Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 141: Chương 141: V31.2: Khám xét (2)




Thời tiết càng ngày càng lạnh, ban ngày cũng dần dần ngắn lại.

Chớp mắt đã đến kì thi cuối kỳ, học viện Lưu Tư Lan bị bao vây trong không khí ôn tập căng thẳng, ngày mai chính là kì thi cuối kỳ, theo sau đó là chuyến dã ngoại mà mọi người đều chờ mong. Cao trung năm nhất chọn Ý làm đích đến của chuyến du lịch cuối kỳ, mafia Ý và Trung Quốc – Vatican luôn là đề tài có sức hấp dẫn lớn nhất đối với bọn họ.

Bệnh viện.

Lưỡi dao trắng loá nhẹ nhàng chuyển động trên trái táo đỏ rực, từng lớp vỏ mỏng manh bị tước xuống, đầu ngón tay trắng nõn như lưỡi dao thỉnh thoảng lướt qua, làm người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.

Chu Nhã Nhã ngồi trên giường bệnh, toàn thân bị băng bó y hệt một xác ướp. Cô ta trừng mắt nhìn người ngồi bên giường, đôi môi run run muốn gọi bác sĩ nhưng lại không thể nào mở miệng, trong tiềm thức cô ta sợ hãi con người này, có điều chính cô ta cũng không biết điều đó.

Nhát dao cuối cùng hạ xuống, ném vỏ trái cây vào trong thùng rác, Mộc Như Lam mỉm cười nhìn cô ta, sau đó mở miệng cắn một miếng táo, trong vị ngọt có chút chua, vừa đủ, làm cô híp mắt hưởng thụ, “Ngon thật.” Cô nhìn về phía Chu Nhã Nhã, không mảy may quan tâm đến vẻ oán hận trong mắt cô ta, “Em muốn ăn không?”

Chu Nhã Nhã hung hăng trừng lại, hận không thể nhảy bổ lên bóp chết Mộc Như Lam ngay lập tức. Lúc tỉnh lại biết mình bị liệt hai chân, cô ta quả thực muốn nổi điên, bị liệt hai chân? Nói cách khác cô ta đã trở thành kẻ tàn tật! Đã thế toà án còn muốn bắt cô ta đi trại cải tạo, hơn nữa còn là trại cải tạo đặc biệt! Trại cải tạo dành cho thanh thiếu niên tàn tật phạm tội!

Không ít người tàn tật bởi vì bị kì thị mà tâm lý dần dần biến dạng, dẫn đến những hành vi trộm cắp, hoặc nghiêm trọng hơn là cưỡng hiếp, vơ vét tài sản, giết người, thậm chí còn có kẻ lợi dụng cơ thể không được lành lặn để lừa gạt tình thương sau đó tiến hành phạm tội. Cảm giác tự ti nặng nề khiến bọn họ muốn lấy những vật yếu hơn ra làm đối tượng giải toả tâm lý, vì lẽ đó, kẻ tàn tật thường thừa dịp giết chết động vật nhỏ để tìm cảm giác của kẻ mạnh.

Khi hay tin, Chu Nhã Nhã quả thực tức giận đến lồng lộn. Tất thảy đều là lỗi của Mộc Như Lam, nếu không phải tại nó thì cô ta làm sao có thể trở thành kẻ tàn tật? Mà nó hại mình như vậy vẫn chưa đủ, còn muốn đưa mình vào chỗ đó chịu khổ! Ai biết những kẻ tàn tật có bị bệnh tâm thần hay không, một người bình thường như cô ta vào đó liệu có bị ức hiếp làm nhục hay không! Đồ ghê tởm! Mộc Như Lam chết tiệt!

Nhưng mà cô ta không có cách nào, công ty Hoa Phương xem như đã phá sản, giờ chỉ còn là một cái xác không hồn. Mẹ cô ta giờ đang ở đâu đó nghĩ cách nâng giá bán nên đã mấy ngày không đến thăm cô ta, mà dù có đến thì cũng không thể làm gì ngoại trừ nhìn cô ta khóc nháo, bà ta đào đâu ra lá gan dám dẫn Chu Nhã Nhã bỏ trốn?

Rộp rộp...

Quả táo bị nhai trong miệng, cô gái ngồi ở trên ghế có vẻ rất thích thú, đến cả kẻ vô tình nhất là thời gian cũng phải nguyện ý dừng lại vì cô, bao bọc trên thân thể cô một vầng sáng mỏng manh màu trắng ngà.

Chu Nhã Nhã nhìn cô, ghen tị và oán hận thiêu đốt trong lòng, “Mày... Tới đây làm gì...” Giọng nói khàn khàn khó nghe như tiếng một bà già cao tuổi.

Mộc Như Lam hơi kinh ngạc, cô vươn tay nâng cằm Chu Nhã Nhã lên, nhìn về phía chiếc cổ bị băng bó bằng mấy vòng gạc vải, “Lần đầu tiên thấy có người cầm dao té lầu tự cắt vào cổ của mình đấy.”

Chu Nhã Nhã dùng cánh tay bị bó bột đẩy Mộc Như Lam ra, cô ta cảnh giác trừng Mộc Như Lam như thể vừa đụng phải vi khuẩn bẩn thỉu, “Rốt cuộc mày muốn thế nào?!” Hại cô ta ra nông nỗi này, thậm chí trước tết tây còn bắt cô ta phải vào trại cải tạo, xuất viện xong muốn ngồi xe lăn đi dạo một chút cũng không được!

“À... Tôi chỉ là đến thăm cô mà thôi.” Mộc Như Lam mỉm cười cắn một miếng táo.

Chu Nhã Nhã nhìn vẻ thong dong của cô mà hận phát khùng, rõ ràng chỉ kém nhau một tuổi, vì sao bọn họ lại một người ở thiên đường một người tại địa ngục? Rõ ràng nó không phải người tốt, mọi thứ nó làm đều là dối trá! Dối trá!

“Với cả, mai là kì thi cuối kỳ, sau khi thi xong, cao trung năm nhất sẽ nghỉ ngơi hai ngày rồi khởi hành đi Ý du lịch, những thiếu niên huyết khí phương cương tựa hồ rất tò mò về mafia này nọ, các cô gái thì lại thích sự lãng mạn... Đáng tiếc là cô không đi được, học viện Lưu Tư Lan đã khai trừ cô, sau này dù có ra khỏi trại cải tạo thì đi du lịch nước ngoài cũng là một chuyện khó khăn, trừ phi bà mẹ sắp bị ép nát của cô một lần nữa vùng dậy, ông bố của cô được ra khỏi nhà tù.” Mộc Như Lam nói nhẹ nhàng, nụ cười ấm áp, ngữ điệu ôn hoà, vậy mà lọt vào tai Chu Nhã Nhã thì lại trở thành một mũi tên lãnh khốc vô tình, vạn tiễn xuyên tâm!

“Rốt cuộc mày muốn nói cái gì?” Chu Nhã Nhã nghiến răng nghiến lợi, giọng nói khàn khàn như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Mộc Như Lam cười thâm thúy, “Thấy tương lai của cô quá mờ mịt nên tôi tốt bụng nhắc nhở một chút ấy mà.”

“Ồ cảm ơn!” Chu Nhã Nhã hận nghiến răng, tương lại mờ mịt? Chẳng lẽ cô ta sẽ trở thành một kẻ bình dân? Vớ vẩn! Đời nào có chuyện đó! Mẹ cô ta là chủ tịch của công ty thành công nhất, bây giờ phá sản thì cũng có sao đâu? Mẹ có thể dựng được công ty Hoa Phương, chẳng lẽ lại dựng không nổi một cái thứ hai? Mẹ của Chu Nhã Nhã này làm sao có thể vô dụng đến thế? Mộc Như Lam chết tiệt, tới bây giờ mà vẫn hù dọa cô ta, muốn cô ta hạ mình cầu xin tha thứ sao? Thúi lắm! Nằm mơ đi! Chu Nhã Nhã cả đời này tuyệt đối sẽ không hối hận những việc đã làm với Mộc Như Lam!

“Chậc, làm người nhà của cô đúng là vất vả.” Mộc Như Lam nuốt xuống miếng táo trong miệng.

“Cút!”

“Thật vô lễ, dám bảo học tỷ đến thăm cô ‘cút’, chẳng lẽ giáo dưỡng của cô cũng bị phế theo cái chân của cô rồi sao?” Mộc Như Lam cười tủm tỉm xát muối lên vết thương của Chu Nhã Nhã.

Chu Nhã Nhã hận không thể giết Mộc Như Lam.

“Ha ha...” Mộc Như Lam cười khẽ, đứng dậy dịu dàng nhìn cô ta, “Vậy tôi đi trước, chúc cô có một chuyến đi vui vẻ, khi nào ra khỏi trại nhớ phải tới gặp tôi đấy nhé. Tôi đây... nhất định sẽ chờ cô.” Âm cuối kéo dài như được cuốn ở đầu lưỡi, khiêu gợi mà nguy hiểm.

Chu Nhã Nhã trừng mắt nhìn hình bóng của Mộc Như Lam, hai tay siết chặt, đây là khiêu khích sao? Đáng chết! Không cần Mộc Như Lam nói, cô ta nhất định cũng sẽ đi tìm!

...

Cùng lúc đó.

Thành phố G, tổng bộ công ty giải trí hoàn cầu TMT, đại sảnh dạ hội lầu một.

Mọi người quần áo lụa là, kéo tay bạn diễn đạp bước trên thảm đỏ tiến vào buổi tiệc, máy ảnh trong tay phóng viên nháy liên tục, các ngôi sao lớn tập hợp, tự tin phô bày sức quyến rũ của chính mình.

Bạch Tố Tình mặc lễ phục màu phấn, đeo một sợi dây chuyền kim cương tinh tế, cũng như chiếc cài trên đầu cô ta, tất cả đều là nhà đầu tư tài trợ giúp.

Cô ta xuống xe đứng ở một đầu thảm đỏ, một ít fan vây quanh bên ngoài lập tức hét to, trong đó không hề thiếu fan nam.

Phim điện ảnh mà Bạch Tố Tình làm diễn viên chính đã công chiếu nửa tháng trước lễ noel, nội dung là về tình yêu thuần khiết giữa bối cảnh trường học. Kỹ thuật diễn và cảm xúc dồi dào kịch tình đã giúp Bạch Tố Tình một lần nữa nổi tiếng, trong nửa tháng ngắn ngủi, cô ta nhận ba hợp đồng quảng cáo, giá trị con người lên cao như mặt trời ban trưa, bắt đầu có dáng vẻ của một minh tinh.

Không ai ngạc nhiên về điều này, bởi vì Bạch Tố Tình là nghệ sĩ của TMT. Công ty TMT thành lập mới chỉ ba năm nhưng dưới sự lãnh đạo của Đổng Kỳ, cùng với ngọn núi chống lưng là Hoắc gia, dùng thực lực và thế lực, nó nhảy vọt trở thành công ty giải trí bậc nhất trong nước, nghệ sĩ của nó không nhiều lắm, nhưng chỉ cần một cái tên là đã đủ để sáng chói nửa bầu trời.

Có thể sánh với TMT cũng chỉ có công ty giải trí TTB bên Hồng Kông, cũng chính là công ty giải trí dưới cờ Kha gia.

Mái tóc nâu của Bạch Tố Tình được uốn xoăn, chiếc cài hình vương miện tuỳ ý gài trên đầu, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Nghe thấy tiếng hô, cô ta nở nụ cười thẹn thùng hồn nhiên, dễ dàng bắt được trái tim fan nam, các phóng viên chụp ảnh cũng không khỏi chuyển ống nháy về phía Bạch Tố Tình.

Nghiêm Cẩn vẫn mặc tây trang màu đen như mọi khi, bộ dạng như một lão xử nữ mặt than, cô đứng phía trước, nói thầm cho Bạch Tố Tình biết cô ta phải làm gì để tránh gây ra chuyện mất mặt vào lần đầu tham dự buổi họp mặt hàng năm của TMT.

Khiến Nghiêm Cẩn bất ngờ là Bạch Tố Tình tiếp thu nhanh đến đáng kinh ngạc, chẳng bằng nói, cô ta trời sinh đã là một con hát.

Phải công nhận Bạch Tố Tình thật có chút bản lĩnh, khi còn là một người quan sát, Nghiêm Cẩn đã rất ấn tượng với sự ẩn nhẫn và độ linh hoạt của cô ta. Thế nhưng khi hành nghề, tất cả những ưu điểm này sẽ biến thành khuyết điểm, thậm chí còn là kiểu khiến người ta phải giận đến tím mặt. Bởi vì kết hợp với cách hành xử thảo mai của Bạch Tố Tình, ẩn nhẫn và linh hoạt sẽ được phiên dịch thành —— vô sỉ, ti bỉ, hạ lưu.

Thảm đỏ kéo dài đến tận đại sảnh, một vài nghệ sĩ nhìn thấy Bạch Tố Tình, trên khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét. Nghiêm Cẩm không bỏ sót một chi tiết nào. Bạch Tố Tình đang được rất nhiều đàn ông ái mộ, cô ta là con hát trời sinh, nhưng tuyệt đối không thích hợp với giới giải trí.

Dã tâm quá lớn khiến cô ta bất chấp tất cả mà diễn kịch mọi lúc mọi nơi, lăn lộn bao năm trong showbiz, chẳng lẽ các tiền bối lại không nhận ra trò hề của cô ta? Cô ta luôn luôn sắm vai yếu đuối để tranh thủ sự đồng tình của người khác, nhưng cũng đồng thời khiến các tiền bối chán ghét cô ta. Trong giới giải trí, đây chắc chắn là một điều bất lợi.

Diễn xuất tốt là chuyện đáng mừng, nhưng nếu cứ đeo mặt nạ 24/7 thì thật quá kinh khủng.

Bước vào đại sảnh, Bạch Tố Tình mỉm cười đi về phía Nghiêm Cẩn, trong lòng hơi khó chịu khi thấy cách ăn mặc của Nghiêm Cẩn, nhưng thế cũng tốt, cành lá làm nền cho hoa, không sợ đoạt đi sự nổi bật của cô ta.

“Nghiêm Cẩn.” Bạch Tố Tình nhìn quanh đại sảnh muốn tìm Đổng Tứ Hiên, các nghệ sĩ TMT khác không đáng để cô ta để ý tới, đừng quên cô ta chính là Đổng Tứ Hiên thứ hai mà TMT muốn đào tạo, chỉ có Đổng Tứ Hiên mới có tư cách bắt chuyện với cô ta. Còn mấy kiểu thần tượng sweet heart trong nước, trên quốc tế chẳng là cái thá gì cả. Tiền bối thì đã sao, cô ta cóc quan tâm.

Tất nhiên Nghiêm Cẩn biết Bạch Tố Tình tìm ai, buông ly sâm panh trong tay, cô lạnh nhạt nói, “Đổng Tứ Hiên đang ở Mỹ chuẩn bị tham dự lễ trao giải Oscar năm nay, chắc là phải ba tháng nữa mới về.”

Bạch Tố Tình nghe vậy thì trong lòng bắt đầu mơ tưởng, sau đó lại càng thêm đắc ý. Không vội, một ngày nào đó, cô ta cũng sẽ cùng Đổng Tứ Hiên đứng trên vũ đài quốc tế.

Cô ta nhìn Nghiêm Cẩn, cất giọng điệu cao cao tại thượng, “Tạm thời hủy bỏ hết lịch trình đi, sáng sớm ngày mai đặt vé máy bay về thành phố K. Tôi muốn tham gia kì thi cuối kỳ của học viện Lưu Tư Lan.”

Cô ta muốn nhanh chóng trở về học viện Lưu Tư Lan để nhìn xem vẻ mặt của mọi người như thế nào, hẳn sẽ có không ít fan của cô ta, biểu cảm của Mộc Như Lam nhất định sẽ rất đặc sắc, ha ha ha!

Trong mắt cô ta thoáng lướt qua một tia u ám, nỗi sỉ nhục mà Mộc Như Lam ban tặng, cô ta nhất định phải trả lại bằng hết. Lần này cô ta tuyệt đối sẽ không thất bại, tuyệt đối!

Nghiêm Cẩn lạnh mặt nâng kính mắt, thờ ơ lên tiếng, “Ừ.”

Bạch Tố Tình quá đắc ý nên nhất thời quên mất, ở thành phố K, chờ đợi cô ta không chỉ có fan, mà còn có cả ông bố kiêm người tình một đêm của cô ta – Mộc Chấn Dương.

Từ ngày đó Mộc Chấn Dương đã cho rằng giữa bọn họ là tình yêu song phương. Sau khi tỉnh lại, Bạch Tố Tình chỉ muốn giết chết lão già ghê tởm này, có điều cô ta đang vội đến thành phố G quay phim, sợ ông ta đi theo gây chuyện, cuối cùng đành dỗ ngọt cho ông ta ở lại thành phố K. Mộc Chấn Dương nghĩ Bạch Tố Tình thật lòng với mình, tưởng Bạch Tố Tình nói ông ta không cần vất vả tức là ông ta không cần phải đi làm, không cần phải sống khổ nữa.

Vì thế Mộc Chấn Dương không đi tìm việc làm thật, tiêu hết tiền thì lại xin Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình cho hai lần, sau không nhịn được nữa nên đổi số điện thoại. Ngày qua tháng lại, giữa thành phố G xa xỉ phồn hoa, cô ta quên bẫng sự tồn tại của Mộc Chấn Dương.

Nào biết, lúc này Mộc Chấn Dương đang chật vật ngồi dưới chân cầu vượt, tóc không biết đã bao lâu chưa gội, râu không biết đã bao lâu chưa cạo. Ông ta đỏ mắt đọc tin tức giải trí trên báo, người đang ôm tay nam diễn viên chính để quảng bá cho bộ phim mới, dường như chính là đóa sen trắng Bạch Tố Tình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.