bởi vì Mặc Thiếu Thiên bị thương, mấy ngày qua họ ở tại Mặc gia, cũng may thái độ Cung Ái Lâm thay đổi rất nhiều, mặc dù không chủ động lấy lòng, nhưng tuyệt đối không hề có sắc mặt khó chịu.
Điều này cũng là chuyển biến tốt đẹp.
Mặc Thiếu Quần ngày ngày ở trong công ty sắp phát điên, nhưng vì bị Mặc Thiếu Thiên ép buộc, vẫn làm tốt công việc.
Có lẽ, chính vì điểm này, làm cho Cung Ái Lâm vô cùng yên tâm.
Bất kể như thế nào, gia đình êm ấm, Lâm Tử Lam hy vọng từ trước tới nay, Cung Ái Lâm thay đổi, cũng là một chuyện tốt, họ cũng yên tâm.
Trong nháy mắt, còn mấy ngày nữa là tới hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.
Mặc dù Mặc Thiếu Thiên bị thương, nhưng cũng đã bắt đầu lành, theo lời của Tạp Ni, khuôn mặt không tổn thương là được.
Không làm chậm trễ việc tiến hành hôn lễ, chẳng qua là lúc động phòng, đoán chừng Mặc Thiếu Thiên sẽ bị thua thiệt.
Gần tới hôn lễ, trên dưới Mặc gia, còn có trong công ty, không khí rất vui vẻ.
Nói như thế nào, Mặc Thiếu Thiên vui, tất cả đều vui, Mặc Thiếu Thiên không vui, ai cũng đừng mong vui.
Lúc này, chứng minh những lời này.
Ngày này, Mặc Thiếu Thiên mới nhận được áo cưới, Mặc gia hết sức náo nhiệt.
Hoa Hồng, Tạp Ni, Lý Thuận, Vân Dục, Tiếu Ly, còn có Cảnh Thần, Từ Từ, hầu như nhân viên đều đến đông đủ, vô cùng náo nhiệt.
Cùng nhau bàn bạc ngày kết hôn sẽ làm sao.
Hi Hi rất chú ý, rốt cục cũng sắp đến ngày này rồi, bé phải làm cho hôn lễ đặc biệt long trọng.
Tiếu Ly cùng Từ Từ đến cuối cùng, nhưng vừa đúng lúc, gặp nhau ở cửa.
Một người lái xe tới đây, một người đi taxi tới.
Từ Từ vừa đi đến cửa, vừa thấy Tiếu Ly cũng đứng ở đó, "Ông chủ, sao anh cũng ở đây! ?"
Lúc nhìn thấy Từ Từ, ánh mắt Tiếu Ly là lạnh nhạt, là bình tĩnh, "Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng!"
"Tôi. . . . . ." Từ Từ hơi ngừng lại, ngón tay đan vào nhau, sau đó hết sức chắc chắn mở miệng, "Tôi là phù dâu!"
Tiếu Ly nhíu mày, ánh mắt quét qua cô, trực tiếp đi vào, "Tôi là phù rể!"
Nghe thế, Từ Từ trợn tròn mắt.
Thế giới này có cần phải nhỏ như vậy không?
Nói như vậy, ông chủ của cô là bạn của Mặc Thiếu Thiên?
Lúc Từ Từ phục hồi lại tinh thần, Tiếu Ly đã đi vào.
"A, ông chủ, anh chờ một chút, tôi còn có lời muốn hỏi anh. . . . . ." Vừa nói, Từ Từ vừa chạy vào.
Phòng khách, một rừng người.
Tiếu Ly dừng lại, Từ Từ đuổi theo phía sau, thiếu chút nữa đâm vào lưng Tiếu Ly, may là thắng lại kịp thời.
Nhìn dáng vẻ Từ Từ, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần nhìn nhau.
Nhiều người như vậy, ánh mắt đều nhìn về nơi này, ánh mắt đầy thú vị nhìn hai người.
Dù vậy, thoạt nhìn Tiếu Ly vô cùng bình tĩnh.
"Ông chủ, anh đi nhanh như vậy làm gì? Tôi có lời muốn hỏi anh!" Từ Từ ở phía sau oán trách nói.
"Hỏi gì?" Tiếu Ly hỏi.
Đúng lúc này, Từ Từ thấy phòng khách có nhiều người như vậy, thoáng cái không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút mở miệng, "Hình như, tôi đã biết đáp án. . . . . ."
Tình huống này rồi, cô còn không hiểu sao?
Chẳng qua là, tại sao cho tới bây giờ anh ta cũng không nói a a a!
"Ông chủ, anh với Mặc Thiếu Thiên là bạn bè, tại sao chưa bao giờ nói!" Từ Từ ở phía sau hỏi.
"Tôi quen biết người nào, cũng phải báo cáo cho cô một tiếng sao?"
"Không phải, nhưng. . . . . ." Nhưng cái gì, Từ Từ nói không ra.
Bởi vì, sớm biết, cô có thể nhờ cậy Lâm Tử Lam, để Mặc Thiếu Thiên nói với anh ta, như vậy sẽ không ở trong công ty ngày ngày bị anh chỉnh, mặt nóng còn mông lạnh.
Cô cũng không biết rốt cuộc cô đắc tội anh chuyện gì!
Tiếu Ly lạnh lùng, Từ Từ sớm đã thành thói quen, còn cô nhiệt tình trước sau như một, không có biện pháp, vì công việc, rốt cuộc cô phải kiên trì.
Nhưng xem ra đàn ông khắp nơi, chỉ có mình Tiếu Ly không hiểu được thương hoa tiếc ngọc là gì.
Nhưng, người ở đây có thể hiểu được, cũng chỉ có Vân Dục cùng Mặc Thiếu Thiên.
Lúc này, Vân Dục nhìn anh, "Tiếu Ly, nói như thế nào thì người ta cũng là một cô gái, nói chuyện với cô ấy thì không thể nhã nhặn một chút sao! ?"
"Đồng ý!" Lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng nói.
"Đồng ý!" Cảnh Thần cũng giơ tay nói.
Lúc này, Từ Từ mới lấy lại tinh thần, biết họ nói gì, Từ Từ cười, "Không có chuyện gì, tôi đã quen, ông chủ, ngài duy trì như vậy là được!" Từ Từ nói.
Tiếu Ly, ". . . . . ."
Nhìn dáng vẻ Từ Từ, Vân Dục cười, "Tiếu Ly, xét đến cùng cậu làm gì người ta, mà có thể làm cho người ta nói ra lời tuyệt vọng như vậy. . . . . ."
Tiếu Ly chỉ thản nhiên nhìn Vân Dục một cái, không nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng mở miệng, "Đúng vậy, nói như thế nào Từ Từ cũng là một cô gái, cậu không biết thương hoa tiếc ngọc, cũng không cần vô tình như vậy!"
Nghe thế, đột nhiên Tiếu Ly ngước mắt nhìn anh một cái, Mặc Thiếu Thiên cười không nói gì.
Có lẽ, không ai hiểu lời Mặc Thiếu Thiên nói, nhưng Lâm Tử Lam nghe đã hiểu.
Trong lời này, nhất định là có chuyện xưa .
Chẳng qua, lúc này, Lâm Tử Lam không nói ra, âm thầm giữ trong lòng.
Lúc này, trong phòng khách khôi phục tiếng nói cười.
Chẳng qua là, Từ Từ ngồi ở đó, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tiếu Ly, nhưng Tiếu Ly chưa từng nhìn về phía cô bên này.
Dáng vẻ lạnh nhạt kia, làm Từ Từ hết sức xem thường.
Lâm Tử Lam do dự nhìn, sau đó nhìn thoáng qua Tiếu Ly, cô nhớ Mặc Thiếu Thiên từng nói với cô chuyện của Tiếu Ly, Tiếu Ly yêu một người phụ nữ rất sâu đậm, hơn nữa, đến bây giờ vẫn chưa từng từ bỏ đi tìm cô. . . . . .
Nếu như Từ Từ thích Tiếu Ly, sợ là một chuyện rất gian khổ. . . . . .
Đang lúc này, phía ngoài truyền đến giọng nói của quản gia, "Đại tiểu thư, cô đã trở về! ?"
"Chú Trương, đã lâu không gặp!" Ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo của Lưu Ly.
Nghe giọng nói Lưu Ly, Hi Hi lập tức hào hứng, "Là cô trở lại!"
Vừa nói, Lưu Ly từ ngoài cửa đi đến.