Vì sự xuất hiện của
Lam Nhất Dương, bữa tiệc vốn vui vẻ nay ngưng đọng một chút gượng gạo,
phải đến lúc Lam Bạch Phong cười xòa bảo Lý Diễm bắt đầu một lần nữa thì cơ thể mọi người mới đồng loạt cử động trở lại.
Đối với chuyện
vừa xảy ra, Mộc Như Lam dường như không có cảm xúc gì đặc biệt, vẫn nhàn nhạt mỉm cười, cô hơi hạ mi mắt nhìn sâm panh trong chiếc ly trên tay.
Đứng cạnh Mộc Như Lam, Lam Bỉnh Lân dõi theo bóng dáng Lam Nhất Dương biến
mất ở góc cầu thang, trong mắt thoáng qua một sự trào phúng khinh miệt.
Hắn nhìn Mộc Như Lam, vẻ mặt chuyển biến phức tạp, “Mà này, Như Lam và
Nhất Dương đang giận nhau à?” Rõ ràng hai người này trước đây không lâu
vẫn còn thân thiết lắm, đầu tiên là đến bệnh viện thăm hỏi, sau đó còn
cùng nhau dưỡng thương. Nghe nói trong khoảng thời gian nằm viện, Lam
Nhất Dương đặc biệt chú trọng sách vở, cuối cùng không biết vì lẽ gì mà
lại đột nhiên trở về bộ dạng trước kia, thậm chí còn cực đoan hơn. Đương nhiên hắn cũng chẳng thèm bận tâm Lam Nhất Dương kia tốt lên hay tệ đi; hắn chỉ thực sự tò mò, rốt cuộc giữa Lam Nhất Dương và Mộc Như Lam đã
xảy ra chuyện gì?
“Giận nhau?” Biểu cảm ngỡ ngàng của Mộc Như Lam cho thấy cô vừa nghe được một từ ngoài ý muốn, cô hơi nhíu mày rồi ngạc nhiên nhìn về phía Lam Bỉnh Lân, "Sao lại cảm thấy như vậy?"
“Không phải sao?” Lam Bỉnh Lân nhìn Mộc Như Lam, tựa hồ muốn tìm ra một thứ gì đó, chẳng lẽ hắn hiểu lầm sao? Phải chăng Mộc Như Lam không thân cận
với Lam Nhất Dương như hắn vẫn tưởng?
Lam Bỉnh Lân dĩ nhiên là
hết sức vừa lòng về điều này. Mặc dù sự hưng phấn khi cướp được đồ của
Lam Nhất Dương có hơi giảm sút, nhưng nếu Lam Bỉnh Lân đã quyết định
biến Mộc Như Lam thành người phụ nữ của mình, trợ giúp cho hắn trở thành kẻ ăn trên ngồi trước, thì cô tốt nhất không nên có bất kỳ quan hệ gì
với Lam Nhất Dương. Hắn không muốn sau này phát sinh những điều tiếng
khó nghe như là em dâu từng có quan hệ mờ ám với anh chồng.
Mộc Như Lam chỉ im lặng mỉm cười, cô không nhất thiết phải trả lời loại vấn đề riêng tư này.
Thấy Mộc Như Lam không có ý định giải thích, Lam Bỉnh Lân có hơi cau mày
nhưng cũng không nói gì. Hiện tại, trong mắt Mộc Như Lam, hắn cùng lắm
cũng chỉ là một người hơi quen biết mà thôi, hỏi quá nhiều sẽ không hay.
Đứng cách đó không xa, Kha Uyển Tình bắt gặp Mộc Như Lam và Lam Bỉnh Lân
đang trò chuyện vui vẻ, bà ta vừa cao hứng vừa thầm nghĩ sau khi trở về
nhất định dặn dò Mộc Như Lam một tiếng: Lam gia ra tay giúp đỡ Mộc thị
xong rồi thì không được tiếp cận Lam Bỉnh Lân nữa, để tránh phát sinh
bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Tuy bà ta không nghĩ Mộc Như Lam sẽ chớp
nhoáng phải lòng Lam Bỉnh Lân nhưng mấy cô bé ở tuổi này thường rất dễ
bị lừa, nếu chẳng may Mộc Như Lam bị tình yêu che mắt thì coi như hỏng
bét.
Thời gian của bữa tiệc cứ dần trôi đi, sau lễ cắt bánh, mọi
người tụ lại thành từng nhóm để nói chuyện phiếm, cũng có vài người rời
đi trước vì bận việc. Kha Uyển Tình ngầm tỏ ý nhờ vả Lý Diễm và Lam Bạch Phong ra tay trợ giúp Mộc gia vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại Kha
Uyển Tình vẫn chưa có được đáp án mình muốn nên không lý nào bà ta lại
ra về, vì thế Mộc Như Lam đành phải tiếp tục nán lại cùng Kha Uyển Tình.
Nhóm người lớn trong đại sảnh kẻ đến người đi, ai trẻ hơn thì có thể đi dạo ở vườn hoa phía sau Lam gia, tạo nên một không gian riêng giữa những
người trẻ tuổi.
Mộc Như Lam cầm ly sâm panh đi đến vườn hoa, tiến về phía chiếc ghế xích đu màu trắng dưới gốc cây. Trời vừa mới mưa xong nên phía trên trảng cỏ được cắt xén cẩn thận vẫn còn đọng lại một tầng
hơi nước, mặt ghế tuy không ướt nhưng lại lạnh như băng, Mộc Như Lam
ngồi xuống, cảm nhận cái lạnh thấu tâm can, cô khép nhanh vạt áo khoác
màu trắng trên người lại, di di mũi chân một chút rồi nhàn nhã lắc lư
chiếc xích đu.
Đêm thực yên tĩnh, gió lạnh nhè nhẹ thổi, mây đen dày đặc phủ kín bầu trời thăm thẳm không một vì sao.
Mộc Như Lam ngơ ngẩn nhìn đăm đăm lên không trung một lúc lâu, không biết
là đang nghĩ điều gì, ánh mắt cô mông lung, một hồi lâu mới chậm rãi
hoàn hồn, bờ môi vẽ nên một nụ cười nhạt nhòa mà ấm áp. Cô lấy di động
ra xem lại tin nhắn trong máy, tiện tay xóa bớt từng tin một. Lúc nhìn
thấy tin nhắn do Mặc Khiêm Nhân gửi tới, ngón cái của cô chợt khựng lại, có nên xóa hay không? Mộc Như Lam muốn xóa nhưng không hiểu sao lại do
dự, làm sao bây giờ? Vừa nhìn thấy tin nhắn ấy, cô lại mường tượng ra
dáng vẻ manh manh khi người đàn ông mặt lạnh kia tự mình giặt quần lót.
Có lẽ vì Mặc Khiêm Nhân luôn làm cho người ta cảm thấy hắn quá mức lạnh
lùng không thể tới gần, nên nét đáng yêu của hắn chỉ cần vô tình lộ ra
một chút thôi là đã lập tức được phóng đại lên vô số lần, nghĩ đi nghĩ
lại đều cảm thấy vô cùng thú vị.
Thành ra, Mộc tiểu thư nhàn rỗi không có chuyện gì để làm liền gửi một tin nhắn cho Mặc tiên sinh.
Mặc Khiêm Nhân ngồi ở trước cửa sổ sát đất trong thư phòng, chân vắt chéo,
trên đùi có một tập hồ sơ đang mở, trên tập hồ sơ là điện thoại của hắn, màn hình di động đang sáng, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là đang xem
lại đoạn đối thoại đầu tiên hắn gửi cho người khác.
Đối với việc
nhắn tin này nọ, Mặc Khiêm Nhân gần như là ghét bỏ: vừa lãng phí thời
gian vừa không thể nói rõ ràng. Cho nên mỗi khi nhận được tin nhắn của
người khác, hắn thường trực tiếp gọi lại, tuyệt sẽ không lãng phí thời
giờ ngồi gõ mấy cái tin nhắn vớ vẩn. Theo thời gian, mọi người dần hiểu
rõ thói quen của Mặc Khiêm Nhân, không còn ai gửi tin nhắn cho hắn nữa.
Thì ra đây chính là cảm giác truyền tin bằng tin nhắn, Mặc Khiêm Nhân đột
nhiên có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách mấy kẻ bị hắn coi là
lãng phí thời gian lại thích dùng cách thức nhiều phóng xạ này để liên
lạc trao đổi tình cảm, thực sự trong vài chuyện, biểu đạt bằng từ ngữ dễ dàng hơn nhiều so với nói lời trực tiếp.
Nhưng trọng điểm là,
tại sao hắn lại muốn gửi tin nhắn cho đối tượng nghiên cứu của hắn?
Trong tiềm thức, ham muốn nghiên cứu Mộc Như Lam đã lớn đến nỗi khiến
cho hắn vô thức phân tích giải mã ngôn ngữ của cô sao?
Trong lúc
Mặc Khiêm Nhân còn đang tự hỏi trong lòng, di động nằm trên mặt hồ sơ
bỗng nhiên rung nhẹ, một tin nhắn đeo đôi cánh phi vào trong hộp thư
đến.
Đôi mắt âm trầm lành lạnh của hắn hơi sáng lên, ngón tay chạm vào màn hình, mở tin nhắn ra.
—— Tìm ra đáp án cho câu đố cuối cùng của vụ án chưa?
“Câu đố cuối cùng” chính là điểm mờ trong suy luận của Mặc Khiêm Nhân: Mộc
Như Lam rốt cuộc đã làm thế nào để có thể khiến cho Uông Cường rơi vào
cái bẫy do chính gã sắp đặt. Kèm theo đó là một vài điểm mờ khác, tỉ
như, Mộc Như Lam bắt được nhược điểm gì của Uông Cường mà gã lại phải
nghe theo lời cô, Uông Cường đã gây ra chuyện gì mà Mộc Như Lam lại muốn giết chết gã.
Mặc Khiêm Nhân bình thản trả lời lại.
—— Sẽ không mất nhiều thời gian.
Mộc Như Lam đọc tin nhắn, nhớ đến người đàn ông với dáng vẻ lạnh lùng lại
tràn đầy tự tin, nụ cười nơi khóe miệng lại không khỏi sâu thêm một
chút.
—— Vậy… có muốn tôi gợi ý một chút cho anh không? Nếu tình
trạng bế tắc này cứ kéo dài, chẳng bao lâu nữa lệnh phong tỏa hiện
trường sẽ bị bãi bỏ. Anh có thể phát hiện những thứ mà mắt thường nhìn
không thấy sao?
Mặc Khiêm Nhân nhìn chằm chằm tin nhắn, im lặng...
Lam Nhất Dương ngồi trên khung cửa sổ trong phòng, từ nơi này có thể nhìn
ra vườn hoa phía sau biệt thự Lam gia. Hắn trông xuống, bắt gặp cảnh Lam Bỉnh Lân được một đám cả trai lẫn gái vây quanh, tiếng cười nói khen
tặng lấy lòng lộ liễu truyền vào tai, miệng Lam Nhất Dương hơi nhếch
lên, lạnh như băng như đá. Hắn ném bình nước khoáng vào thùng rác rồi lơ đãng chuyển tầm mắt.
Tầm nhìn của hắn rơi vào một góc vườn hoa,
dưới cây đại thụ, trên xích đu màu trắng, một cô gái đang ngồi đó. Nụ
cười ấy vẫn ấm áp nhạt nhòa, khuôn mặt ấy vẫn dịu dàng xinh đẹp, hệt như trong trí nhớ của hắn. Vậy mà cô lại dùng chính sự ôn nhu đó để thốt
nên những lời nói sắc nhọn hơn cả lưỡi dao, từng nhát từng nhát đâm nát
trái tim hắn. Hắn từng nghĩ rằng cô là ánh sáng của đời mình, nhưng thật không ngờ ánh sáng ấy quá mức nóng bỏng, thậm chí còn thiêu hắn cháy
rụi.
Đây là điều mà Lam Nhất Dương không cách nào chịu dựng nổi,
hy vọng càng cao thất vọng càng lớn, chờ mong càng nhiều thương tổn càng sâu. Mộc Như Lam đúng là đáng ghét hơn cả hai mẹ con kia, cô lừa hắn,
khiến hắn ngỡ mình đã lên tới thiên đường, cuối cùng lại nhẫn tâm đẩy
hắn rớt xuống vũng bùn.
Lam Nhất Dương sầm mặt, nhưng hắn lại
không hề nhận ra ánh mắt mình dành cho Mộc Như Lam đang sáng đến mức
nào. Toan xoay người đi để khỏi nhìn cô gái làm mình phiền lòng thêm một giây phút nào nữa, Lam Nhất Dương đột nhiên nhìn thấy một gã trai say
khướt đang đến gần Mộc Như Lam, hắn liền lùi về sau, ánh mắt toát ra vẻ
hung ác.
Mộc Như Lam mải mê nhìn màn hình di động chờ tin nhắn
hồi âm, kết quả là tin nhắn đâu không thấy, chỉ thấy một cú tập kích bất ngờ từ một kẻ say xỉn.
Tên đàn ông trẻ tuổi say khướt bất thình
lình xuất hiện trước mặt cô, gã dùng ánh mắt si mê để nhìn cô, sau đó
bắt đầu lộn xộn thổ lộ, “Mộc... Mộc Như Lam... Tôi... hức... Tôi thích
em đã lâu rồi, em... mỗi một tin tức của em, tôi... tôi đều chú ý, em... em gả cho tôi đi, tôi sẽ... sẽ...”
Nói còn chưa nói xong, cả
người gã đã nhào tới, Mộc Như Lam vội vàng né tránh, không ngờ lại bị gã chộp được chân váy, gã trai say khướt mập mờ nhìn chằm chằm vào đôi
chân trắng nõn thon dài của cô, bàn tay to tham lam định chạm vào...
Ngay lúc Mộc Như Lam chuẩn bị phản kháng bằng đôi giày cao gót, một quả bóng rổ bỗng từ trên cao giáng xuống, hết sức hung ác nện xuống đầu gã đàn
ông. Mắt hoa lên, tay buông lỏng làn váy Mộc Như Lam ra, gã lập tức ngất xỉu.
Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn lên trên, bắt gặp Lam Nhất Dương đang đứng nơi cửa sổ mà nhìn cô, nét mặt tuy rất bình tĩnh nhưng trong
đôi mắt vẫn còn đọng lại một sự mạnh mẽ hiếu chiến không kiềm chế nổi.
Mộc Như Lam khẽ giật mình, sau đó cô liền mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với hắn như một người bạn cũ.
Không kịp đề phòng, nụ cười của cô vội vã lọt vào tầm mắt Lam Nhất Dương, như thể xuyên thấu qua đôi con ngươi mà chen vào trái tim tràn đầy mây mù
của hắn. Thiếu chút nữa, hắn đã quên cô từng bật ra những lời lạnh lùng
tàn nhẫn như thế nào. Thiếu chút nữa, hắn đã định tha thứ cho cô, định
coi như chưa từng xảy ra chuyện gì...
Nhưng mà lúc này, Lam Bỉnh
Lân nghe được động tĩnh thì cũng đi tới. Lam Nhất Dương thấy Mộc Như Lam dời ánh mắt sang chỗ khác, mỉm cười với Lam Bỉnh Lân.
Điều này
như đang nói cho Lam Nhất Dương một sự thật tàn nhẫn, hắn cứ ngỡ bản
thân mình có một vị trí đặc biệt trong lòng Mộc Như Lam, hay ít nhất
cũng là bạn bè, nhưng hóa ra đối với cô, hắn cũng chẳng khác gì Lam Bỉnh Lân, chẳng khác gì những người khác... Phải rồi, có lẽ là hắn đã tự
mình đa tình? Chẳng phải hắn đã sớm biết cô gái này là loại người gì rồi sao?
Mỗi người ở học viện Lưu Tư Lan đều nói rằng, Mộc Như Lam
đối với ai cũng rất dịu dàng, Mộc Như Lam thật là tử tế, cô ấy tốt với
tất cả mọi người. Cho tới bây giờ, với ai cô cũng đối xử bình đẳng. Tới
lúc một người nào đó tự cho là mình đặc biệt trong mắt Mộc Như Lam, sắp
bị cô làm cho cảm động muốn chết thì lại đột nhiên phát hiện ra rằng, cô cũng đối xử tốt y như thế với những kẻ còn lại. Kết quả so sánh vừa
xuất hiện trong đầu, cảm giác mất mác và hụt hẫng cũng lập tức vây quanh con tim.
Khi ấy hắn ngày ngày phải nằm trong bệnh viện nên mới không thể so sánh, mới tự cho là đúng, mới cảm thấy tổn thương...
Tất cả đều tại hắn tự mình đa tình.
Lam Nhất Dương tựa vào mặt tường phía bên kia cửa sổ, bàn tay che khuôn mặt, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắng chát.
Đêm càng sâu, bữa tiệc cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Mộc Như Lam cùng Kha Uyển Tình rời bữa tiệc, sắc mặt Kha Uyển Tình lúc này
khá sảng khoái, sau khi quay người ra khỏi Lam gia, ánh mắt bà ta càng
thêm lộ vẻ khinh thường cao ngạo. Có thể thấy rõ, việc thành công thuyết phục Lam gia bỏ vốn giúp Mộc thị đã khiến Kha Uyển Tình cảm thấy hết
sức thoải mái, nhưng với đối tượng bà ta xin giúp đỡ thì lại cực kỳ
khinh thường.
Mộc Như Lam ngồi ở ghế trước, nghiêng đầu nhìn hình bóng gò má Kha Uyển Tình phản chiếu trên cửa kính xe, khóe miệng ôm lấy một nụ cười nhàn nhạt.
Đột nhiên, chiếc điện thoại di động trên
tay cô rung rung, Mộc Như Lam cúi đầu mở máy, thấy được tin nhắn chậm
chạp của ai đó cuối cùng cũng tới.
—— Thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Phì.
Mộc Như Lam suýt chút nữa thì bật cười, người đàn ông kia cả buổi không
chịu hồi âm, hóa ra kết quả lại là thế này? Đây chẳng phải là câu nói
kinh điển mà nhân viên chấp pháp thường dùng với những tên tội phạm
ngoan cố cứng đầu sao? Thật tình, rõ ràng chính hắn mới là người bám
riết lấy cô đấy. Hiếm khi cô có hứng kể cho hắn thủ pháp gây án của
mình, cuối cùng lại nhận được một câu trả lời như vậy, cô có ngốc mới đi kể ra.
“Con cười cái gì thế?” Kha Uyển Tình bị tiếng cười của
Mộc Như Lam thu hút sự chú ý, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào di động,
bà ta theo bản năng nhô đầu lên để xem, thế nhưng bà ta chỉ biết là Mộc
Như Lam đang đọc tin nhắn, còn chưa kịp thấy rõ nội dung thì cô đã lập
tức tắt màn hình điện thoại.
“Có một người bạn rất thú vị thôi.” Mộc Như Lam mỉm cười nói.
Kha Uyển Tình cảm thấy hơi tức giận, động tác giấu giếm của Mộc Như Lam
khiến bà ta có cảm giác con gái đã vượt ra tầm kiểm soát của mình, nhưng thật bất đắc dĩ, Mộc Như Lam đã đến tuổi cần có sự riêng tư, nếu bà ta
mạnh mẽ áp đặt thì chỉ sợ sẽ biến thành một người mẹ đáng ghét.
“Sắp tới thi cuối kỳ, đừng sa đà chơi đùa theo bạn bè.” Kha Uyển Tình nhắc
nhở, vẻ mặt có chút không vui. Bà ta vốn định nói là “bạn heo bè chó”
nhưng ngẫm lại cụm từ ấy dường như có phần không hợp với con gái mình.
Mộc Như Lam chỉ yên lặng mỉm cười chứ không hề đáp lại, chơi đùa? À, đúng
là cô có chơi đùa, nhưng không phải với “bạn bè” mà là với xác ướp và
con rối. Những thứ như thế làm sao có thể tùy tiện chia sẻ với ai khác
được? Sẽ dọa chết người ta mất.
Kha Uyển Tình thấy Mộc Như Lam
không nói gì thì cũng biết chắc là cô không đồng ý với bà ta, từ nhỏ đến lớn Mộc Như Lam vẫn luôn như vậy, tuy ngoan ngoãn nhưng không phải nói
gì nghe nấy. Cũng hệt như trước đây, bà ta bảo cô không được đến hắc ốc, cô không lên tiếng trả lời, kết quả thì sao? Cô vẫn thỉnh thoảng qua
đêm ở đó. Cho nên hiện tại Mộc Như Lam làm gì với cái nhà đấy thì làm,
bà ta không quản nữa.
Nhưng lúc này thì khác, Kha Uyển Tình bị
Mộc thị và Mộc Chấn Dương làm cho bốc hỏa, tâm trạng cực xấu, rất dễ cáu giận, vì thế khi thấy Mộc Như Lam không chịu nghe lời, bà ta nhất thời
sầm mặt, “Mộc Như Lam!”
“Dạ?” Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, cảm
thấy khá kinh ngạc về việc đối với việc Kha Uyển Tình đột nhiên phát
hỏa, bà ta đang bị làm sao vậy?
“Con...” Kha Uyển Tình đang muốn giở giọng giáo huấn thì di động của Mộc Như Lam lại rung lên.
Mộc Như Lam nhìn tên người gọi đến, sau đó nụ cười trên môi sâu hơn một
chút, cô bắt điện thoại, “Vâng? Ông ngoại, trễ thế này mà ông ngoại còn
chưa ngủ sao?”
Chất giọng mềm mại như đang đòi chiều chuộng làm
lão gia tử bên kia cười híp cả mắt. Dáng vẻ trìu mến, cử chỉ nhẹ nhàng
và thần sắc vui vẻ của Kha lão gia làm cho vị quản gia đã theo lão cả
đời cảm thấy như được thưởng ngoạn một kỳ quan, nhưng nghĩ đến sức quyến rũ độc nhất vô nhị của Mộc Như Lam, ông ta cũng thấy không quá khó
hiểu; nói đến mới nhận ra, thật nhớ tiểu công chúa quá, cũng may sắp đến sinh nhật của lão gia, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là cô bé sẽ tới
Hồng Kông rồi.
Mộc Như Lam trò chuyện việc trong nhà với Kha lão
gia qua điện thoại, còn Kha Uyển Tình ngồi bên này thì sắc mặt cực kỳ
phức tạp khó coi. Vốn đang định giáo huấn Mộc Như Lam nhưng lời muốn nói ra không hiểu sao lại mắc nghẹn trong cổ họng, không cất lên được. Nghe Mộc Như Lam ân cần gọi ông ngoại, bỗng nhiên Kha Uyển Tình có cảm giác
rằng, cô gái ngồi ở đối diện kia căn bản không phải là người bà ta có
thể dạy bảo nổi. Người ta là tiểu công chúa của Kha gia, còn mình chỉ là một đứa con gái bị Kha gia trục xuất, người ta được Kha gia thương yêu
hết mực, còn mình ở Mộc gia lại chẳng khác gì con trâu kéo cày ngày này
qua tháng khác. Nếu có thể trở lại như xưa, bà ta vẫn là đại tiểu thư
Kha gia thì làm gì có chuyện phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ cực như
bây giờ?
Nhìn Mộc Như Lam, một nỗi ghen tị dấy lên trong lòng Kha Uyển Tình.
Giây tiếp theo, Kha Uyển Tình giật mình tỉnh lại rồi ảo não vỗ trán, điên
mất rồi, có người mẹ nào lại đi ghen tị với chính con gái của mình chứ?
Hiện tại, Mộc Như Lam càng được lão gia tử thương yêu bao nhiêu thì càng có lợi cho Kha Uyển Tình bấy nhiêu. Tuy Kha lão gia đông con nhiều
cháu, gái trai gì đủ cả, nhưng dựa vào sự cưng chiều mà lão dành cho Mộc Như Lam, bà ta chắc chắn lão gia tử sẽ để Mộc Như Lam thừa kế cái gì đó rất đáng giá, cứ xem lúc sinh nhật mười lăm tuổi của Mộc Như Lam thì
biết, lúc ấy chẳng phải lão đã tặng hẳn nhà hàng Lâu Lan cho Mộc Như Lam sao?
Đúng rồi! Nhà hàng Lâu Lan! Kha Uyển Tình lại một lần nữa
ảo não, vẫn còn nhà hàng Lâu Lan sừng sững ở đó mà? Bận quá nên đầu óc
mụ mị mất rồi, không dưng lại quên mất chuyện này. Nhà hàng Lâu Lan làm
ăn vô cùng phát đạt, lợi nhuận hàng tháng tất nhiên là rất rất nhiều. Vì lẽ đó, tuy Mộc Như Lam chỉ là một học sinh cao trung mười sáu tuổi
nhưng tiền trong tài khoản của cô thì không hề ít ỏi một chút nào – rất
ra dáng một “tiểu phú bà”. Hơn nữa, trước nay bà ta vẫn cho cô tiền tiêu vặt hàng tháng nhưng không thấy Mộc Như Lam mua cái gì cả, thế nên...
Chờ Mộc Như Lam lưu luyến nói chúc ngủ ngon với Kha lão gia rồi cúp điện
thoại, Kha Uyển Tình lập tức lên tiếng, “Lam Lam, từ tháng sau mẹ sẽ
không cho con tiền tiêu vặt nữa.”
Mộc Như Lam giật mình một cái,
sau đó quay sang nhìn Kha Uyển Tình, “Ơ?” Có phải cô vừa nghe lầm không, nhà bọn họ đã túng quẫn tới mức này rồi sao? Ngay cả phần tiền tiêu vặt hàng tháng của cô cũng không cho nổi nữa sao?
Đương nhiên là vẫn cho mấy đứa con tiền tiêu vặt, chỉ là Kha Uyển Tình không muốn cho Mộc
Như Lam thôi. Chính cô đã tự kiếm được tiền và có rất nhiều tiền thì vì
cớ gì mà bà ta còn phải cho cô tiền nữa?
“Dù sao con cũng không
thiếu tiền.” Kha Uyển Tình thờ ơ nói, trên mặt nở nụ cười, “Lam Lam,
sáng mai mẹ tới nhà hàng Lâu Lan giúp con tính toán sổ sách. Ngày nào
con cũng phải bận rộn đến trường, hẳn là chưa từng kiểm tra sổ sách nhà
hàng đúng không? Như thế không tốt đâu, lỡ như nội bộ có kẻ nào đó biển
thủ tiền công.”
Mộc Như Lam nhìn Kha Uyển Tình, im lặng.
Kha Uyển Tình lại càng tỏ ra mừng rỡ, “Lam Lam, mẹ tính thế này, để mẹ quản lý nhà hàng giúp con đi. Đưa cho mẹ rồi, cam đoan là về sau nhà hàng
Lâu Lan sẽ thu lợi gấp bội.”
Kha Uyển Tình đã bị tiền tài và danh vọng làm cho điên mất rồi, bà ta không nhận ra nguy hiểm ngay trước mắt mà cứ đắm chìm trong sự sung sướng ảo tưởng rằng mình vẫn còn một con
át chủ bài, mình sẽ không bao giờ trở thành hạng dân thường không tiền
không bạc.
Nếu rơi vào tay Kha Uyển Tình rồi, nhà hàng Lâu Lan
còn có thể lấy lại sao? Hơn nữa, quản lý cao cấp của nhà hàng Lâu Lan
đều là tâm phúc do Kha lão gia phái tới, những người đáng tin cậy như
thế đời nào lại đi lấy trộm tiền công? Kẻ muốn lấy trộm tiền công chẳng
phải là ả đàn bà đang mải phấn kích sau khi nói xong mấy lời nghe như tử tế lắm – Kha Uyển Tình đấy sao? Khá khen cho một bà mẹ “hiền”, công ty
còn chưa phá sản mà đã vội vã thôn tính tài sản của con gái, nếu như
công ty phá sản rồi thì chắc là bán luôn con gái quá?
Mộc Như Lam cười cười nhìn Kha Uyển Tình đang nhìn mình tràn trề hy vọng, “Tuy ông
ngoại tặng nhà hàng Lâu Lan cho con nhưng ông ngoại cũng đã làm một văn
bản luật quy định một điều khoản: Trước khi tròn mười tám tuổi, con
không thể chuyển nhượng nhà hàng cho bất kỳ ai.”
Không hổ là sống lâu thành tinh, Kha lão gia đã sớm nhìn thấu bộ mặt đứa con gái của
mình, ông lo rằng Kha Uyển Tình sẽ lừa lấy mất nhà hàng Lâu Lan của Mộc
Như Lam nên mới đưa ra điều khoản này, không ngờ lại phát huy tác dụng
nhanh như vậy.
Lời nói của Mộc Như Lam như tát một chậu nước lạnh vào mặt Kha Uyển Tình. Bà ta sững sờ một lúc mới hiểu ra ý nghĩa của
điều khoản này, thần sắc lập tức tối sầm đi, “Lão già chết bầm...”
Kha Uyển Tình thống hận Kha lão gia đến cực độ, hận lão vô tình, hận lão
lạnh bạc, nếu lão không đuổi bà ta ra khỏi Kha gia thì bà ta nhất định
đã sống sung sướng hơn, đã không bị Hoắc Á Lận nhìn bằng nửa con mắt.
Càng hận hơn chính là, Kha lão gia chỉ cần cháu gái chứ không cần con
ruột! Kha Uyển Tình hận chết lão thiên vị bất công, sinh nhật mười lăm
tuổi của Mộc Như Lam, lão đã tặng cho nó cả một cái nhà hàng, còn bà ta
sống cạnh lão suốt hai mươi mấy năm, ngoại trừ chu cấp ăn uống sinh hoạt thì lão chẳng chịu ói ra một chút tài sản thực tế nào cả!
Bây
giờ lão còn dám đặt ra một điều khoản như vậy để đề phòng bà ta lấy đồ
của Mộc Như Lam! Quả đúng là muốn chặt đứt đường sống của bà ta mà!
Lúc trẻ đã phụ bạc mẹ bà ta, đến khi già rồi thì lại muốn bức chết con gái
ruột, lão già vô tình vô nghĩa này sao không chết phứt đi để mọi người
chia tài sản!
Tài xế Trần Hải là người do Kha lão gia phái tới
bảo vệ Mộc Như Lam. Thấy Kha Uyển Tình bắt đầu dụ dỗ Mộc Như Lam để
chiếm nhà hàng Lâu Lan, Trần Hải liền siết chặt tay lái, sợ Mộc Như Lam
lương thiện hiền lành sẽ tin tưởng lời nói của Kha Uyển Tình mà chuyển
nhà hàng Lâu Lan cho bà ta.
Đến khi nghe được câu trả lời của Mộc Như Lam, ông mới thở phào nhẹ nhõm, đã có điều khoản kia thì không việc gì phải lo lắng. Nhưng ngay sau đó, nghe thấy Kha Uyển Tình dùng lời lẽ bất kính để nói về Kha lão gia, Trần Hải nhất thời tức giận phanh xe
thật gấp. Kha Uyển Tình không cài dây an toàn bị bất ngờ đụng mạnh đầu
vào lưng ghế phía trước, còn Mộc Như Lam lúc lên xe đã cài dây an toàn
chắc chắn nên sau khi Trần Hải phanh xe, tuy cô cũng hơi lao người về
phía trước nhưng vẫn ngồi vững vàng, không đến nỗi chật vật như Kha Uyển Tình.
Trần Hải cũng biết Mộc Như Lam có thói quen lên xe liền
thắt dây an toàn nên mới dám làm như thế. Bất quá, Kha Uyển Tình thì
không, rất nhiều người chỉ thắt dây an toàn khi ngồi ở ghế phụ lái, còn
lúc ngồi ở ghế sau thì thường sẽ không thắt dây, vừa hay Kha Uyển Tình
chính là một trong số đó.
Kha Uyển Tình bị va suýt vẹo cổ, chờ trấn tĩnh lại, bà ta thẹn quá hóa giận quát lên, “Ông làm cái quái gì thế hả?!”
“Xin lỗi phu nhân, phía trước đột nhiên có con mèo chạy qua.” Trần Hải thành khẩn nói.
“Chỉ là một con mèo thôi, có phải người đâu mà ông phanh? Cho dù là người đi nữa, tự dưng lao ra giữa đường, đâm chết thì có làm sao?!” Trán Kha
Uyển Tình lập tức sưng lên một cục, bà ta không kiềm nổi lửa giận.
“Mẹ đừng nóng, Hải thúc cũng không cố ý.”
“Câm miệng! Mẹ còn chưa nói con đâu, quản lý người dưới như thế đấy hả? Nói
lời nên nói, làm chuyện nên làm, chỉ nhiêu đó mà cũng không hiểu được
sao?!” Kha Uyển Tình giận dữ nói, ánh mắt nhìn Trần Hải cũng đã lộ ra vẻ chột dạ thấp thỏm, lúc nãy bà ta đã quên mất tài xế là Trần Hải, bây
giờ mới nhớ ra Trần Hải là người của Kha gia, vừa rồi mình còn chửi Kha
Xương Hoàng một câu, nếu ông ta báo lại cho lão gia tử thì chẳng phải
tiêu rồi sao?
Bà ta là đang ám chỉ cô phải quản giáo Trần Hải cho tốt, đừng để ông ta về nói huyên thuyên với ông ngoại sao? Tội nhân
hung ác này, đến lúc bị cô chế tác thành con rối rồi, nói không chừng bà ta còn có thể biến thành quỷ khóc trở về trả thù đấy, thật đáng mong
đợi...
Trong mắt Mộc Như Lam thoáng qua một nét cười thâm thúy, cô nhẹ giọng trấn an Kha Uyển Tình.
Trên mặt Trần Hải vẫn giữ nguyên vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng ông càng thêm chán ghét Kha Uyển Tình. Vốn ông đã rất không ưa bà ta rồi, bà ta là
con gái ruột của Kha lão gia nhưng còn vô tình bạc nghĩa hơn cả cha của
mình. Mặc dù lão gia tử có vẻ không dễ gần nhưng đối với mấy đứa nhỏ vị
thành niên trong nhà, ông ấy hết sức chăm lo cưng chiều; còn Kha Uyển
Tình chẳng qua là muốn dựa vào Mộc Như Lam để kiếm chác cho bản thân
mình, đã thế còn ra vẻ cái gì cũng không liên quan tới Mộc Như Lam, bây
giờ thậm chí chỉ mấy ngàn đồng tiền tiêu vặt cũng không muốn cho, con số này so với tài sản của Mộc gia hiện tại cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Trần Hải thầm nhủ ông nhất định phải báo với Kha lão gia một tiếng, học kỳ
sau nên cho Mộc Như Lam chuyển trường tới Hồng Kông thì hơn, chứ cứ nhìn vào thái độ hiện tại của Kha Uyển Tình, chỉ được cái chăm chăm trục lợi từ Mộc Như Lam là giỏi!
Sau khi về nhà, Kha Uyển Tình lại gọi
điện thoại cho Mộc Chấn Dương, kết quả vẫn giống ngày hôm qua, không
nhận cuộc gọi, rồi tắt máy, Kha Uyển Tình giận dữ rống vào hộp thư
thoại, “Nếu ông muốn bị tống cổ ra đường với không một xu dính túi thì
cứ tiếp tục làm như vậy đi!”
Nhiều năm trôi qua, phần lớn gia sản Mộc gia đều đứng tên Kha Uyển Tình.
Lúc này Mộc Chấn Dương vẫn chưa biết Kha Uyển Tình đã phẫn nộ đến mức nào,
chỉ biết ra sức giới thiệu Tố Tình với bạn làm ăn nhằm giúp cô ta tạo
dựng quan hệ, thậm chí còn tìm người đầu tư cho bộ phim mà cô ta đang
đóng, rất ra dáng một ông bố tốt tận tâm tận lực vì con gái.
Nhờ
Mộc Chấn Dương, trong di động Bạch Tố Tình có thêm rất nhiều số điện
thoại của những người có tiền có thế, quan hệ xã giao rộng mở sẽ giúp cô ta đạt được nhiều thứ mà mình mong ước. Mỗi lần tham dự một buổi tiệc
xa hoa long trọng, Bạch Tố Tình lại càng có cảm giác mình sẽ nhanh chóng gia nhập vào xã hội thượng lưu, cái cảm giác này như chất gây nghiện,
dính vào rồi là không dứt ra được, bởi vậy, cô ta càng ra sức phô bày
mọi ưu thế để lấy được tất thảy những thứ cô ta hằng khao khát.
Mộc Như Lam nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại vài cái vẫn cảm thấy hoàn
toàn tỉnh táo, không hề có cảm giác buồn ngủ, cô vô thức đưa tay sờ lên
đầu giường, đụng vào điện thoại của mình. Màn hình sáng lên hiển thị cửa sổ tin nhắn bởi vì cô chưa rời khỏi hộp thư, hàng chữ “Thành thật sẽ
được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị” kia lại nhảy vào mắt, làm
cho khóe môi Mộc Như Lam một lần nữa gợi lên nụ cười.
Mộc Như Lam càng ngày càng tò mò về người đàn ông này, thân là nhà tâm lý học tội
phạm, Mặc Khiêm Nhân làm việc ở đâu và làm cho ai? Hẳn không phải là làm việc cho quốc gia, bằng không thì làm sao có thể dịu dàng và khoan dung với một tên tội phạm như cô được? Ở bệnh viện tâm thần chăng? Ừm, không thuyết phục chút nào, nhà tâm lý học tội phạm khác với bác sĩ tâm lý,
người trước hình như cao cấp hơn một chút nhưng phạm vi và đối tượng
nghiên cứu lại bị thu hẹp đi rất nhiều, bởi vì nghiên cứu về tội phạm
nên sẽ thường công tác trong các cơ quan ban ngành có liên quan tới
Chính phủ. Nếu vậy, có khi nào hắn cũng được xem là một nhân viên chấp
pháp không?
Nghĩ đến đây, bàn tay cô liền cử động.
Mặc
Khiêm Nhân tiên sinh có thói quen làm việc và nghỉ ngơi hết sức lành
mạnh, không chơi gái không hút thuốc không uống rượu cũng không cà phê,
muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo thì chỉ uống trà, một ngày ba bữa ăn, công
việc nếu không phải là nghiên cứu biến thái thì chính là nghiên cứu biến thái, thỉnh thoảng lại truy bắt tội phạm biến thái. Ngày nào cũng vậy,
buổi tối đúng mười giờ lên giường đi ngủ, buổi sáng đúng sáu giờ rời
giường tập thể dục, sau đó ăn sáng, rồi tiếp tục nghiên cứu biến thái,
so với một người trẻ tuổi, cuộc sống như vậy quả thật quá đơn điệu nhàm
chán.
Lúc này đã hơn mười một giờ, Mặc Khiêm Nhân đã sớm ngủ
thiếp đi trên giường, tư thế ngủ của hắn giống như lần hắn sắp đặt cho
Mộc Như Lam, nằm thẳng tắp, từ trên nhìn xuống tạo cảm giác nhu thuận và hết sức thành thật, tư thế này là thói quen có được do tập luyện từ
nhỏ, chứ thông thường chẳng ai giữ nổi tư thế ngủ ngay ngắn như vậy tới
tận sáng.
Di động để đầu giường bỗng sáng lên, rung rung trên mạt bàn, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ làm cho người nằm trên giường mở
mắt, đôi mắt lạnh nhạt tỉnh táo như chưa hề ngủ, cảnh giác nhìn bốn
phía, không phát hiện thấy điều gì bất thường, hắn mới thở hắt ra rồi
nằm xuống, một lúc sau mới đưa tay lấy di động trên đầu giường.
—— Mặc tiên sinh đã ngủ chưa?
Mặc Khiêm Nhân mở đèn ngủ, trong lòng ngầm tính toán xem mình và Mộc Như
Lam nhắn tin qua lại thì sẽ tốn bao nhiêu thời gian ngủ, ngày mai hắn sẽ mất bao nhiêu sức lực. Có điều, trước Mộc Như Lam, hành động của hắn
dường như luôn luôn nhanh hơn lý trí một bước.
Chờ hắn phản ứng lại tin nhắn đã được gõ xong rồi, cũng đã gửi đi rồi.
—— Chưa.
Đèn trong phòng Mộc Như Lam đã tắt, lúc này cô gái quấn chăn bông mềm mại
nằm trên giường, trên tay còn cầm di động, cảm giác được di động rung
lên, đôi mắt cô lập tức sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên Mộc Như
Lam thử cảm giác gửi tin nhắn nói chuyện linh tinh với người khác khi
không ngủ được, cô thấy thú vị đến ngoài dự đoán, cũng không biết có
phải là vì đối tượng nhắn tin của cô rất thú vị hay không.
—— Mặc tiên sinh là nhân viên chấp pháp à?
—— Không phải.
Mặc Khiêm Nhân trả lời không chút do dự, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình là nhân viên chấp pháp. Tuy hắn làm việc tại nhà giam, đôi khi cũng giúp
FBI bắt tội phạm nhưng điều kiện tiên quyết phải là —— Mặc Khiêm Nhân
hắn có hứng thú với vụ án này, với phạm nhân này.
Nhân viên chấp
pháp không cho phép cảm xúc hay ý muốn cá nhân ảnh hưởng tới công việc,
vì thế hắn không phải là nhân viên chấp pháp.
Mộc Như Lam nhìn
hai chữ rõ ràng dứt khoát, đôi lông mày nhíu nhíu, cô gõ xuống câu hỏi
tò mò tiếp theo nhưng sau đó quyết định xóa đi, bởi hỏi nhiều quá sẽ gây cho người ta cảm giác mình đang điều tra hộ khẩu.
—— Là như vậy a... Thế thì, ngủ ngon nhé Mặc tiên sinh, nói chuyện với anh thật vui. (kèm theo một khuôn mặt tươi cười đáng yêu)
Mộc Như Lam nghĩ Mặc tiên sinh hẳn sẽ không nhắn lại chúc cô ngủ ngon nên
định đặt điện thoại lại lên đầu giường, thế nhưng tin nhắn hồi đáp đã
tới rất nhanh. Mang theo tâm trạng vừa hứng khởi vừa tò mò, Mộc Như Lam
mở tin nhắn, đọc xong, ngẩn người, bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng là bật
cười.
Người đàn ông kia bảo rằng ——
—— Đừng nằm nghiêng bên trái, sẽ chết sớm.
Cô vẫn thắc mắc vì sao Mặc Khiêm Nhân lại lấy tạ tay đè nặng hai bên tay
cô, hóa ra là để ngăn chặn tư thế nằm nghiêng bên trái của cô sao? Ngăn
chặn cô chết sớm? Phụt... Anh ta quá đáng yêu rồi đấy. Mộc Như Lam muốn
cười cho thật đã rồi mới đi ngủ sau, để câu nói “Sẽ chết sớm” của Mặc
tiên sinh không trở thành vô ích, cô nhất định sẽ chú ý hết sức để không nằm nghiêng sang trái.
Mặc Khiêm Nhân nhìn tin nhắn một hồi lâu, sau đó yên lặng thả di động trở lại đầu giường, tắt điện, nhắm mắt,
trong bóng đêm, một nụ cười lặng lẽ xuất hiện trên khóe môi, có lẽ chính hắn cũng không hề nhận ra.
...
Ngày hôm sau, thời tiết trong lành .
Ánh ban mai rực rỡ chiếu xuống mặt đất ẩm ướt, giọt nước long lanh sắc nắng đọng lại trên phiến lá xanh rì.
Thay vào bộ đồng phục đã lâu không mặc, treo lên một nụ cười ấm áp nhu hòa,
cô gái với mái tóc dài đến thắt lưng từ từ tiến về phía học viện.
Mộc Như Lam tới trường rất sớm, thói quen này hình thành từ khi cô bắt đầu
giữ chức hội trưởng hội học sinh. Mở cánh cửa văn phòng hội trưởng, nhìn thấy Thư Mẫn ngồi ở sau bàn làm việc, Mộc Như Lam mới sực nhớ, chà, cô
vẫn chưa nhận lại công việc từ chỗ Thư Mẫn.
Thư Mẫn bị động tác mở cửa đột ngột quấy rầy, hình bóng người kia bất ngờ xâm nhập vào tầm mắt khiến cô nhất thời ngẩn ngơ.
Trong những tình huống thế này, người ta rất dễ nảy sinh một loại cảm giác
như vợ cả xa nhà trở về thì đột nhiên phát hiện vợ bé đã leo lên vị trí
vốn thuộc về mình, cực kỳ xấu hổ và gượng gạo, nhưng Mộc Như Lam thì
không hề như vậy, trái lại, cô chỉ tự nhiên mỉm cười, “Buổi sáng tốt
lành.”
Thư Mẫn lúc này mới chợt lấy lại tinh thần, cô liền đứng dậy, “Sao cậu lại tới đây?”
Mộc Như Lam thẳng thắn đáp, “Mình quên là phải nhận lại những công việc
chưa làm, bây giờ mới chạy tới để làm việc đây.” Với ngữ điệu và vẻ mặt
như vậy, cho dù lời nói có thể khiến người nghe cảm thấy tức giận hay
xấu hổ thì thái độ ôn hòa của cô cũng sẽ làm cảm xúc của bọn họ hòa hoãn đi ít nhiều.
Thư Mẫn nhíu mày rồi liếc nhanh qua đôi chân Mộc
Như Lam, trong mắt ánh lên một tia sáng phức tạp, “Cơ thể mới bình phục, cậu cứ nghỉ dưỡng thêm đi. Chuyện của hội học sinh cứ giao cho tôi là
được, cậu không cần phải gấp gáp trở về nhận lại việc.”
Mộc Như
Lam nghe thế thì bước chân hơi dừng lại, cô quay đầu nhìn Thư Mẫn nhưng
Thư Mẫn lại hơi nghiêng đầu né tránh, chột dạ không dám nhìn thẳng vào
mắt cô.
“Nhắc mới nhớ, học kỳ sau là giai đoạn học sinh năm ba
chạy nước rút, hội trưởng hội học sinh kế nhiệm có lẽ nên được bầu chọn
trong học kỳ này, như vậy tiền bối sẽ tiện chỉ đạo và giúp đỡ hậu bối
hơn.” Mộc Như Lam đi đến dựa người vào bậu cửa sổ.
“Ý của cậu là muốn giao quyền?” Thư Mẫn hơi nhướng mày.
“Sao có thể gọi là giao quyền chứ? Chỉ là ‘thêm máu mới’ cho hội học sinh thôi mà.”
Thư Mẫn lại không đồng ý, theo cô thấy, Mộc Như Lam làm như vậy cũng chẳng
khác nào giao quyền, học viện Lưu Tư Lan trước nay vốn đi theo chế độ
học sinh tự trị, hội học sinh một tay che trời, hội trưởng hội học sinh
chỉ cần một câu thôi là đã có thể quyết định hướng đi trong tương lai
của học viện. Mộc Như Lam muốn buông tay đem quyền lợi của mình giao cho một người khác? Để người đó lên cai trị? Đừng đùa chứ, bọn họ vẫn chưa
tốt nghiệp đâu! Cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, ít nhất phải chờ tới đêm
trước ngày tốt nghiệp.
“Nhưng nếu không làm vậy thì sẽ không có ai giúp đỡ hội trưởng mới vào lúc cần thiết.” Mộc Như Lam hơi lo lắng.
“Hội trưởng là người được các học sinh bỏ phiếu bầu cử, làm sao có thể không làm được việc? Cho dù hắn ngu ngốc đến mấy thì cũng phải biết tham khảo cách giải quyết vấn đề của các tiền bối đi trước chứ. Đừng quên lúc
chúng ta mới lên nắm quyền, các tiền bối trước đã để lại cho chúng ta
một mớ hỗn độn như thế nào.” Thư Mẫn đã quyết định rồi, hội học sinh
đương nhiệm đã đứng trên cao lâu như vậy, bây giờ đột nhiên lại bị bọn
đàn em quản lý, nếu đám người mới kia đưa ra một quyết định sai be bét
nào đó thì chẳng phải tức chết bọn họ rồi sao? Đây cũng là nguyên nhân
tại sao hội trưởng hội học sinh luôn đợi đến đêm trước ngày tốt nghiệp
mới cho bắt đầu một đợt tranh cử hội trưởng mới. Nếu các tiền bối trước
đây đều làm như vậy thì vì cớ gì bọn họ lại không tiếp tục noi theo?
“Như vậy không ổn lắm đâu? Mình từng đề cập đến vấn đề này khi chúng ta còn ở học viện Tử Viên, vả lại rất nhiều học đệ học muội cũng đã sẵn sàng tay đấm chân đá...” Mộc Như Lam thực khó xử.
“Tóm lại, với tư cách
là phó hội trưởng, tôi tuyệt đối không đồng ý!” Thư Mẫn không vui nói,
“Bây giờ Lưu Tư Lan vẫn còn có chúng ta làm chủ, bọn họ có thể phản hay
sao? Chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu không cần phải để tâm!”
Dứt lời, Thư Mẫn đặt mông ngồi xuống tiếp tục chăm chú xem văn kiện.
Mộc Như Lam ngồi trên bậu cửa sổ nhìn bộ dáng Thư Mẫn cúi đầu nghiêm túc
làm việc, đôi môi cô chậm rãi nở nụ cười, trong vẻ ôn nhu xinh đẹp là
một chút quỷ dị mờ ám, nhỏ tới mức không thể nhìn thấy.
Làn gió lạnh khẽ ùa vào phòng qua ô cửa sổ, mái tóc Mộc Như Lam bị gió thổi nhè nhẹ, xinh đẹp như một đóa hoa đen.
...
Sáng sớm, Mặc Khiêm Nhân nhận được báo cáo mới nhất từ cục cảnh sát, trải
qua muôn vàn gian khổ, bọn họ cuối cùng cũng tìm ra nhà máy sản xuất sợi tơ đặc biệt được dùng làm hung khí trong vụ án mạng. Đó là một nhà máy
rất đặc biệt, đặc biệt tới mức khiến cho người ta cảm thấy có chút khó
tin.
Sau khi lái xe đến đây, Mặc Khiêm Nhân mới hiểu được vì sao nhóm cảnh sát phụ trách vụ án lại cảm thấy khó tin như vậy.
Nhà máy có ba tầng, tầng một trải đầy nệm và chăn mền, trật tự sắp xếp vô
cùng chỉnh tề, sàn nhà được lau rửa sạch sẽ, cho dù có trải cả trăm tấm
nệm thì cũng không gây cảm giác người ở đây thật đáng thương, bởi vì
chăn bông của bọn họ rất dày, tầng nệm trải phía dưới cũng rất dày,
thoạt nhìn giống như loại chăn chuyên dụng trong huấn luyện quân đội.
Ở tầng một đa số đều là người già không nơi nương tựa, thậm chí còn có có vài ba người tàn tật; mà tầng hai lại là công xưởng làm việc, bên trong có máy móc, mấy ông già mỗi người một ghế ngồi đối mặt nhau, cặm cụi
phân loại chất liệu trên mặt bàn, họ rút sợi tơ do máy móc nhả ra, sau
đó cuốn thành từng cuộn một. Tại đây cũng có một số công nhân nữ khá trẻ tuổi, có vẻ như là nhân viên chăm sóc những người già này, ngoài ra còn hỗ trợ làm việc.
Nhà máy này nhìn thì không có gì đặc biệt nhưng phải điều tra rồi mới biết, sản phẩm của bọn họ được xuất khẩu ra nước
ngoài. So với dây đàn piano, giá thành của nó rẻ hơn một chút mà chất
lượng lại tốt hơn đáng kể. Rất nhiều nhạc cụ quý giá đều chọn dùng loại
sợi này làm dây đàn, âm thanh phát ra cũng càng thêm dễ nghe.
Người xây dựng nhà máy là một người đàn ông trung niên, trông qua giống một
hán tử đông bắc, thân hình cao lớn, diện mạo bình thường, ánh mắt hơi
hung dữ, nhưng thái độ đối với nhân viên làm việc lại kiên nhẫn và cảm
tình đến ngoài ý muốn.
Bọn họ mời ông ta vào cục cảnh sát để lấy
thông tin cần thiết có liên quan vụ án, Mặc Khiêm Nhân không tham dự
thẩm vấn, chỉ ngồi ở một bên nhìn biểu cảm khuôn mặt người này.
Hắn để ý thấy, thời điểm cảnh sát hỏi có người nào tới mua nhiều sợi tơ
nhưng không phải để về bán sỉ hay không, mí mắt ông ta cụp xuống dưới,
miệng phủ nhận nhanh như cắt, “Sản phẩm sợi tơ của chúng tôi chỉ xuất
khẩu ra nước ngoài, không bán trong nước.”
Người đàn ông này đang nói dối, hoặc có thể, đang cố giấu giếm điều gì.
“Vì sao không bán trong nước?”
“Bọn họ không biết nhìn hàng!... Tôi sợ nhỡ có người chạy đến nhà máy của
tôi rồi phát hiện bên trong đều là người già...” Lời còn chưa dứt nhưng
hàm ý bên trong đã quá rõ ràng.
Những người già trong nhà máy
phần lớn đều là đã qua tuổi về hưu theo quy định của luật pháp, tuy nhà
nước không cấm chuyện thuê người đã qua tuổi về hưu làm việc, nhưng dùng nhiều người già như thế này thì quả thật rất dễ khiến cho người ta hoài nghi.
“Vì sao ông muốn thuê người già làm công?”
“Tôi cần người làm, bọn họ cần miếng ăn, hỗ trợ cùng có lợi thì có gì sai?”
“Nhưng bọn họ đều là người cao tuổi...”
“Cao tuổi thì sao nào? Người ta làm vì muốn ăn cơm, bằng không ra đường ăn
xin chắc? Hay mấy người nuôi bọn họ? Có biết hàng năm số người già đói
chết ở ngoài đường là bao nhiêu không? Có tí xíu tiền hưu trí thì làm
nên tích sự gì? Mấy người sống ở tầng lớp trung lưu thì làm sao hiểu
thấu được nỗi gian khổ của nhân dân tầng dưới cùng? Lúc mấy người ăn
thịt ăn cá, chúng tôi phải nhặt rác chỉ để kiếm một ngụm cháo cầm hơi!
Bây giờ lại còn giảng giải cái chết tiệt gì với tôi vậy hả?!” Ông ta
càng nói càng hùng hổ, khí thế hung dữ dồn ép người khác, chất vấn tới
mức cảnh sát xấu hổ không nói nổi một câu.
Cuối cùng cảnh sát đi
kiểm tra lại nhà máy một lần, không phát hiện ra hàng cấm hay vật nguy
hiểm gì thì mới coi như là xong việc, người đàn ông liền nghênh ngang
rời khỏi cục cảnh sát.
Mặc Khiêm Nhân vẫn ngồi trầm tư ở phòng thẩm vấn, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào ly nước trên bàn...
Cảnh sát ngồi ở phòng điều khiển nhìn cảnh tượng bên trong phòng thẩm vấn,
có người nhỏ giọng lên tiếng, “Thật tình, tôi cứ tưởng là lợi hại lắm
cơ, vậy mà qua nhiều ngày rồi vẫn chưa điều tra ra cái gì.”
“Thế
mới nói, cái gì mà tâm lý học qua biểu cảm khuôn mặt, căn bản cũng vô
dụng thôi. Thay vì trông cậy vào loại biện pháp vô dụng này, chúng ta
trực tiếp chạy đi tìm chứng cớ thì hơn.” Có người khinh thường bảo. Cái
gì mà nhà tâm lý học được toàn cầu công nhận, hắn có nghe qua bao giờ
đâu. Ngoại trừ chút suy luận khi mới phát hiện thi thể ra thì chẳng còn
gì đáng nói, cứ ngồi lì ở đó ra vẻ ta đây thật lợi hại. Chỉ có mấy nữ
lang háo sắc trong cục mới coi hắn ta như ngôi sao mà cung phụng, chậc.
“Nói bậy bạ gì đấy?” Đội trưởng đập lên đầu người đang nói chuyện một cái,
“Người ta dù lợi hại đến mấy thì cũng là con người biết chưa? Chúng ta
tra xét lâu như vậy mà vẫn không thu hoạch được gì, cậu còn hy vọng anh
ta có thể như thế nào!”
“Nhưng...”