Nói thế nào đi nữa thì Lục Tử Thịnh cũng là vì nghĩ cho cô.
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, Lục Tử Thịnh sửng sốt.
Anh còn là chưa hiểu cô.
Không ngờ cô cứ như vậy mà nói ra những lời ấy.
Nhưng anh lại nghĩ, Mặc Thiếu Thiên là người như vậy, thế nhưng có thể có được một người phụ nữ như Lâm Tử Lam.
Không thể không thừa nhận, vận số của Mặc Thiếu Thiên, thật sự rất làm cho người ta hâm mộ.
Suy nghĩ một chút, Lục Tử Thịnh nhìn cô, khóe miệng tràn ra nụ cười khổ sở, “Không ngờ Mặc Thiếu Thiên trước kia là người như vậy, thế nhưng lại có thể có được em!” Những lời này, xuất phát từ nội tâm của Lục Tử Thịnh.
Lâm Tử Lam sững sờ, những lời này, cô thích nghe.
“Anh ấy đời trước tích phúc!” Lâm Tử Lam cười nói.
Lục Tử Thịnh cũng bị Lâm Tử Lam chọc cười.
Nhìn Lục Tử Thịnh cười, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Thật ra thì, tình yêu chính là tin tưởng lẫn nhau, nếu như ngay cả cái này cũng làm không được, cứ thế yêu nhau thì có ý nghĩa gì đây?” Lâm Tử Lam nói.
Xác thực, là đạo lý này.
Nếu như trong tình yêu mà cứ tràn đầy sự hiểu lầm, như vậy, đoạn tình cảm này cuối cùng cũng sẽ đi tới ngõ cụt.
Cho nên, đối với tình yêu, thì phải tin tưởng lẫn nhau.
Lâm Tử Lam tin tưởng Mặc Thiếu Thiên, chỉ cần yêu, thì cô liền tin.
Đây chính là Lâm Tử Lam.
Lục Tử Thịnh gật đầu một cái, Lâm Tử Lam so với những người cùng lứa tuổi, cô chín chắn nhiều hơn, hiểu được nhiều hơn, và hiểu được sự thay đổi đáng để quý trọng.
Nhìn Lâm Tử Lam, trong lòng Lục Tử Thịnh cảm giác nói không ra lời.
Ngay vào lúc này, sau lưng chợt truyền đến âm thanh.
“A Thịnh!”
Nghe thế, Lục Tử Thịnh sững sờ, chân mày nhíu lại, quay đầu lại nhìn.
Lâm Tử Lam sững sờ, ngay sau đó ngước mắt nhìn phía trước.
Chỉ thấy một cô gái đi tới.
Cô gái rất đẹp, vóc người mảnh mai, không hề giống những người con gái thích mặc váy đầm, ngược lại cô mặc một chiếc jean chín phân, một chiếc áo giả kiểu Tây, xem ra, xinh đẹp lại mới mẻ.
Cô cầm trong tay một chiếc túi xách, đi thẳng tới chỗ bọn họ.
“A Thịnh, làm sao anh biết em ở chỗ này?”
Cô gái trực tiếp đi tới bên cạnh Lục Tử Thịnh, đôi tay đặt ở trên bả vai Lục Tử Thịnh thân mật hỏi.
Lục Tử Thịnh sững sờ, nhìn cô đặt tay trên bả vai mình, đứng lên, “Làm sao em biết mà tới đây?”
Sắc mặt của anh cũng không tốt.
Chỉ là cô gái cũng không ngại, cô cười nhìn anh, “Em với bạn hẹn gặp mặt ở chỗ này, dừng xe liền nhìn thấy xe anh, cho nên đi vào xem một chút, không ngờ anh ở đây thật!” Nói xong, cô nhìn Lâm Tử Lam, cau mày, “Vị này là. . . . . .”
Cô bé kia nhìn Lâm Tử Lam, cau mày, cảm thấy nhìn quen mắt, nhưng không nghĩ ra là đã gặp qua ở nơi nào.
Lúc này, Lục Tử Thịnh không có giới thiệu, Lâm Tử Lam lại đứng lên, cười, duỗi tay về phía cô gái, “Xin chào, tôi tên Lâm Tử Lam, tôi là học muội của học trưởng!”
Nhìn Lâm Tử Lam vươn tay, cô gái cũng đưa tay ra, “Xin chào, tôi tên là Lê Tuyết, bạn gái A Thịnh!”
Nhìn bọn họ bắt tay, Lục Tử Thịnh cau mày, hình như rất không vui, càng không vui khi Lê Tuyết nói câu nói kia.
Nhưng Lâm Tử Lam nhìn bọn họ, nở nụ cười nhạt.
“Tôi giống như đã gặp qua cô ở chỗ nào rồi!” Lê Tuyết nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam sửng sốt.
Chẳng lẽ là thấy ở trên TV?
Mặc dù tin tức bị Mặc Thiếu Thiên phong hủy, nhưng vẫn có không ít người biết.
Lâm Tử Lam cười cười, “Thật sao? Chỉ là, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô!” Lâm Tử Lam cười nói.
Cũng không nghĩ nên giải thích quá nhiều.
Lê Tuyết nhìn Lâm Tử Lam, suy nghĩ một chút, “Thật sao? Khả năng này là do tôi suy nghĩ nhiều rồi!”
Nói xong, cô lại nhìn Lục Tử Thịnh, “Mới vừa rồi em gọi điện cho anh không được, em cứ cho rằng là anh đang họp ở công ty!” Lê Tuyết nói.
“Điện thoại ở trong xe, không mang theo!” Lục Tử Thịnh không mặn không lạt nói, thái độ đối với Lê Tuyết, rất là lạnh nhạt.
Chỉ là Lê Tuyết tịnh không để ý, “Cha em nói mời anh ngày mai tới nhà ăn cơm!”
Lục Tử Thịnh gật đầu một cái, “Anh biết rồi!”
Lê Tuyết lúc này mới nhếch môi.
“Đúng rồi, em không làm trễ nãi thời gian của hai người chứ?” Lê Tuyết nhìn bọn họ hỏi.
Lâm Tử Lam cười lắc đầu, “Không có, chúng tôi cũng đã nói chuyện xong rồi, hơn nữa cũng đang muốn đi về!”
Nói xong, Lâm Tử Lam nhìn Lục Tử Thịnh, “Học trưởng, nếu như không có chuyện gì, em đi về trước!” Lâm Tử Lam nói.
Lục Tử Thịnh nhìn Lục Tử Thịnh, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cũng không mở miệng, gật đầu một cái, “Được!”
Vì vậy, Lâm Tử Lam cầm túi xách, nhìn Lục Tử Thịnh, cười nói, “Học trưởng, có lúc cần phải học cách quý trọng người bên cạnh!”
Nói xong, Lâm Tử Lam hướng Lê Tuyết gật đầu một cái, tỏ vẻ chào, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vốn là, Lê Tuyết còn e ngại Lâm Tử Lam, nhưng sau khi nghe Lâm Tử Lam nói những lời đó, cô hoàn toàn không để ý rồi.
Cô ấy vốn là người cũng không làm cho người ta thấy ghét, khi nghe cô ấy nói thế, Lê Tuyết phát hiện không cách nào ghét người phụ nữ này.
Lục Tử Thịnh đứng tại chỗ, nghe lời nói Lâm Tử Lam, khóe miệng tràn nụ cười khổ.
Điều kiện tiên quyết là, có thể quên cô mới được! . . . .
Lâm Tử Lam mới vừa đi đi ra ngoài, nhấn cái chìa khóa, xe ‘tít tít’ một tiếng, Lâm Tử Lam mở cửa xe, vừa mới ném túi xách vào, lúc này, liền nghe có người phía sau gọi mình.
“Lâm tiểu thư!”
Lâm Tử Lam quay đầu lại, nhìn người sau lưng cô, “Lê tiểu thư, còn có chuyện gì sao?”
Lê Tuyết đi lên, nhìn cô, “Cám ơn cô!”
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn cô, “Cám ơn tôi cái gì?”
“Thật ra thì tôi biết cô chính là người trong lòng của A Thịnh, trong ví của anh ấy tôi thấy có hình của cô, còn có hình nền máy vi tính, đều là hình của cô, tôi mới vừa nói giống như đã gặp cô ở đâu rồi, là cố ý nói như vậy!” Lê Tuyết nói.
Lâm Tử Lam cau mày, không ngờ Lê Tuyết lại nói thẳng như vậy.
Chỉ là, cô ấy nói như vậy, Lâm Tử Lam ngược lại không thấy ghét cô.
Nhưng mà đối với việc trong ví của Lục Tử Thịnh có hình của cô, còn có hình nền máy vi tính cũng là hình của cô, những chuyện này, Lâm Tử Lam xác thực không biết.
Lâm Tử Lam nhìn cô, “Sau đó thì sao?”
“Thật ra thì tôi vẫn muốn gặp cô một chút, xem cô rốt cuộc là người như thế nào, hôm nay tôi đã gặp được, chỉ là, tôi không thấy ghét cô như trong tưởng tượng!” Lê Tuyết nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, Lê Tuyết nói thẳng, làm cho cô cảm thấy cô ấy có mấy phần đáng yêu.
“Cho nên cám ơn cô, cám ơn cô đã nói với A Thịnh câu nói kia!” Lê Tuyết nói, cô cũng là người có cảm giác, có thể bởi vì một câu nói mà thích một người, và cũng có khả năng bởi vì một câu nói mà ghét một người.
Rất dễ nhận thấy, cô đối với Lâm Tử Lam là loại người trước.
Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Không cần cám ơn tôi…tôi chỉ hi vọng học trưởng có thể hạnh phúc!”
Lâm Tử Lam nói như vậy, Lê Tuyết cười, nhìn Lâm Tử Lam, xác thực, cô là một người phụ nữ rất xuất sắc.
Trước kia cô có ghen tỵ qua, hâm mộ qua, nhưng khi gặp được, cô lại không ghen tỵ.
Cô có lòng tin, Lục Tử Thịnh nhất định sẽ yêu mình!
“Cô yên tâm, anh ấy sẽ hạnh phúc!” Lê Tuyết nói.
Rất khó để có một cô gái có lòng tự tin như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn cô, “Hảo hảo quý trọng!”
Lê Tuyết gật đầu.
Vì vậy, Lâm Tử Lam chuẩn bị rời đi, lúc này, Lê Tuyết liếc mắt liền thấy xe của Lâm Tử Lam.
Là xe của Mặc Thiếu Thiên , ở Thành phố A không ai không biết, không ai không hiểu à!
“Cô lái xe. . . . . . của Mặc Thiếu Thiên?” Lê Tuyết nhìn Lâm Tử Lam kinh ngạc hỏi.
Có tin đồn, vị hôn thê trước kia của Mặc Thiếu Thiên – Trọng Nhược Tình còn không có cơ hội lái xe của Mặc Thiếu Thiên , nhưng bây giờ Lâm Tử Lam lại lái xe của anh ta. . . . . .
“Có thể nhìn ra, mắt nhìn không tệ!”
Lâm Tử Lam vừa muốn trả lời, lúc này, sau lưng lại vang lên một âm thanh tà mị.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Lê Tuyết quay đầu lại, thì thấy Mặc Thiếu Thiên đứng đằng sau họ.
Lâm Tử Lam nhìn anh có chút kinh ngạc, “Làm sao anh biết mà tới chỗ này?”
Anh không phải đi cùng Vân Dục có chuyện thương lượng gì rồi sao?
Mặc Thiếu Thiên đi tới, trực tiếp đi tới trước mặt của Lâm Tử Lam, ôm lấy cô, “Sợ em bị người ta lừa chạy mất, cho nên tới xem một chút! !”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Em chỉ là cùng học trưởng tới uống ly cà phê!”
“Anh biết, anh ta có tâm tư gì khác, em cảm thấy anh hiện tại bây giờ còn ở lại chỗ này sao!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Ngươi lam nhìn anh, “. . . . . .”
Nhìn bọn họ ở chung một chỗ liếc mắt đưa tình, Lê Tuyết một hồi kinh ngạc, không ngờ thật sự là anh ta.
Cho nên, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam ở chung một chỗ?
Lúc này, Lê Tuyết mới chợt nhớ tới cái gì đó, mấy ngày trước có ký giả đưa tin trực tiếp, chính là chuyện của Mặc Thiếu Thiên cùng với một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia chính là Lâm Tử Lam, giữa bọn họ còn có một đứa con trai?
Lê Tuyết càng thêm kinh ngạc, không trách được cô nhìn Lâm Tử Lam như thế nào cũng thấy quen mắt.
Chỉ là, cô càng thêm kinh ngạc, Lâm Tử Lam xem ra trẻ tuổi như thế, thế nhưng có một đứa con trai lớn như vậy.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lê Tuyết rất vui.
Như vậy đã nói lên, cô ấy cùng Lục Tử Thịnh càng thêm không thể nào, cơ hội của cô sẽ lớn hơn, Lê Tuyết vì điều này cảm thấy rất tốt.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn Lê Tuyết, “Lê tiểu thư, phiền cô trở về nói với Lục Tử Thịnh, để cho anh ta hảo hảo quý trọng cô đi, còn người phụ nữ này, anh ta không cần phải muốn có nữa, tôi đã có được cô ấy rồi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lê Tuyết, nói gằn từng chữ, giọng nói hết sức khí phách.
Lê Tuyết nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
“Được rồi, chúng tôi không quấy rầy nữa, đi trước!”
Nói xong Mặc Thiếu Thiên lôi kéo Lâm Tử Lam lên xe.
Vẫn là Lâm Tử Lam lái xe, hình như sau khi đi cùng Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên liền thay đổi, lười hơn nhiều.
Bởi vì không lái xe thì có thể làm càng nhiều chuyện hơn.
Bọn họ lên xe, lái xe rời đi.
Lê Tuyết nhìn xe bọn họ, quơ quơ mới phục hồi tinh thần lại.
Không ngờ ký giả đưa tin là thật!
Nhưng mà nghĩ đến bọn họ ở chung một chỗ, Lê Tuyết yên tâm rất nhiều, ít nhất, cô ấy cùng Lục Tử Thịnh không thể nữa rồi, Lê Tuyết thì có cách từ từ làm Lục Tử Thịnh cảm động.
Nghĩ tới đây, Lê Tuyết cũng xoay người đi trở về. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc ở trên xe, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh không phải đi tới chỗ của Vân Dục sao? Sao lại trở về nhanh tới vậy?”
“Chỉ là một chút chuyện, xử lý xong liền tới tìm em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Vậy làm sao anh biết em ở đó?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Vân Dục phát minh ra một loại hệ thống theo dõi, có thể theo dõi vị trí cụ thể của một người nào đó, họ ở chung chỗ với ai, cho nên anh chỉ muốn thử một chút, nghĩ tới nghĩ lui, liền lấy em thử, sau đó liền thấy em cùng Lục Tử Thịnh ở chỗ này, cho nên anh đến thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, sắc mặt của Lâm Tử Lam tối sầm.
Tùy tiện lấy một người ra thử một chút, thì liền lấy cô ra thử hả?
Hơn nữa, thật sự lợi hại như vậy sao?
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Thật sự lợi hại như vậy sao?”
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, “Nhất định, Vân Dục phát minh ra hệ thống đó, cũng giống như bảo bối làm ở trên máy tính, đều là thiên tài, ‘thiên phú dị bẩm’ [*], cho nên một khi cậu ta phát minh ra cái gì đó, tuyệt đối là lợi hại! !” Mặc Thiếu Thiên nói, lúc khen Vân Dục, cũng không quên khen con trai mình!
[*] Trời cho năng khiếu khác thường.
Lâm Tử Lam nghe lời của anh nói, ngây ngẩn cả người.
Mặc dù biết hiện tại khoa học kĩ thuật đang càng ngày càng phát triển, cũng không ngờ ‘nghiêm trọng’ tới nông nỗi như thế.
“Làm chuyện gì cũng có thể thấy sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô còn ôm thái độ hoài nghi hỏi.
Về sau mọi người muốn nhìn cái gì, cũng quá dễ dàng đi!
Mặc Thiếu Thiên gật đầu một cái, nhất thời không có hiểu ý tứ Lâm Tử Lam .
Lâm Tử Lam nhăn lại mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Nếu như hai người ở nhà XXOO, cũng có thể nhìn thấy sao? ?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên vẻ mặt rất kiểm chứng hỏi. . . . . . .
Lúc Mặc Thiếu Thiên nghe tới câu này, ngây ngẩn cả người.
(Thanh Dâng: Hhahaha, em thích chị Tử Lam cứ thẳng như vậy. :number1: )
Sau đó rất muốn kích động mà cười to!
Chỉ là Mặc Thiếu Thiên chỉ thao thao cười một hồi, sau đó nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Em ở đây loạn tưởng cái gì! ?”
“Em loạn tưởng chỗ nào, là anh nói cho em biết, làm gì cũng có thể thấy được!” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Mặc Thiếu Thiên hài hước cười, không ngờ Lâm Tử Lam là người thông minh như vậy, thế nhưng cũng có lúc hồ đồ không thôi, chỉ là lúc hồ đồ như vậy, còn rất khả ái!
Lâm Tử Lam lại hung hăng liếc Mặc Thiếu Thiên, là do anh nói không rõ ràng! ! !
Thật ra thì Lâm Tử Lam không phải hồ đồ, chỉ là hiện tại khoa học kỹ thuật tân tiến như thế, cô đối với mấy cái đồ này lại không hề nghiên cứu, Mặc Thiếu Thiên nhờ vào cái này tìm được cô, cô tin.
Hơn nữa, Hi Hi mới bảy tuổi cũng có thể trở thành một lão đại của một liên minh, cô tuyệt đối tin trên thế giới này không có chuyện gì là không thể xảy ra.
Nếu như có một ngày có người nói cho cô biết trên thế giới này có UFO, Lâm Tử Lam cũng sẽ đặc biệt bình tĩnh, gật đầu mà tin là có thật!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Ý anh là bảo khi người đó có tín hiệu, nếu như có mang theo điện thoại di động, thì anh có thể tra ra, cũng tương tự có thể theo dõi họ, hơn nữa nếu như cự ly cách không xa chỗ anh quan sát thì anh có thể đoán được!” Mặc Thiếu Thiên giải thích cho Lâm Tử Lam.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, Lâm Tử Lam lúc này mới nhè nhẹ mà gật đầu .
Hiểu.
Chỉ là. . . . . . . . .