Editor: Mứt Chanh
Sau bức bình phong Tạ Quỳnh đã ngâm mình trong thau tắm, nghe thấy sắp xếp của Tạ Trọng Sơn thì cũng chỉ uể oải ỉu xìu đáp lời.
“Làm sao vậy. Chẳng lẽ người hối hận? Bằng không tôi đi ra ngoài trước, chờ người tắm xong lại tiến vào.”
Tạ Trọng Sơn nhìn tấm bình phong kia và bóng hình mông lung trên bức bình phong bị ngọn đèn dầu phản chiếu ra.
Từ trước ở nhà chính nhà họ Tạ, chàng cũng từng ngắm trộm nàng như vậy. Ỷ vào bản thân có chút võ bèn tiến vào lầu các của nữ lang nhà họ Tạ sau khi màn đêm buông xuống, tránh ở bụi hoa tú cầu lá to dưới khung cửa sổ nàng, chờ ngọn đèn dầu sáng lên lại tắt, chờ bóng người trên bức màn cửa sổ tựa nàng nhưng không phải nàng.
Có đôi khi chàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng trêu đùa của nàng và thị nữ, khi đó chàng đã cảm thấy chỉ cần có thể nhìn nàng từ phía xa là được, để chàng xem cả đời cũng sẽ không ngán.
Nhưng hôm nay thì sao?
Từ tình yêu sinh ra ham muốn, từ ham muốn sinh ra lòng tham. Chàng vốn dĩ chính là kẻ si mê ngông cuồng cũng không thoát ra được lòng tham ái tình của đàn ông thế tục.
Tạ Trọng Sơn cử động hầu kết, cảm thấy bản thân nên đi ra ngoài bình tĩnh đã.
“Không có, ta mới không hối hận.”
Tạ Quỳnh vẩy bọt nước từng chút một, không biết bản thân cũng đang trêu chọc Tạ Trọng Sơn.
Nàng đã quen với sự hào phóng, cũng không tiếc tiền bạc. Tuy biết bản thân đã nghèo túng, nên tiết kiệm một chút nhưng người đàn ông trung niên kia luôn mồm mắng cô bé kia là cái “thứ vướng víu”, lại khiến nàng sinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Cho nên Tạ Trọng Sơn cũng sẽ cảm thấy nàng là thứ vướng víu sao? Lúc cảm thấy nàng phiền toái sẽ bỏ nàng đi luôn sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Quỳnh nhịn không được nhíu mày, nhẹ giọng mở miệng: “Anh đừng đi ra ngoài. Chỉ là, chỉ là cũng đừng tiến vào, ta sợ hãi...”
Nàng sợ chàng bỏ nàng đi luôn, lại sợ chàng xông tới cợt nhả nàng.
“Được, tôi không ra ngoài, cũng không đi vào.”
Cách đấy vài bước, Tạ Trọng Sơn cũng nhẹ giọng đáp lại.
Chàng thuận theo ý Tạ Quỳnh nhưng lại tra tấn bản thân.
Bên tai là tiếng bọt nước nàng tắm rửa lau mình, chàng lại nhớ tới cơ thể trần trụi của nàng ở dưới người chàng ngâm nga thẹn thùng. Rõ ràng đã nhìn qua nhưng hiện giờ lại muốn nhìn. Nhìn thấy bóng nàng lau mình mặc quần áo thì chàng lại nghĩ tới mùi hương trên người nàng lúc vùi ở trong lồng ngực nàng ngậm đầu v* liếm mút.
Tạ Trọng Sơn còn trẻ, người thiếu niên tràn đầy tinh lực. Mấy ngày nay đau khổ đè nén những ham muốn bỉ ổi kia, lúc này thế nhưng đều bừng lên, khiến chàng muốn làm...làm chút chuyện không nên làm vớ nàng.
“Ta tắm xong rồi, đến phiên anh.”
Tạ Quỳnh cái gì cũng không biết bọc quần áo, đầu đội khăn vải, men theo từ sau bức bình phong đến trên giường. Nàng chui vào ổ chăn mới xem như tạm thời an tâm.
Nhưng nàng vừa ngẩng đầu, trái tim vừa mới yên ổn lại nảy lên... người con trai im lặng hồi lâu kia lại bắt đầu dùng cái loại ánh mắt sền sệt nhìn nàng.
Cũng may Tạ Trọng Sơn chỉ mơ hồ “ừm” một tiếng rồi đi tới sau bức bình phong bắt đầu cởi áo sam.
Chàng tựa như định dùng nước nàng từng tắm.
Tạ Quỳnh khẩn trương lại xấu hổ, nói về phía Tạ Trọng Sơn phía sau bình phong: “Nước kia ta từng dùng, anh nên để bọn họ đổi một thùng! Đều dơ rồi, hơn nữa, hơn nữa cũng lạnh.”
“Không cần. Một gian phòng cũng chỉ có một xô nước, tôi tạm chấp nhận một chút là được.”
Giọng Tạ Trọng Sơn vừa trầm vừa khàn.
Tiếng nước “Rào”, chàng đã ngồi xuống.
Tạ Quỳnh bọc chăn lăn lăn, cảm thấy vô cùng áy náy. Bản thân lại cho chàng thêm phiền toái.
Nhưng Tạ Trọng Sơn cách đó vài bước cũng không cảm thấy chuyện này xem như phiền toái.
Chàng duỗi cánh tay đặt ở bên cạnh thau tắm, nhắm mắt lại định bình tĩnh một chút trong dòng nước đang từ từ lạnh.
So với cưỡng ép Tạ Quỳnh làm chuyện nàng không muốn làm, chàng tình nguyện cưỡng ép bản thân quên đi những suy nghĩ không nên có đó, cưỡng ép thứ dưới thân mình không nên ngóc đầu dậy kia mềm xuống.
Nhưng đầu sỏ gây tội tựa như không muốn buông tha chàng như vậy.
Nàng lại mở miệng.