Editor: Mứt Chanh
Nàng chỉ vờ như không có việc gì, khép vạt áo lại rồi trốn đến rất xa.
“Sao người đánh xe còn chưa trở lại? Thời gian này cũng đủ để ông ấy uống được mấy ấm trà tốt nhất.”
Tạ Trọng Sơn nói: “Chờ thêm một chút, sau một khắc nếu ông ấy chưa trở lại nữa thì chúng ta lại đi tìm ông ấy.”
Chàng thật sự thản nhiên, cuộn đồ quấn ngực ban đầu đã ướt làm trò trước mặt Tạ Quỳnh nhét vào trong ngực mình.
Tạ Quỳnh chỉ dám giận mà không dám nói gì.
Cũng may người đánh xe chưa đến một khắc đã dắt chú ngựa già trở về, tay chân lanh lẹ gắn xong xe ngựa, lại thúc roi ngựa lên đường lần nữa.
“Lang quân chớ trách lão đây chậm trễ lâu, thật sự cũng không còn cách. Ông chủ quán trà chọc quý nhân, xúi quẩy, cũng liên luỵ đến những người khách đi uống trà như bọn tôi.”
Người đánh xe láu lỉnh phỏng chừng là nhớ đến tiền thưởng mà Tạ Trọng Sơn cho nên cứ như tán gẫu giải thích nguyên nhân nhỡ việc vừa nãy.
“Quý nhân gì?”
Tạ Trọng Sơn cũng đáp lời với ông cách tấm ván cửa.
“Ôi chao, còn có thể là quý nhân nào? Nhóm phu nhân giàu có Uyển Thành dẫn các lang quân và nữ lang ra ngoài đạp thanh, lang quân trẻ tuổi thấy quán trà mới mẻ, lén ra ngoài mua ấm trà từ ông chủ để uống. Kết quả thế nào?”
Người đánh xe vung roi ngựa lên trên không trung, tiếng rít tiếng xé gió thúc giục chú ngựa già ăn uống no đủ cũng nhanh bước chân hơn.
“Lang quân trẻ kia trở về đau bụng, phu nhân quyền quý tra hỏi tới tra hỏi lui rồi mang theo người tới tìm ông chủ gây phiền toái. Haha! Ngài nói xem từ nam chí bắc nhiều khách qua đường như vậy, ai uống nước ở quán trà đều chẳng bị tiêu chảy, sao lang quân trẻ kia uống lên đã tiêu chảy? Chẳng lẽ ruột gan của các quý nhân đều không giống với người bình dân áo vải như chúng ta ư?”
Ông càng nói càng buồn bực.
“Ngài không nhìn thấy đâu, ông chủ quán trà trạc tuổi tôi, bị người trẻ tuổi tát tai! Khách uống trà ở quán trà đều không được đi, phải nhìn ở đàng kia! Nhìn ông ấy bị đánh!”
Tạ Quỳnh vốn dĩ không có hứng thú, nghe đến đó lại nhịn không được nhíu mày.
Nàng mở miệng hỏii: “Sao không nói lý như thế? Không phải nói là quý nhân Uyển Thành ư? Vậy hẳn từng đọc sách, cũng nên nói một chút đạo lý.”
Tạ Trọng Sơn không mở miệng, ánh mắt lại nhẹ nhàng dừng ở trên người Tạ Quỳnh.
Người đánh xe nghe được có người cổ vũ thì càng thêm hăng hái.
“Đạo lý? Nữ lang người nói cho lão đây lời gì được gọi là đạo lý? Tôi sống hơn 50 rồi, cũng coi như suy nghĩ rõ ràng. Đạo lý từ nhóm quan lớn của hoàng đế sống trong tòa nhà lớn ở Uyển Thành mới gọi là lý, đạo lý từ dân thường chúng ta ư?”
“Chó má không phải.”
Ông phỉ nhổ, nói tiếp: “Người và lang quân là một đôi vợ chồng đang êm đẹp, không phải cũng bị người ta buộc xa rời quê hương, muốn chạy trốn đi ra ngoài tránh họa sao?”
Vợ chồng?
Tạ Quỳnh mở to mắt về phía Tạ Trọng Sơn, Tạ Trọng Sơn lại chớp mắt với nàng.
Chàng dựa gần kề tai nói nhỏ với nàng: “Tôi nói chúng ta là vợ chồng, có kẻ vừa ý người, muốn cướp đi người. Cho nên sáng tinh mơ chúng ta đã ra khỏi thành trốn tai họa. Tôi mặc quần áo con gái là vì né tránh sự điều tra của quý nhân.”
Người con trai dựa quá gần, môi mấp máy, gần như muốn đụng tới vành tai nàng.
Tạ Quỳnh đành phải ra tay nhéo chàng một xíu.
“Không nói với ông ấy như vậy, sao ông ấy sẽ giúp chúng ta lừa người canh phòng?”
Giọng điệu của Tạ Trọng Sơn ngược lại bắt đầu tủi thân, Tạ Quỳnh trừng chàng cũng không phải, không trừng chàng cũng không phải.
“Tôi thấy vợ chồng hai người chờ ở bên ngoài ba năm. Chờ sinh con rồi trở về cũng không muộn. Tôi một hai muốn nhìn xem rốt cuộc là những quý nhân ăn đồ của người ta không làm chuyện phải trái chết trước hay là dân thường chúng ta tắt thở trước.”
Người đánh xe nói xong lại vung roi ngựa lên, gân cổ lên cười to.
“Đến lúc đó hai người trở về cùng nhau, còn ngồi xe ngựa của ông già tôi đây!”