Thời gian bay nhanh qua hai mươi năm, Đạo Cung
thành lập ổn định một phương vũ trụ. Trong thời gian này cũng có chinh phạt,
cũng có huyết chiến, nhưng Đạo Cung bị tấn công không lớn.
Hai mươi năm qua, tổ chức Thần khai chiến với
Địa phủ, một trận chiến này làm cho thế nhân thấy được hai đại kế thừa đáng sợ.
Họ có thể đảo điên càn khôn! Nếu không phải song phương có cừu oán, bất cứ một
phương nào đều có thể quân lâm vũ trụ.
Địa phủ xuất động mấy lộ đại quân hàng trăm vạn
xuất hiện các nơi, bẻ gãy nghiền nát, bạo phát đại chiến với tổ chức Thần, hủy
diệt không ít thần tượng.
Khiến người ta cảm thấy khủng bố chính là, cao
thủ xuất động trong Địa phủ, không hề ít người đều là nhân vật nổi danh từ thời
cổ đại, một số người từng được ghi trong sử sách, đến nay còn có người nhớ rõ.
Đó là thi thể của họ, sau khi trải qua mấy chục
vạn năm, thi thể họ sinh ra linh trí, lại xuất hiện sinh cơ, trở thành sinh mệnh
thể mới.
Mà hết thảy đều là công lao của Địa phủ! Đây
là một kế thừa khiến người ta sợ hãi, bọn họ đang chỉnh lại địa vị trọng yếu có
trong bộ sử sách tu sĩ, bọn họ chú ý theo dõi anh kiệt của mỗi thời đại, chở đi
thân thể bọn họ sau khi chết, loại hành động lớn này, loại công trình lớn này
khiến người ta cảm thấy phát khiếp sợ.
Trong trận chiến lần này, một pho thần tượng của
tổ chức Thần đồng dạng cũng kinh động nhân gian giới! Có người nghe được một Thống
soái cổ thi trọng yếu của Địa phủ từng cả kinh kêu lên: hắn là thần tướng của
thời đại Thiên Đình.
Một người được người ta xây thành tượng đá, trải
qua hơn trăm vạn năm cúng bái mà sinh ra linh trí, quả thực làm khiếp sợ nhân
gian.
Trên thực tế, đó không phải là thần tướng của
thời Đại đế Tôn, chỉ là một người thành Thánh Linh. Trong cơ thể tượng đá được
khắc thành các loại phù văn đại đạo, vốn là kỷ niệm một vị thần tướng của Thiên
Đình mà đắp thành, kết quả qua năm tháng dài lâu diễn biến toát ra thần thức,
niệm lực hóa Thần.
Hai mươi năm chinh chiến, hai quái vật lớn
đánh tới tinh hệ tan vỡ, tất cả đều tổn thất thảm trọng, mà bọn họ vận dụng lực
lượng và chuẩn bị ở sau cũng làm cho người ta sợ hãi.
Nơi nơi hỗn loạn, máu chảy thành sông.
Đạo Cung đang phát triển, Hoàng triều của Bất
Tử Thiên Hậu cũng đang ngủ đông, chưa từng bùng nổ huyết chiến, nhưng ai ai
cũng đều biết: giữa bọn họ nhất định sẽ có một trận chiến.
Trong vũ trụ, nghiễm nhiên bị bốn thế lực lớn
phân chia ra giới hạn, ai cũng không dám tùy tiện hành động. Trong khoảng thời
gian ngắn không có khả năng tái phát động đại chiến.
Cũng trong thời gian này, không hề ít Ngũ sắc
Tế Đàn cùng với Cổ Hoàng Thai ở các nơi được chữa trị, tinh môn lại lần nữa ra
đời, lui tới giữa các nơi vũ trụ không còn gian nan như trước.
Thiên Đình, tuy rằng rất mạnh, gồm thâu không
ít lãnh thổ của Thần Đình, nhưng so sánh với bốn quái vật lớn kia vẫn còn có vẻ
không đủ. Bất kể là từ cao thủ đệ nhất trong giáo hay là từ thực lực chỉnh thể
mà nói, cũng không thể sánh được.
Bọn họ có thể thành công là thế lực lớn thứ
năm, nhưng trước mắt còn chưa tính.
Cao thủ tiềm lực trong giáo rất nhiều, tiền đồ
hào quang sáng ngời, nhưng dù sao còn không thể chân chính đứng trên thiên hạ,
có rất nhiều biến số, không được người liệt vào hàng ngũ cùng cấp quái vật lớn.
Đương nhiên, cũng tuyệt đối không có người nào
dám khinh thường bọn họ. Năm đó Đế chủ cường đại biết bao, nhưng lại từng ở Thiên
Đình chạy trối chết, nơi này làm cho người sắp thành đạo đều kiêng kị.
Bắc Đẩu từng bị tàn phá, hủy hoại không còn
hình dáng, thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông.
Sau lại có người gom tinh tú vỡ nát tan tành nấu
chãy hòa tan làm một thể, lại di dời đến mặt trời trăng sao lấp đầy trong tinh
không bị đánh thành hư vô kia, giống như tái tạo tinh hà, lập lại thiên địa.
Mấy trăm năm trôi qua, bất kể là núi rừng đất
đai khe suối, hay là vết thương tâm linh của mọi người đều gần như đã trở lại
như trước, phàm nhân đã thay đổi một thế hệ này tới một thế hệ khác...
Thế gian này tuy rằng còn đang truyền lưu hỗn
loạn đẫm máu của năm đó. Nhưng tốt đẹp chính là, chung quy cũng còn lại tường
hòa, chưa từng làm tan biến khát khao trong lòng mọi người.
Đông Hoang, phi thường rộng lớn, nơi này có bảy
đại cấm địa Sinh Mệnh, là ngọn nguồn của hắc ám náo động.
Thi thể hài cốt chất thành núi sớm đã không
còn, đã tan vào đống đất vàng.
Hiện tại, nơi này vẫn xinh đẹp giống như năm
xưa, có núi rừng sông suối tráng lệ, có kỳ tích nhân gian, có Bất tử dược truyền
thuyết, hấp dẫn thế nhân.
Mà tới hiện tại, tinh môn phục hưng, Ngũ sắc Tế
Đàn, Cổ Hoàng Thai các loại đại trận truyền tống phức tạp nhất cũng lục tục gặp
lại ánh mặt trời. Một số được người đào ra từ trong di tích, còn có một số là
kiệt tác của hậu nhân sau thời đại hoang cổ, cũng đều được sử dụng.
Phiến tinh vực này không còn là thiên địa của
người Bắc Đẩu, mà còn có tu sĩ đến từ các nơi vũ trụ thường lui tới. Mọi người
đến đây với một loại tâm tình phức tạp, muốn nhìn xem cái gọi là Táng Đế Tinh.
Có người là hành hương mà đến, ba bước một lần
dập đầu, hướng về những địa phương Đại đế cổ đại từng bế quan kia, chờ bước vào
đàn tràng.
Có người vì cừu hận mà đến, mắt trông về mấy đại
cấm địa Sinh Mệnh phía xa xa, không dám tới gần, quanh quẩn ở bên ngoài âm thầm
nguyền rủa. Chính là những địa phương này xuất ra chí tôn, giết chết tiền bối bọn
họ, đã ngã xuống nhiều người như vậy.
- Đây là di chỉ Cơ gia à! Một mảnh dãy núi thật
hoành tráng, núi rừng sông suối thật bao la hùng vĩ!
Có người tán thưởng.
- Những núi này từng là Thần đảo, đều treo ở
trên bầu trời, sau lại bị dư ba trận chiến của chí tôn đánh rơi xuống, bằng
không so với nơi này còn tráng lệ hơn rất nhiều lần!
Ở trước một mảnh cổ tích Nam Vực có không ít
người thăm viếng, rất nhiều người đều cảm khái, nhớ lại hồi đó, Hư Không Đại đế
xả thân mà chiến, cuối cùng cũng là nửa mặt Tiên kính nhiễm máu táng trong hư
không, thật khiến người ta cảm thán rơi lệ.
Rất nhiều người một đường xuống phía nam, đi
nhìn cấm địa Thái cổ từ xa, Đây có lẽ là vùng cấm duy nhất không bị người ta cừu
thị, tục truyền hắc ám náo động chính là bị tồn tại nơi đây bình định.
Chín tòa Thánh sơn sớm đã bị phá hủy, Thần dược
chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại di tích dưới vực sâu, chính là không biết nữ Đế
còn ở đây hay không, không có người nào dám đi vào.
Bởi vì khí tức cướp đoạt năm tháng kia vẫn còn
đó, dường như cũng dự báo điều gì.
- Nghe nói Diệp Phàm Nhân tộc năm đó chính là
phát tích từ đây, không biết là thật hay giả?
Một vị cường giả Thiên Mã tộc nói.
- Tự nhiên là thật, vài lần xuẩt nhập hái đi Bất
Tử Thánh quả, mới tan ra Khổ Hải, giúp hắn đi lên con đường tu luyện!
Có người than nhẹ.
- Đó cũng là số mệnh! Nếu năm xưa hắn không hề
ở trong này có may mắn lớn, có lẽ cũng sẽ không có một thế hệ Chuẩn đế, là sát
thủ của Cổ Hoàng tử nữ ngày nay!
Rất nhiều người hận sinh ra không gặp thời, nếu
như bọn họ cũng ở thời đại đó, có lẽ nói không chừng sẽ đổi khác, trở thành kẻ
có đại cơ duyên năm đó.
Có một số người luôn là như thế! Luôn đối diện
với hướng đi tới tràn ngập tiếc nuối, mà kỳ ngộ chân chính đang ở phía trước, lại
thủy chung không nắm được.
- Sư phụ! Ngài vẫn mạnh khỏe, đệ tử yên tâm rồi!
Ở ngoài đám người, một thân ảnh đứng đó lẳng lặng
nhìn phía chân trời, dường như nghĩ tới rất nhiều.
- Ồ! Người kia không phải là Long Vũ Hiên sao,
là một trong mấy cao thủ Yêu tộc đương kim ở Bắc Đẩu!
Có người phát hiện ra hắn, lộ ra dị sắc.
Long Vũ Hiên không nói gì, đi ra hướng phương
xa.
- Nghe nói hắn là đệ tử của Thánh thể Diệp
Phàm, không biết là thực hay giả?
- Năm đó hắn được lão Bằng Vương thu làm nghĩa
tử, dùng hết khả năng mở ra thiên quan của Thiên Bằng nhất mạch, rồi truyền thụ
bí thuật cho hắn. Đáng tiếc lão Bằng Vương chính mình bế tử quan thất bại, bằng
không Yêu tộc tất nhiên lại ra thêm một Đại Thánh!
Mọi người cảm thán. Long Vũ Hiên nghe được
trong tai, lộ ra vẻ thương cảm, cũng không quay đầu lại đi xa.
- Nên đi hội hợp với sư đệ!
Hắn khẽ thở dài.
Một đạo sĩ đang bước tới trong hồng trần, còn
thật sự nghiêm túc chăm sóc mỗi một tín đồ. Tên của hắn là Trương Thanh Dương!
Sau khi kết thúc hắc ám náo động hắn từ Vực ngoại trở về sống như một vị cao
tăng khổ hạnh, không cần dùng pháp lực, không cần dùng Thần thuật, truyền đạo
trong hồng ữần.
Những năm gần đây, hắn nghiên cứu về tín ngưỡng
đạt tới một trình độ thông thiên động địa. Không thể không nói, thiên phú của hắn
ở phương diện này quả thực xưa nay hiếm thấy.
Qua năm tháng mấy trăm năm, ngoại trừ Long Vũ
Hiên, không có người nào biết ở trong hồng trần có một thiên tài cái thế như vậy,
đạt tới thành tựu đủ để vang dội cổ kim.
Loại thành tựu này không phải thể hiện trên
chiến lực, mà là hiếu biết và phân tích của hắn về tín ngưỡng lực, vượt qua các
đời thánh hiền.
- Sư đệ! Có phát hiện mới rồi sao?
Long Vũ Hiên hỏi.
- Có phát hiện kinh người! Chúng ta phải lập tức
đi nói cho sư phụ biết! Ta phát hiện: Tín ngưỡng lực có thể làm cho người ta sống
ở trong lòng chúng sinh, đúng thật là một loại phương hướng trường sinh!
Trương Thanh Dương cáo biệt hồng trần. Sau khi
từ trong nghiên cứu của mình giải thoát ra, phi thường kích động, không tương xứng
chút nào với khí chất thần thánh truyền đạo ngày thường.
- Khả thi không?
Long Vũ Hiên nghi hoặc hỏi.
- Khả thi! Thời cổ đại có một vài chí tôn
nghiên cứu tín ngưỡng lực, không phải không có đạo lý, thật sự rất hữu dụng,
cái gọi là kiếp sau chính là có liên quan với thứ này nha!
Trương Thanh Dương càng nói càng kích động, cuối
cùng lại đưa ra một suy đoán long trời lở đất:
- Ta hoài nghi A Di Đà Phật đến nay còn sống
đang đợi chuyển thế. Bất Tử Thiên Hoàng cũng có thể không chết, sớm muộn gì sẽ
có một ngày xuất hiện! Xưa nay hai người bọn họ đi xa nhất trên con đường này!
Long Vũ Hiên khiếp sợ, sư đệ của mình rốt cuộc
là quái thai như thế nào, rốt cuộc hắn đã nghiên cứu ra điều gì?
- Suy đoán của ta có thể là sự thật! A Di Đà
Phật vẫn ngồi xếp bằng trong lòng phật đồ. Chưa hề tan biến, cái gọi là chuyển
thế, cái gọi là kiếp sau, có thể đang tiếp diễn!
Trương Thanh Dương dùng sức vung vung nắm tay,
thực phấn chấn nói.
Khi đi ngang qua một địa phương Nam Vực, sư
huynh đệ hai người đều nghỉ chân, nhìn ra xa nơi đó, thụy hà mênh mông, vạn đạo
ráng màu đây là Diêu Quang Thánh Địa.
Ngày nay Giáo chủ là một nữ nhân tên là Vi Vi,
không phải Vô Song uy danh trong Diêu Quang, mơ hồ nàng có khí thế đệ nhất cao
thủ của Bắc Đẩu, sâu không lường được.
- Nữ tử này rất đặc biệt, vô thanh vô tức,
nghe nói đã là Chuẩn đế!
- Này! Đúng rồi! Người của Chuyết Phong cũng sớm
đã trở lại rồi, chúng ta mang vị sư thúc kia cùng đi gặp sư phụ đi!
Khi Long Vũ Hiên nhắc tới vị sư thúc kia, trên
mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Chuyết Phong sớm bị hủy diệt, không còn tồn tại,
ngày nay cũng chỉ là một ngọn núi khác. Ngày nay Trương Văn Xương rất bình thản,
không hề là thương cảm như ngày xưa, mà hoàn toàn đi lên con đường tu luyện.
Nhưng, tu vi hắn thật sự là khiến người ta hết
biết: trôi qua mấy trăm năm rốt cục thì lên tới Tiên Thai tầng thiên thứ hai, ở
trong môi trường thiên địa kịch biến dễ dàng tu luyện, hắn ở trong trận doanh của
Diệp Phàm xuất hiện yêu nghiệt lớp lớp này cũng coi như là một đóa kỳ hoa.
- Sư thúc cách Tiên Tam Trảm Đạo thành Vương
còn bao lâu?
Trương Thanh Dương hỏi.
- Đại khái còn chừng năm trăm năm thôi!
Trương Văn Xương còn thật sự nghiêm túc ngẫm
nghĩ sau đó đáp lại.
Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên đồng thời lảo
đảo một cái. Vị sư thúc này thật bó tay, cố tình còn thật sự nghiêm túc như vậy,
nghiêm túc tu đạo như thế, làm cho hai người ở lĩnh vực bất đồng đều được xưng
là thiên tài yêu nghiệt thiệt tình không biết nói gì, nói không nên lời.
- Lại đi nhìn thử xem Thần thai ở Dao Trì đi!
Năm đó khi Diệp Phàm rời đi, thực lo lắng về nó, mấy chục năm trước Dao Trì
cũng đã trở lại, có lẽ cũng mang theo về Thần thai!
Trương Văn Xương nói.
- Được! Vốn chúng ta cũng muốn đi dạo một
vòng!
Long Vũ Hiên gật đầu.
Dao Trì được xây dựng lại, ngày nay cảnh sắc vẫn
tú lệ như cũ, khí tường hòa bừng bừng. Bọn họ tới dưới gốc cây cổ thụ Bàn Đào
thấy được cửu khiếu thần thạch, Thần thai bên trong còn chưa từng xuất thế.
- Các ngươi tới vừa lúc, nơi này ta có kiện vật
này muốn tặng cho Diệp Phàm, có thể chuyển giao cho Cơ gia!
Dao Trì Thánh nữ sớm đã trở thành Thánh chủ một
giáo, nàng tao nhã tài hoa, tươi đẹp quán tuyệt thiên hạ, là một trong mấy nữ
nhân xinh đẹp nhất đương thời.
Dáng người thon dài, thướt tha duyên dáng,
trên gương mặt trắng mịn xinh đẹp đầy vẻ nghiêm túc, trịnh trọng đưa qua một
cái hộp đá, giao cho Trương Văn Xương bọn họ.
Khi mở ra hộp đá, bọn họ nhìn thấy nửa mặt mảnh
đồng, rỉ sét loang lổ, đều sắp nát vụn.
Nhìn kỹ mới phát hiện, đây là nửa mặt gương đồng,
vỡ nát, cùng với nói những mảnh rỉ sét, còn không bằng nói là vết máu khô cạn.
- Đây là...
Bọn họ đều khiếp sợ.
Tâm tình ba người ôm lòng phức tạp rời Dao
Trì, trong lòng suy nghĩ không công bình, tiếp theo lại chạy tới Tây Mạc.
Năm đó, Tu Di Sơn va chạm vào con đường thành
tiên mà vỡ nát tan tành, ngày nay đứng sừng sững không trọn vẹn ở trong này,
trong một đoạn thời gian rất dài nơi này đều là một vùng đất quỷ.
Ở trong tĩnh mịch kia, ma trơi lượn lờ, ngẫu
nhiên có tiếng tụng kinh vang lên.
Mấy trăm năm trôi qua, khắp nơi cõi Phật trên
Tu Di Sơn không hề thiếu sinh cơ, có một số cung điện phát sáng, thỉnh thoảng
vang lên tiếng tụng kinh to lớn.
- Chúng ta không có ý gì khác, chỉ là muốn biết,
nữ Bồ Tát An Diệu Y có còn sống hay không? Đây đã là lần thứ mười bảy tới đây hỏi,
xin báo cho biết sự thực!