Già Thiên

Chương 1685: Chương 1685: Mạch nước ngầm




Bồ đề khắp nơi, Tu Di Sơn tàn phá đã không có tín ngưỡng lực mênh mông như xưa, không hề còn kim quang như thác nước, có chăng chỉ là cỏ cây xanh um và sinh cơ. Khắp núi đồi đều là bồ đề, thiếu một loại phù hoa, nhiều thêm một loại chân ý bình thản.

Cổ tháp ở núi sâu văng vẳng tiếng chuông, vang lên tiếng tụng kinh xa xưa mà sâu sắc, như là truyền lại tiếng thề nguyện từ năm trăm năm trước.

Gió thổi đến, là bồ đề lay động xào xạt như từng tràng tiếng thiện xướng.

Quen biết từ năm trăm năm trước, năm trăm năm sau quay đầu lại, trong thời gian năm trăm năm lời nguyện trước Phật, cuối cùng với một ngọn thanh đăng, một pho tượng phật bằng đá, một thân ảnh từ đó làm bạn với cô độc.

Mưa phùn lất phất hạt mưa rơi xuống, lá bồ đề bay bay, rải xuống điện thờ phủ đầy bụi năm tháng, một bàn tay ngọc trắng nõn ở trong mưa bụi nhặt lên một mảnh lại một mảnh lá bồ đề nhẹ nhàng bay xuống, còn thật sự nghiêm túc khắc lên mỗi lá một chữ tràn ngập nguyện lực.

Phiến lá theo gió bay đi.

Hạt mưa đầy trời, trắng trong tinh khiết, cây bồ đề khắp núi rơi vào trong tầm mắt một màu xanh tươi. Trong gió mang theo tiếng tụng kinh, lướt qua Tu Di yên tĩnh, từ từ trôi theo năm trăm năm mà về, đây là một vòng luân hồi, quẩn quanh sông núi đau thương lòng người.

Chính là rơi xuống một đời cô tịch, ở trong núi sâu Tu Di nghe thanh tịch của một người.

Một phiến lại một phiến lá bồ đề bay lên theo gió đi xa.

Trong núi thanh tịnh, trừ tiếng thiện âm như có như không, không có gì khác, Long Vũ Hiên và Trương Văn Xương bất đắc dĩ xoay người xuống núi.

- Quên đi! Sư phụ từng tới Bắc Đẩu, nhất định đã tới qua Tây Mạc, nghĩ đến hẳn là biết rõ hơn so với chúng ta đến tột cùng như thế nào!

- Đây là cái gì?

Trương Văn Xương kinh ngạc.

Dưới chân núi, một phiến lại một phiến lá bồ đề rơi xuống, trên mỗi một phiến đều chỉ có một chữ, nhưng lại cũng không nhận biết.

- Ta như thế nào không biết?

Long Vũ Hiên hỏi.

- Này! Theo ta nghiên cứu có liên quan với tín ngưỡng lực, ẩn chứa lực lượng của kiếp sau!

Trương Thanh Dương khiếp sợ, cảm nhận được một loại niệm lực tinh thuần.

Hắn nhắm hai mắt lại dụng tâm cảm ứng, rồi được kích phát thật lớn. Người khắc là một loại bản năng, mà hắn tăng lên về lý luận trước nhất, tiến tới thăng hoa và hiếu được.

Với hắn mà nói, đây là thu hoạch thật lớn, đã được kích phát và dẫn dắt.

- Phật Giáo sâu như biển, có lẽ ngay cả chư phật tự mình cũng chưa từng ý thức được đây là một loại thành quả như thế nào. Kiếp trước, kiếp nầy, kiếp sau tràn ngập câu đố và bí ẩn!

Trương Thanh Dương còn thật sự nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu, đã được dẫn dắt, cũng không thể đọc được chuẩn xác những văn tự này, chỉ là mơ hồ hiếu ra mấy chữ “kiếp sau gặp”. Loại nguyện lực này chỉ có người riêng biệt mới nhìn hiếu.

Bọn họ nhìn thoáng qua Tu Di Sơn thật sâu, rồi mang theo những lá bồ đề này từ đó đi xa.

Ba người đi tới Trung Châu, nơi đó có một tòa Ngũ sắc Tế Đàn có thể thông tới chỗ sâu trong tinh không Vực ngoại xa xôi, cần phải mượn đường rời đi.

Ngũ Sắc Thần Quang lóe sáng, bọn họ rời khỏi nơi đây, vượt qua tinh không, giây lát là một mảnh lại một mảnh tinh hải, chuyến đi cực nhanh.

Đây là một loại quá trình kỳ diệu, ngẫu nhiên có thể xuyên thấu qua cái chắn thời không nhìn thấy tinh không lóng lánh ở bên ngoài, cùng với các loại cảnh tượng trong vũ trụ.

- Đó là... Ai vậy? Thật khủng bố, thật cường đại nha!

Bọn họ ngang qua một vùng tinh hải nhìn thấy một nam nhân áo trắng toàn thân đẫm máu. Nhưng tuyệt đối không phải máu của mình chảy ra, mà là đang truy kích các loại Thần thú hồng hoang đại khai sát giới gây nên.

Như thế nào lại có nhiều Thần thú như vậy? Thật khiến người ta cảm thấy khó tin.

Đó là từng con bạch hổ, mỗi một con còn khổng lồ hơn so với ngọn núi lớn, tiếng rống nát vũ trụ, cả vật thể nở rộ thánh huy bạc trắng, bị hắn đuổi chạy; kia là

từng con thanh long đều dài tới hơn mấy vạn dặm, ngày nay lại hoảng hốt không chọn đường bay.

Từ hóa xà đến chu tước thứ gì đều có, từng con đều là Thần cầm cổ thú, đến từ thời đại hoang dã thái cổ lại bị người này đuổi chạy có cờ, có con bị giết máu vẩy bắn ra.

Cảnh này rất không chân thật, khiến mọi người cảm thấy thật khó tin.

- Không đúng! Hắn đang độ kiếp, chỉ có điều thật đáng sợ! Cái loại kiếp này bắt chước đại giới Tiên vực, hiển hóa ra tồn tại tiên thụy các thứ chim bay cá nhảy như chân thật. Đây tối thiểu là đại lôi kiếp của Chuẩn đế tam trọng thiên trở lên!

- Sư phụ có đại địch rồi!

Ba người đều lộ vẻ xúc động, vô cùng kinh sợ, người có thể làm cho trời xanh đánh xuống loại đại kiếp này tất nhiên là hạng người siêu phàm thoát tục. Khi Diệp Phàm độ Chuẩn đế kiếp cũng từng có Tiên vực buông xuống, có các loại Thần thú thụy cầm xuất hiện, mà người khác còn chưa từng nghe nói đến!

- Ghi nhớ mặt hắn đi!

Đáng tiếc, cách xa nhau quá xa, bọn họ thấy không rõ, vả lại người kia đang đưa lưng về phía bọn họ.

Đột nhiên, người kia thoắt xoay người, như là có điều cảm giác, một đôi ánh mắt xuyên thủng thông đạo thời không, hóa thành hai luồng thần quang vọt tới hướng nơi này.

- Thật đáng sợ!

Ba người đều biến sắc. Người này rốt cuộc là ai? Linh giác thật sâu sắc, còn chưa từng nghe nói qua có người bản năng khủng bố như vậy, xuyên thủng thiên địa, ngay cả người đang vượt qua hư không cũng có thể dò biết được.

Người áo trắng chạy tới, chân đạp thiên địa đều vỡ ra, chung quanh mặt trời trăng sao rơi xuống, như là một vị thiên thần thời man cổ hạ giới.

Làm cho ba người khiếp sợ nhất là, trên mặt hắn bao phủ hỗn độn khí, rồi sau đó khuếch tán khắp thân thể, không thể nhìn thấy rõ.

- Hẳn không phải là Hỗn Độn thể chứ?

Long Vũ Hiên giật mình nói. Thế gian vẫn có lời đồn đãi, loại thể chất này là thiên hạ vô địch. Ở thời đại thần thoại đến Thiên Tôn cũng phải kiêng kị, có người thành đạo từng vì hắn mà đẫm máu.

Duy nhất may mắn chính là, Trương Văn Xương bọn họ đang vượt qua tinh vũ, chỉ nghỉ chân khoảnh khắc mà thôi, trong nháy mắt liền đi xa rồi.

Người tới rất nhanh, nhưng không có khả năng cắt đứt đường đi của bọn họ.

- Hắn tăng lên một cảnh giới, hơn phân nửa có thể chặn đánh lực lượng truyền tống của Ngũ sắc Tế Đàn, người này đến tột cùng là ai vậy?

Ba người đều lộ vẻ lo lắng.

Phía sau, hỗn độn khí cuồn cuộn rồi bắt đầu hóa hình thành một kiện thần vật đại đạo, cuối cùng vỡ nát, một lần nữa luyện chế thành một cái đỉnh hỗn độn, treo ở trên đỉnh đầu người này, ánh mắt hắn vô cùng sâu sắc.

Nhưng hết thảy những thứ này ba người là không có khả năng nhìn thấy được.

Đi ngang trên tinh không có khi có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ quái, mà có khi lại chỉ có thể lọt vào trong tầm mắt bóng tối và cô tịch, người trải qua bất đồng cảm thụ bất đồng.

Ba người còn không có từ trong khiếp sợ vừa rồi phục hồi tinh thần lại, lại một lần sắc mặt đại biến, bởi vì bọn họ thấy được một bộ kỳ cảnh.

Thông đạo thời không đi ngang qua một viên tinh tú, phiến sinh mệnh cổ địa này có một vùng biển xanh, trong đó có hư ảnh mặt trời trăng sao chiếu xuống muôn hình vạn trạng.

Để cho ba người giật mình chính là, trong biển có vô số Thanh Liên sinh trưởng, nhấp nháy và nở rộ hào quang xanh biếc bao phủ bầu trời che lấp đại địa, mỗi một cây đều như một gốc cây cổ mộc thật lớn.

- Nhan Như Ngọc!

Trương Thanh Dương kêu lên sợ hãi.

Bọn họ ở Bắc Đẩu rất nhiều năm, tự nhiên biết đồng thời từng nhìn thấy thần tượng của nữ nhân này, liếc mắt một cái liền nhận ra. Đây là một trong số anh kiệt nhất của Yêu tộc trong vũ trụ từ cả vạn năm nay.

- Nàng đang làm gì vậy?

Ba người đều sợ ngây người.

Ở trung tâm biến có một gốc cây Thanh Liên đặc biệt cao ngất trong mây, phát ra hỗn độn khí, hoa sen trắng nõn như tuyết, giữa cánh hoa nâng một trái tim, đang đập thịch thịch.

Mà Nhan Như Ngọc thì ngồi xếp bằng trên một phiến lá xanh ở đối diện, như là

thủ hộ cây Hỗn Độn Thanh Liên này, hoặc như là đang dựa vào trái tim như hồng ngọc này tu luyện ngộ đạo.

- Cây Hỗn Độn Liên kia chính là binh khí của Thanh Đế thì phải? Nghe nói là thân cây này luyện chế thành, thực đặc biệt!

- Không thể nào?!

Bọn họ nhìn chằm chằm dưới biến xanh, đều kinh sợ thật sâu. Lập tức nghĩ tới rất nhiều, Nhan Như Ngọc biến mất nhiều năm không ngờ lại ở trên một viên tinh tú cổ xưa này thủ hộ một gốc cây Thanh Liên tiến hành tu đạo, thật sự là quỷ dị.

Hiển nhiên, Nhan Như Ngọc đang ở vào trình tự ngộ đạo, không có vài năm là chưa tỉnh lại, không thể cảm giác được bọn họ.

Mà bọn họ cũng không thể dừng chân quá lâu, lại hóa thành lưu quang biến mất, nhằm phía chỗ sâu trong vũ trụ, chìm sâu vào bến bờ tinh không.

A Mỗ Tinh, một viên tiểu hành tinh sinh mệnh không tính lớn lắm, nhưng lại là một chỗ trọng trấn trong vũ trụ. Bởi vì có vị trí địa lý đặc biệt, bất kể là đi Địa phủ, hay là Đạo Cung, hoặc là Hoàng triều đều phải đi ngang qua nơi này.

Trên viên tinh tú này, có một tòa Thần thai cổ xưa dùng làm trung chuyển, bởi vậy rất nhiều tu sĩ sẽ đến nơi này mượn đường.

Ngũ Sắc Tế Đàn, cũng không phải vượt qua hư không không có chừng mực. Trương Thanh Dương bọn họ sau khi tới đây phải thay đổi tuyến đường, tiếp tục đi tới Thiên Đình, tuy nhiên đoạn đường cuối này cũng không xa lắm.

- Xếp hàng, theo trình tự đến, trước báo muốn đi tọa độ nào, rồi sau đó giao nộp cước phí!

Nơi này không phải là Ngũ sắc Tế Đàn, mà là Thần thai của Thái Cổ Hoàng lưu lại, cũng có thể truyền tống định hướng, đơn giản mà mau lẹ, phi thường tiện lợi.

Tuy nhiên ở trước Thần thai có binh sĩ cường đại canh giữ, mỗi người đều cầm trong tay thiên qua, mặc giáp trụ, đằng đằng sát khí.

- Ngươi muốn đi tới Đạo Cung? Phải giao một ngàn bộ Hỏa thần đồng giáp trụ!

Một binh sĩ nói với mấy người bước lên Thần thai.

- Đắt vậy?

Mấy người lập tức liền nhảy dựng lên, bọn họ đã rót đầy thần năng vào Thần thai, có thể khởi động rồi, không nghĩ tới còn phải giao nộp nhiều lộ phí như vậy.

- Đắt sao? Nếu ngươi đi tinh vực của tổ chức Thần, thu của ngươi một vạn bộ Hỏa thần đồng giáp trụ cũng không tính nhiều đâu!

Một vị Trưởng binh cười lạnh nói, giộng cây thiết qua trong tay thật mạnh trên mặt đất.

Mấy người giận mà không dám nói gì, ngày nay nơi đây rơi vào trong tay Địa Phủ, lộ phí cao kinh người. Nhưng đối mặt với quái vật lớn này không có bao nhiêu người dám chống lại.

Mọi người phía trước nén giận giao nộp số lượng Hỏa thần đồng tinh tương ứng, để mua đường rồi từ đó đi xa.

Đến phiên đám người Trương Thanh Dương, Long Vũ Hiên, khi bọn họ báo ra muốn đi tới chỗ lãnh thổ Thiên Đình, gã binh sĩ lập tức liếc mắt nhìn bọn họ một cái thật lâu, rồi nói:

- Mười cân Đại La Ngân Tinh!

- Cái gì? Ngươi cướp bóc à! Chẳng qua là mượn đường thôi mà, ngươi lại đòi loại Thần liệu này?

Long Vũ Hiên giận dữ.

- Đồ nghèo! Không có vật đó cứ đợi ở biên trạm đi! Muốn đi Thiên Đình phải trả giá đó!

Vị Trưởng binh kia đi tới, lạnh lùng nói ra, hơn nữa cẩn thận nhìn chằm chằm vào bọn họ.

- Các ngươi thái độ rất ác liệt nha?

Trương Văn Xương nói.

- Ồ! Ta nhìn thấy gì đây? Một vị lão huynh ở Tiên Thai tầng thiên thứ hai, thật sự là kỳ hoa nha, tu vi như vậy cũng dám đi lại trong vũ trụ? Ha ha ha...

Gã Trưởng binh Địa Phủ này láo xược cười to, thiết qua trong tay dùng sức giộng trên mặt đất, tràn ngập ý vị đùa cợt.

Trương Văn Xương không thèm so đo; Trương Thanh Dương lịch lãm lâu ở trong hồng trần, từ lâu là không để ý tới vinh nhục; riêng Long Vũ Hiên nghe vậy lắc đầu nói:

- Chúng ta không có Đại La Ngân Tinh, nếu không trước ghi sổ sách đi!

- Không có thì cút ngay, đừng tự tìm không thoải mái! Thiên Đình không đi được!

Gã Trưởng binh lạnh mặt xuống nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.