Editor: Mứt Chanh
“Ta, khi nào ta cho phép ngươi như vậy?”
Tạ Quỳnh nhíu mày. Ánh mắt nóng rực chẳng hiểu sao của chàng trai dưới ngọn đèn dầu còn mạo phạm nàng hơn những chuyện chàng đã làm với nàng vừa nãy.
Quả nhiên, nàng nên che mắt tương đối tốt.
Tạ Trọng Sơn: “Nếu người không thích, hay là tôi...”
Tạ Quỳnh lại hừ hừ lên: “Ngược lại cũng không cần, ngươi tiếp tục.”
Nàng còn trần trụi nửa người trên, khô nóng trong cơ thể cũng chưa giảm bớt toàn bộ, nói như vậy chẳng qua là vì để Tạ Trọng Sơn biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân.
Đưa lưng về phía ngọn đèn dầu ngoài rèm, chàng trai với mái tóc mai rối loạn nhưng dung mạo sáng sủa lại chẳng mơ hồ tựa như thở dài, ngay sau đó lại cúi người xuống, hành sự tuân theo ý nguyện của nàng.
Tạ Quỳnh bị dung mạo của chàng lung lay một xíu, vậy mà đã quên che mắt, cứ như vậy trơ mắt nhìn chàng cúi xuống hôn, ngậm lấy một quả đào cao ngất trước người nàng bắt đầu liếm mút.
Biết được những gì chàng làm vừa nãy có chút khác biệt so với việc tận mắt chứng kiến. Động tác liếm mút của chàng trai không tính là thành thạo, lúc Tạ Quỳnh khó chịu thoáng uốn éo eo nhưng bị ngậm đến mức vừa đỏ vừa sưng, dịch sữa tràn đầy đầu v* ra bên ngoài chảy ra từ trong miệng chàng.
Cũng may trong tay chàng còn đang xoa nắn một bé đào khác đang tràn sữa ra ngoài vô cùng đáng thương. Tạ Trọng Sơn hầu hạ thật sự chu đáo, quay đầu đã ngậm lấy một bầu khác bắt đầu liếm mút.
Chàng thật sự rất đứng đắn thay nàng “Liếm mút“.
Đầu lưỡi quy củ không dám lộn xộn, chỉ dám khẽ cắn nhũ hoa, ra sức hút ra dịch sữa, nhưng... nuốt xuống.
Nghĩ đến cảnh Tạ Trọng Sơn xử trí ra làm sao những chất lỏng chảy ra từ trong cơ thể nàng, Tạ Quỳnh đã cảm thấy mặt đỏ tía tai.
“Sao rồi? Vẫn không được ư?”
Nhận thấy được ánh mắt của nàng, Tạ Trọng Sơn ngẩng đầu nhìn qua và hỏi với vẻ chần chờ.
Tạ Quỳnh chỉ lo che giấu, cuống quít che tay áo trên mặt.
“Không có, ngươi tiếp tục là được, thoải mái...”
Thoải mái chính là nhũ hoa được chàng ngậm liếm mút, vừa vặn bên dưới có nơi lại không thoải mái.
Dính nhớp ướt át giữa hai chân khiến Tạ Quỳnh nhịn không được uốn éo khẽ ngâm nga.
Nhưng mà phải nói cho Tạ Trọng Sơn, nàng làm sao cũng nói không nên lời.
“Có phải... phía dưới không thoải mái hay không?”
Tạ Trọng Sơn đã biết được, hỏi ra cũng hơi thình lình. Chàng hành sự có lão luyện như thế nào thì chẳng qua cũng chỉ lớn hơn Tạ Quỳnh vài tuổi, vẫn là một chàng trai trẻ như cũ.
Chàng trai luyện đao luyện đến mức không ai địch được nhưng trong chuyện tình cảm còn rất ngây ngô.
Cũng may da mặt chàng đủ dày.
“Tôi thay người sờ, có được không?”
Tạ Trọng Sơn thử hỏi.
Tạ Quỳnh chưa nói được cũng chưa nói không được, chỉ nhẹ nhàng gật đầu cách ống tay áo.
Vì thế bàn tay vừa mới nắm đầu ti của nàng lại cởi đai lưng của nàng, dừng ở chỗ bí ẩn giữa hai chân nàng.
Nơi đó có phần thịt trai mềm mại của con gái chưa từng trưởng thành. Lúc ngón tay mang theo vết chai mỏng khẽ cọ xát, chỉ biết ứa nước miếng ra bên ngoài.
“Trùng Nương, người tách chân ra.”
Bên trong màn giường tối tăm mập mờ chỉ có Tạ Trọng Sơn mang theo tiếng thở dốc.
Chàng nói cái gì, Tạ Quỳnh bèn làm cái đó.
Nàng cũng thở hổn hển, mở hai chân vốn đang khép lại để lộ ra nơi mềm mại yếu ớt nhất ở chính giữa cho người ta xem.
Nhưng Tạ Trọng Sơn vốn dĩ không muốn xem.
Chàng đến làm Tạ Quỳnh thoải mái mới phải.
Bàn tay toàn che lại, dính sát vào nơi nước cũng chảy kia bắt đầu vuốt ve.
Con trai chạm đến khiến Tạ Quỳnh cuối cùng cũng nhịn không được rên rỉ, khẽ hừ nhẹ thành tiếng.
Tiếng hừ của nàng chỉ đổi lấy cái vuốt ve vội vàng thêm nữa của Tạ Trọng Sơn.
“Trùng Nương, Trùng Nương...”
Tạ Trọng Sơn lại bắt đầu gọi tên nàng. Gọi vài tiếng không đã ghiền, lại cúi đầu lại đây thay nàng liếm mút dịch sữa.
Quá kỳ quái.
Tạ Quỳnh nằm ngửa mặt, ngoại trừ thở dốc thì cái gì cũng không biết.
Không lâu trước đây nàng vẫn là quý nữ nhà cao cửa rộng ở Uyển Thành, hiện giờ lại nằm trên giường ở phường kỹ nữ được Tạ Trọng Sơn vuốt ve cơ thể.