Nghĩ thông suốt, những lo lắng trong lòng Lam Doãn Khang như những cái gai cứng bị nhổ sạch, anh cười, cười vui vẻ, một giây kế tiếp, anh bịch một tiếng ngã về phía trước, đầu trực tiếp đụng vào quầy rượu.
“Tình Mỹ. . . . . .” Anh lập tức vùi trong giấc mộng đẹp.
Mẹ nó, bây giờ là như thế nào?”Mark, không phải kêu cậu đổi rượu nhẹ sao?” Nhiễm Xa Chi hướng về phía người pha rượu kêu lên.
“Tôi đã đổi rượu rất nhạt, ly thứ hai tỷ lệ 1-10, cùng nước không có gì khác biệt.”
Nhưng Mark thật tốt nha, ly thứ nhất tỷ lệ 1-3, đối với Lam Doãn Khang mà nói. . . . . . Khụ, hơi ác một chút.
“Về sau người này muốn uống rượu, toàn bộ đổi cho ta 1-5!”
Nhiễm Xa Chi nhìn chằm chằm Lam Doãn Khang đang vui vẻ ngủ, có cảm giác mình trêu ghẹo phiền toái vậy, không chỉ làm quân sư tình yêu, bậy giờ phải khiên người đàn ông này đi, còn phải làm tài xế miễn phí —— hazz!
※※※
Khi xe dừng ở bãi đậu xe siêu thị, Đái Tình Mỹ hỏi Lam Doãn Khang về thực đơn tối nay.
“Tổng giám đốc, tối hôm nay chúng ta ăn Tỏi giã thịt luộc, bắp cải Miêu xào, thông đoạn xào nấm đông cô, canh củ từ, được không?”
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Đái Tình Mỹ đều sẽ dự định trước ba món ăn một món canh để làm vào ngày hôm sau, sau đó thừa dịp lúc đi vào siêu thị sẽ hỏi ý kiến Lam Doãn Khang, rồi sẽ điều chỉnh thực đơn thật tốt.
Một hai ngày đầu, anh còn thận trong suy nghĩ, đến ngày thứ ba, anh cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi nói “tùy tiện”, sau đó đến ngày thứ tư, thứ năm, thậm chí là những ngày sau đó đều là “tùy tiện“.
Lời nói của anh chính là ——”Dù sao tôi không kén chọn, em nấu cái gì tôi đều ăn cảm thấy ngon.”
Vì những lời nói này, mỗi ngày cô đều vắt óc suy nghĩ cách thiết kế thực đơn, suy tính cách chế biến trước sau, cũng suy nghĩ dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, nghĩ đến Lam Doãn Khang luôn ăn sạch sẽ thức ăn cô nấu mấy ngày nay, thì cô càng làm hăng say.
Đái Tình Mỹ đang đợi câu trả lời quen thuộc của anh thì xe dừng lại.
Lam Doãn Khang thắng xe, nghiêng người nói với cô: “Hôm nay đến lượt tôi xuống bếp.”
Đái Tình Mỹ sửng sốt tại chỗ, quay đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi chổ tài xế.
“Sao, sợ tôi hạ độc?” Anh nhíu mày mỉm cười hỏi.
Đái Tình Mỹ lắc đầu một cái.
“Vậy thì được rồi, ngoan ngoãn chờ hưởng thụ tài nghệ của Lam gia tôi đi!”
Ngón tay Lam Doãn Khang điểm nhẹ trên mũi của cô giống như chuồn chuồn lướt, rồi cởi dây an toàn vui vẻ xuống xe, hướng tới cổng siêu thị đi vào.
Cả tuần lễ bận rộn, hôm nay Lam Doãn Khang mới có thời gian trổ tài.
Vào buổi tối thứ sáu vừa rồi, anh về nhà lớn bồi ba mẹ ăn cơm, tán gẫu tình cờ, anh nghe được chuyện của đầu bếp nhà anh theo đuổi vợ, năm đó khi ba anh vừa xây dựng sự nghiệp, đầu bếp Nam thúc vừa mới bước ra xã hội tất cả đều mờ mịt, đối mặt với sự hung hăng của đối thủ cạnh tranh ông đều dùng hết can đảm chiến đấu.
“Nam thúc, cuối cùng thúc làm sao theo đuổi được dì?”
Nam thúc kiêu ngạo phất phất cái xẻng trong tay, “Người là sắt cơm là thép, ai mà không đói bụng, ta dùng tất cả tài nấu nướng của mình bắt được dạ dày của dì con làm tù binh, kết hôn nhiều năm như vậy, ta chưa để bà ấy xuống bếp cầm dao lần nào, mỗi ngày bà ấy ăn đến vui vẻ khỏe mạnh, nhìn đi, bà ấy đi Hồng kông thăm con trai hai ngày, liền gọi về nói thủy thổ không hợp, rất nhớ các món ăn của ta.” Ông nói cực kỳ hả hê.
Đúng nha, anh thế nào không nghĩ tới, mỗi ngày con người mở mắt cố gắng làm việc, không phải vì ăn no bụng sao?
Mặc dù tiền tài có thể mua quần áo đẹp, mua châu báo, mua đồ hiệu, mua nhà cao cấp, mua xa xỉ phẩm nhưng trang phục sẽ lỗi thời, châu báo cũng chỉ để ngắm, những thứ kia đều không thể lắp đầy bụng, không bằng dùng thức ăn ngon thì thực tế hơn.
“Nam thúc, tôi muốn học nấu ăn.”
“Thiếu gia chẳng lẽ cậu yêu mến cô gái nào sao?”
Anh đứng đắn phủ nhận, “Mới không có, chớ nói lung tung rồi, tôi chỉ là muốn học mấy món đơn giản, thỉnh thoảng tự thưởng cho mình.”
Nam thúc là người từng trải không dễ bị lừa, thiếu gia chậm chạp không kết giao bạn gái giờ muốn học nấu ăn, dùng ngón tay suy nghĩ cũng biết là chuyện gì.
“Vậy thì có vấn đề gì, người trẻ tuổi muốn học gì, Nam thúc dạy cho.”
Cứ như vậy, Lam Doãn Khang dùng toàn bộ thời gian hai ngày ở trong bếp, quấn lấy đầu bếp nhà họ Lam kinh nghiệm mấy chục năm để học nghề. Vì để mau chóng có kết quả, các món đều luyện tập qua, sáng trưa tối đều tới một lần, hai ngày tổng cộng là sáu lần, nhà họ Lam trên dưới kêu than đầy trời.
“Anh, đang êm đẹp tại sao lại muốn học nấu ăn?” Lam Doãn Khiết dẫn đầu hỏi.
“Nấu ăn cũng giống như xây nhà, gia vị tự như bê tông cốt thép, đem tinh thần kiến trúc để nấu ăn, hy vọng mọi người cùng ta chia sẻ nhiệt tình đối với kiến trúc.”
Lam Doãn Khang vô cùng thiên phú trả lời.
“Nhưng có cần thiết tất cả các món ăn của bữa cơm đều giống nhau không?”
Không, phải nói các món ăn đều giống nhau, Lam Doãn Khiết rất thích ăn hải sản nhưng ngày thứ hai ăn hải sản cách thủy của anh trai thật sự muốn ói, chưa nói đến bò, dê hay salat. Nếu không phải nể mặt anh trai, cô đã sớm lập bàn.
“Doãn Khiết, vì người nhà nấu ăn là biểu hiện sự yêu thương, em về sau nấu ăn, anh cũng sẽ thưởng thức đem nó ăn sạch sẽ.” Anh lý lẻ nói.
Vấn đề là, một chút cô cũng không muốn móng tay của mình dính nước, sau đó cả người toàn là dầu mỡ!
“Tốt lắm tốt lắm, hai anh em đừng cãi nhau nữa, nhanh ăn đi!” Mẹ Lam ra mặt hoà giải.
“Ah, ông nội đâu?” Trên bàn ăn rõ ràng thiếu một người.
“Thiếu gia, sáng sớm Lão Thái Gia đã đi thăm bạn cũ, vừa mới gọi về nói là sẽ về trễ một chút, bữa trưa không cần đợi ngài, ngài sẽ bên ngoài dùng cơm.” Quản gia chi tiết báo cáo.
“Này, ông nội thật gian trá. . . , cư nhiên không để ý đạo nghĩa mà rơi đường.” Lam Doãn Khiết bỉu môi nói.
“Không sao, tôi giúp ông nội để lại một phần.” Lam Doãn Khang sai người lấy đĩa, đem mỗi món ăn giữ lại một phần.
“Nhiều một chút nhiều một chút, bình thường ông nội đối với anh tốt nhất, anh làm món ăn, ông nội nhất định sẽ ăn nhiều một chút.” Lam Doãn Khiết rất giảo hoạt hãm hại ông nội đang không có ở nhà.
Đối với người ông bị cháu mình hãm hại, ba Lam chỉ có thể lắc đầu thương cảm mà không giúp được gì, bời vì ông còn phải ăn một đống. Thở dài, cùng vợ cười khổ, ăn đi!
Edison phát minh hơn trăm lần thất bại, nhưng Lam Doãn Khang học nấu ăn, lần thứ sáu liền thành công. Khi Nam thúc đem ngón tay cái giơ lên biểu vinh quang thì anh còn vui vẻ hơn so với lúc bằng kiến trúc sư!
Có đầu bếp chống lưng, hôm nay anh phải biểu hiện thật tốt! Anh nhất định sẽ dùng thức ăn để bắt lấy tâm Đái Tình Mỹ, sau đó kiêu ngạo mà hôn cô, anh muốn để cho cô biết, anh đối với cô quyết tâm như thế nào!
Đái Tình Mỹ ngồi ở vị trí kế tài xế hồn nhiên không biết tâm tư của Lam Doãn Khang, ngu ngốc sờ sờ chóp mũi.
Kỳ quái, Tổng giám đốc hôm nay bị sao thế, tại sao đột nhiên điểm cái lên mũi của cô? Sẽ không phải bị ngoài hành tinh nhập vào người chứ?
Kỳ quái hơn chính là, cô học theo anh điểm điểm vào mủi của mình, ah, không có cảm giác gì!
Nhưng lúc anh mới vừa chạm nhẹ lên mũi, tại sao tim cô đập nhanh thế này?
Đái Tình Mỹ vẫn ngây ngốc điểm lên mũi của mình, Lam Doãn Khang phát hiện cô không có đuổi theo, anh quay đầu lại khom người tựa vào cửa sổ trên xe, “Vẫn còn ở ngẩn người cái gì, nhanh lên một chút.”
Đái Tình Mỹ không chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nhìn khuôn mặt ngoài cửa xe làm giật mình, nghĩ đến hành động ngu xuẩn vừa rồi bị anh nhìn thấy, cô cảm thấy thật mất mặt.
Nhưng cô không có thời gian ảo não, vội vàng cởi dây an toàn, xuống xe.
Lam Doãn Khang không quay đầu lại, cầm hộp điều khiển từ xa nhấn một cái, xe liền tự động khóa lại.
Một đôi tay ấm áp bao lấy tay cô, cô giống như bị điện giật run lên một cái, kinh ngạc nhìn bàn tay của Lam Doãn Khang.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra chút đầu mối nào, giống như hai người tay trong tay là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện tự nhiên).
Không được, lúc cô khẩn trương lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi, đến lúc đó ướt nhẹp, anh nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm!
Nàng cố ý vặn vẹo tay, muốn không dấu vết đem tay cô trong tay anh rút trở về, nhưng cô vừa động, chủ nhân bàn tay kia lại nắm chặt hơn.
“Tổng, Tổng giám đốc. . . . . . Sẽ đau.” Anh nắm quá chặt.
Đáng chết, quá khẩn trương, mới có thể nhất thời không khống chế nắm chặt như vậy. Anh hơi lỏng bàn tay ra, không hề tùy tiện dùng sức, làm tay cô vẫn thoải mái trong tay anh.
Thấy cô không kêu đau nữa, Lam Doãn Khang len lén thở ra một hơi.
Tha thứ cho anh, đây là lần đầu tiên anh muốn cùng phụ nữ tới lui, tất cả đều cần phải học.
Mặc dù hành động của Lam Doãn Khang khiến Đái Tình Mỹ rất khó hiểu, nhưng cùng anh tay trong tay cảm giác thật tốt! Giống như. . . . . . Giống như. . . . . . Giống như bọn họ là một đôi .
Đái Tình Mỹ mắc cỡ đỏ mặt, vui vẻ nghĩ, một cỗ ngọt nào bao phủ ngực cô, để cô căn bản quên luôn chuyện tay đổ mồ hôi.