Vì câu nói của Lam Doãn Khang “ Về sau mỗi ngày cô tới thu thập hỗn loạn do nó tạo ra “, mà hai người bắt đầu ăn chung bữa tối với nhau.
Như thế mấy ngày, hai người luôn rời khỏi công ty cùng nhau, sau đó cùng nhau về nhà Lam Doãn Khang.
“Hôm nay ăn gì?” Anh hỏi theo thói quen.
“Tổng giám đốc không dám ăn cái gì? Trừ cà rốt ra.”
Có cần phải hỏi một câu làm anh mất như vậy không? Đã nói là không thích, không phải là không dám.
“Không có.” Phần lớn thức ăn anh đều có thể ăn, anh không kén chọn.
“Vậy hôm nay chúng ta không mua cơm tiện lợi được không? Tôi xuống bếp.” Đái Tình Mỹ thận trọng hỏi.
Đồ ăn mua ngoài không chỉ nhiều dầu mở mà gia vị nêm rất nhiều, muốn khỏe mạnh, thật sự không nên ăn lâu dài, hộp tiện lợi cũng không bảo vệ môi trường, nếu tự mình chuẩn bị bửa ăn tối, thì những vấn đề này cũng được giải quyết.
Lại nói, bọn họ có hai người, so với một người ăn tối tốt hơn.
“Ngươi biết nấu ăn? Không phải là lấy dạ dày của tôi để tập nấu ăn chứ?” Anh hài hước nhìn cô một cái.
“Trước tiên nên ăn qua mới có thể bình luận!”
OK, anh vô cùng nguyện ý cho cô cơ hội biểu hiện. Tay lái chuyển một cái, anh mang theo Đái Tình Mỹ đi tới siêu thị gần đó, chọn mua một chút thức ăn rồi quay trở lại nhà anh, cô lập tức cởi áo khoác vào phòng bếp, cực kỳ thuần thục thu xếp bữa ăn tối hai người.
Đêm hôm đó, phòng bếp chưa bao giờ có mùi thơm thức ăn lài tràn ngập mùi vị nồng đậm thơm ngon. Lam Doãn Khang nhìn bóng dáng bận rộn trước mặt, lại có cảm giác muốn đưa tay ra ôm lấy cô. . . . . .
Bị suy nghĩ vừa rồi làm giật mình, anh nhếch nhác tránh về thư phòng, cho đến thức ăn chuẩn bị xong, anh mới tỏ ra vẻ mặt tự nhiên đi ra.
Đơn giản ba món ăn một món canh, có thịt cũng có món rau, màu sắc tươi mới làm người ta động lòng, anh cầm chiếc đũa gắp một hớp thịt băm.
Ừ, mùi vị rất tốt. . . . . . Anh thử ăn món rau xanh xào. Trời ạ, vừa giòn vừa thơm, trình độ cũng không thua với đầu bếp nổi danh.
Đái Tình Mỹ nhìn bộ dạng anh miệng lớn ăn cơm, miệng lớn ăn canh, một loại hạnh phúc nho nhỏ bao phủ lấy cô. Thì ra khi nhìn người đàn ông mình thích ăn thức ăn do mình nấu cũng là chuyện sung sướng như vậy.
Người đàn ông mình thích?
Đái Tình Mỹ bị ý nghĩ vừa lóe trên trong đầu giật mình.
Cho dù trốn tránh thế nào cũng không lừa được mình, cô thích người đàn ông này, thích Lam Doãn Khang, nói gì là hâm mộ chỉ nhìn một cái là có thể thỏa mãn đều là gạt người!
Làm sao có thể thỏa mãn? Khi một người thích một người, chỉ muốn ở bên canh người đó nhiều hơn, cho dù một ánh mắt một cái nụ cười mỉm, cũng ghi tạt trong lòng xem như trân bảo, sao có thể im lặng đứng bên cạnh đưa mắt nhìn?
Nhưng cô phải làm sao? Một phụ nữ bình thường như cô làm sao có thể đứng bên cạnh người đàn ông ưu tú như anh?
Cô căn bản không xứng.
Lam Doãn Khang phát hiện cô chậm chạp không động đũa, buồn bực ngẩng đầu nhìn cô.
“Thế nào không ăn?”
Đái Tình Mỹ vội vàng thu lại suy nghĩ, cố nghịch ngợm nói: “Trước hết để Tổng giám đốc thử một chút coi có vấn đề hay không, một người tiêu chảy tốt hơn hai người bị tiêu chảy tốt, ít nhất người không bị tiêu chảy còn có thể đưa người bị tiêu chảy đến bệnh viện.” Cô dùng lời nói đùa che giấu sự buồn bực trong lòng.
Tốt, rất tốt, tốt vô cùng, vị thư ký này càng ngày càng hiểu được cách nhạo báng anh, bình thường cung cung kính kính, cũng không ngờ sẽ ăn nói như vậy, hoàn toàn không có khách khí.
Cố tình anh là người thích chia sẻ, cho dù bị tiêu chảy, cũng tuyệt đối sẽ kéo người theo bồi.
Lam Doãn Khang gắp miệng thịt băm, không nói hai lời liền hướng miệng của cô, ép cô không thể không há mồm, anh hả hê nói: “Tiêu chảy loại chuyện như vậy, đương nhiên là muốn có người làm bạn! Ngươi nói phải không, Đái thư ký?”
Có qua có lại, ngươi một câu ta một câu, trên bàn ăn đầy tiếng cười, ngay cả Meo Lỗ cũng không cam chịu bị lạnh nhạt, chủ động đến bên cạnh bàn ăn, nhảy lên chổ trống bên cạnh Đái Tình Mỹ tham gia náo nhiệt, không khí hòa hợp làm cho người ta liên tưởng bữa ăn tối ngọt ngào của vợ chồng trẻ.
Bởi vì thời gian đã trễ, Lam Doãn Khang kiên trì đưa cô về nhà.
Lúc xuống xe, cô đè nén thấp thỏm, dũng cảm nói: “Vậy thì ngày mai tôi bắt đầu phụ trách nấu bữa ăn tối.”
Nếu như anh đủ lý trí, nên cự tuyệt, nhưng nhìn hai mắt sáng ngời của cô, anh không tự chủ trả lời, “Được.”
Anh muốn ăn món ăn cô làm, không cần sơn trân hải vị, chỉ là những món ăn gia đình đơn giản liền cảm thấy đủ, về phần tại sao, anh không dám nghiên cứu.
Lần này không phải là không thích, mà thật sự là không dám.
Vậy mà năm phút sau, hắn liền hối hận.
Trốn tránh không phải là tác phong của anh? Tại sao hắn từ trước đến giờ anh luôn quả quyết chắc chắn, nhưng khi là chuyện liên quan đến Đái Tình Mỹ liền thất thủ?
Sẽ không phải là quá lâu không ôm ấp phụ nữ, chất chứa dục vọng, cho nên sinh ra những cảm xúc hoan đường?
Không, không quan hệ tới dục vọng, mà bởi vì đối tượng là Đái Tình Mỹ.
Cuộc sống của anh từ trước đến nay chưa từng có người phụ nữ nào ảnh hưởng tới anh, cho đến khi Đái Tình Mỹ xuất hiện.
Không phải đột ngột phá vỡ mọi thứ, mà là từng chút tứng chút một đi vào, đến khi anh phát hiện, cô đã chiếm cứ hoàn toàn cuộc sống của anh.
Anh biết rõ ràng, nhưng vẫn luôn trốn tránh hoặc cố ý bỏ qua. Thật ra anh rất hiểu lòng mình, không biết từ lúc nào, trong mắt anh chỉ có cô.
Anh, thích cô.
Lam Doãn Khang cho rằng chuyện này là không thể nào, cư nhiên xảy ra!
Trước kia cô là nữ thư ký làm cho anh có phần e sợ, là người phụ nữ rất yêu người chồng quá cố của mình.
Trời ạ! Lam Doãn Khang ơi Lam Doãn Khang, tại sao lần đầu tiên ngươi thích một người, liền có nhiều chuyện phức tạp như vậy chứ?
※※※
Lam Doãn Khang tới một bar nhỏ, muốn một người uống rượu, yên lặng nghĩ. . . . . .
Đáng chết, Nhiễm Xa Chi tại sao lại ở chỗ này?
Anh vừa định xoay người đi, cố tình Nhiễm Xa Chi từ xa đã nhình thấy anh, hơn nữa còn dùng vẻ mặt muốn bị đánh nhìn anh.
Nhắm mắt, anh đi tới đó.
“Ai nha, mày với tao đứng là tâm linh tương thông. Thế nào vừa nghĩ đến mày, mày liền xuất hiện.” Nhiễm Xa Chi cười hì hì chào hỏi.
Lam Doãn Khang liếc bạn tốt một cái, hoàn toàn không muốn tiếp nhận lời nói mập mờ của anh(NXC). Hoặc là, anh cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, bởi vì, anh đang rất phiền não!
Người pha rượu tựa như thường ngày để một ly nước suối ở trước mặt anh, Lam Doãn Khang lại nói: “Cho tôi một ly Whisky pha loãng.”
Người pha rượu nhìn Lam Doãn Khang một cái, rồi thu hồi kinh ngạc trong lòng, “Tới ngay.”
Khách hàng có nhiều loại, vào thời điểm này không nên hỏi nhiều, làm theo là được.
Người pha rượu không hỏi, không có nghĩa là Nhiễm Xa Chi sẽ bỏ qua cho anh, chỉ thấy anh(NXC)tay chống cằm, dùng sức nheo mắt lại, hung hăn nhìn Lam Doãn Khang không biết bao nhiêu lần.
“Chậc chậc, hôm nay là ngày mấy? Thời gian này không phải Lam tổng nên ở nhà sao? Một người không uống rượu chạy tới quầy rượu, còn kêu Whisky pha loãng, thật là ý vị sâu xa. . . . . .”
Tửu lượng của Lam đồng ý Khang là cấp bậc vườn trẻ, loại Whisky pha loãng này, uống một hơi nữa ly, uống xong một ty, rất tốt, chưa hoàn toàn mất lý trí.
Say? Không, người này rất sỉ diện, giáo dục rất tốt, không nói tục, lý trí điều kiển thân thể, nhưng cố tình tay chân không nghe lời.
Ở Mĩ, Nhiễm Xa Chi chứng kiến một lần, vô cùng mắc cười. Lam Doãn Khang không ngừng ra lệnh cho mình phải tỉnh táo, nhưng bước đi loạn choạn, không biết ngã bao nhiêu lần, sưng mặt sưng mũi mà còn ra vẽ đẹp trai.
“Nhìn đủ rồi chưa? Tính toán mở tiệm thuốc sao?” Lam Doãn Khang nhìn về người nói nghiệp xưởng thước bên cạnh.
“Tao biết thuốc, nhưng không muốn mở.”
Lam Doãn Khang khoát khoát ly rượu trong tay, “Mày sẽ mời khách chứ?” Anh nhớ trước đây không lâu, Nhiễm Xa Chi vì giựt giây cho anh uống rượu, nói muốn mời khách.
Vẻ mặt Nhiễm Xa Chi tỏ ra không vấn đề.
Dù sao muốn Lam Doãn Khang uống rượu, cơ hội như thế không phải ngày nào cũng có, hơn nữa, người bình thường hay rượu vào lời ra, nội dung khẳng định làm người ta bất ngờ, anh rất tò mò đợi!
“Ngày tận thế sao?”
“Không có tới, nhưng cũng không xa.”
“Chuyện gì?”
“Không có việc gì.”
“Không phải thích tiểu quả phụ trong phòng làm việc của mày chứ?” Anh lớn mật giả thiết.
Lam Doãn Khang ngẩn ra. Mẹ nó, Nhiễm Xa Chi làm sao biết?
Một giây kế tiếp, tay anh loạn bưng ly rượu lên, không nói hai lời liền đổ vào trong miệng.
Nhiễm Xa Chi buồn cười nhìn người trước mặt nói: “Tôi xem tôi có thể đổi nghề làm thầy tướng số rồi.”
“Nữa, cho tôi thêm một ly. . . . . .” Lam Doãn Khang tâm hoảng ý loạn nói.
“Đổi rượu nhẹ một chút.” Nhiễm Xa Chi nói với người pha rượu. Anh không hy vọng chưa nghe được chuyện gì, người kia đã bất tĩnh nhân sự, nếu là phụ nữ, anh còn có thể đối vối cô muốn làm gì thì làm, đàn ông . . . Chậc, anh không muốn.
Lam Doãn Khang nhận lấy ly rượu, không nói hai lời lại uống một hớp lớn.
“Cô ấy cự tuyệt mày?”
“Không, tao cái gì cũng chưa làm.” Anh phủ định lời nói của Nhiễm Xa Chi.
“Vậy mày làm gì bộ dạng giống như Ngày Tận Thế vậy? Theo đuổi cô ấy! Còn chưa có theo đuổi liền vội vã đem mình say mèm, mày muốn thế nào, mua rượu giải sầu có phải là hơi sớm không?”
“Mày, mày không hiểu đâu!”
Đúng đúng đúng, anh không hiểu, đối với Nhiễm Xa Chi lai nói, thích thì liền lớn mật tỏ tình, chính là chưa có đối tượng nào mà thôi. Cho tới bây giờ, còn chưa biết qua mùi vị tỏ tình ra sao.
Cũng không thể trách Lam Doãn Khang buồn bực như vậy, người này kinh nghiệm yêu đương không bằng tên ngốc.
“Tao thật sự không hiểu, không làm gì, lại tỏ ra trầm trọng như vậy?”
“Chính là cái gì cũng không làm, mới làm tao khó khăn, khó chịu. . . . . .” Lam Doãn Khang bắt đầu nói đớt rồi.
“Tại sao?”
“Bởi vì. . . . . . cô ấy, trong lòng cô ấy có người.” Rượu cồn để cho anh tháo xuống phòng bị.
“Đơn giản, đem người nọ xóa sạch, mày đi vào.”
“. . . . . . Xóa sạch?” Anh kinh ngạc nhìn Nhiễm Xa Chi .
“Đúng vậy, lòng của phụ nữ rất nhỏ bé, chỉ chứa một người, trước tiên phải dọn sạch bên trong, sau đó nhanh chóng chen vào.” Anh uống rượu nhuận hầu, “Lại nói, không phải người trong lòng tiểu thư ký đã chết rồi sao? Có khi đã đi đầu thai rồi, đừng để hắn trở thành vật cản trở.”
“Vậy, thế nào chen vào?” Lam Doãn Khang bắt lấy anh hỏi.
“Hôn cô ấy.”
“Gì?” Mặc dù Lam Doãn Khang có chút say, nhưng “hôn cô ấy”* hai chữ này anh nghe rất rõ ràng.
(*bản gốc là “hôn nàng” nên có 2 chữ)
“Không cần hoài nghi, chính là hôn cô ấy. Mày kiêu ngạo, kiêu ngạo hôn cô ấy, tinh thần không được sợ hãi, để cho cô ấy cảm thấy tình cảm của mày.”
“Tao làm sao biết cô ấy có thích tao hay không?”
“Nếu như cô ấy không có đẩy mày ra, không thưởng bạt tay cho mày, phụ nữ này sẽ là của mày. Nếu như cô ấy đẩy mày ra, còn thưởng cho mày một bạt tay. . . . . .” Nhiễm Xa Chi vỗ vỗ bả vai bạn tốt, “Xin bớt đau buồn.”
“Nếu như cô ấy đẩy tao ra, nhưng không có thưởng bạt tay cho tao thì sao?”
Nhiễm Xa Chi liếc anh một cái, còn rất tốt, rõ ràng cảm giác say đã leo lên đầu, còn đặt câu hỏi sáng suốt như thế. Chỉ là, người này là ngu ngốc sao? Tình cảm có thể giống như tờ giấy trắng, nhưng là không thể ngu ngốc như vậy.
“Vậy mày tiếp tục chộp tới lần nữa hung hăng hôn cô ấy, lần thứ nhất, thứ hai, thứ ba, tao cũng không tin một người phụ nữ không có tình cảm với mày lại có thể cho mày hôn nhiều lần như vậy.”
(Em bó tay với anh này luôn)