Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 142: Chương 142: V31.3: Khám xét (3)




Mộc gia.

Lúc Mộc Như Lam về nhà, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đang nghiêm túc đóng cửa ôn bài trong phòng đọc, có một người chị thành tích đứng nhất cả nước, thân là em trai nếu thi cử quá tệ thì sẽ khiến Mộc Như Lam mất mặt.

Kha Uyển Tình đang xem tin tức trong phòng khách, thấy Mộc Như Lam bước vào thì nhàn nhạt nhìn lướt qua, hừ một tiếng, không nói chuyện. Dường như từ sau sự việc ở nhà hàng Lâu Lan ngày đó, Kha Uyển Tình cuối cùng cũng không còn duy trì hình tượng người mẹ nghiêm khắc mà hiền từ nữa. Bà ta giận Mộc Như Lam không chịu nhượng nhà hàng Lâu Lan cho mình, giận Mộc Như Lam không nghe lời mình mà cứ qua lại với Mặc Khiêm Nhân. Tính tình Kha Uyển Tình cao ngạo như thế, sau những chuyện mất mặt đó, làm sao bà ta còn có thể chủ động hòa ái với Mộc Như Lam như trước kia?

Về phần Mộc Như Lam?

Cô vào nhà, mỉm cười nhìn Kha Uyển Tình, “Chào buổi tối, mẹ.” Nói xong còn đứng tại chỗ vài giây, thấy Kha Uyển Tình không thèm để ý đến mình, cô thu lại nụ cười, “Con lên lầu, mẹ đi ngủ sớm một chút nhé, chúc mẹ ngủ ngon.” Dứt lời liền hơi cúi đầu đi lên lầu.

Với Chu Phúc mà nói, Kha Uyển Tình chính là một kẻ khiến người ta không thể nào ưa nổi, thật quá quắt, có người mẹ nào lại cáu gắt với con gái của mình như thế? Không nhượng nhà hàng Lâu Lan cho bà ta là bởi vì Mộc Như Lam không có khả năng nhượng, nội quy mà Kha lão gia tử định ra có hiệu lực pháp luật. Mộc Như Lam đã quá ưu tú, mang đến lợi ích cho bà ta cũng quá nhiều. Thế mà ngay đêm trước ngày thi lại gây thêm áp lực cho cô, rốt cuộc bà ta có thực sự quan tâm đến con gái mình hay không?!

Tuy nhiên trong mắt Kha Uyển Tình thì lại không phải như vậy, đây là thái độ Mộc Như Lam nhận sai với bà ta sao? Bà ta chỉ muốn biết tiền của nhà hàng Lâu Lan đi đâu thôi mà. Hơn nữa, mình sinh ra nó, nuôi dưỡng nó suốt bao nhiêu năm, bây giờ lấy chút tiền của nó thì có gì không đúng? Đã thế nó còn muốn ở chung một chỗ với tên thầy giáo Mặc Khiêm Nhân nghèo kiết xác kia, chẳng lẽ ví dụ của bà ta và Mộc Chấn Dương chưa đủ thê thảm hay sao? Chỉ có gả cho danh môn quý tộc thì nó mới không gặp kết cục bi đát, Kha Uyển Tình bà ta mới không bị mất mặt! Như vậy mới là vẹn cả đôi đường!

Kha Uyển Tình không để ý tới Mộc Như Lam. Dù sao thì, bây giờ cái tên Mặc Khiêm Nhân kia đã không còn ở thành phố K nữa, chỉ cần bà ta tranh thủ thời gian rảnh đưa Mộc Như Lam đến thủ đô, mở mang kiến thức xem thế nào mới là quý tộc chân chính, thế nào mới là thiếu gia danh môn, nó kiểu gì cũng sẽ quên cái tên nghèo rớt mồng tơi kia! Mộc Như Lam không thể phản kháng, bà ta tuyệt đối không cho phép nó phản kháng!

Mộc Như Lam vòng qua cầu thang, khóe môi cong lên, cô bước vào phòng, một tiếng hừ thoải mái tràn ra khỏi đôi môi.

Cô tắm rửa một chút, sau đó mặc áo ngủ vải bông đi đến trước bàn. Bồ câu lười biếng đậu ở góc bàn, trong cái tổ nhỏ mà Mộc Như Lam làm cho nó, phía trên lót một chút vải bông mềm mại, cũng may là nó còn biết bay ra ngoài để đại tiện tiểu tiện. Nó nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt như hai hạt đậu đen vẫn ngu ngu ngốc ngốc như trước.

Mộc Như Lam vươn ngón trỏ xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nó hai bận rồi lật xem năm bài thi gần nhất trước khi thi cuối kỳ, sau đó cô ngồi xuống ghế dựa, cầm lấy bút, bắt đầu chăm chú làm bài.

Đến khi làm xong hai đề, Mộc Như Lam sực nhớ ra điều gì đó, cô cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt bàn, bấm một dãy số.

Không giống với thành phố K đang chìm trong màn đêm, San Francisco lúc bấy giờ là sáng sớm mờ mịt sương mù.

Máy bay hạ cánh muộn hơn dự tính.

Mặc một chiếc áo khoác nhung cao cổ màu đen, người đàn ông cao gầy kéo một chiếc vali 20 inch cỡ vừa đi đến phòng chờ sân bay. Trong bầu không khí lạnh lẽo mông lung, giữa những người đang chờ máy bay hay đợi đón người nhà, bóng dáng của hắn nổi lên bần bật, phù hợp một cách hoàn hảo với mái tóc đen và khuôn mặt lạnh lùng nhợt nhạt, vóc dáng của hắn trong mắt người phương Tây cũng coi như khá cao, hai màu trắng đen khoác trên người tạo nên một nét độc đáo đặc biệt.

Ồ, một người đàn ông phương Đông, một người đàn ông phương Đông tuấn tú và quyến rũ đến mê người.

Bên cạnh cửa xe hơi màu đen, một người đàn ông phương Tây đeo thẻ FBI liên tục nhìn đồng hồ trên tay, rồi thỉnh thoảng lại nhìn vào trong sân bay, hắn mặc áo khoác màu xám, tay đeo găng da màu đen, thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, vòng bụng nhỏ, khuôn mặt có hơi chất phác, trong mắt lại thỉnh thoảng hiện lên vẻ sắc xảo.

Khí lạnh trên người hắn rất nặng, xem ra đã đợi một lúc lâu.

Máy bay chở Mặc Khiêm Nhân hạ cánh trễ làm hắn cũng phải chịu tội theo.

Đến khi nhìn thấy bóng dáng trong trẻo kia, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, “Ôi, lạy Chúa! Amon, cậu cuối cùng cũng xuất hiện, thật sự là thượng đế phù hộ, lần này cậu nhất định phải ra tay hỗ trợ, xin cậu đấy.”

“Nói cho tôi biết các anh lại gây ra chuyện gì ngu xuẩn khiến Ive trả đũa quyết liệt như thế.” Mặc Khiêm Nhân thuận tay giao hành lý cho người được cử tới, lạnh lùng nói.

“Oh, no, đừng nói với tôi như vậy chứ bạn thân ái, lần này chúng tôi thật sự rất cần sự trợ giúp của cậu, nghị sĩ Savile hứa hẹn chỉ cần Ive đồng ý ra tay cứu sống con gái bảo bối của bà ta thì bà ta sẽ xem xét hỗ trợ thỉnh cầu kết thân của chúng tôi.” Hắn vừa bỏ hành lý của Mặc Khiêm Nhân vào cốp xe vừa nói dồn nói dập, chỉ sợ Mặc Khiêm Nhân không để hắn nói cho hết lời, sau đó nhanh chóng chạy vào ngồi xuống ghế tài xế.

Mặc Khiêm Nhân đã ngồi vào ghế sau, cài dây an toàn, nghe vậy, khóe miệng hắn nhếch lên giễu cợt, “Đó là chuyện của các anh. Vậy ra các anh đã để Ive làm thử chứ gì? Thế nào? Có phải Ive đã cắt bỏ và vui vẻ hưởng dụng tử cung của con dê nhỏ mà các anh đưa đến không?”

Dám tùy tiện làm giao dịch với kẻ biến thái trong nhà giam của hắn, lại còn vọng tưởng nhận được hứa hẹn của đối phương, đúng là ngu hết chỗ nói.

“Ôi...” Schmidt khổ sở rên khẽ, “Chúng tôi không ngờ, hắn... hắn lừa chúng tôi.”

“Chúc mừng, các anh vẫn sống khỏe mặc dù đã vô tư làm giao dịch với những kẻ lừa đảo hàng đầu thế giới.”

“Amon, cậu phải giúp chúng tôi.”

“Tôi không giúp được anh, Schmidt. Lần này tôi trở về không phải để giúp các anh lau mông.” Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng đáp, có thể thấy rõ hắn đang rất bất mãn, nếu bọn họ không hành động ngu xuẩn thì hắn đã chẳng phải vội vội vàng vàng đáp máy bay trở về, đến nỗi chỉ có thể tạm biệt Mộc Như Lam bằng một cái tin nhắn!

Schmidt còn chưa kịp trả lời thì Mặc Khiêm Nhân đã bị tiếng rung của chiếc điện thoại vừa mới khởi động hấp dẫn tầm mắt, đôi mắt lạnh nhạt khẽ nhúc nhích, hắn ấn nút trả lời, đặt điện thoai lên tai, nhiệt độ lan đến vành tai, âm ấm.

“Đến nơi rồi à?” Xuyên qua micro, giọng nói của Mộc Như Lam truyền đến khiến người ta không khỏi hốt hoảng. Mới hôm qua bọn họ còn đứng chung dưới một bầu trời, vậy mà hôm nay đã cách nhau cả một đại dương.

Mặc Khiêm Nhân dựa người ra sau, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên chuyển dịu dàng, giọng điệu của hắn vẫn mang theo sự lạnh nhạt đặc hữu, nhưng lúc này lại cực kỳ dễ nghe, “Ừ.”

“Ở sân bay San Francisco có thấy được mặt trời mọc không?” Mộc Như Lam lại hỏi, cô nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ tối, bên Mặc Khiêm Nhân chắc chỉ khoảng bảy giờ sáng.

Mặc Khiêm Nhân theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thành phố bên kia con đường đang dần dần tỉnh giấc, bầu trời dày đặc mây như có thể đổ tuyết bất cứ lúc nào, hắn thu hồi ánh mắt, “Không thấy được.”

“Thật đáng tiếc, nếu có em ở đó thì nhất định sẽ giúp anh tìm một góc độ có thể thấy được mặt trời mọc.” Mộc Như Lam cười, trong tư tưởng của cô, cho dù thế giới phồn hoa hơn nữa, nhà cao tầng mọc nhiều hơn nữa, chỉ cần cô muốn thì nhất định sẽ tìm được. Cuộc sống luôn tràn ngập hy vọng, chẳng phải sao? Chỉ cần ngươi kiên nhẫn thì chuyện gì cũng sẽ giải quyết được.

“Mà này, bệnh viện tâm thần mà Khiêm Nhân đang công tác là ở đâu? Tên gì vậy?” Hôm nay, Mộc Như Lam nhận được tin nhắn Mặc Khiêm Nhân phải về Mỹ làm việc thì mới chợt nhớ ra, cô vốn muốn tới bệnh viện tâm thần chỗ Mặc Khiêm Nhân để nghỉ ngơi vài ngày, lại quên hỏi xem nó là bệnh viện tâm thần nào ở California.

Mặc Khiêm Nhân lập tức trầm mặc, hắn nhận ra sự hứng thú nồng đậm trong giọng nói của Mộc Như Lam, như thể cô sẽ chạy đến nghỉ dưỡng ở bệnh viện tâm thần của hắn bất cứ lúc nào.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện đáng để mong chờ, cho dù bệnh viện tâm thần Coen là địa bàn của hắn.

“Em muốn tới đây?” Mặc Khiêm Nhân nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nơi đó Schmidt đang nhìn hắn bằng một ánh mắt quái dị.

Schmidt là FBI, có mối quan hệ khá tốt với Mặc Khiêm Nhân, nguyên nhân là vì bọn họ đã quen biết nhau từ khi Mặc Khiêm Nhân còn chưa tốt nghiệp Harvard. So với những người khác, tiếng nói của hắn cũng có một chút phân lượng, mặc dù không chắc được bao nhiêu.

Nhưng trọng điểm là, Schmidt quen biết Mặc Khiêm Nhân hơn sáu năm nên cũng học được một ít tiếng Trung, có thể nghe hiểu đại khái những câu đơn giản trong lời nói của Mặc Khiêm Nhân. Kể cả khi nghe không hiểu, sự thay đổi của Mặc Khiêm Nhân tuy không quá rõ ràng nhưng cũng đã đủ để hắn phải kinh ngạc vạn phần.

Chúa ơi, Amon thân ái của hắn mới về nước một chuyến mà đã rơi vào bể tình rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.