Gia Thần

Chương 14: Chương 14: Tôi dùng miệng liếm cho người (H)




Editor: Mứt Chanh

Loại cảm giác hoang đường này rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa, theo thiếu niên càng ngày càng không đủ dịu dàng mút vào và đầu ngón tay ngày càng khảy ngẫu nhiên, Tạ Quỳnh cảm thấy bản thân dần dần bị chàng lôi kéo cùng nhau chìm sâu vào bên trong.

Chỉ là chất lỏng trên người nàng chảy ra bên ngoài không chỉ là đầu ti, còn thêm một chỗ: nơi được chàng trai đang khảy lấy.

Ngón tay chàng đang cào nhẹ bên ngoài, giống như một con rắn nhỏ. Rõ ràng liếm mút phía trên còn rất ra sức, sao phía dưới lại không chịu dùng nhiều thêm chút sức lực, chui vào thay nàng cào ngứa chứ?

Tạ Quỳnh có xíu bất mãn.

“Sao rồi? Có phải tốt hơn rất nhiều hay không?”

Tạ Trọng Sơn còn có mặt mũi hỏi.

“Chỗ phía dưới vẫn không thoải mái, ngươi tìm cách làm nữa đi.”

Ỷ vào có ống tay áo che lấp, Tạ Quỳnh cũng bắt đầu tùy tiện chỉ huy.

“Trùng Nương, không phải tôi không thể, chỉ là tôi sợ làm người bị thương.”

Tạ Trọng Sơn nhíu mày, thậm chí chàng cũng không rảnh nhìn thêm cảnh tượng xinh đẹp lõa lồ của người con gái trước mặt chàng.

Vì sao sẽ “Sợ”?

Bởi vì chàng cũng thật sự ngây ngô, không biết làm sao dựa vào đôi tay đã quen cầm dao để lấy lòng người con gái nũng nịu. Chẳng qua chàng tuyệt đối không thể thừa nhận bản thân không có năng lực và không biết gì ở trước mặt Tạ Quỳnh.

“Không bằng tôi...tôi dùng miệng.”

Môi lưỡi của chàng mềm mại hơn nhiều so với bàn tay mang theo vết chai sạn, cũng không đến mức làm đau nơi mảnh mai nhất trên người nàng.

Tạ Quỳnh nhớ tới dáng vẻ liếm môi vừa nãy của Tạ Trọng Sơn thì chỉ nói: “Tùy ngươi.”

Có vẻ là bởi vậy mà kế tiếp chuyện Tạ Trọng Sơn muốn làm với nàng đều là chủ ý của chàng.

Vốn dĩ cũng đều là chủ ý của chàng, không có liên quan gì đến nàng.

Vải áo ma sát một hồi, bầu vú cao ngất trước ngực nàng đã mất đi sự âu yếm của chàng trai, cũng không có sự liếm mút dịu dàng của chàng.

Bàn tay vừa nãy còn nắm vuốt quả đào của nàng ngược lại bắt đầu kéo xuống hoàn toàn váy sam của nàng, lại nâng đầu gối nàng lên, mở rộng chân vốn đã tách ra của nàng thêm.

“Ừm...chậm một chút...”

Tạ Quỳnh cuối cùng cũng nhịn không được rên rỉ, kêu ra tiếng đầu tiên của đêm nay.

Trên thực tế Tạ Trọng Sơn còn chưa hôn lên nụ hoa của nàng.

Chàng chỉ đang tỉ mỉ đánh giá, nhìn rõ ràng nơi không thể bị người ta nhìn thấy nhất trên người nàng, còn muốn khắc vào trong lòng một mực nhớ kỹ.

Nóng rực không biết là hơi thở của chàng hay là ánh mắt, tóm lại Tạ Quỳnh chẳng hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi... tuy rằng chỗ cái miệng nhỏ mềm mại đáng thương dưới thân kia của nàng còn đang phun chất lỏng thơm ngát.

“Không sao. Tôi sẽ cẩn thận, chỉ cần một lát nữa, một lát người sẽ không khó chịu.”

Người con trai ngoài miệng thương tiếc nàng nhưng tay lại nắm rất chắc.

Tạ Quỳnh chẳng qua hơi vặn vẹo eo một chút thì chàng lại dùng nhiều thêm vài phần lực.

“Không sao.”

Tạ Trọng Sơn tiếp tục nỉ non an ủi.

Chàng không hề kéo dài, cúi đầu hôn về phía nụ hoa ướt át kia. Thay đổi đầu ngón tay thành môi lưỡi, động tác liếm mút lại lộn xộn như cũ, chỉ có thể dựa vào đầu lưỡi đấu đá lung tung tới an ủi u cốc tịch mịch.

Tạ Trọng Sơn chỉ có thể liếm loạn xạ. May mắn thay chàng là một người cực kỳ thông minh, Tạ Quỳnh uốn éo vòng eo thêm, tiếng kêu run rẩy, chàng bèn xác định nơi nào là điểm G của nàng.

Con rắn nhỏ linh hoạt cuối cùng cũng chui vào cơ thể nàng, Tạ Quỳnh cũng thả lỏng vòng eo mềm nhũn, để mặc chàng trai cần cù chăm chỉ đi an ủi nơi trống rỗng dưới người nàng.

Chàng liếm ra tiếng nước òm ọp òm ọp, mặt nàng lại không thể đỏ hơn được nữa.

Ống tay áo che lấp sự ngượng ngùng của người con gái đã sớm bị nàng vén lên, nàng nhìn vào giữa hai bầu ngực đang run rẩy của bản thân thì cũng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen của Tạ Trọng Sơn đang vùi lấp giữa hai chân nàng.

Thật là không công bằng, hiện giờ người nàng trần trụi nhưng chàng cũng chưa cởi bỏ một món quần áo nào.

Tất cả mồ hôi thấm trên người nàng tất cả đều là dấu tay và vết cắn của chàng nhưng cái gì chàng cũng chưa cho nàng xem. Nơi da thịt của nàng dính lấy chàng chẳng qua cũng chỉ có tay chàng, còn có môi chàng thôi.

Tạ Quỳnh nghĩ bản thân nhất định là được hầu hạ đến váng đầu, bằng không làm sao sẽ so đo loại chuyện này với Tạ Trọng Sơn nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.