Editor: Mứt Chanh
Người đánh xe cười tản mát theo tiếng rít của roi ngựa bên đồng ruộng bốn bề vắng lặng của con đường chính.
Tạ Quỳnh lại bị nụ cười của chàng nghẹn cả lòng.
Nàng nhất thời nhớ tới ông chủ quán trà vô duyên vô cớ bị bạt tai, nhất thời lại buồn bã khi nào mình mới có thể trở về Uyển Thành, nhất thời lại né tránh ánh mắt Tạ Trọng Sơn liếc lại đây.
Tóm lại là muốn vội bao nhiêu có vội bấy nhiêu, muốn uất ức cỡ nào có uất ức cỡ đó.
Roi ngựa không biết vang lên mấy tiếng, tiếng vó ngựa lộc cộc ngàn vạn lần. Lúc chạng vạng, xe ngựa rốt cuộc tới trấn Lạc Thủy vùng ngoại ô Uyển Thành.
Tạ Trọng Sơn đuổi người đánh xe đi, dẫn theo Tạ Quỳnh tìm đến quán rượu.
Trấn Lạc Thủy cách Uyển Thành một ngày hành trình. Người buôn bán khách tha hương từ nam chí bắc phần lớn đều phải ở lại trấn Lạc Thủy một ngày, nghỉ ngơi cho khỏe chỉnh đốn hành trang.
Sắp tới hoàng hôn, bên trong quán rượu cũng rất náo nhiệt. Các thực khách ở lầu một uống rượu đố nhau, tiểu nhị loay hoay quá tải. Tạ Quỳnh bèn đi theo bên cạnh Tạ Trọng Sơn, vừa chờ tiểu nhị bận xong rồi tới tiếp đón bọn họ, vừa trốn tránh ánh mắt của các thực khách trong quán rượu cố ý vô tình vọng lại đây.
“Ôi ôi ôi! Tao đã nói sao cái con nhỏ như mày lại chạy đến nơi này? Ồ? Ông đây cho mày đi qua ngày tốt lành. Mày thì hay rồi, tóm được bản lãnh là chạy về nhà!”
Giữa tiếng ồn ào của quán rượu bỗng nhiên vang lên tiếng đánh chửi.
Vừa thấy có náo nhiệt để xem, những ánh mắt dính ở trên người Tạ Quỳnh kia sôi nổi bay đi, khiến nàng thực sự thở phào nhẹ nhõm, nàng thậm chí cũng đi theo các thực khách xem náo nhiệt.
Mắng chửi người là một người đàn ông trung niên bụng phệ quần áo giàu sang. Ông ta chỉ vào một đôi ông cháu chửi ầm lên: “Cha mẹ mày thiếu tiền ông đây, bắt mày gán nợ. Mày vẫn còn không vui à? Cũng không nhìn xem bản thân là thứ đồ chơi gì. Tới chỗ này tìm ông mày hả? Lão là kẻ sai vặt trong quán rượu, lão có tiền sao?”
Ông lão ăn mặc mộc mạc túm chặt lấy cánh tay cô bé, trong đôi mắt tối đen rưng rưng, không ngừng lắc đầu. Cô bé núp ở bên cạnh ông nội, trong đôi mắt hạnh cũng chứa đầy nước mắt.
Người đàn ông trung niên tiếp tục quát mắng: “Mày muốn chạy cũng được, trả tiền còn thiếu. Không có tiền, muốn cũng đừng nghĩ, chờ ông đây mang mày trở về, đánh gãy chân của mày, xem mày lại chạy tới chỗ nào! Chẳng qua chỉ là một đứa vướng víu, còn xem mình là thiên kim tiểu thư à?”
Bọn gia đinh phía sau người đàn ông trung niên đã chen nhau đi lên, muốn đoạt cô bé từ trong tay ông lão.
Tạ Quỳnh nhìn thấy nén giận trong lòng, nhịn không được nhìn về phía Tạ Trọng Sơn.
Nàng nhỏ giọng cầu chàng: “Anh có thể nghĩ biện pháp giúp bọn họ hay không?”
Tạ Trọng Sơn nhướng mày, tính tình nhẫn nại nhìn vài lần, gật đầu muốn tiến lên.
Tạ Quỳnh lại kéo lấy chàng, nói bằng vẻ lúng ta lúng túng: “Không giết người, cũng không dùng cách phóng hỏa.”
Tạ Trọng Sơn không nhúc nhích, ánh mắt lại đen nghìn nghịt xuống.
“Người có thể nghĩ tốt, không giết người không phóng hỏa. Bỏ tiền ra là được. Nhưng ngân lượng của chúng ta cũng không nhiều lắm, giúp bọn họ, sau này phải tiết kiệm một chút. Xa không nói, đêm nay hai chúng ta có khả năng sẽ phải đặt một gian phòng.”
Chàng dựa gần, nhả chữ rõ ràng, tuy giọng không lớn nhưng Tạ Quỳnh cũng nghe rõ ràng.
Hai ông cháu kia khóc ầm lên, âm thanh thật sự thê lương bi ai.
Nàng nghe thấy trong lòng lên men, không để ý tói chuyện khác, chỉ vội vàng gật đầu.
Tạ Trọng Sơn thấy nàng như thế, tất nhiên sẽ không không nghe nàng.
Tiến lên nói hai ba tiếng đuổi gã phú thương trung niên kia, thay hai ông cháu kia trả sạch nợ. Càng dựa theo lời Tạ Quỳnh đã đồng ý chỉ cần một gian phòng.
Đều không phải do Tạ Trọng Sơn cố ý như thế, tiền bạc trên người chàng quả thật không nhiều lắm, phần lớn đều cướp đoạt được từ phường Nhiên Hương. Hôm nay chỉ ra không vào, đã tốn hơn phân nửa.
Huống chi...
“Người ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất.”
Cách một bức bình phong, Tạ Trọng Sơn ném gối đệm xuống đất, tính toán cứ tạm chấp nhận một đêm như vậy.