Mặc Thiếu Quần không cam lòng bị làm ngơ, đi tới trước mặt Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên ngươi không nghe ta đang nói chuyện với ngươi sao?"
Mặc Thiếu Thiên quét mắt nhìn hắn một cái, "Ta không cùng thiểu não nói chuyện!"
Mặc Thiếu Quần nổi giận, trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên "Ngươi..... Ngươi nói người nào thiểu não đây? Ngươi tính làm gì đó? Ngươi mới là đồ.....Ngươi...."
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau, quản gia lúc này thích hợp mở miệng, "Lão gia, phu nhân có thể ăn cơm rồi!"
Lúc này, Mặc Ân Thiên đứng lên, "Ăn cơm".
Ngay sau đó Cung Ái Lâm cũng đứng dậy, đi tới bàn ăn.
Chiến tranh giữa Mặc Thiếu Thiên và Mặc Thiếu Quần cũng chấm dứt lúc quản gia lên tiếng. Mặc Thiếu Thiên dời tầm mắt từ trên người hắn đến bàn ăn. Mặc Thiếu Quần căm tức nhìn hắn, miễn cưỡng đi đến bàn ăn.
Một bàn ăn gia đình, trừ Mặc Lưu Ly, tất cả đều có mặt đầy đủ.
Mặc Thiếu Thiên biết, hắn ở trong cái nhà này không được hoan nghênh nên không định mở miệng nói chuyện. Chỉ là hắn không nói chuyện nhưng không có nghĩa là người một nhà này không bắt hắn nói chuyện.
Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Hôn sự của ngươi cùng Nhược Tình ngươi định như thế nào?"
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nghĩ, lúc nào thì bọn họ quan tâm tới hôn sự của hắn đây, "Chờ một thời gian nữa đi, tôi bây giờ chưa có ý định kết hôn!" Mặc Thiếu Thiên nhàn nhạt nói.
"Phải không, hay còn có nguyên nhân khác?" Lần này nói chuyện là Cung Ái Lâm, bà ta nhìn Mặc Thiếu Thiên, vẻ mặt trấn định nhưng trong mắt tất cả đều mang theo thách thức.
Mặc Thiếu Thiên nghe bà ta nói..., không khỏi cảm thấy tức giận. Hắn nâng mí mắt lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt không rõ thâm ý, "Cho dù là nguyên nhân gì, tôi cũng không cần nói với các ngươi! Hôn sự của ta, ta tự biết làm chủ!".
Lời của hắn lập lờ nước đôi, làm Cung Ái Lâm căn bản không suy ra được cái gì, cũng làm cho bà ta ảo tưởng lung tung.
Kể từ ngày nhìn thấy đứa bé đó, bà ta thật sự có sai người dò tìm bối cảnh của đứa bé đó, nhưng thật như nó nói, không tra được bất kỳ đầu mối nào. Bối cảnh sạch sẽ, cùng Mặc Thiếu Thiên không có bất cứ quan hệ nào.
Nhưng không biết vì sao, bà ta có cảm giác mãnh liệt, đứa bé kia cùng hắn (Mặc Thiếu Thiên) giống nhau như đúc, giống đến kinh người.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Cung Ái Lâm, trong mắt bà ta chứa đựng lo lắng, không thể thoát khỏi ánh nhìn của hắn, nhưng hắn không biết bà ta đang lo lắng cái gì.
"Chúng ta không làm chủ được, nhưng là ngươi đừng quên, giữa chúng ta còn có một hiệp nghị mười năm , ngươi đã đồng ý ký vào thì không được phép phá hủy nó!" Cung Ái Lâm nhắc nhở.
Mặc Thiếu Thiên nghe thấy thế, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Cung Ái Lâm.
Thấy Mặc Thiếu Thiên ẩn nhịn, Mặc Thiếu Quần cười hài lòng. Nguyên tưởng rằng Mặc Thiếu Thiên sẽ nổi giận, nhưng không, vài phút sau, hắn (Mặc Thiếu Thiên) chỉ ngoắc ngoắc môi, "Ta sẽ không quên!".
Không phải là mười năm không có đứa bé sao!
Hắn ký!
Vì mẫu thân, hắn ký!
Huống chi, hắn cũng không muốn có đứa bé, một mình hắn đi trên con đường này, không chừng sẽ có một ngày chết oan chết uổng, cho nên căn bản hắn không nghĩ tới điều này, và cũng không muốn nghĩ tới.
Quan trọng là hắn không muốn đứa bé giống hắn, từ nhỏ đã gặp phải bi kịch. Cho nên, nếu chưa thoát khỏi Mặc gia, hắn cũng không tính sẽ có một đứa con!