Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, Lâm Tử Lam lúc này mới nhè nhẹ mà gật đầu .
Hiểu.
Chỉ là. . . . . . . . .
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tại sao lại theo dõi em?”
“Chỉ là muốn thử một chút!”
“Tại sao lại lấy em ra thử?” Lâm Tử Lam hỏi, nếu như Mặc Thiếu Thiên làm như vậy, Lâm Tử Lam chẳng phải một chút tự do cũng không có sao?
Nếu đi tới nơi nào, Mặc Thiếu Thiên đều nhất nhất theo dõi, cô cùng ở chung với ai, anh không phải đều biết hết sao?
Mẹ kiếp, mặc dù không thấy có ai theo dõi mình, nhưng cũng không có cảm giác an toàn.
Nghe Lâm Tử Lam hỏi thế, Mặc Thiếu Thiên cười, nhìn cô, “Không theo dõi em, làm sao biết em gặp Lục Tử Thịnh hả ?” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Đây không phải trọng điểm phải không?
Trọng điểm là vì cái gì mà muốn theo dõi cô a!
Tại sao Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam nói chuyện vĩnh viễn không cùng một đề tài đây?
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, đây không phải trọng điểm phải không?”
“Đây chính là trọng điểm!” Mặc Thiếu Thiên khẳng định nói.
Lâm Tử Lam yên lặng.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô thật bất đắc dĩ.
Cùng nói chuyện với người không bình thường, nhất định không nên có suy tư bình thường.
Lâm Tử Lam trầm mặc.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt ‘bu’ lại, nhìn cô, “Lâm tiểu thư, em hình như không có chút nào khẩn trương?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, “Em khẩn trương cái gì?”
“Ở sau lưng anh đi gặp Lục Tử Thịnh, chẳng lẽ không sợ anh tức giận sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Nghe lời của anh nói, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn anh, “Em với anh ấy không có gì, vậy em là vì cái gì mà sợ anh tức giận?” . . . . . .
“Thật không có gì?”
“Anh không tin em?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Không phải là không tin em, mà là anh không tin anh ta!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh ta đối với em có tâm tư gì, đừng cho là anh không nhận ra! !” Mặc Thiếu Thiên bĩu môi nói.
Ngay từ lúc lần đầu tiên nhìn bọn họ ăn cơm cùng nhau, Mặc Thiếu Thiên cũng đã nhận ra.
Trong ánh mắt kia của Lục Tử Thịnh, hận không thể đem Lâm Tử Lam ăn vào trong bụng!
(Thanh Dâng: Còn có cách ví nói nào hay hơn không anh Thiếu Thiên :)2 :)2 )
Đối với lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam lắc đầu một cái, “Người ta hiện tại cũng có bạn gái rồi!” Lâm Tử Lam nói.
“Vậy thì thế nào? Bạn gái anh ta không xinh bằng em!” Mặc Thiếu Thiên nói thẳng. . . . . . .
(Thanh Dâng: Ồ!!! Em cũng thích cách anh Thiếu Thiên nói thẳng :mrgreen: )
Nghe được câu này, Lâm Tử Lam ‘phù’ một tiếng bật cười.
Có thể khen bạn gái không ngượng miệng vậy sao?
Trên thế giới này chắc cũng chỉ có Mặc Thiếu Thiên có thể nói ra những lời này.
Chỉ một câu nói chọc Lâm Tử Lam vui, cô nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, khiêm tốn một chút!”
“Anh đây là nói thật, tại sao lại phải khiêm tốn?” Mặc Thiếu Thiên phách lối nói.
Bà xã của mình xinh đẹp, Mặc Thiếu Thiên đương nhiên là muốn khoe khoang!
Lâm Tử Lam nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng từ từ nâng lên nụ cười.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Sao vậy? Lâm tiểu thư, chẳng lẽ em không cảm thấy thế sao? ?”
Lâm Tử Lam có thể lắc đầu sao?
Lâm Tử Lam cũng như vậy, cũng tương đẳng với người hay tự kỷ tự yêu bản thân, làm sao sẽ lắc đầu, vì vậy, Lâm Tử Lam hướng về phía Mặc Thiếu Thiên cười, gật đầu một cái.
“Cho nên, cách Lục Tử Thịnh xa một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên, tuyệt đối so với lật sách còn nhanh hơn.
Lâm Tử Lam ngây cả người, ngay sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nâng lên một chút ý cười, “Mặc Thiếu Thiên, em có thể lý giải là, anh đang ghen sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, chợt nhíu mày, “Có thể, chỉ cần em cách xa anh ta một chút!”
Ý của Mặc Thiếu Thiên là, chỉ cần cô cách xa anh ta một chút, lý giải kiểu gì đều được!
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lâm Tử Lam phát hiện, cùng nói chuyện với Mặc Thiếu Thiên, nhất định phải có đủ cái chứa đựng sự tức giận, nếu không, tức chết cô!
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc tiên sinh, phương thức anh ghen, thật đúng là đặc biệt!” Lâm Tử Lam như có điều suy nghĩ nói.
Nghe thế , Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, vốn là lười biếng tựa vào ghế, nhưng nghe Lâm Tử Lam nói thế, nhất thời, tròng mắt của anh thoáng qua một tia sáng.
Anh ngồi dậy, lại gần Lâm Tử Lam, “Thật ra thì, còn có phương thức đặc biệt hơn, em cần thử một chút phải không?”
Lâm Tử Lam lái xe, nhất thời trước không hiểu ý Mặc Thiếu Thiên, hoặc là, cô không thấy trong ánh mắt kia của Mặc Thiếu Thiên có điều khác biệt!
Cô hỏi thẳng, “Phương thức gì?”
Lời vừa nói ra xong, Lâm Tử Lam nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bàn tay Mặc Thiếu Thiên, đưa thẳng tới trên người Lâm Tử Lam sờ soạng, vị trí là, bộ ngực của Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cả kinh, “Mặc Thiếu Thiên, anh làm gì đấy?”
“Anh đang ghen, cho nên, bình thường anh ghen, đặc biệt thích làm chuyện như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam dằng dặc nói.
“Biến thái!” Lâm Tử Lam tức giận mắng.
“Còn có thể biến thái hơn đấy!”
Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên mở cúc áo của cô, trực tiếp đưa tay vào trong áo cô, chạm tới áo lót Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên linh động khéo léo dò xét bên trong, chạm vào da thịt Lâm Tử Lam.
Tại bộ ngực của cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve, bộ ngực là một trong những nơi mẫn cảm nhất của phụ nữ, Mặc Thiếu Thiên cứ như vậy duỗi tay một cái đi vào, Lâm Tử Lam cả kinh, thiếu chút nữa mất hồn, “Mặc Thiếu Thiên! ! !” Cô kinh hô một tiếng.
Mặc Thiếu Thiên hài hước cười, vẻ mặt yêu nghiệt, “Anh đây!”
“Đem tay anh lấy ra, em đang lái xe!” Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Cô lái xe như vậy, khó bảo toàn sẽ không có người từ ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh này a a!
Cô cũng không muốn mặt mình ở trang đầu đâu.
Hơn nữa còn là tin tức như vậy!
Lâm Tử Lam nhất định sẽ điên mất!
Mặc Thiếu Thiên, anh nhất định phải kích thích như vậy sao? ? ? ?
Lâm Tử Lam muốn điên rồi !
“Em lái xe là việc của em, anh không có làm trễ nãi em à!” Mặc Thiếu Thiên vô cùng vô sỉ nói, nét mặt kia, thật đang cần ăn đòn.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Đối mặt với trình độ vô sỉ của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thật không biết nên nói gì.
Lúc này, tay của Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng lớn mật, trực tiếp trêu chọc ngay vào ‘trung tâm’.
Lâm Tử Lam run rẩy, không biết làm sao.
Hiện tại đang lái xe, lại không thể không chú ý.
Lâm Tử Lam thật muốn điên rồi!
“Mặc Thiếu thiên, em đang lái xe, đừng làm rộn!” Lâm Tử Lam nói, dở khóc dở cười, Mặc Thiếu Thiên làm như vậy, cô rất dễ phân tâm, hơn nữa, đầu óc cô bây giờ đang loạn rồi đây.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, khóe miệng mang theo nụ cười, “Vậy em kêu một tiếng Thiếu Thiên ca ca, anh liền buông tay!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Lâm Tử Lam, tâm tình anh rất tốt.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bộ dáng kia, không đạt được mục đích, thề, không bỏ qua.
Vì vậy, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, bất chấp.
“Thiếu Thiên ca ca. . . . . .” Lâm Tử Lam cứng ngắc kêu một tiếng, một lòng nghĩ Mặc Thiếu Thiên mau mau đem cái tay ma trảo kia ra.
Mặc Thiếu Thiên nghe vậy, cau mày, “Lâm tiểu thư, em có thể dịu dàng một chút không?”
Dịu dàng? Còn phải dịu dàng?
Tốt!
Vậy thì dịu dàng!
Hiện tại em nhịn anh!
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó từ từ mở miệng, “Thiếu Thiên ca ca. . . . . .”
Một tiếng này, giọng nói của Lâm Tử Lam rất nhẹ, rất dịu dàng.
Vốn là, Mặc Thiếu Thiên chỉ muốn trêu chọc Lâm Tử Lam, nhưng không ngờ nghe một tiếng này, làm cho anh ngây ngẩn cả người.
Vốn là giọng nói của Lâm Tử Lam rất dễ nghe, vậy mà vừa gọi như vậy, Mặc Thiếu Thiên khốn đốn, cảm giác giống như là có vật gì đó phất nhẹ trong lòng, ngứa một chút.
Mặc Thiếu Thiên hình như có thể tưởng tượng dáng vẻ Lâm Tử Lam đứng trước mặt anh, nháy mắt với anh, dịu dàng kêu anh một tiếng ‘Thiếu Thiên ca ca’.
“Còn không buông tay?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới hồi hồn, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng nhếch lên mang sự hài lòng, “Không sai là giọng nói như vậy, chỉ là lần sau nên kết hợp với vẻ mặt thì tốt hơn!” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói, nói xong, tay của anh ở trên ngực của Lâm Tử Lam cố ý mè nheo dời xuống một chút, rồi sau đó lưu luyến lấy ra.
“Lâm tiểu thư, cảm giác rất tốt! !” Mặc Thiếu Thiên khen ngợi nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói thế, Lâm Tử Lam trong lúc lơ đãng, khuôn mặt trắng nõn chẳng mấy chốc đỏ ửng.
Mặc Thiếu Thiên, anh chờ đấy! ! !
Lâm Tử Lam oán hận mà nghĩ!
Chỉ là, cũng may Mặc Thiếu Thiên lấy tay ra, Lâm Tử Lam thả lỏng rất nhiều, cũng tập trung tinh thần lái xe.
“Áo!” Lâm Tử Lam cắn răng nói.
Lần này Mặc Thiếu Thiên cũng không có nói gì, mà là ngoan ngoãn chỉnh sửa áo cho Lâm Tử Lam, mu bàn tay cứ không ngừng cọ vào ngực Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam thật hoài nghi, Mặc Thiếu Thiên có phải là cố ý hay không!
(Thanh Dâng: Chẳng nhẽ ảnh vô ý, ảnh mà vô ý, em thề, em ra đường nhặt được tiền à :mrgreen: )
Sau khi sửa sang xong, Mặc Thiếu Thiên mới lười biếng ngồi xuống!
“Mặc Thiếu Thiên, anh không cần mạng sống, nhưng em cần, anh có biết như vậy rất dễ gây phân tâm hay không!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, giọng nói mang theo sự dạy dỗ.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Ai nói? Vậy là em không đủ tập trung tinh thần!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh như vậy, ai có thể tập trung tinh thần được đây!” Lâm Tử Lam nói.
“Lâm tiểu thư, em không tập trung được tinh thần, nói rõ là em có cảm giác, đó là ý chí của em không đủ kiên định!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Nói nhảm, ai có thể ở lúc đó mà tập trung tinh thần được!” Lâm Tử Lam nói.
“Đó là do em kiến thức nông cạn, em không có nghe nói sao? Trước có một người đàn ông, vừa lái xe, vừa ‘đánh máy bay’[*], người ta còn không xảy ra chuyện gì, cho nên, Lâm tiểu thư, chút chuyện này cũng không chịu nổi, chỉ có thể nói là ý chí của em quá kém!” Mặc Thiếu Thiên nói.
[*] chắc là mang nghĩa ám chỉ ‘làm việc’ ở trên xe.
Đánh máy bay. . . . . . Lâm Tử Lam đổ mồ hôi.
Người nào xấu xa như vậy a!
Đây cũng quá kích thích đi!
Chỉ Lâm Tử Lam nghĩ, thật có hạng người như vậy sao?
“Anh nghe ai nói?” Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
“Một người ở Thành phố A, từng ở thành phố truyền khắp tin này” Mặc Thiếu Thiên nói, nói đến cái này, mặt mày hớn hở.
Lâm Tử Lam hé mắt, “Xem anh nói say sưa ngon lành như vậy, em còn tưởng rằng là Mặc Đại Tổng anh cơ!” Lâm Tử Lam vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói.
“Anh nào có thể xấu xa như vậy!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Anh từ trước tới giờ đều cùng phụ nữ ‘làm việc’ ở trên giường, ở trên xe chưa từng có, huống chi ‘chơi’ những thứ kích thích này, Mặc Thiếu Thiên mới không làm!
“Nếu không phải anh, anh cũng đâu có thể nói nhẹ nhàng như vậy!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói thế, Mặc Thiếu Thiên chợt nhướng mày, tròng mắt thoáng qua tia sáng, gò má hoàn mỹ như điêu khắc hiện ra cái bóng, anh từ từ nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Thật ra thì, anh thật muốn thử một chút , không bằng, dưới sự phối hợp của Lâm tiểu thư?”