Chúng hành động quá
nhanh như thể đã tập luyện vô số lần, cho dù Mộc Như Lâm là một thiếu
niên khỏe mạnh với chiều cao 1m7 thì cũng không cách nào chống lại được.
Đầu óc trống rỗng, một cảm giác quen thuộc liền ập tới từng dây thần kinh
của Mộc Như Lâm, đúng rồi, lại là bắt cóc, cũng hệt như lần cậu và Mộc
Như Sâm bị trói đi vào năm năm trước, nhưng khi ấy Mộc Như Lam đã bất
chấp nguy hiểm mà cướp lại hai anh em cậu từ tay bọn bắt cóc, cuối cùng
chị còn bị bọn chúng gô cổ bắt đi. Là cảm giác như thế này sao? Chị khi
ấy hẳn cũng giống cậu bây giờ, không biết mình sẽ bị đối xử ra sao,
không biết bọn chúng bắt cóc mình làm gì, cũng không biết mình sẽ bị
mang đi đâu, kinh sợ đến mức đầu óc trống rỗng...
Mộc Như Lâm
chợt hoàn hồn, cậu kịch liệt giãy giụa giằng co nhưng giây tiếp theo lại bị một miếng vải to sụ bịt kín miệng, sau hai lần né tránh, cậu không
thoát được kết cục hôn mê bất tỉnh.
Mộc Như Lam ném đi đống sách
mình ôm trên tay. Vốn hôm nay cô và Mộc Như Lâm định cùng nhau về nhà,
Trần Hải cũng biết hai chị em đi với nhau, trời lúc này không tối lắm,
hẳn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, vì vậy khi nghe Mộc Như Lam bảo mình về trước, ông đã tuân mệnh lái xe về đồng thời gọi điện báo cáo cho Kha lão gia về tình hình hiện tại của Mộc Như Lam.
Không có xe, Mộc
Như Lam liền chạy tới bãi đỗ xe, cô nhớ rõ chiếc xe kia rẽ về phía bên
phải, bên phải dẫn ra vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, còn bên trái hướng
về trung tâm thành phố.
Chuông tan học đã dừng từ lâu, hiện tại
ngoại trừ một vài xã đoàn đang nán lại hoạt động thì trong trường không
còn bất kỳ ai, hơn nữa đây cũng là lúc nhân viên bảo vệ đổi ca làm việc, quả nhiên bọn bắt cóc đã tính toán rất kỹ thời điểm ra tay.
Trong bãi đỗ không hề thiếu xe, Mộc Như Lam chạy quanh xem từng chiếc một,
vất vả lắm mới tìm ra một chiếc xe có người. Không quan tâm đối phương
đang triền miên hôn hít như thế nào, cô dùng tay đập mạnh lên cửa kính.
Người bên trong vừa nhìn thấy Mộc Như Lam thì sợ ngây người, cậu ta lập tức
hạ cửa kính xuống, trái tim căng thẳng đập loạn xạ, thấp thỏm không biết mình đã làm cái gì sai để cô tới bắt, “Hội trưởng...”
“Xuống xe, cho tôi mượn xe, nhanh lên!” Mộc Như Lam gấp gáp nói.
Đối phương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy sắc mặt Mộc Như Lam
nghiêm trọng thế kia, cậu ta cũng không dám hỏi nhiều. Hai người vội
vàng xuống xe, Mộc Như Lam tiếp nhận chìa khóa, chỉ để lại một câu nhờ
báo cảnh sát sau đó liền đạp ga phóng đi.
“Báo... báo cảnh sát?” Đôi nam nữ nhìn nhau khó hiểu.
Chu Nhã Nhã ôm sách đứng ở hàng xe kế bên, chứng kiến toàn bộ tình huống
vừa rồi, cô ta nguy hiểm nheo nheo mắt. Thấy cậu trai kia lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, Chu Nhã Nhã vội kêu lên, “Này, tôi đã báo
rồi.”
Cậu trai kia bị cận thị nên không thấy rõ là ai đang lên
tiếng nhưng thiết nghĩ những chuyện như thế này chắc cũng không ai dám
nói dối, cậu ta gật gật đầu, cất di động vào túi rồi ôm bạn gái chuẩn bị đến trung tâm thành phố đi dạo vài vòng.
Cô bạn gái cau mày nghi hoặc ngoái lại phía sau, tiếc là Chu Nhã Nhã lúc này đã vào ngồi trong
xe. Cô bạn gái không phải học sinh năm hai, bình thường có nghe nói về
Chu Nhã Nhã nhưng không hề thấy mặt, lúc này cô bạn chỉ ngờ ngợ người
này trông quen quá, trong lòng bỗng thấy bất an đến khó hiểu...
Ra đến quốc lộ xe cũng không nhiều lắm, càng đi càng thấy vắng vẻ. Mộc Như Lam thả chậm tốc độ bám theo chiếc xe van phía trước, không phải vì cô
sợ bị đối phương phát hiện mà là vì bản thân cô vốn không quen điều
khiển xe hơi, kiếp này cô chưa bao giờ học lái xe, kỹ năng từ kiếp trước cũng đã sớm mai một đi ít nhiều.
Thế nhưng, cho dù có phải cưỡi
xe đạp bám theo thì cô cũng không thể nào trơ mắt nhìn em trai mình bị
kẻ khác bắt cóc ngay trước mặt, phải biết rằng, đây là đứa em trai thân
ái của cô, đứa em trai thân ái đáng yêu như cún con chỉ của mỗi mình cô, ai dám cướp nó khỏi tay cô thì cứ chờ bị chế thành rối đi.
“Đại
ca, phía sau có một chiếc xe, không biết có phải đang bám theo chúng ta
hay không.” Qua gương chiếu hậu, gã lái xe phóng tầm mắt quan sát chiếc
xe ở đằng xa, mới nhìn là đã biết không phải nhân viên an ninh rồi, ngay cả kĩ năng theo dõi cơ bản cũng không nắm được.
Kim Bưu Hổ ngồi
phía sau hơi cau mày, hắn cũng không biết chiếc xe kia đang bám theo
mình hay không. Đang mải đăm chiêu, di động của hắn đột nhiên đổ chuông, hắn nhìn dòng chữ hiển thị tên người gọi rồi bắt máy không chút đắn đo.
“Mộc Như Lam đang bám theo các anh.” Chất giọng lạnh lẽo cố hữu của Chu Nhã Nhã vang lên.
Kim Bưu Hổ nhất thời cả kinh, “Cô...”
“Vừa rồi tôi có thấy các anh hành động, yên tâm đi, tôi sẽ không vạch trần
các anh, người được Mộc Như Lam nhờ báo cảnh sát cũng đã bị tôi chặn lại rồi.”
Editor: MDL, Diệp Mẫn Chi
Beta-er: MDL
Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)
Kim Bưu Hổ thở phào nhẹ nhõm, vươn tay sờ soạng hai má của Mộc Như Lâm đang mê man trên đùi mình một phen, tuy không phải là phụ nữ nhưng cũng mềm
mại chẳng thua kém gì, cảm giác mất hồn ấy khiến Kim Bưu Hổ cơ hồ rên rỉ ra tiếng, hắn nhả vào điện thoại một điệu cười dâm dục, ”Đúng là đã ăn
nằm với nhau có khác...”
“Câm miệng!” Chu Nhã Nhã hung tợn quát,
cô ta ghê tởm Kim Bưu Hổ muốn chết, nếu thằng cha này không bỏ thuốc cô
ta thì cô ta đã không lên giường với hắn! Cái thân xử nữ cũng đã không
mất trong tay hắn! Có điều bây giờ không phải là lúc bận tâm tới việc
này, dù sao lúc đó cô ta cũng không thích người nào, hơn nữa lại đang
trong độ tuổi hiếu kỳ về chuyện ấy, tuy rằng ngẫm lại thấy thật ghê tởm
nhưng cũng chưa đến mức không thể chấp nhận nổi.
Dừng một chút,
Chu Nhã Nhã lại trầm mặt nói, “Anh đã nghĩ đến kết cục của mình khi bị
Mộc Như Lam phát hiện chưa hả? Đừng quên Mộc Như Lam chính là đứa cháu
gái bảo bối của Kha lão gia. Kim gia các anh ở thành phố K như cá gặp
nước nhưng ở địa bàn Kha gia thì cùng lắm cũng chỉ là một con côn trùng, bọn họ chỉ cần một ngón tay để nghiền các anh ra bã.”
Kim Bưu Hổ trước giờ luôn tự cao tự đại nghe Chu Nhã Nhã nói như vậy thì sắc mặt
cũng xám ngoét. Tuy hắn là kẻ không học vấn không nghề nghiệp nhưng vẫn
nhận thức được mình tuyệt đối không thể chọc vào Kha gia, nào ngờ hành
động hôm nay lại xui xẻo bị Mộc Như Lam bắt gặp.
Từ sau khi xuất
viện, Kim Bưu Hổ vẫn luôn nhớ về Mộc Như Lâm, mỗi lần nhớ là một lần
thằng nhỏ bất lực với phụ nữ của hắn hăng hái dựng cờ, vì thế hắn ngày
đêm nhung nhớ Mộc Như Lâm, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh cái cổ
trắng nõn, khuôn mặt trầm tĩnh và thân thể nuột nà bên dưới lớp quần áo
của Mộc Như Lâm. Hắn bỗng nảy sinh một sự tò mò chưa từng có đối với cơ
thể phái nam, sau khi thưởng qua tư vị mất hồn của một vài nam hài mà
hắn kiếm về nhà, Kim Bưu Hổ đã hoàn toàn sa lầy.
Không biết từ
bao giờ, hắn càng lúc càng muốn Mộc Như Lâm, cuối cùng nhịn hết nổi mới
quyết định ra tay. Hôm nay là ngày thứ ba bọn họ mai phục ở chỗ này, còn chưa kịp vui mừng vì hành động trót lọt thì đã thấy Mộc Như Lam đuổi
sát phía sau.
Thấy đầu dây bên kia im lặng không nói, Chu Nhã Nhã nhếch miệng, “Tôi báo trước, cho dù bây giờ anh chịu thả Mộc Như Lâm ra thì Mộc Như Lam cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu, cô ta yêu nhất chính
là hai đứa em trai.”
Hiển nhiên là Kim Bưu Hổ hiểu rõ điều này,
năm năm trước Mộc Như Lam mới chỉ mười một tuổi nhưng đã dám cướp người
dưới lưỡi dao của bọn họ. Hắn không còn nhớ ánh mắt của bé gái nhỏ xíu
khi ấy, chỉ biết rằng ánh mắt đó đã dọa hắn và đồng bọn giật thót, bởi
vậy mới sơ sảy tạo cơ hội cho Mộc Như Lam đoạt lại Mộc Như Sâm và Mộc
Như Lâm, nếu không thì lấy ưu thế về số lượng và chất lượng, bọn họ làm
sao có thể để miếng mồi ngon của mình lọt vào tay một đứa con nít?
Nhìn chiếc xe tuy tốc độ chập chừng nhưng vẫn kiên trì bám theo phía sau, Kim Bưu Hổ có hơi sợ hãi.
“Việc duy nhất anh có thể làm lúc này, một là nhanh chóng thả Mộc Như Lâm ra, ngoan ngoãn xin lỗi Mộc Như Lam rồi chạy đến nhận tội với Kha gia, hai
là làm đến cùng, thẳng tay giải quyết luôn Mộc Như Lam thừa dịp cảnh sát chưa kịp hành động, ngoại trừ Mộc Như Lam, tôi, và anh ra, sẽ không có
người thứ tư biết đến chuyện ngày hôm nay!” Chu Nhã Nhã nói xong thì lập tức cúp điện thoại, cô ta chỉ giúp Kim Bưu Hổ đưa ra hai lựa chọn chứ
không hề nhúng tay vào những chuyện khác, không thể đổ tội cho cô ta
được.
Nghe xong đề xuất của Chu Nhã Nhã, Kim Bưu Hổ lập tức trợn
to hai mắt, hắn quay đầu nhìn chiếc xe đằng sau, sau đó nhìn sang quang
cảnh vắng vẻ trước mặt, cuối cùng lại cúi đầu nhìn mỹ thiếu niên đầy hút hồn đang nhắm chặt hai mắt. Kim Bưu Hổ là một con dâm thú không bao giờ thấy no, như thể sinh ra chỉ để làm chuyện đó, bây giờ muốn hắn ném đi
miếng thịt béo mà mình đã tâm tâm niệm niệm từ lâu, làm tổn hại một Kim
gia luôn vì hắn mà sẵn sàng trả mọi giá lớn?
Editor: MDL, Diệp Mẫn Chi
Beta-er: MDL
Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)
Trong mắt Kim Bưu Hổ xẹt qua tia sáng hung ác, kiểu gì cũng chết, chi bằng cứ chọn phương pháp đồng quy vu tận, hơn nữa chuyện này sẽ không có người
thứ tư biết. Vả lại, đám cảnh sát chưa thánh đến mức không gì không làm
được, chẳng phải bọn chúng cũng đã bó tay trước vụ mất tích bí ẩn của
đám huynh đệ và em gái hắn đấy sao? Nói không chừng trong cái rủi có cái may, hắn có thể biến Mộc Như Lam trở thành nạn nhân tiếp theo của chuỗi mất tích này, Kim gia sẽ tiếp tục thảnh thơi làm ăn ở thành phố K, hơn
nữa vẫn còn hậu thuẫn mạnh nhất sau lưng Kim gia cơ mà?
Nghĩ đến
đây, Kim Bưu Hổ càng thêm yên tâm, đối phương chỉ là một đứa con gái 16
tuổi, hắn không tin mình không xử lý được cô ta, còn về chuyện giết
người... Ngại ghê, hắn làm nhiều quá rồi, thứ gọi là áp lực tâm lý cũng
đã sớm vứt đi nơi nào.
Kim Bưu Hổ gọi lại cho Chu Nhã Nhã, nếu
Chu Nhã Nhã đã hiến kế thì đừng mong ngồi đó làm ngư ông đắc lợi, Kim
Bưu Hổ hắn chưa ngu đến mức bị lợi dụng mà cũng không biết.
Chu
Nhã Nhã có vẻ đã bị sự kiện lúc trưa chọc cho nổi lửa nên cũng bắt đầu
nảy sinh ý định cá chết lưới rách với Mộc Như Lam, cô ta không ngần ngại chỉ dẫn Kim Bưu Hổ qua điện thoại, “Anh tìm di động Mộc Như Lâm rồi gọi cho Mộc Như Lam, bắt cô ta ném điện thoại và toàn bộ các thiết bị điện
tử có khả năng liên lạc ra ngoài cửa sổ. Bây giờ cô ta vẫn nghĩ rằng
cảnh sát đã nhận được tin nên chắc chắn sẽ làm theo không chần chừ. Chứ
đợi lát nữa Mộc Như Lam phát hiện phía cảnh sát vẫn chưa có động tĩnh,
nói không chừng cô ta sẽ tự mình gọi đến cục cảnh sát...”
Mộc Như Lam nhận được cuộc gọi từ số máy của Mộc Như Lâm, sau khi nghe Kim Bưu
Hổ đặt điều kiện, cô ném cái máy tính xách tay đang phát AV ra ngoài cửa sổ, “Tôi cam đoan đây là thiết bị điện tử duy nhất trên chiếc xe có khả năng liên lạc với bên ngoài.”
“Bây giờ tao đếm tới ba, mày ném
điện thoại của mày ra ngoài cửa sổ, bằng không đừng trách tao không
khách khí với thằng em mày!” Kim Bưu Hổ dữ tợn đe dọa.
Đồng bọn của Kim Bưu Hổ cầm ống nhòm quan sát, lên tiếng, “Nó không có động tác gì đáng nghi.”
“Mày bị ngu à, nói nhỏ thôi!” Người ngồi ở ghế phó lái liền gầm nhẹ, lớn tiếng như vậy nhỡ bị đối phương nghe thấy thì sao!
Sự thật đúng là thế, Mộc Như Lam có nghe được.
Cô hơi nheo mắt, Kim Bưu Hổ không phải là kẻ giỏi tính toán, nhất định đã
có người mách nước cho hắn về phương pháp thông minh này, hơn nữa, hắn
muốn cô ném hết thiết bị điện tử xuống... là vì sợ cô báo cảnh sát sao?
Người bình thường ai cũng báo cảnh sát ngay từ đầu rồi chứ đâu cần chờ
đến bây giờ? Bọn chúng muốn cô ném điện thoại xuống, tức là bọn chúng sợ cô lại tiếp tục liên lạc thỉnh cầu giúp đỡ từ bên ngoài, nói cách khác, hai người vừa nãy không báo cảnh sát? Hoặc là đã bị ai đó chặn đứng?
Đầu dây bên kia bắt đầu đếm số, Mộc Như Lam vội vàng nói, “Chờ một chút!”
Ngón tay cái lặng lẽ di chuyển trên bàn phím, mái tóc đen che đi động
tác của cô khiến người cầm ống nhòm đằng trước không thể nhìn thấy gì.
“Chờ cái rắm! Mau ném...”
“Tôi muốn xác nhận em trai tôi có thật sự bình yên hay không! Đừng tưởng tôi là con ngốc, các anh sợ cảnh sát đến nên mới muốn bắt tôi làm con tin
chứ gì?”
Thông qua điện thoại của Kim Bưu Hổ, Chu Nhã Nhã nghe
thế thì cười khẩy, “Xem ra cô ta thật sự nghĩ rằng cảnh sát đã phái
người tới cứu, mau bắt Mộc Như Lam ném điện thoại đi nhanh lên, tới nơi
thì lập tức xử lý cô ta ngay. Mộc Như Lam quỷ kế đa đoan, để cô ta sống
thêm hai giây là đã đủ gây họa rồi!”
“Còn cần cô nhắc chắc.” Kim
Bưu Hổ cười, hắn thả điện thoại của mình xuống rồi quát vào điện thoại
Mộc Như Lâm, “Mày tin hay không thì tùy, một, hai, ba!”
Chiếc
điện thoại tinh xảo màu trắng bị thả ra ngoài cửa sổ, lực va đập làm nó
lăn thêm mấy vòng, cả nắp đậy phía sau cũng bị bật tung.
Kim Bưu Hổ cúp điện thoại rồi gọi lại, lần này thì đã không còn ai nhận điện nữa, hắn đắc ý nở nụ cười.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mộc Như Lam chỉ kịp bấm vài kí tự và đặt chế độ
gửi toàn bộ, điện thoại đang có cuộc gọi nên tin nhắn chưa thể gửi đi mà phải chờ đến tận khi Kim Bưu Hổ cúp máy. Số điện thoại trong danh bạ
của cô không nhiều nhưng cũng vừa đủ, chỉ cần một người nhận được tin
nhắn thì cơ hội chị em cô thoát nạn lại tăng thêm một chút rồi... Chỉ
mong chiếc điện thoại kia trăm ngàn đừng rớt hỏng!
Editor: MDL, Diệp Mẫn Chi
Beta-er: MDL
Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)
Sắc trời dần dần ảm đạm, con đường cũng ngày một dài, không biết chiếc xe
phía trước vốn đã muốn đi xa như vậy hay là đang cố tình làm cho Mộc Như Lam bị rối rắm, bọn họ không ngừng băng qua những ngã ba đường, không
ngừng hướng về những địa điểm hẻo lánh. Nếu cứ tiếp tục thế này, tại một nơi không có máy quay theo dõi cũng như tín hiệu liên lạc, ai có thể
tới cứu?
Kỹ thuật lái xe trúc trắc của Mộc Như Lam bắt đầu trở
nên thuần thục, có thể thấy được cô đã đi bao xa, cô cũng chắc chắn rằng hai người kia không báo cảnh sát hoặc đã bị chặn lại, bởi vậy mới có
chuyện đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô mở radio rất lâu
rồi nhưng hoàn toàn không nghe được một tin tức liên quan nào cả.
Mộc Như Lam một tay siết chặt bánh lái, một tay bắt đầu lục lọi những thứ
đặt trong hộc xe, cô tìm thấy một hộp bao cao su, một bình nước hoa, một cây bút máy, và một con dao rọc giấy, toàn bộ đều là của cô bạn gái khi nãy.
Lúc xuống xe nhất định cô sẽ bị yêu cầu cởi áo khoác, căn
bản không giấu được nhiều đồ như vậy, đã vậy đối phương còn là một đám
đàn ông sức dài vai rộng với số lượng áp đảo, hiện tại muốn chạy cũng
không kịp, cô không thể quay đầu bỏ đi khi biết Kim Bưu Hổ có ý đồ đê
tiện với em trai bảo bối của mình, hơn nữa...
Đầu lưỡi của Mộc Như Lam đảo qua môi dưới, ánh đèn mờ mờ càng làm tăng thêm vẻ nguy hiểm và cám dỗ...
Đại bộ phận biến thái đều có một sức hấp dẫn kỳ lạ hay thậm chí là một diện mạo vô cùng quyến rũ. Bọn họ nói năng khéo léo hùng hồn, thường xuyên
dùng ngôn ngữ để định hướng người khác theo ý mình, bọn họ ích kỷ, giỏi
ngụy trang, coi mình là trung tâm và hầu như không bao giờ sợ hãi.
Mà Mộc Như Lam chính là một kẻ biến thái và một bệnh nhân tâm thần như
thế. Có thể bề ngoài của cô rất đặc biệt, nhưng ác ma trong cô lại mang
đầy đủ đặc điểm của một kẻ biến thái trong những cuốn sách tâm lý học
tội phạm.
Cô không sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy hưng phấn.
A... Con mồi ấy thế mà cũng dám cắn ngược lại thợ săn sao? Quả đúng là thú
vị. Ừm, để cô suy nghĩ một chút... Bút máy? Bút máy thật sắc nhọn, chi
bằng cắm nó vào con mắt của mi đi? Đừng lo, ta hứa sẽ không đâm thủng
não mi đâu. Còn dao a, loại dao này cầm trên tay thật thuận tiện, dùng
để cắt đứt cổ họng của mi là tốt nhất, máu tươi phun tung toé, cảnh
tượng mi run rẩy ngã vào vũng máu chắc chắn sẽ cực kỳ cực kỳ mỹ lệ...
Ôi, điện thoại bị rơi mất rồi, bằng không ta nhất định sẽ quay phim để
sau này thưởng thức lại mỗi lúc nhàn rỗi...