Núi tuyết rung chuyển, kêu vang “ầm ầm”, đã xảy
ra tuyết sụp lở đáng sợ!
Từng đoàn từng đoàn tu sĩ xuất hiện, tất cả đều
bay tới hướng nơi này, có nam có nữ, có già có ưẻ, có hộ pháp đến từ Thần Đỉnh
đệ nhất thiên hạ, cũng có tán tu . đến từ vùng đất hoang dã.
Địa phương này lập tức bóng người “xoạt xoạt”,
chúng cường giả đạp tuyết đi tới, tuyết lở, núi nứt vỡ hoàn toàn khó có thể
ngăn cản bước chân bọn họ, tất cả đều xông tới.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô
bé, mỗi người đều không rời mắt. Đây là Thần Anh trong truyền thuyết, giúp cho
Tử Vi Thần triều phồn thịnh trăm năm, rồi sau đó đột nhiên biến mấtế Bức họa của
cô bé truyền khắp thiên hạ, ngày nay cả thế gian đều biết, đều đang tìm kiếm.
- Xuất hiện rồi! Thật sự xuất hiện rồi!
- Tiên dược hình người rốt cục tái hiện thế
gian, khiến mọi người kích động sắp phát cuồng!
Từng tu sĩ, trong mắt chỉ còn lại có cô bé, thậm
chí đều quên mất Diệp Phàm đứng đó. Đương thời đây là chỗ hy vọng có thể thành
tiên.
Một đứa ưẻ tươi sống vượt hơn một gốc cây Bất
tử dược, khiến ánh mắt mọi người đều đỏ bừng.
Rất nhiều người đều không biết Diệp Phàm, càng
không nói trong trường hợp này, cho dù là Thần đến đây, mọi người đều muốn cắn
một ngụm, chia được một ít “tiên duyên”.
Giờ khắc này Diệp Phàm lại im lặng một cách kỳ
lạ, huyết khí nội liễm, nhưng vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm những người
điên cuồng này.
Một ít người nhận ra hắn, trong lòng e ngại,
nhưng cũng không lùi bước, chờ đợi người khác ra mặt khiêu chiến với Thánh thể
đáng sợ này, hoặc giả có thể có cơ hội cướp lấy tiên dược hình người.
- Buông Thần Anh xuống, từ đó rời đi!
Trên Đăng Nguyên phía trước xuất hiện một đoàn
nhân mã đông nghìn nghịt. Người cầm đầu cưỡi trên một con man thú, cầm trong
tay một cây Phương Thiên Họa Kích, từ xa chỉ về phía Diệp Phàm, đằng đằng sát
khí.
- Đây là người của Ma Điện ở vùng Cực Bắc Băng,
là một Thánh địa bất hủ, bọn họ rốt cục xuất hiện rồi! Tại đây bọn họ có thể xuất
động nhiều binh mã như vậy, cũng không có gì bất ngờ!
Không ít người chau mày, cảm giác áp lực thật
lớn.
- Tiên dược hình người, kẻ có đức mới nắm được!
Ta cũng không làm khó dễ, ngươi lưu lại tiên dược sau đó mau mau rút đi!
Trên thân tọa kỵ của hắn mọc đầy vảy băng, hàn
quang lóng lánh, mà trên người hắn cũng bao phủ giáp trụ kim khí, ngay cả đầu đều
bao phủ trong khôi giáp, sát khí dày đặc, chấn nhiếp tâm hồn người ta.
Mà đám người ở phía sau hắn đều gần như cùng một
loại ữang phục, giáp trụ kim khí sáng bóng chớp động lạnh như băng, man thú phía
dưới thân minh lắc đầu vẫy đuôi, không ngừng rống dài.
- Buông Thần dược xuống!
Những người này đồng loạt phụ họa theo, cùng
hô to chấn động thiên địa, rất nhiều dãy núi phía sau đều sụp đổ, ở dưới gót sắt
của đông đúc man thú đều hóa thành bột mịn.
Đây là một dòng thác lũ sắt thép không thể
ngăn cản, rất nhanh tấn công lại đây, rúng động lòng người!
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một vẻ cười lạnh
tàn khốc, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm: cô bé đã làm cho trong lòng hắn chua
xót, cảm giác rất khó chịu, mà những người trước mắt này vẫn như cũ xem cô bé
là tiên dược như thế.
- Sát!
Diệp Phàm rống to một tiếng giống như một con
dã thú bị thương, một tay che kín hai mắt cô bé, một tay cách không thu lại một
thanh thiết kiếm, phóng vọt tới phía trước.
Tuy rằng không phải là Tiên binh gì, chỉ là một
thanh thiết kiếm tinh chế, nhưng lúc này ở trong tay Diệp Phàm, dù là một khúc
gỗ khô cũng có thể nở rộ tiên quang, tự nhiên uy lực vô cùng lớn.
Một kiếm này chiếu sáng bầu trời, mở ra vòm trời,
như là một dải tinh hà thật lớn trải rộng chụp xuống. “Rắc” một tiếng, mặt đất
vỡ ra một lỗ hổng thật lớn rộng tới mấy chục trượng.
về phần người cầm đầu cầm cây đại kích kia,
thì trước tiên vỡ nát, không phải bị chém trúng mà là bị loại lực đạo này mạnh
mẽ đập chết, nổ tung thành mấy trăm mảnh.
Ngay cả con man thú dưới mình hắn, cũng không
kịp phát ra một tiếng gào thét liền trực tiếp vỡ nát, hóa thành màn sương máu.
“Rồng có vảy ngược, chạm tới tất giết chết!”
Cô bé chính là vảy ngược của Diệp Phàm. Một cô
bé cơ khổ không có chỗ dựa, đáng thương như vậy, lại bị bức tới nước này! Chỉ
nhìn thấy đã khiến cho Diệp Phàm mũi cay cay, càng không nói là nhiều người như
vậy chạy tới ức hiếp cô bé.
Một kiếm này bổ xuống ngay chính giữa mấy chục
người và tọa kỵ, ở trong cái khe lớn khủng bố kia trực tiếp biến mất, tất cả đều
hóa thành màn sương máu, tan xương nát thịt.
Về phần các thiết kỵ khác, tất cả đều hỗn loạn,
người ngã ngựa đổ, đều kinh hoàng đến mức tận cùng.
- Ngươi là ai?
Người của Băng Ma Điện quát to, quả thực không
thể tin được hết thảy trước mắt.
- Người giết các ngươi!
Diệp Phàm nghiến răng nói. Thiết kiếm trong
tay một lần nữa quét ngang ra, kiếm khí như dải tơ phun ra nuốt vào, vô kiên bất
tồi.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, phía trước phần
còn lại của chân tay cụt bay lên, như là một mảng tiếp một mảng lãng hoa tươi đẹp
mà vô cùng đáng sợ. Đó là thịt vụn thân thể người và thú vỡ nát mà hình thành.
Một kiếm này không người nào có thể kháng cự,
bất kể là man thú hay là mãnh sĩ ngồi trên, tất cả đều bị cắt nát, bị chém
không còn hình dáng. Trong sóng kiếm mờ mịt này không có người nào là ngoại lệ,
tất cả đều hóa thành máu bùn.
Trong tiếng kêu gào sợ hãi tê tâm liệt phế, những
thiết kỵ này kết thúc, trên Băng Nguyên máu chảy đầm đỉa, nơi nơi đều là mảnh
xương vụn, từng mảng lớn vết máu làm cho nơi này nhìn thấy mà ghê người.
- Đây là người nào?
Các tu sĩ khác lông tóc dựng đứng, từng người
da đầu đều run lên. Đây quả thực chính là một trường Tu La, ngay cả nhân mã của
Băng Ma Điện Cực Bắc phái ra không ngờ lại bị giết chết sạch!
- Hai kiếm... vẻn vẹn chỉ hai kiếm a, đã làm
cho thiên quân vạn mã xong đời, trở thành quá khứ!
Có người run run thất thanh kêu to, trái tim đập
thỉnh thịch như sắp nhảy lên cổ họng.
Đương nhiên là có người biết Diệp Phàm, nhưng
giờ phút này đều giữ thái độ im miệng không nói, mỗi người đều thờ ở lạnh nhạt,
nhưng trong lòng xao động mạnh, hấp dẫn của Thần Anh quá lớn.
Mặc dù biết Diệp Phàm đáng sợ, biết hắn lợi hại,
nhưng vẫn như cũ trong lòng không cam lòng, hy vọng có cường giả tuyệt thế ra mặt,
cùng chung sức công kích hắn, giết hắn hoặc đánh bại hắn... cướp đi Thần Anh.
“Ầm ầm...”
Phía cuối chân trời, vang lên tiếng chiến xa gầm
rú, một chiếc lại một chiếc chiến xa đồng thau cổ xưa xuất hiện, hướng về phía
này, chấn động nghiền ép bầu trời, từng cây từng cây đại kỳ phấp phới, như mây
đen ép xuống che lấp mặt trời.
- Thần Anh thuộc về người khắp thiên hạ, bất
luận kẻ nào cũng không thể độc chiếm!
Truyền đến một tiếng hét lớn của người trung
niên uy mãnh.
Thế lực lớn này đến chậm, tự nhiên phải tìm lấy
cái cớ tốt hơn, muốn mượn đại thể của “người trong thiên hạ” này, tự xưng ứng với
thiên hạ cùng chia tiên dược hình người, khiến trách Diệp Phàm, bảo hắn lập tức
buông tay.
- Từng đám không biết sống chết! Bằng vào các
ngươi cũng dám thương tổn tới cô bé!
Diệp Phàm thần sắc càng thêm rét lạnh, ôm lấy
cô bé che hai mắt của bé, giết ngang tới trước.
Dùng giết ngang cũng không quá đáng! Chỉ một
thanh thiết kiếm mà thôi, quét ngang một vùng, máu tươi văng khắp nơi, từng cái
từng cái đầu kèm theo từng mảng lớn máu tươi như là sóng nước bay tung tóe lên
bầu trời, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Đây là một cảnh tượng Địa Ngục: chỉ có một người
đứng trong vũng máu, chung quanh tất cả chiến xa đều bị phá hủy, tất cả cường
giả đều đầu bay lên, thi hài khắp cả trên trời dưới đất.
về phần nguyên thần của họ ở khoảnh khắc đầu bị
chém xuống, đã bị sát khí kia xâm nhập trong cơ thể cắn nát, không ai có thể sống
sót.
Diệp Phàm đáp xuống đất, mặt không chút thay đổi,
nhìn về phía mọi người. Tuy rằng tàn sát nhân mã của hai đại giáo, nhưng người
vẫn càng tụ càng nhiều không giảm bớt.
Đám đông từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo
tới, chiếm cứ đầy ngọn núi, đầy vùng tuyết lĩnh vây quanh nơi này.
Mà đúng lúc này, Lệ Thiên cùng Yến Nhất Tịch
cũng tới nơi, mang theo Tiểu Thảo dừng chân ở bên cạnh Diệp Phàm.
- Cô bé ngươi không có việc gì là tốt rồi!
Nha đầu này ôm ngực, thở ra một hơi dài, nói.
- Tiểu tỷ tỷ, cảm ơn tỷ!
Cô bé hai mắt nhìn không thấy nhưng lại có thể
cảm giác khí tức của mấy người ở chung quanh. Hiện tại được bao phủ trong hoàng
kim quang của Diệp Phàm tốt hơn nhiều so với vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng
vì lạnh chậm rãi khôi phục bình thường.
- Đạo hữu có không nghe lão hủ một lời!
Phía trước xuất hiện một lão đạo sĩế
- Nói!
Diệp Phàm bình tĩnh nhìn hắn.
- Tiên dược hình người liên quan đến quá nhiều,
mặc dù ngươi tạm thời có thế lực áp quần hùng, nhưng tự tin có thể đi thoát ra
được Tử Vi Tinh Vực sao, toàn bộ người trong thiên hạ đều sẽ ngăn chặn ngươi. Không
bằng thương lượng với đại giáo chúng ta, cùng thăm dò phép trường sinh, như thế
nào?
- Không thương lượng!
Diệp Phàm đáp lại lạnh như băng.
- Đạo hữu ngươi thái quá! Thực nghĩ mình là vô
địch thiên hạ sao? Nên biết rằng nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Nếu
như có thể luyện ra một lò tiên đan, khẳng định cho ngươi tuyển chọn đan trước,
cam đoan hai bên ai cũng vui mừng!
Có một lão già khác đứng ra nói.
Phía sau bọn họ đều phân biệt có một thế lực lớn,
đều là đầu sỏ một phương, có thân phận khỏ lường.
Nhưng mà, khi Diệp Phàm nghe được những từ chế
thuốc này, sắc mặt lập tức vô cùng khó coi, lộ sát khí, gào to:
- Ta nói cho các ngươi biết, cô bé có phải Thần
dược hay không cũng là thân nhân của ta! Muốn đánh chủ ý tới cô bé, trước phải
qua một cửa ta đây!
Mọi người nghe vậy, lập tức ồ lên.
- Đạo hữu ngươi thật bá đạo, muốn độc chiếm Bất
tử dược sao? Ngươi nên suy nghĩ cẩn thân, đây là đich với tu sĩ khắp thiên ha.
- Thật không dễ xuất hiện một cơ hội thành
tiên, mà ngươi lại định cắt đoạn con đường của mọi người, đây là muốn khiêu chiến
với chư hùng đương thời!
Diệp Phàm bình tĩnh đáng sợ, yên lặng nhìn mọi
người, thời gian rất lâu sau mới nói:
- Ta không muốn giết người, không muốn lạm sát
kẻ vô tội, nhưng nếu bức ta, cũng đừng trách sao trên mặt đất máu chảy thành
sông, Thánh địa đoạn tuyệt!
Mọi người nghe vậy đều khiếp sợ, người này
cũng quá kiêu ngạo đi! Thực nghĩ rằng có thể huỷ diệt sạch các giáo của Tử Vi
Tinh Vực sao?!
Diệp Phàm cũng không nói gì thêm, chỉ đánh ra
vài đạo mảnh nhỏ lạc ấn, đó là hình ảnh hắn cùng với cô bé ở chung ở Bắc Đẩu
Tinh Vực, nói cho mọi người biết hắn không có nói dối, quan hệ giữa hắn cùng với
cô bé cũng không phải là nguyên nhân Bất tử dược hay gì khác.
Trong bầu không khí ữầm mặc ẩn chứa vô tận sát
khí, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mọi người. Hắn tận lực khắc chế
chính mình, không muốn tàn sát quá nhiều người. Nên giải thích được, đều giải
thích. Nhưng nếu còn có người không biết sống chết, vậy thì hắn cũng không cần
phải nương tay.
- Đạo hữu! Mặc dù ngươi cùng cô bé có chút
quan hệ, nhưng chỉ sợ nguyên nhân cũng vì cô bé là tiên dược chăng? Ngươi muốn
cô bé trở thành tiên dược thuộc về một mình ngươi, điều này chỉ sợ rất khó, bởi
vì người trong thiên hạ chúng ta đều không đáp ứng!
- Ngươi tính cái rắm gì mà cũng có thể đại biếu
người trong thiên hạ!
Diệp Phàm cầm kiếm bổ thẳng xuống, phù một tiếng
chém người này thành hai nửa.
Sát khí của hắn càng nồng đậm, nhìn về phía quần
hùng.
- Nếu cộng thêm Thần Đình đệ nhất thiên hạ, thì
thế nào?!
Có người lạnh lùng nói ra.
Cái gọi là Thần Đỉnh chính là thế lực lớn khủng
bố từ Vực ngoại buông xuống tiêu diệt Tử Vi Thần triều, muốn xây dựng Thiên
Đình cổ. Ngày nay ở dưới tinh không Tử Vi được xưng là Thần Đỉnh.
- Đúng! Nếu cộng thêm Minh Lĩnh Trường Sinh
Quan, Quảng Hàn Cung bắc địa thì sao, có đủ phân lượng hay không?
- Cộng thêm Thiên Yêu Minh ở Hạ Châu, Thủy Ma
Giáo ở vùng đất hoang dã, Bạch Hổ Trang của Thần Châu... có đủ chưa, có thể đại
biếu người trong thiên hạ hay không?!
Một đám người hét lớn, kẻ còn lại thấy thế tất
cả đều phụ họa theo. Từng người sĩ khí tăng vọt, vô cùng kích động, dường như
các thế lực lớn tuyệt đỉnh của thiên hạ này đều tỏ thái độ.
Mặc dù trong đó có lẽ có một số người cá biệt
là giả mạo, thật giả lẫn lộn, nhưng vậy cũng đủ rồi, tối thiểu đã điều động nỗi
lòng của mọi người, cùng nhau rống lên.
“Người khắp thiên hạ” tạo áp lực, dù người có
mạnh mấy đi nữa cũng phải cúi đầu.
- Thánh thể Diệp Phàm! Ngươi cảm thấy thế
nào?!
Có người quát to.
- Ta cảm thấy thực buồn cười! Nếu các ngươi tự
nhận là đại biếu khắp thiên hạ, ta đây cứ tàn sát sạch sẽ!
Diệp Phàm bạo phát, cuối cùng một tia khắc chế
biến mất.
“Ầm!”
Hắn như là một con mãnh hổ xổng chuồng, trong
tay chấn một cái thiết kiếm quét ngang, máu tươi hóa thành từng luồng hào quang
ướt át tươi đẹp, nở rộ tại địa phương này.
Hắn không giữ lại chút nào nữa, vận dụng bí
quyết chữ “Binh”, các loại pháp khí trong đám người đảo ngược, như là đang nghiền
ép bình thường, tử thi thành từng mảng, xây bằng máu bùn.
- A...
Một ngày này, nơi đây hóa thành Luyện Ngục, Diệp
Phàm đại khai sát giới, chém sạch “người khắp thiên hạ” không lưu tỉnh chút
nào.
Hoàng Kim Thần Tàng thi triển ra, Nhất Khí Hóa
Tam Thanh xuất ra, Thiên Đế Quyền lúc tung lúc thu...
Đây là một sự kiện đẫm máu, khắp Băng Nguyên đều
bị nhiễm đỏ, nơi nơi đều là máu loãng, nơi nơi đều là mảnh xương vỡ vụn.
Diệp Phàm che hai mắt, bịt lổ tai cô bé, còn
mình hóa thành sát thần, quét ngang vùng địa cực Tây Bắc!
Nửa ngày sau, tin tức truyền ra, khắp thiên hạ
đều tĩnh lặng nửa khắc, sau đó tiếng náo động rầm ĩĩ xông lên tận trời.
Vùng địa cực Tây Bắc, chư hùng phơi thây, hết
tám phần tu sĩ đều đã chết. Phàm là người xuất hiện ở vùng Băng Nguyên đó không
tiếp nhận cảnh cáo của Diệp Phàm, gần như đều hóa thành mảnh xương vụn cùng màn
sương máu.