Mặc Khiêm Nhân không
hề biết những người ở cục cảnh sát đánh giá thế nào về mình, hơn nữa
cũng không thèm để ý. Trước giờ hắn luôn làm việc tùy theo tâm trạng và
sở thích, ở trong ngành cũng có tiếng là nửa chính nửa tà, bằng không
thì FBI đã chẳng cần phải kiểm tra tâm lý của hắn mỗi nửa tháng làm gì.
Mặc Khiêm Nhân rời khỏi cục cảnh sát, hắn không lái xe mà chỉ bước dọc theo lối dành cho người đi bộ, bước chân nhàn nhã hướng về phía tòa nhà tội
ác.
—— Mặc tiên sinh, anh có thể phát hiện những thứ mà mắt thường nhìn không thấy sao?
Mộc Như Lam đã nói cho hắn gợi ý của cô.
Thứ giết chết Uông Cường chính là một vật gì đó mà mắt thường nhìn không thấy.
Tòa nhà vẫn bị phong tỏa như trước, nhưng nếu đến nửa tháng sau mà phía
cảnh sát vẫn chưa có tiến triển gì thì lệnh phong tỏa sẽ bị bãi bỏ,
người ta lại tiếp tục xây dựng, toàn bộ dấu vết và manh mối sẽ đi tong.
Xung quanh đó ngoại trừ những vật thể tán loạn bị gió thổi tứ tung thì chẳng còn thứ gì khác, dấu máu nơi bức tường đã khô đen lại, trên mặt đất chỉ còn sót một vệt loang lổ mờ nhạt.
Mặc Khiêm Nhân đi lên tầng ba, nhìn sàn nhà lộn xộn, bước chân hắn hơi chậm lại.
Vật mà mắt thường nhìn không thấy... Tất nhiên Mặc Khiêm Nhân sẽ không cho
rằng đó là một đồ vật nhiệm màu nào đấy, như thế không khoa học chút
nào. Để mắt thường nhìn không thấy, hoặc là lớn đến mức không thể nhìn
toàn bộ, hoặc là nhỏ đến mức tìm không ra, đương nhiên vẫn còn một khả
năng, đó là nó không nằm trong phạm vi tầm nhìn, ví dụ như... sau lưng.
Mặc Khiêm Nhân nhìn về phía sau vị trí Uông Cường rơi chết, đập vào mắt hắn là mặt lưng cầu thang xi măng, trên đó có những lỗ to nhỏ không đều như bị kiến đục khoét, toàn bộ mặt tường đều xù xì như vậy.
Mặc
Khiêm Nhân sờ mặt tường, đầu ngón tay cảm thấy lạnh lẽo, hắn gõ gõ lên
một cái lỗ nhỏ trong số đó, bề mặt chỉ hơi lõm vào một chút, độ sâu rất
nông – là do gió hoặc vật thô ráp cọ thành, không ảnh hưởng đến tổng
thể, khi trang trí còn phải trát thêm vữa.
Không phải cái này.
Mặc Khiêm Nhân thu tay về, hắn quét mắt nhìn bốn phía xung quanh sau đó đi lên tầng tám.
Lớp xi măng nơi ban công nhỏ bên ngoài tầng tám đã bị cơn mưa cách đây hai
ngày gột rửa sạch sẽ, lộ ra từng mảng gồ ghề, hiện trường gần như bị phá hủy.
Mặc Khiêm Nhân bắt đầu kiểm tra những góc chết mà cảnh sát
có khả năng đã bỏ sót, nhưng hy vọng không lớn lắm, bởi nước mưa có thể
rửa trôi chứng cứ, cũng giống như vân tay trên bình nhựa có thể bị nước
xóa sạch.
Kiểm tra xong một vòng, quả nhiên không phát hiện được
gì, Mặc Khiêm Nhân đang định rời đi thì bỗng cảm thấy có một vệt sáng
chói mắt chợt lóe lên. Tầm mắt bị bắt giữ, hắn đi tới bên cạnh lỗ thoát
nước ở góc ban công, lỗ thoát nước có hình tròn, mưa đã đem xi măng tụ
lại thành một lớp cặn bẩn dày dặc trên miệng lỗ thoát nước, ở giữa vòng
cặn bẩn, có một thứ gì đó dính chung với xi măng.
Mặc Khiêm Nhân cẩn thận lấy vật nọ ra, vật đó rất nhỏ, chiều dài chưa đến mười cm, màu bạc, là một cây kim tiêm cỡ nhỏ nhất.
Kim tiêm?
Mặc Khiêm Nhân như hiểu ra, hắn đứng dậy lấy điện thoại gọi đến cục cảnh sát, bảo bọn họ chuyển máy cho Lưu Miên.
Lưu Miên vừa nghe là Mặc Khiêm Nhân tìm gặp thì lập tức thả việc sang một
bên để chạy qua nhận điện, giọng nói quyến rũ dụ hoặc vang lên, “Mặc
tiên sinh tìm tôi?”
“Kết quả khám nghiệm tử thi có đề cập tới vấn đề độc tố ảnh hưởng lên hệ thần kinh của nạn nhân không?” Bỏ qua ám
hiệu ẩn chứa trong lời nói của Lưu Miên, Mặc Khiêm Nhân lên tiếng hỏi
thẳng.
Lưu Miên nghe xong liền ngẩn người rồi đáp lại theo phản
xạ, “Trong hồ sơ có nhắc đến chuyện Uông Cường hít ma túy, nhưng khi
khám nghiệm thì không phát hiện dư lượng độc.” Tức là vào khoảng thời
gian ngay trước khi chết, Uông Cường không hít ma túy.
Mặc Khiêm
Nhân nhìn kim tiêm nhỏ màu bạc trên tay, thông thường kim tiêm ma túy
đều dài và thô hơn loại này một chút, phải vậy mới có thể cắm vào mạch
máu; mà loại này, nếu nó được dùng để tiêm vào cơ thể thì vị trí hẳn sẽ
không phải mạch máu, mà là da, hoặc một bộ vị có thể bị kích thích sinh
ra hưng phấn và khoái cảm, tỉ như... não bộ.
Trong mắt Mặc Khiêm
Nhân xẹt qua một tia sáng thấu triệt, hắn nghĩ hắn đã tìm ra điểm mấu
chốt rồi. Trong gợi ý của Mộc Như Lam, vật mà mắt thường nhìn không thấy chính là lỗ kim do loại kim tiêm này tạo nên.
Suốt quá trình
khám nghiệm tử thi, tóc tử thi sẽ bị cạo sạch, sau đó hộp sọ và ổ bụng
được mở ra để tiện cho việc xem xét não và các bộ phận khác. Có thể
khiến pháp y không phát hiện ra lỗ kim tiêm đặc biệt thì chỉ có một lý
do duy nhất, ấy chính là vết tiêm nằm ở trên đầu. Tìm một lỗ kim tiêm
giữa ngàn vạn chân tóc quả thật chẳng khác gì mò kim đáy bể, người bình
thường cũng hiếm ai tưởng tượng được.
Thì ra là thế...
Nói cách khác, Mộc Như Lam đã tiêm một loại ma túy đặc biệt vào vùng ngoài
đại não để khống chế Uông Cường? Sau khi hắn bố trí xong xuôi, chuẩn bị
rời đi thì độc tố làm cho thần kinh của hắn sinh ra ảo giác nào đó, cuối cùng là sa chân vào cạm bẫy.
Ngay từ đầu Mặc Khiêm Nhân đã biết
rằng, Mộc Như Lam có một năng lực tính toán chuẩn xác đến kinh người,
hơn nữa cô còn rất hứng thú với hóa học, bên trong tầng hầm của cô đặt
rất nhiều lọ hóa chất không nhãn có thể do chính tay cô điều chế. Nếu
Mộc Như Lam là thiên tài ở lĩnh vực này, lại thêm thân phận một tên tội
phạm với chỉ số thông minh cực cao, hắn hoàn toàn tin rằng, đến một ngày Mộc Như Lam từ trường học bước vào xã hội, cô cũng sẽ nổi tiếng toàn
cầu như hắn trước đây.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cô không bị bắt vào tù.
Còn chưa kịp kết thúc cuộc gọi với Lưu Miên thì điện thoại lại báo có cuộc
gọi mới, vì thế Mặc Khiêm Nhân dứt khoát cúp máy cuộc trò chuyện này.
Đang trông chờ Mặc Khiêm Nhân đáp lại, Lưu Miên bỗng bị âm thanh ngắt
máy tút tút tút làm cho giật mình, a lô hai tiếng, xác nhận đối phương
đã thật sự ngắt cuộc gọi, cô ta tức giận dập điện thoại cái cạch, mặt
bình tĩnh trở về bàn làm việc.
Màn hình hiển thị tên Mặc Vô Ngân.
“Anh, tài liệu đã tới tay, toàn bộ đã được gửi đến hộp thư của anh, khi nào
về thì nhớ xem.” Rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ, trong câu nói của Mặc Vô Ngân mang theo vài phần mong chờ “Mau khen em đi”.
“Năng lực
làm việc nên được tăng cường.” Mặc Khiêm Nhân không thèm để ý tới nguyện vọng của cô em gái, thản nhiên đáp trả một câu rồi cúp điện thoại.
Mặc Vô Ngân trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đã không còn kết nối trên tay,
tức giận đến mức muốn đập máy, tên hỗn đản, cô thực không thể tin được
cái con người không dịu dàng không săn sóc suốt ngày chỉ biết nghiên cứu biến thái rồi nghiên cứu biến thái này lại có thể cua được Mộc Như Lam! Nhất định là tên đại ngốc Lục Tử Mạnh đã lừa cô, bằng không thì Mộc Như Lam chính là kẻ biến thái! Chỉ có biến thái mới chịu được tên biến thái khống* Mặc Khiêm Nhân này thôi! Hừ!
*Biến thái khống: Cụm từ chỉ loại người có hứng thú, ham muốn, ám ảnh đặc biệt về những kẻ biến thái.
...
Mộc Như Lam không biết rằng có người đã vô thức nghĩ ra chân tướng mà cả
vạn người không phát hiện, lúc này cô đang ngoan ngoãn ngồi nghe giảng
trong lớp học, hơn một tháng không tới trường, đối với cô cũng chẳng có
vấn đề gì, hai tháng trước cô đã bắt đầu tự học kiến thức liên quan đến y học năm nhất rồi.
Giữa trưa, chuông tan học vang lên, sau khi
chào hỏi những người ân cần đến thăm, Mộc Như Lam chuẩn bị cùng hai anh
em Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đi ăn cơm trưa, không ngờ vừa mới ra cửa
phòng học thì đã bị Âu Khải Thần gọi lại.
“Như Lam.” Âm thanh của thiếu niên đang ở kỳ vỡ giọng có hơi khàn khàn nhưng vẫn rất dễ nghe,
không hề khó chịu giống như tiếng vịt đực.
Mộc Như Lam dừng bước, quay đầu nhìn về phía Âu Khải Thần đang tiến lại gần, cặp anh em giống
nhau như đúc cũng ló đầu ra xem từ hai bên vai cô, trông qua vô cùng thú vị đáng yêu.
Nhìn thấy Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm, Âu Khải Thần
thoáng cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ bực mình, thực hiển nhiên, hai mỹ
thiếu niên này hoàn toàn không được học trưởng chào đón.
“Chuyện gì vậy, Khải Thần?” Mộc Như Lam mỉm cười nói với Âu Khải Thần.
Cô gái ấy vẫn luôn khiến trái tim người ta đập loạn nhịp như vậy, khuôn
mặt lãnh khốc của Âu Khải Thần không khỏi nhu hòa đi, ngữ điệu cũng ấm
lên nhiều, “Ba ngày sau là sinh nhật Miên di, em tới nhé.”
Mộc Như Lam gật đầu, “Được, nhưng lần này anh phải nhớ đưa thiệp mời cho em đấy.”
Nhìn khuôn mặt ôn hòa của Mộc Như Lam, trong lòng Âu Khải Thần lập tức mềm mại như nước, “Được, anh sẽ không quên.”
“Vậy... Chúng ta đi ăn cơm trưa cùng nhau chứ?” Mộc Như Lam cười hỏi.
“Chị!” Mộc Như Sâm ngay tức khắc ôm lấy cánh tay Mộc Như Lam, hô một tiếng ra
chiều mình không đồng ý, ánh mắt dành cho Âu Khải Thần lại càng thêm đề
phòng.
Bên dưới cặp kính, đôi mắt Mộc Như Lâm cũng tỏ rõ sự bài
xích, học sinh năm ba tại Lưu Tư Lan không ai không hiểu tâm tư của Âu
Khải Thần đối với Mộc Như Lam, hai anh em bọn họ luôn chú ý thông tin
năm ba nên đương nhiên cũng sẽ biết.
Âu Khải Thần nhận được sự
bài xích đi kèm mùi thuốc súng từ hai thiếu niên trước mặt, đôi mắt hắn
híp lại, ngoài miệng nói, “Được.”
“Anh...” Mộc Như Sâm tức giận,
từ ngữ chưa được lý trí kiểm duyệt đã vội phun ra ngoài, cũng may là Mộc Như Lâm nhanh tay kéo cậu lại.
Mộc Như Sâm nhíu mày mất hứng
quay sang, chỉ thấy đứa em trai song sinh đang lắc đầu nhìn mình, cậu
không rõ nó có ý gì nhưng cũng mím môi không nói lời nào.
Mộc Như Lam tựa hồ không chú ý đến điều này, cô vừa đi vừa nói chuyện cùng Âu
Khải Thần, nói qua nói lại, chủ đề liền kéo về Lưu Miên.
“Anh bảo là Miên di muốn chuyển nhà?”
“Ừ, nghe nói đã mua một căn biệt thự ở khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa, sau sinh nhật sẽ chuyển qua, coi như là một khởi đầu mới.”
Mộc Như Lam gật gật đầu, hàng mi cô cụp xuống, nụ cười trên môi vẫn như cũ, “Vậy sao, có phải là căn số ba không? Em nhớ Miên di từng kể rằng đây
là con số may mắn của dì ấy.”
Âu Khải Thần gật đầu.
“Chị,
Miên di là ai?” Mộc Như Sâm nãy giờ không nói chen vào nhưng cũng rất
không thích Mộc Như Lam trò chuyện với Âu Khải Thần, vì vậy cậu lên
tiếng.
Du lịch cuối năm học từng khối đi riêng, huống chi vào
thời điểm Mộc Như Lam mới quen Lưu Miên, hai đứa em vẫn còn học sơ trung nên tất nhiên sẽ không biết Lưu Miên là ai.
“Miên di ấy à, dì ấy là em gái của mẹ Khải Thần, ừm, là em gái kết nghĩa.”
Lông mày Mộc Như Lâm liền nhíu lại, vì sao chị có vẻ rất thân với dì của Âu
Khải Thần? Nhìn thái độ của Âu Khải Thần, rõ ràng là hắn đang muốn mượn
chuyện này để tiếp cận Mộc Như Lam.
Mộc Như Sâm thì không nghĩ
sâu xa như Mộc Như Lâm, cậu vừa nghe nói Lưu Miên là một bà già thì liền cảm thấy yên tâm. Chị gái là của cậu, cho dù là nữ cũng phải đề phòng,
đừng quên Mộc Như Lam đã từng nhận được thư tình từ bao nhiêu bạn học
nữ. Còn về chuyện tại sao lại không cần đề phòng những bà già, đại khái
là vì cậu cho rằng bà già bình thường luôn có vẻ lạnh nhạt tịch mịch,
chỉ biết tìm nam nhân chứ không tìm nữ nhân.
Bốn người cùng tới nhà ăn buffet, học sinh trong nhà ăn tuy không nhiều nhưng cũng chưa đến mức quá ít.
Ngồi xuống vị trí quen thuộc, ba thiếu niên đi lấy thức ăn, Mộc Như Lam vừa
đặt mông xuống thì liền nghe được phía sau có người gọi mình, cô quay
đầu, kết quả là nhìn thấy Chu Nhã Nhã đang ngồi tại chiếc bàn ngay sau
lưng cô, cô ta ngồi một mình ở đó, trước mặt đặt một phần bánh ngọt,
thoạt nhìn có vẻ cô đơn.
Xem ra từ sau vụ việc kia, Chu Nhã Nhã
đã bị học sinh Lưu Tư Lan tẩy chay thậm tệ, hơn nữa cô ta lại không thể
mặt dày chạy đi mượn sức học sinh năm nhất như Thư Mẫn và Bạch Tố Tình
đã làm. Mà dù cho Mộc Như Lam có thật sự nói tha thứ Chu Nhã Nhã đi
chăng nữa thì học sinh Lưu Tư Lan cũng sẽ không chịu tới gần cô ta, bị
cô lập là chuyện dễ hiểu.
Mộc Như Lam gật đầu nhìn cô ta rồi quay đi, không chào hỏi cũng không mời cô ta lại ngồi chung. Thái độ ấy
khiến cho Chu Nhã Nhã không khỏi sửng sốt, chuyện này không hề giống như cô ta đã tưởng tượng! Tuy cô ta không hiểu nhiều về Mộc Như Lam nhưng
hình tượng Mộc Như Lam xây dựng trong mắt người ngoài chẳng phải là tốt
tính, dịu dàng và lương thiện sao? Bây giờ nhìn thấy học muội ngày xưa
rơi vào tình cảnh bị cô lập, đáng lẽ phải giả mù sa mưa chạy đến quan
tâm hỏi han mới đúng chứ?!
Chu Nhã Nhã vò góc áo, cái trán bị một bóng ma che kín, cô ta nhìn chằm chằm vào gáy Mộc Như Lam như hận không thể đục cho một lỗ, sao không tiếp tục làm người tốt nữa hả?!
Chu Nhã Nhã rất tức tối, cô ta vốn cứ nghĩ, Mộc Như Lam thích làm thánh mẫu dối trá giả vờ lương thiện chứ gì? Đã thế cô ta sẽ lợi dụng điểm này.
Nào ngờ, sự tình lại không phát triển như cô ta đã trù tính, thế nhưng
cô ta không được nổi đóa, không được để cảm xúc lấn át lý trí, bởi vì
trong nhà ăn có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chòng chọc về phía này, bọn
họ đều lo ngại cô ta sẽ tiếp tục gây chuyện với Mộc Như Lam. Không thể
nghi ngờ, chỉ cần Chu Nhã Nhã có dấu hiệu tái phạm thì nhất định cô ta
sẽ bị đá văng ra khỏi học viện Lưu Tư Lan!
“Học tỷ.” Chu Nhã Nhã
đứng dậy đi đến chỗ Mộc Như Lam, những người vốn đang vừa ăn vừa chú ý
thấy vậy thì buông dao nĩa xuống, cảnh giác ngồi thẳng lưng, chằm chặp
quan sát Chu Nhã Nhã, ánh mắt đề phòng như lâm đại địch.
“Này! Cô muốn làm gì?!” Mộc Như Sâm lập tức ném kẹp chọn đồ ăn rồi bưng đĩa đựng đồ ăn vọt tới đây, cậu vừa che ở trước mặt Mộc Như Lam vừa cảnh giác
nhìn lướt qua tay Chu Nhã Nhã, phòng khi cô ta lại lấy thứ gì đó để đánh lên người chị gái mình. Từ lần trước sau khi bị Đoạn Nghiêu chê bai,
Mộc Như Sâm đã quyết định, từ giờ trở đi, cho dù có dao đâm đến thì cậu
cũng phải che chở cho Mộc Như Lam, hơn nữa tốc độ phải thật nhanh nhẹn!
Thấy Mộc Như Sâm như tên lửa phóng tới trước mặt mình chỉ vì muốn bảo vệ Mộc Như Lam, trái tim Chu Nhã Nhã bỗng nhói lên từng đợt dồn dập. Nỗi thống hận vừa đè nén xuống nay lại dâng trào lên đỉnh điểm, cô ta phải cắn
mạnh đầu lưỡi mới có thể khống chế cảm xúc, lòng bàn tay đã bị những
chiếc móng tay sắc nhọn đâm chảy máu, mùi máu tươi như có như không nhẹ
nhàng tỏa ra.
A...
Hương vị thật tuyệt...
Mộc Như
Lam lẳng lặng hít một hơi thật sâu, trong lòng nhảy ra một tiểu ác ma
với vẻ mặt sảng khoái sung sướng như hít thuốc phiện, đôi cánh quỷ sau
lưng một lúc một sẫm màu.
Làm sao bây giờ? Dường như cô càng
ngày càng biến thái, càng ngày càng khát máu. Cô nhìn Chu Nhã Nhã, lòng
bàn tay ngưa ngứa, ôi, thật là muốn... thật muốn lừa cô ta vào hắc ốc,
đưa cô ta xem những con rối đáng yêu tinh xảo, cô ta sẽ có biểu cảm như
thế nào đây? Liệu có bị dọa đến mức khiếp đảm vơ lấy dao gọt trái cây
rồi hoảng hồn chạy trốn giống như Kim Mạt Lỵ không? Thật đáng trông chờ
quá đi mất... Thật muốn làm chuyện xấu, thật muốn lấy ra dao phẫu thuật, thật muốn giải phẫu thân thể của cô ta, thật muốn nhìn xem trái tim
tràn đầy thù hận kia vẫn còn mang màu đỏ hay là đã hóa đen, nó sẽ đập
như thế nào đây? Lúc nhìn thấy cô liệu nó có sợ tới nỗi đột ngột ngừng
đập không?
Nhưng...
Vẫn chưa đến lúc đâu, kế hoạch không
nên bị xáo trộn, cứ từ từ, từ từ từng cái một, trăm ngàn lần đừng gấp,
đừng nóng vội, đừng nóng vội...
Mộc Như Lam mỉm cười âm trầm
trong lòng, cô vỗ vỗ bả vai Mộc Như Sâm, dịu dàng nói, “Phản ứng mạnh
như vậy làm gì? Nghe xem Nhã Nhã đồng học có vấn đề gì rồi hẵng tính.”
Lúc này Mộc Như Lâm cùng Âu Khải Thần cũng đã đi tới, cả ba đều theo bản
năng che chở Mộc Như Lam ở sau lưng, thực giống như công chúa được vương tử và kỵ sĩ bảo vệ. Chu Nhã Nhã nhìn mà ghen tị, nhưng lại không thể
biểu hiện ra ngoài. Cô ta bỗng nhận ra, chẳng trách mình thua trên tay
Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình căn bản không vô dụng như cô ta vẫn nghĩ,
nhìn nó có vẻ chỉ biết dựa hơi người khác nhưng nếu tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả thì chính là “ẩn nhẫn”, “cứng cỏi”, và “thông minh”, đây
cũng là nguyên nhân vì sao bây giờ Bạch Tố Tình vẫn rất yên ổn, mà Chu
Nhã Nhã thì đã không còn đất dung thân ở học viện Lưu Tư Lan.
Không khí dần dần căng cứng, vào khoảnh khắc mọi người chưa kịp phản ứng lại, Chu Nhã Nhã bất chợt khom lưng, cúi đầu chín mươi độ, cứ như vậy mà
nói, “Học tỷ, em xin lỗi, xin chị tha thứ, lần trước em thật sự không
phải cố ý, em vô cùng hối hận, xin chị tha thứ cho em.”
Tất cả
mọi người đều không ngờ được một kẻ cao ngạo kiêu căng như Chu Nhã Nhã
mà cũng có lúc cúi đầu xin tha thứ, bọn họ không khỏi rối rít quay sang
nhìn Mộc Như Lam. Sở dĩ bọn họ tẩy chay Chu Nhã Nhã là vì cô ta không hề tỏ ra ăn năn hay hối lỗi; hơn nữa bọn họ cũng biết Mộc Như Lam rất hiền lành, sau khi hay tin fan của mình bắt nạt Chu Nhã Nhã, Mộc Như Lam ra
mặt nói tha thứ cho cô ta cũng là chuyện đương nhiên, nhưng đối phương
có thật sự hối lỗi hay không thì chưa biết đâu. Lúc này thấy vậy, bọn họ tự nhiên sẽ đặt toàn bộ sự chú ý lên Mộc Như Lam, xem Mộc Như Lam có
đồng ý tha thứ hay không.
Vì điều này nên Chu Nhã Nhã mới hạ mình xin lỗi phải không? Mộc Như Lam đã nói tha thứ trên mạng một lần, bây
giờ cô ta trực tiếp xin lỗi mà Mộc Như Lam còn không chịu tha thứ thì
không hay lắm. Và một khi Mộc Như Lam đã nói lời tha thứ, những ngày
tháng gian khổ của Chu Nhã Nhã ở Lưu Tư Lan cũng coi như kết thúc.
Mộc Như Sâm ngoái đầu dò xét Mộc Như Lam, tuy rất căm ghét Chu Nhã Nhã
nhưng chung quy cậu vẫn là con trai, con trai và con gái đứng ở góc độ
khác nhau, có cái nhìn khác nhau. Hiện tại cậu cho rằng, tha thứ cho Chu Nhã Nhã hay không là hoàn toàn do Mộc Như Lam quyết định, cậu sẽ không
nhúng tay vào, nhưng sau khi sự việc kết thúc, cậu có thái độ thế nào
với Chu Nhã Nhã thì lại là chuyện khác.
Mộc Như Lam nhìn Chu Nhã
Nhã cúi lưng, im lặng không nói. Chu Nhã Nhã vẫn cong người, tỏ ý Mộc
Như Lam không nói tha thứ thì sẽ không ngẩng dậy, không một ai nói
chuyện, mọi người trong nhà ăn đều nhìn chăm chăm vào cảnh tượng này.
Lúc lâu sau, Mộc Như Lam mới chậm rãi đáp, “Biết sai để sửa là tốt. Nếu Nhã Nhã đồng học hối lỗi thật thì có khi tôi đã tha thứ rồi.”
Những lời này có nghĩa là... Không tha thứ?
Vẻ mặt những người xung quanh có chút quái dị, xem ra ai ai cũng nghĩ rằng Mộc Như Lam sẽ tha thứ cho Chu Nhã Nhã.
“Học tỷ...” Chu Nhã Nhã không thể tin nổi, Mộc Như Lam thế mà lại dám không chịu tha thứ!
“Có người bảo với tôi rằng, khi người ta nói dối, mí mắt bọn họ sẽ cụp
xuống dưới, tay sẽ nắm chặt, giấu giếm lòng bàn tay, nếu cảm xúc quá mức kịch liệt thì đồng tử mắt sẽ nở to.” Mộc Như Lam thản nhiên nói.
Mọi người theo bản năng quét tầm mắt về phía tay Chu Nhã Nhã, quả nhiên cô
ta đang siết chặt nắm đấm, chặt tới mức từng đốt xương như lộ rõ bên
dưới lớp da trắng nhợt. Sắc thái phẫn nộ và khinh bỉ lần lượt xuất hiện
trên từng gương mặt bọn họ, cái con này, cứ ngỡ nó thật sự hối cải rồi
chứ, hóa ra chỉ là làm bộ!
Chu Nhã Nhã không phản ứng kịp, thấy
rất nhiều người nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, cô ta cúi đầu xuống thì mới phát hiện mình đang siết chặt nắm tay, vội vàng buông ra nhưng đã
là quá muộn.
“Chết tiệt, mau cút đi cho khuất mắt!” Mộc Như Sâm cấm cảu quát vào mặt Chu Nhã Nhã, cậu ghét nhất là mấy đứa con gái dối trá!
Âu Khải Thần hơi nhíu mày nhìn sang Mộc Như Lam, “Như Lam...” Khó khăn lắm vụ việc Chu Nhã Nhã mới tạm lắng xuống, nhưng bây giờ...
“Sao?”
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Âu Khải Thần, đôi mắt trong veo làm Âu Khải
Thần nhất thời nói không nổi lời giúp đỡ Chu Nhã Nhã, phải rồi, rõ ràng
mọi thứ đều do Chu Nhã Nhã tự chuốc lấy, hắn đã nể mặt Chu thị trưởng mà giúp cô ta một lần rồi, bây giờ cô ta lại điên khùng chạy tới vờ xin
lỗi, tự làm bậy không thể sống, đáng đời.
“Không có việc gì, ăn cơm đi.” Âu Khải Thần nói.
Chu Nhã Nhã bất động tại chỗ, đứng không được mà đi cũng chẳng xong, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Nhìn đãi ngộ khác biệt một trời một vực giữa cô ta và Mộc Như Lam, Chu Nhã Nhã nghiến răng thống hận, nắm tay một
lần nữa bất giác siết chặt, phải đến khi Thư Mẫn xuất hiện ở cửa nhà ăn
gọi cô ta qua thì cô ta mới tìm được bậc thang đi xuống.
Buổi chiều tan học.
Mộc Như Lam tới văn phòng của hội trưởng hội học sinh để bàn giao công việc với Thư Mẫn. Mộc Như Sâm đã bị bọn Trịnh Dương lôi kéo tới đường quốc
lộ quanh núi. Mộc Như Lâm đứng ở cổng trường chờ Mộc Như Lam cùng về
nhà, cậu lo rằng ả Chu Nhã Nhã tràn đầy tính chiếm đoạt và tính kiểm
soát kia sẽ thẹn quá thành giận mà làm ra chuyện phi pháp hòng đối phó
Mộc Như Lam, cho nên cậu tính đi chung với Mộc Như Lam để đề phòng bất
trắc.
Lúc này, một chiếc xe van từ khu đỗ xe ngoài trường học
chậm rãi khởi động, chậm rãi chạy ngang bên người Mộc Như Lâm, Mộc Như
Lâm liếc qua một cái nhưng cũng không để ý nhiều, cậu cúi đầu nhìn đồng
hồ trên cổ tay, nghĩ rằng đã đến giờ Mộc Như Lam đi ra rồi.
Mộc
Như Lam đi đến cổng trường, nhìn thấy Mộc Như Lâm nhàm chán đi qua đi
lại dọc theo làn đường dành cho người đi bộ bên ngoài học viện Lưu Tư
Lan, khóe miệng cô gợn lên một nụ cười. Đang muốn mở miệng gọi, cô chợt
phát hiện ra một chiếc xe van trông rất quen mắt, sắc mặt khẽ biến, Mộc
Như Lam gọi to, “Như Lâm!”
Nghe thấy tiếng gọi, tâm trạng Mộc Như Lâm lập tức lên cao, cậu đang định xoay người, nào ngờ chiếc xe van vừa đi ngang bên cạnh lại đột nhiên mở cửa, một bàn tay bất thình lình vươn ra, lôi cậu vào trong.