Trong trời băng đất tuyết... thân ảnh nho nhỏ
đuổi theo sau, hơi thở phì phò, ở phía sau kêu lên:
- Bé bé! Ngươi không nên đi tới trước, vừa rồi
Lý bá nói nơi đó hiện ra một cái hố thiên nhiên, có nhiều người có thể bay trên
trời lui tới, sẽ bắt yêu quái, ngươi không nên đi tới đó!
Tiểu Thảo chạy tới nhắc nhở cho cô bé, sau đó
lại nhét vào tay cô bé một bao thức ăn, rồi xoay người đi về.
- Bé không biết đi đâu nữa.
Cô bé nhìn theo bóng Tiểu Thảo, nhỏ giọng lẩm
bẩm, chùi sạch nước mắt trên mặt, rồi đi theo một hướng khác.
Băng Nguyên rất rộng lớn, địa phương có sinh
cơ như vậy không nhiều lắm, vì vậy điếm điếm thôn trại làm đẹp trong thế giới băng
tuyết rộng lớn này cũng không dễ nhìn thấy.
Gió lạnh gào thét, tuyết bay tán loạn, trên một
dòng băng hà loáng thoáng bóng người. Bởi vì nơi này xuất hiện một cái hố lớn,
có người nhìn thấy nói là một khối vẫn thạch ở Vực ngoại rơi xuống, tạo thành cảnh
tượng bực này.
Nhưng sau khi đi tới gần lại không nhìn thấy vẫn
thạch, cũng không có dấu vết bị thiêu đốt.
Cũng có người nói đây là một chỗ Táng Tiên Địa!
Năm đó cũng không biết là Thái Âm Cổ Hoàng hay là Thái Dương Thánh Hoàng tửng
thường lui tới ở Băng Nguyên này, để lại một thiên cảm ngộ sau khi thành đạo,
có thể nói là bảo tàng tuyệt thế.
Thêm chi một ít đại giáo ở phương bắc mới đây
không lâu tuyên bố: có tiên táng xuất thế, yêu cầu các thế lực bên ngoài rời
đi. Vì thế xuất hiện một cái hố thiên nhiên thần bí tự nhiên dẫn tới đây không
ít người thăm dò.
Khi một gã Vương giả xâm nhập vào đó không còn
có đi ra, tin tức lập tức bùng nổ, như là một nồi nước sôi trào bắn đi khắp
nơi.
Bất kể là Thần Châu bởi vì Kim Ô bộ tộc mà
không bình tĩnh, hay là vùng đất nam bộ xuân về hoa nở tường hòa kia, tất cả đều
không thể yên tĩnh, nhân mã mấy đại châu đều xuất động.
Thậm chí, một số người cho rằng: Diệp Phàm, Lệ
Thiên, Yến Nhất Tịch ba người bọn họ cứ một đường đi về hướng tây bắc, chính là
vì lý do đó mà tới, nhất định là đã chiếm được bí mật gì rồi.
Rất nhiều người tới đây từ trước, ở trên đường
truy đuổi theo, liền trực tiếp đi vào vùng địa cực Tây Bắc, rồi sau đó nghịch
hướng đi trở lại tìm đoàn người Diệp Phàm bọn họ.
Ngày nay, nhóm người này vừa đúng lúc là nhóm
đầu tiên xuất hiện ở hiện trường, đứng trước cái hố sâu vừa kích động vừa hưng
phấn.
- Có lẽ đúng thật là vùng đất phong ấn thiên cảm
ngộ của Thái Dương Thánh Hoàng lưu lại. Nên biết rằng Diệp Đồng là người đi
chung với họ, mặc dù gia tộc suy vong, nhưng nói không chừng có để lại manh mối
gì đó!
- Đúng vậy! Nhất định là như vậy, có thiên cảm
ngộ thành đạo của Đại đế, thật sự là khiến người ta kích động và rúng động!
Sự tỉnh phát triển lệch khỏi quỹ đạo đoán trước
của mọi người, chính là sau khi Diệp Phàm đi vào vùng Băng Nguyên này cũng rất
chấn động kinh ngạc, sau đó cảm nhận được có nhiều người tới đây, thật không tốt
lắm, vạn nhất chạm tới cô bé, thật sự làm cho hắn rất lo lắng.
Hắn tuyệt không thể dễ dàng tha thứ có người bắt
cô bé đi chế thuốc, lại càng không muốn trông thấy tình cảnh cô bé bị ủy khuất,
nên cần phải nhanh một chút tìm được!
Ở trên vùng đất lạnh giá này, cũng không phải
mọi người hoàn toàn không biết gì cả, trong đó một lão đạo sĩ vừa đi vừa nhìn
chung quanh, như là đang tìm kiếm gì đó.
- Nghiệt đồ này không ngờ có may mắn động trời,
gặp được Bất tử dược hình người, nhưng chỉ là rất không may chế thuốc không
thành bị nổ chết!
Lão đạo sĩ lẩm bẩm tự nói.
- Tiên dược hình người nghịch thế như vậy,
ngày xưa Tử Vi Thần triều như thế nào có thể không cẩn thận, nhất định đã lưu lại
cấm khí trên thân nó. Nghiệt đồ đúng là quá nôn nóng mà, không chịu kiếm tra
trước một phen?
Lão đạo sĩ thông qua thần thông đặc thù, tìm hiểu
được sự việc đã phát sinh nên một đường tìm đến.
Trên thực tế, hắn cũng không phải người duy nhất,
có một văn sĩ trung niên khác tay cầm chiết phiến đứng giữa trời băng đất tuyết,
trong mắt bắn ra tia sáng như điện, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm cô bé.
- Đều nói Thần Anh biến mất, không thể tìm thấy,
đó là lầm theo lời nói của thế nhân. Mấy chục năm qua, tối thiểu nó từng xuất
hiện năm sáu lần, rơi vào tay người. Đáng tiếc những kẻ may mắn kia rất tham
công, trực tiếp chế thuốc, gặp phản phệ. Có được khí cơ trường sinh, như thế
nào có thể chỉ là phàm tục, đều quá sơ suất mà!
Trên thế gian này không thiếu người hiểu biết
sâu sắc, thông qua gió thổi cỏ lay, cùng với rất nhiều cơ sở ngầm, thông qua một
chút dấu vết để lại là có thể thu được tin tức có giá trị.
Không chỉ một hai người ngờ vực vô căn cứ, cho
rằng Thần Anh ở vùng cực bắc.
Diệp Phàm xuất hiện ở Băng Nguyên, đến gần khu
vực kia, tới phụ cận hố thiên nhiên, nhìn thấy nhiều tu sĩ như vậy, sắc mặt hắn
lạnh xuống.
- Đây là địa phương nào, chẳng lẽ thực sự có
bi văn thiên cảm ngộ của Thái Dương Thánh Hoàng, hoặc là Nhân Hoàng lưu lại?
Lệ Thiên kinh ngạc, hắn là người của Tử Vi
Tinh Vực, tự nhiên từng nghe nói về truyền thuyết phương bắc này.
Đúng lúc này lại có Thánh nhân xuất hiện, thậm
chí xuất hiện Vương của Thánh nhân, dừng chân bên hố thiên nhiên, nhíu mày suy
nghĩ không dám xuống.
Bởi vì vừa rồi có lời đồn đãi, đã có Thánh
nhân xuống nhưng không có đi lên. Hơn nữa, phóng thần thức xuống thăm dò rất
nhanh sẽ bị cắn nuốt sạch, khó có thể dò xét được gì.
Thân ảnh ba người Diệp Phàm nhoáng lên một
cái, biến mất tại chỗ, chìm sâu vào trong lòng đất, bọn họ có binh khí Đế nơi
tay, có thể nói không có gì sợ hãi, phải thăm dò xem đến tột cùng là gì.
- Một chiếc chiến xa...
Đây là một chiếc chiến xa đồng thau, tuy nhiên
cũng không còn hình dáng, gần như nóng chảy hòa tan với một tảng đá đặc biệt
cùng một chỗ, đồng thau và tảng đá chảy tan dính vào nhau.
- Đây là vật gì, trong tảng đá như thế nào có
mạch máu?
Đứa nhỏ hé răng, thì thào lẩm bẩm.
Trong chiến xa đó có một vị cường giả, hẳn là
đến từ Vực ngoại, đáng tiếc ngày nay không sai biệt lắm đã hóa thành tro tàn,
chỉ lưu lại duy nhất một bộ xương.
Tảng đá này chất liệu đặc thù, không ngờ lại
khủng bố như vậy, hai bên va chạm nhau, lại làm cho một nhân vật cấp Thánh
Vương ngã xuống.
Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch tức thì ánh mắt liền dựng
thẳng, còn thật sự quan sát cẩn thận, sau đó cùng kêu lên một tiếng kinh hãi, sắc
mặt đều tái nhợt, như là gặp chuyện cực kỳ khủng bố.
Bọn họ rất nhanh thối lui ra sau, trên mặt đều
là mồ hôi lạnh, vừa rồi vươn ra thần thức bị cắn nuốt mất một phần.
Diệp Phàm giơ lên kiếm tiên ngăn cản ở phía trước,
cũng cảm nhận được một loại dao động khủng bố cắn nuốt thần thức của hắn, tuy
nhiên cuối cùng bị ngăn chặn.
- Đây chẳng lẽ là Thiên Dục Thạch trong truyền
thuyết?!
Yến Nhất Tịch run giọng nói, dường như phi thường
khiếp sợ.
- Cơ hội để Nhân Dục Đạo ta trung hưng là nhờ
cái này dựng lên sao?
Lệ Thiên cũng phát run.
- Cái gì là Thiên Dục Thạch?
Diệp Phàm khó hiểu, gặn hỏi.
Yến Nhất Tịch đáp:
- Theo truyền thuyết, là tảng đá của dục niệm
trời xanh hóa thành, bên trong có dục vọng vô tận, làm cho người ta bị u mê! Nó
còn có thể cắn nuốt thần thức của thế nhân, cực kỳ khủng bố!
Thăm dò loại tảng đá này, chỉ cần không cẩn thận
một chút, liền có thể nguyên thần bị giết, bởi vì nó như là một dục niệm của thế
giới, nếu người thăm dò chỉ trong khoảnh khắc thức hải sẽ nổ tung.
- Có người phỏng đoán, cái gọi là Thiên Dục Thạch
là Chuẩn đế cổ đại chứng đạo thất bại, lưu lại máu thịt cùng tàn thức các thứ
hòa tan cùng với tinh tú mà thành!
Lệ Thiên nói.
Diệp Phàm nghe vậy lập tức biến sắc: muốn trở
thành Đại đế, kết quả ở một bước giải thể mấu chốt cuối cùng, nấu chảy hòa tan
thành vật bực này, nếu đúng thực vậy vật quý báu không thể đo lường.
- Còn có một loại cách nói là, cả một viên cổ
tinh bị hủy diệt, tinh huyết cùng oan hồn của vô tận anh linh nấu chảy hòa tan
vào nhau hình thành kỳ vật bực này!
Yến Nhất Tịch bổ sung.
Đối với Nhân Dục Đạo mà nói đây là báu vật, phụ
trợ cho công pháp của họ, dựa vào thiên dục này tôi luyện nhân dục, tu luyện một
ngày sánh được với mấy lần công lao tu luyện trước đây.
- Các ngươi có thể thu hồi được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không thành vấn đề!
Sư huynh đệ hai người gật đầu, tế ra Thần Nữ
Lô. Kiện pháp khí này thực đặc biệt, vật nghịch thiên bực này đều có thể dễ
dàng nuốt vào.
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, cảm thấy Thần Nữ Lô mạnh
hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Không ngờ che lại được Thiên Dục Thạch muôn đời
hiếm thấy kia, một chút khí tức cũng không để lộ ra ngoài.
Xoát! Ba người chỉ chớp mắt xuất hiện lại trên
mặt đất, rồi rời khỏi nơi này.
Mọi người tại hiện trường đều hai mặt nhìn
nhau, sau đó có người dũng cảm chìm sâu xuống hố thiên nhiên, rồi lập tức kêu
to:
- Vật đó bị lấy đi rồi!
Một đám người chạy theo, từ rất xa theo dõi ba
người Diệp Phàm. Có người nhận biết tự nhiên không dám nói, có người không biết
nhưng cũng không dám vọng động, muốn trước nhìn xem có ai dám ra tay trước.
Diệp Phàm cũng không để ở trong lòng, cứ đi tới
phía trước, đột nhiên ở một một thôn trại dựng trước ngọn núi, hắn cảm ứng được
dao động sinh mệnh cường đại, vẫn như trước chỉ có hắn cảm nhận được.
Trong nháy mắt hắn biến mất, rồi mang về một
bé gái, thất thanh hỏi:
- Bé này tinh thạch là từ đâu bé có?
Tiểu Thảo có chút sợ hãi, nói:
- Là... cô bé cho ta!
“Cô bé” lại nghe được tên này, Diệp Phàm nỗi lòng
bốn bề sóng dậy, vô cùng kích động, bức thiết nhìn Tiểu Thảo, hỏi:
- Cô bé ở nơi nào?
- Ngươi... không cần khi dễ cô bé, kỳ thật cô
bé thực đáng thương, không cần thu vào trong yêu tháp!
Tiêu Thảo nói.
- Ai dám thu cô bé vào luyện yêu tháp?!
Sắc mặt Diệp Phàm lập tức liền sa sầm xuống,
trong nháy mắt hiểu rõ thức hải của Tiểu Thảo, sau đó lộ vẻ mặt kinh sợ.
Hắn giao lại Tiểu Thảo cho Yến Nhất Tịch, bảo
hắn chiếu cố. Sau đó trong nháy mắt biến mất khỏi địa phương này, nhằm về phía
đầu cuối Băng Nguyên.
- Ồ! Đứa nhỏ này căn cốt không tệ, khó có được
chính là rất hợp duyên với cô bé, nhiều chiếu cố nó một chút, ta nghĩ Diệp Phàm
sẽ cấp ưu đãi cho nó. Không bằng thu vào Nhân Dục Đạo ta đi!
Lệ Thiên đạo.
Yến Nhất Tịch nghe vậy ngẩn ra, lắc lắc đầu, nói:
- Nhất mạch chúng ta không thích hợp với nó, nếu
như nó nguyện ý muốn tu đạo, có thể đưa vào Quảng Hàn Cung!
- Các người... không phải là người xấu chứ?
Tiểu Thảo trấn tĩnh hơn xa so với các đứa nhỏ
cùng lứa tuổi, tuy rằng sợ hẵi, thật ra cũng không có bối rối đến không biết
làm sao.
Ở cuối đường chân trời tuyết rơi bay bay tán
loạn, mấy thân ảnh đang giằng co, mà ở trong đó có một cô bé, quần áo rách nát
lạnh run, thân mình nhỏ nhắn của cô bé như sắp chôn vùi trong gió tuyết.
Bé đứng ở nơi đó, đi tới trước cũng không được,
đi về phía sau cũng không được, như là một con dê con chờ làm thịt. Mấy người
vây quanh cô bé đều ở thế nhất định phải có cô bé.
- Thần Anh là lão hủ phát hiện trước, tự nhiên
tất cả thuộc về ta!
- Lời ấy sai rồi, rõ ràng là ta trước một bước
đuổi tới!
- Cứ tranh cãi như vậy không thể có kết quả,
ta thấy hay là đem chế thuốc, rồi sau đó chia đều là được!
Cô bé nghe nói thế, không khỏi thối lui ra
sau, trong đôi mắt to đầy nước mắt, sợ hãi lên tiếng:
- Mấy vị bá bá, bé rất ngoan, đừng làm thương
tổn bé!
- Bất tử tiên dược tuy rằng nghịch thiên, tu
thành hình người, nhưng chung quy không có luyện ra đại thần thông, vận mệnh của
ngươi trời sinh là dược, đã chú định rồi!
Văn sĩ trung niên cười cười, nhưng cái loại lạnh
lùng này khiến người ta phát lạnh.
- Tiên duyên trời cho này lại rơi vào tay
chúng ta, ta đồng ý trước đem chế thuốc, rồi sau đó chia đều!
Một vị lão đạo sĩ nói.
- Rống...
Xa xa, truyền đến một tiếng rống to, một bóng người
đứng sừng sững trên đỉnh núi, mắt sáng như điện nhìn thấy hết thảy nơi này,
đúng là Diệp Phàm.
Hắn từ rất xa đã cảm ứng được khí tức của cô
bé, lúc này chính mắt nhìn thấy, trong lòng sôi trào như đại dương mênh mông,
trong phút chốc hóa thành một đạo thần quang phóng vọt lại đây, nhanh như sấm
sét, chấn cho vòm trời tuyết vực đều rung chuyển, dẫn phát băng tuyết sụp xuống!
- Ta xem ai dám tổn thương tới cô bé?!
Hắn hét lớn một tiếng, trời sụp đất nứt, dao động
phân biệt nhằm về phía mấy bóng người kia, mà cỗ trung tâm cô bé nơi đó lại gió
êm sóng lặng, bông tuyết không rơi một mảnh.
- Người nào?
- Cuồng nhân lớn mật dám cướp thức ăn trong miệng
hổ, dám tranh đoạt Thần Anh với lão phu, chán sống rồi sao?!
- Rống...
Diệp Phàm lửa giận cùng chiến ý xông thẳng lên
trời cao. Những năm gần đây lần đầu tiên hắn phẫn nộ như thế, huyết khí màu
vàng bành trướng xông lên ngập trời, hắn xuất hiện ngay trung tâm đó.
“Phốc, Phốc...”
Tại trường truyền đến từng tiếng hét phẫn nộ
và tiếng kêu sợ hãi, nhưng cũng không kinh người bàng đóa đóa hoa máu nở rộ
kia, những người này đều là thánh giả, nhưng trước sau nổ tung!
Một người tiếp một người, tất cả đều bị tiếng
rống của Diệp Phàm trực tiếp
chấn nổ tung, mảnh xương trắng óng ánh dính tơ
máu văng bắn ra chung quanh!
Mà trong quá trình này, Diệp Phàm sớm trước một
bước bay tới, ôm lấy cô bé, che kín hai mắt không cho cô bé nhìn thấy cảnh tượng
đáng sợ này.
- Này... phải đại ca ca không? Bé lại mơ rồi…
Cô bé ủy khuất nói nhỏ, trong mắt đầy nước mắt,
chạm nhẹ vào đầu ngón tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe nói lời ấy, tim như sắp vỡ nát,
vô cùng chua xót, nói:
- Là đại ca ca không tốt, nhiều năm như vậy mới
tìm được bé! Đây không phải mộng, bé sẽ không bao giờ bị ủy khuất nữa!
Thân thể cô bé lập tức run lên, vươn đôi tay
nhỏ nhắn lạnh lẽo, sờ sờ hai má hắn, còn lo âu nói:
- Thật sự... là đại ca ca sao?
Diệp Phàm ôm bé rời khỏi nơi đây, đứng trên một
đỉnh núi tuyết không còn nhìn thấy máu xương nữa, mới buông tay ra, sau đó đặt
bé xuống.
Cô bé quá mức đáng thương, mỗi một câu đều như
kim châm ngay tim hắn.
- Đại ca ca! Rốt cục bé lại gặp được ca ca rồi!
Cô bé ngửa đầu nhìn hắn, tràn ngập ngạc nhiên
vui mừng, nước mắt không ngừng đảo quanh, nắm chặt góc áo của hắn, sợ buông lỏng
tay sẽ biến mất không thấy, miệng lẩm bẩm:
- Bé bị bệnh rồi, quên thiệt nhiều, không có người
nào chịu chơi với bé. Bọn họ cũng không quan tâm tới bé, đuổi bé vào vùng gió
tuyết, bé nhớ đại ca ca lắm...
Những lời này từng chữ như lưỡi đao xé rách
tim gan Diệp Phàm, khiến hắn vừa tự trách mình vừa đau lòng. Nhiều năm qua mới
tìm được cô bé, cô bé trải qua quá nhiều khổ sở.
Cô bé quần áo mong manh rách nát, đôi hài nhỏ
thủng lỗ chỗ, ngón chân lộ ra ngoài, toàn thân dơ bẩn, chỉ có một đôi mắt to
trong sáng đầy nước mắt.
Cô bé vẫn như lúc đầu gặp gỡ, không có mảy may
thay đổi, một đứa nhỏ ba tuổi ăn mặc thế này, ở trong trời băng đất tuyết như vậy
hết sức đáng thương.
- Đại ca ca đến đây rồi, sẽ không bao giờ để
cho bé chịu khổ nữa!
Diệp Phàm ôm lấy cô bé, đặt trên đầu vai, phát
ra một vầng sáng hoàng kim bao phủ cô bé bên trong.
Từ xa xa truyền tới từng tràng tiếng thét dài,
tự nhiên có người chú ý tới động tĩnh bên này: Thần Anh xuất thế, quả thực đã
chấn động tất cả mọi người.
Khắp vùng địa cực đều sôi trào, địa phương giá
lạnh này cũng khó mà ngăn cản cái loại lửa nóng trong lòng mọi người, phàm là
thế lực lớn nhận được tin tức toàn bộ đều dẫn người phóng vọt lại đây.
- Bé sợ...
Cô bé ngồi trên đầu vai Diệp Phàm, nhìn thấy
nhiều người vọt tới như vậy, trong đôi mắt to trong suốt tràn ngập vẻ bất an.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bé trải qua chuyện như vậy, trong lòng đã để
lại bóng ma, luôn sống trong sợ hãi, ngay cả trí nhớ mơ hồ của cô bé cũng phản ứng
theo bản năng như vậy.
- Bé không cần phải sợ, không còn có người nào
có thể làm thương tổn bé! Bọn họ không làm được gì đâu! Cho dù đúng thật người
trong khắp thiên hạ đều tìm tới bé cũng không sao, là địch với khắp thế gian thì
thế nào chứ? Toàn bộ chém sạch giết sạch!
Diệp Phàm nói rất cường thế, chấn động cả vùng
Băng Nguyên này.