Một cô gái mặc bộ váy trắng toát từ đầu
tới chân, đầu đội khăn voan trắng lấp ló mái tóc óng ánh rũ kim tuyến,
nhìn thoáng qua cũng thấy tựa như nữ thần. Hai tay cô hết bận rộn với
đôi giày cao gót rồi lại đến chiếc váy trắng lùng thùng. Cô chạy dọc
trên đường, thu hút không ít ánh mắt từ những người xa lạ. Họ chỉ trỏ,
cười nói, bàn tán không ngớt về số phận của cô dâu xinh đẹp này như
chuyện xưa của họ.
Hôm nay là ngày cưới của nó và nó vừa từ
lễ đường lên xe hoa. Nghe thì có vẻ hạnh phúc lắm nhưng nào ngờ đang đi
giữa đường thì nó bị chồng bỏ rơi, hại nó phải tự cuốc bộ về nhà (mới).
Nó chán nản bước đi trên mặt đường nhựa nóng như lửa đốt của nắng tháng
7, chốc chốc lại lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi đang lăn đều trên
khuôn mặt trắng trẻo của mình. Nó thở dài một cái, lo lắng không biết
tương lai sau này sẽ ra sao, bởi con đường phía trước còn dài quá mà nó
phải tự mình đương đầu với khó khăn khi ở nhà chồng. Nhưng nó đâu có
muốn! Đám cưới này thực sự là một trò đùa của số phận, là một sự thật
hết sức buồn cười. Nó – Trần Nguyệt Lam – bị ép gả bởi một tờ giấy hôn
ước có hiệu lực pháp luật. Và nó là trở thành một đứa mồ côi kể từ khi
gia đình nó gặp tai nạn không đáng có cách đây không lâu.
Sáu tháng trước, trong một đêm hè nóng lực, cái nóng thiêu đốt cả cây cỏ,
tại một ngôi biệt thự thường dân, lửa lớn bỗng bốc lên ngùn ngụt. Ngọn
lửa lan nhanh và bao trùm toàn bộ ngôi biệt thự, mặc cho những tiếng kêu la hét thảm thiết, ngọn lửa vẫn bập bùng ôm trọn tất cả. Đó là gia đình nó, là gia đình nó chứ không phải nhà nào khác! Ngọn lửa ấy đã nhẫn tâm cướp đi gia đình yêu dấu của nó, những người mà nó yêu thương từ tận
đáy lòng và để lại cho nỗi đau vô tận không thể xóa nhòa cùng những ánh
mắt khinh bỉ của người đời. Và cũng nhờ ngọn lửa ấy mà nó biết được bộ
mặt giả dối của đứa bạn thân bấy lâu.
Lê bước trên đường dài
một hồi lâu, cuối cùng nó cũng tìm đến nơi. Nơi đó có một căn biệt thự
hết sức xa hoa với cái cổng bằng sắt chất lượng cao, muốn vào phải nhập
mật mã. Mật mã hắn đã đưa cho nó rồi. Một chuỗi dãy số kì lạ được viết
ra, chiếc cổng sắt từ từ mở ra. Nó nhón chân nhẹ nhàng bước vào. Đẹp
quá! Nó khẽ thốt lên. Vào trong còn xa hoa hơn nó tưởng. Lối đi vào rộng khoảng 2m còn dài bao nhiêu nó chịu. Thường thì nó chỉ thấy người ta
lát lối đi bằng gạch, bằng các loại đá tầm thường chứ chưa bao giờ nhìn
thấy lát đường đi bằng đá cẩm thạch. Hai bên lối đi được trồng rất nhiều hoa, hoa hồng xanh – một loại hoa hiếm. Hoa được dải đều ngoài cổng và
rẽ sang hai bên. Bên phải còn có hẳn một bể bơi nhân tạo rất to, nước
trong vắt nhìn như dải lụa mềm mại.
Vào trong nhà còn xa hoa
hơn nữa bởi các đồ đạc đều thuộc hàng xa xỉ chứ không có tầm thường như
những đồ “ngoài chợ”. Một chiếc phòng khách đã rộng hơn nghìn m2 , lại còn có bộ bàn ghế, đồ pha trà và chiếc tivi màn hình phẳng mỏng đến tận 52 inch làm cho căn phòng trở lên sáng bóng. Đã nói đến phòng khách thì cũng phải kể đến phòng ngủ. Một màu trắng đơn điệu là tông màu chủ
đạo của căn phòng. Phía trong, có một chiếc giường lớn đủ để năm người
nằm, đồng tông màu trắng. Ngồi lên trên, quả thực rất êm ái và sạch sẽ.
Nó ngả lưng nằm xuống, vươn vai một cái mà cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nó hít sâu một hơi, đã bao lâu rồi nó chưa được thoải mái như vậy. Quét
ánh mắt khắp căn phòng , bên trong bày trí không xa hoa lắm so với phòng khách nhưng mang cảm giác rất thoải mái. Ngoài giường thì trong phòng
còn có một phòng tắm, một chiếc tử quần áo gỗ và một bàn trang điểm.
Trên bàn trang điểm có một chiếc đèn ngủ màu vàng. Và trong phòng còn
treo một bức tranh trừu tượng mang phong cách cổ điển. Được một hồi lâu, không hiểu sao nó ngủ quên mất.
“Đình … đình…” tiếng
động cơ xe bỗng nhiên vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh của căn biệt
thự và gọi nó tỉnh dậy từ trong giấc mộng đẹp với một người con trai.
Anh là ai? Trong giấc mơ nó đã thấy một người con trai rất quen thuộc mà có lẽ nó đã quên từ thuở nào. Nó có một tật xấu đó là khi ngủ dậy hay
bị mất trí nhớ tạm thời. Không phải nó muốn quên mà là nó đãng trí. Hoặc cũng có thể trong quá khứ có quá nhiều chuyện đau khổ khiến nó không
muốn nhớ lại.
Nó tỉnh dậy mà không nhớ là mình đã kết
hôn. Vươn vai một cái rồi nó bước xuống giường và đi vào trong nhà tắm
làm vệ sinh cá nhân.
“Aaaaaaa…” tiếng hét thất thanh từ
trong phòng tắm vang lên khiến hắn đang bước lên tầng giật bắn mình. Hắn lao như tên bắn lên trên tầng vì lo lắng sẽ có người chết trong nhà mà
chủ căn nhà lại là hắn. Hắn chạy vọt vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất
của mình. Nói gì thì nói, không phải hắn lo lắng cho nó, nếu có cũng chỉ là một phần nhỏ, cái chính là hắn lo lắng cho danh tiếng của mình. Hắn
không muốn bị người đời bàn tán, rằng khi mới cưới vợ về một ngày thì đã khiến vợ uất ức tự tử mà chết.
Hắn vừa đến nơi thì đúng
lúc nó cũng vọt ra từ phòng tắm. “Cốp” một cái, đầu nó mọc lên một cục u to tướng và mấy ông sao thay nhau nhảy múa quanh đầu. Nó lồm cồm bò dậy nhưng do chiếc váy cưới vẫn đang mặc quá dài khiến nó đi đứng hơi khó
khăn.
Nhìn cô hề trước mặt, bộ dạng rất chật vật khiến
hắn có chút rủ lòng thương. Cúi chiếc lưng dài xuống bế nó lên, mục đích là muốn giúp nó, ai ngờ lại phản tác dụng. Đột nhiên bị bế lên khiến nó giật mình la toáng :
“Anh là ai? Dê xồm!” sau đó nó quẫy đạp liên tục khiến hắn rất khó chịu. Rõ là mình có lòng tốt mà lại bị
người ta xem là dê xồm, hỏi ai không bực mình cho được!!!
“Im! Nếu cô còn kêu nữa là tôi không đảm bảo mình sẽ giữ được bình tĩnh để
ném cô từ tầng 3 xuống sân đâu.” Dọa nạt là cách duy nhất hắn có thể làm lúc này. Quả nhiên rất có hiệu quả, nó nghe xong liền im bặt. Người đàn ông dữ dằn như thế nó không dám chọc vào bởi tính mạng nó đang nằm
trong tay hắn. Thấy nó nghe lời, lúc này hắn mới hài lòng mà đặt nó
xuống giường.
Sau khi thoát khỏi móng vuốt mà quỷ của hắn, nó liền đưa ra một ánh mắt hết sức ngây thở, hỏi :
“Anh là ai? Sao anh lại ở đây? Và đây là đâu?” nó thực sự vẫn chưa nhớ ra
được kẻ đang đứng trước mặt mình là ai, chỉ biết được rằng hắn rất quen
thuộc, quen thuộc một cách kì lạ.
“Nếu đây là cách mà cô
muốn quyến rũ tôi thì tôi nói cho cô biết, cô đã nhầm rồi.” tính giả nai với hắn sao? Không có kết quả. Chơi phụ nữ bao lâu hắn đã quá thừa kinh nghiệm rồi, chỉ bằng một chiêu giả nai của nó mà cũng muốn lấy lòng hắn , không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng khi đã bị hắn vạch trần mà nó vẫn còn ngơ ngác.
Nó vừa thoát ra từ cơn bàng hoàng vì
phát hiện mình mặc váy cưới, bây giờ thì lại đối diện với một tên còn
đáng sợ hơn cả Diêm La đại nhân. Người đàn ông này thực sự có một khuôn
mặt hết sức yêu nghiệt, khuôn mặt này không phải là bắt mắt… mà là cực
kì bắt mắt, quá sức bắt mắt: góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cân đối, tinh
xảo, mái tóc đen được hất lên để lộ ra vầng trán rộng. Khuôn mặt cương
nghị, bờ môi mỏng hơi nhếch lên để lộ nụ cười khinh miệt nhưng vẫn hết
sức quyến rũ. Đặc biệt hắn có một chiếc mũi rất cao và thẳng cùng với đó là đôi mắt màu trà đang nheo lại và nhìn nó một cách hết sức lạnh lùng. Đôi mắt kia nó cứ cảm thấy quen quen, tuy nhiên bây giờ đầu óc nó đang
bị đình trệ nên không thể nhớ ra được. Và nó với hắn vẫn đang đối mặt
nhau, mắt trừng mắt.
Nó thực sự là sợ khí thế của hắn
nhưng vẫn cố làm ra vẻ ta đây, nó không muốn bị bắt nạt thêm nữa. khí
thế từ trên người hắn tỏa ra dần dần bóp nghẹn khí thế hừng hực vừa nãy
của nó, lấn áp luôn nó. Nó cúi xuống, không dám ngẩng mặt lên, cũng
không dám nhìn thẳng vào đôi mặt âm u sâu thẳm kia của hắn nữa.
“Nhớ ra chưa?” giọng nói lạnh lẽo lại vang lên mang theo mấy phấn uy hiếp.
“A… Nhớ rồi!” nó bỗng reo lên và rồi lại tiu nghỉu. Vừa nó sợ quá nên mới
nói là đã nhớ, nhưng bây giờ thì… “Anh là ai đấy nhỉ?” nó gãi đầu gãi
tai, tiếp tục nhìn lên cái khuôn mắt đã mất dần kiên nhẫn. Chợt trí nhớ
đổ về như thác nước, nó lại reo lên “ Đại thiếu gia! Anh … anh là Đại
thiếu gia Vương Khang.”
“Chỉ có thế thôi ư?” hắn vẫn tiếp tục cái giọng nói Diêm La, muốn bức nó phải nhớ lại. hắn là kẻ thích
đứng trên người khác nên rất ghét cái cảm giác bị người khác lãng quên.
Đặc biệt là cô gái này – người vợ mà hắn cưới chưa quá ba giờ đồng hồ.
“ Ch…chồ…ng…Đại thiếu gia…” Nó đột nhiên nhớ lại một cách ngoạn mục, rồi
cũng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt này. Nhưng mà con người này
đâu có đơn giản, hắn ta đáng sợ hơn nó nghĩ nhiều.
“Nhớ lại rồi thì tốt! Cô cũng nên biết bản thân mình phải làm gì rồi chứ?” Hắn mở lời. Nó ngơ ngác nhìn hắn “Làm gì là làm gì?”
Hắn chỉ tay lên chiếc đồng hồ hình quả sồi trong phòng. Nó cũng theo đó mà
ngước lên nhìn. Bây giờ đồng hồ điểm 18 giờ 35 phút, cũng có nghĩa trời
đã tối. Nó vội bật dậy, không may đập cái “cốp” vào cằm hắn làm hắn ngã
nhào. Nó cuống cuồng kéo hắn, lại nhớ phải đi làm cơm buổi tối. Nó lại
vội vàng xin lỗi rồi buông hắn ra, chạy đi khiến hắn mất đà lại té nhào. (@.@)
Sau 30 phút bận rộn trong phòng bếp, nó đã làm xong
cơm, liền lên phòng đinh gọi hắn xuống. Thật không may không thấy hắn ở
trong phòng, tuy nhiên nghe được tiếng nước róc rách chảy trong nhà tắm, nó lên tiếng:
“ Đại thiếu gia, em làm xong cơm rồi, mời anh
xuống ăn.” Vẫn rất cung kính. Dường như nó đã quên mất lời thề của mình
sau khi chiếc nhẫn cưới trao vào tay nó. Nó đã thề rằng từ sau giây phút ấy nó quyết không để cho gia đình hắn đè đầu cưỡi cổ nữa, nó sẽ không
chịu khom lưng cúi đầu trước bọn họ. Thế nhưng…nó lại quên…một lời thề
quan trọng.
Cửa phòng tắm chợt mở, một bóng dáng cao lớn bước đén gần nó, mùi hương nam tính từ trên người hắn phả vào nó, khiến khứu giác nó bị kích thích, cảm giác muốn “phạm tội”. Nó sợ hãi lùi lại, hắn lại càng tiến đến, miệng nhếch lên một đường cong gian xảo, hắn hỏi:
“ Sao phải trốn? Hửm?” Khúc cuối hắn hơi lên giọng. Nhìn nó với bộ dạng
xấu hổ, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác thích thú. Quả thực là hắn rất thích trêu nó, vì trêu nó mới khiến hắn thỏa lòng thù hận.
Tại sao hắn lại hận nó ư? Nếu chỉ cướp đi cuộc sống tự do của hắn thì chẳng có gì đáng để nói. Nhưng lí do đáng giận nhất chính là việc đã cướp cái vị trí đáng lẽ ra la phải dành cho người hắn yêu. Hắn năm nay 24 tuổi
nhưng vẫn chưa muốn lấy vợ cũng bởi vì lời hứa chờ một cô gái có lẽ
không bao giờ trở về. Hắn đã chờ cô ấy 5 năm, cũng đã đợi suốt 5 năm
nhưng một chút tin tức cũng không biết. Hắn ngỡ rằng mình chắc chắn sẽ
chờ cả đời. Nhưng ai ngờ cuộc đời và lời hứa của hắn với cô gái đó lại
bị hủy trong tay nó, một cô gái người làm trong nhà chỉ mới 20 tuổi
tròn. Hắn không biết nó mang đến thứ bùa mê gì mà lại có thể làm cho
luật pháp cũng phải can thiệp rồi ép tổ chức đám cưới. Nhưng nói chung,
bao tội lỗi cũng là do nó mà ra. Nó là người đốt lửa nhưng nó không bao
giờ lường được ngọn lửa ấy nguy hiểm thế nào và hắn sẽ cho nó thấy địa
ngục trần gian khi dám chọc giận hắn.
Nhìn nụ cười lạnh lẽo trên môi hắn làm nó chợt rùng mình ớn lạnh. Nó tiếp tục lùi, miệng lắp bắp:
“ Em không trốn, em chỉ là lên gọi anh xuống ăn cơm thôi. Dù sao anh cũng ra rồi, em xuống trước đây.” Nó nói một cách rát nhanh chóng rồi chuẩn
bị quay người chuồn lẹ.
“ Khoan đã!” Tiếng của hắn khiến nó
dừng bước. Đột nhiên 1 cánh tay chắc khỏe vòng qua eo nó, kéo nó vào
trong lồng ngực rắn chắc kia.
Hắn vẫn để trần, bên dưới khoác một chiếc khăn tắm, trên người bọt nước vẫn chưan tan, nhỏ giọt từ mái
tóc xuống từng bắp cơ của hắn khiến cho hắn lúc này trong yêu nghiệt vô
cùng. Nó tựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, tự
nhiên trong lòng có chút khẩn trương. Nó không biết mình khẩn trương vì
điều gì nhưng có lẽ do nó sợ phải đối mặt với hắn.
“ Cô dâu
của tôi, không lẽ em cứ thích mặc bộ váy cưới lộng lẫy này để đi lại
trong nhà sao? Em không trướng mắt nhưng tôi lại thấy rất trướng mắt
đấy! Chỉ sợ đến khi tôi không nhịn được lại ‘bùng phát’, đến lúc đó
‘xoạt’ chiếc váy thành mấy mảnh tôi cũng chẳng biết đâu.” Sau đó hắn
buông nó ra rồi đi xuống, để mặc nó vẫn ngơ ngác nhìn theo. Sau vài phút ngẩn người, cuối cùng nó cũng nhanh chóng tìm quần áo rồi vọt lẹ vào
phòng tắm và tắm rửa thật thoải mái.