Y Khinh Vũ cũng không tức giận, ý cười mê người
vẫn không giảm, ngón tay ngọc như thủy tinh vuốt sợi tóc dài, duyên dáng nói:
- Ngươi thật tự tin.
- Người sống làm sao không tự tin, bằng không
chúng ta đánh cược một trận, thua thì ngươi cam lòng tình nguyện đấm lưng bóp
vai làm thị nữ cho ta?
Diệp Phàm nói.
- Cuộc đời không phải dùng để đánh cược, cũng
không ai đánh cược nổi, đường dưới chân ta, vì sao ta phải đánh cược?
Trong mắt Y Khinh Vũ ẩn hàm linh khí, tươi cười
nhàn nhạt mê người.
Yến Nhất Tịch đi tới, thấp giọng nói:
- Nàng ta chắc chắn có chỗ cậy vào.
Lệ Thiên đầy tà khí, rất anh tuấn nhưng vừa
nhìn là biết không phải người tốt, hắc hắc cười nói:
- Ta thì không cho là vậy, ba người chúng ta
còn không bắt được nàng ta.
- Mấy giáo chủ nàng ta mời tới đâu?
Diệp Phàm tìm tòi.
Vừa rồi Thập Nhị Nguyên Thần thần trận bao
vây, mơ hồ có mười hai nhân vật cấp giáo chủ, rất là nguy hiểm, nhưng sau đó hắn
phát hiện không phải đều là người thật.
Vì vậy bọn họ cũng không lo lắng, mà muốn bắt
lấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này.
Y Khinh Vũ cười khẽ, toàn thân tản ra ánh
sáng, tiếng cười như chuông bạc cắt qua trời đêm yên tĩnh, lay động không
trung, mái tóc bay lên đứng trên xe, làn váy cũng bay múa.
Bỗng nhiên, tiếng vang kỳ dị phát ra, trên bầu
trời xuất hiện một cái bảo luân, bên trên có khắc văn lạc bát quái, trước sau
có tám loại thần phù bay lên hợp lại.
- Đó là nhân vật cấp giáo chủ vừa rồi?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Đây là bảo vật trấn giáo Quảng Hàn cung -
Bát Đức Bảo Luân!
Yến Nhất Tịch giật mình.
Lệ Thiên càng dứt khoát không nói gì, nhảy lên
phá vây, tên đại ác nhân kia lúc này biểu hiện rất không có nghĩa khí.
- Còn muốn chạy?
Y Khinh Vũ quát.
Trên bầu trời, Bát Đức Bảo Luân chuyển động bắn
ra tám đạo thần phù, đạo sau đáng sợ hơn đạo trước, đều biến thành hình người cắt
đường Lệ Thiên muốn đánh giết hắn.
- Chết tiệt, vừa rồi ả ta vây chúng ta là vì tế
ra nó, khiến nó sống lại, đây là bí bảo vô thượng của Quảng Hàn cung!
Lệ Thiên nguyền rủa.
Trong Bát Đức Bảo Luân ẩn chứa tám thần linh,
đều có thực lực Thánh chủ tuyệt đinh, nắm giữa có thể hoành hành thiên hạ, giáo
chủ trong thiên hạ không ai làm gì được.
Hơn nữa, tương truyền nếu không phải bảo vật
này từng bị đánh nát thì càng mạnh mẽ đáng sợ hơn nữa, đây là một kiện chí bảo
trấn giáo, Quảng Hàn cung vẫn muốn chữa trị mà không được.
- Đừng nói cho ta, tám thần linh trước mắt này
có thể sánh với Thần Vương tuyệt đại?
Diệp Phàm nói.
- Yên tâm, tối thiếu hiện giờ không phải, chẳng
qua cũng có chiến lực tuyệt đinh, đáng sợ nhất là giết không chết, trừ khi có
thể cướp lấy bảo luân.
Lệ Thiên nói.
Giết không chết... Cái này làm sao đánh, bí bảo
như vậy quá nghịch thiên, Diệp Phàm hít một hơi lạnh, khó trách tên ma nhân này
vừa thấy liền lập tức chạy trốn.
Hắn có chút hoài niệm cái hồ lô đen, nếu lúc
này còn có bảo bối này trong tay, một ngọn lửa là thiêu hết tám tên thần linh
thành tro tàn.
- Chúng ta phá vây ra, nếu không thì nhất định
không phá được bảo bối này, đó không phải bí bảo thông thường, Thần binh Vương
giả cũng không áp chế được.
Hôm nay Diệp Phàm không e ngại đối mặt với
giáo chủ, nhưng mấu chốt là đám này giết không chết, đó là vô cùng đáng sợ,
không đi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị mệt chết.
- Đi!
Ba người hợp lại phá vây, tám thần linh đồng
thời ra tay đánh tới. Cùng lúc, chiếc xe liễn bùng lên ánh sáng như một vầng mặt
trăng, mỗi một đạo ánh sáng là một thanh kiếm sắc bén.
Nó vừa là một chiếc xe liễn, vừa là một kiện
Thần binh Vương giả, Y Khinh Vũ đứng trên đó rốt cuộc ra tay, khống chế phát ra
chín đạo hỗn độn quang chiếu về phía ba người.
Ầm!
Cửu Diệp Kim Liên quanh người Lệ Thiên bị đánh rung lên, thiếu chút vỡ
tan, hắn hét to:
- Đây là bảo bối mà trước khi sư phụ tọa hóa
giao cho ta, con ả này mạnh đến thế?
Cùng lúc đó, Yến Nhất Tịch bị áp chế, mỹ nhân
đồ xoạt một cái mở rộng, chín vị mỹ nhân bay ra đều bị đánh lui.
- Hỗn độn quang, là dấu ấn của Vương giả tuyệt đại lưu lại...
Yến Nhất Tịch bay ngược ra, quyển tranh trong
tay hóa thành một đạo ánh sáng như chiếc cầu nhắm về phía xa, muốn phá vây bỏ
chạy.
Ầm!
Đột nhiên, một đạo lực lượng chí âm chí nhu,
vô cùng hắc ám đánh tới, một bàn tay màu đen che trời chắn lối đi.
Đó là thánh lực Thái Ầm!
Bàn tay màu đen như vươn ra từ lỗ đen vũ trụ,
mạnh đến đáng sợ, chấn động xung quanh đều hủy diệt.
- Thái Âm thần tử!
Yến Nhất Tịch chấn động bay ngược lại, bị chặn
đứng đường ra quay trở vào chiến trường.
Một thanh niên áo đen xuất hiện, sắc mặt trắng
như tuyết hình thành đối lập rõ ràng với trang phục, lẳng lặng đứng đó tản ra
hàn khí run người.
Doãn Thiên Đức, Thái Âm thần tử, Tam Khuyết đạo
nhân, Lục Nhạ kết bái với nhau, cũng là mấy người đáng sợ nhất trong thiên hạ
hôm nay, vị thần tử này đã xuất hiện ở đây.
- Y Khinh Vũ ngươi còn mời tới người nào, đều
xuất hiện đi.
Lệ Thiên nói, thần sắc không dễ nhìn.
- Mỗ mỗ cũng tới đây, cạc cạc cạc...
Âm thanh như chim cú kêu đêm phát ra, một bà
già cả người khô quắt xương bọc da bay tới như quỷ mị.
- Thiên Yêu mỏ mỏ!
Yến Nhất Tịch kinh hô, lui ra bảy bước, tóc
gáy dựng đứng, trong lòng run sợ.
Lệ Thiên lại muốn nhảy lên trốn chạy, nhưng mà
xung quanh đều bị vây chặt. Đó là Thiên Yêu thể, tu hành gần hai ngàn năm, thực
lực làm người ta hoảng sợ, đánh chết không chỉ một hai hóa thạch.
'Thiên Yêu thể!"
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, một cái Thiên
Yêu thể chân chính rốt cuộc xuất hiện, không bị người ta tính kế như Yêu Nguyệt
Không, trời sinh kém cỏi.
Quan trọng hơn là Thiên Yêu mỗ mỗ gần hai ngàn
tuổi, đây là một tín hiệu hết sức nguy hiểm, khủng bố không có mấy người chống
lại được ở thời đại này.
- Còn may, đó là một đoàn hóa thân của bà ta,
bản thân còn chưa tới, chúng ta còn cơ hội.
Ánh mắt Lệ Thiên bắn ra hai tia sáng, nhìn ra
đó là hóa thân.
- Tiểu tử kia ánh mắt rất độc, ngoan, tới đây
với mỗ mỗ, cho ngươi ăn kẹo.
Giọng bà già kia như tiếng chiêng chói tai,
bay tới đằng trước.
- Giờ làm sao?
Lệ Thiên cũng run sợ, vốn còn muốn bắt giữ đệ
nhất mỹ nhân, giờ xem ra có thể sẽ nộp mạng ở chỗ này.
Thái Âm thần tử đi tới từng bước một, áo bào
đen rung lên, Thái Âm thánh lực cuồn cuộn tối đen cuồn cuộn trào ra.
Y Khinh Vũ cười khẽ, nhẹ nhàng bước đi, Thần
Nguyệt Liễn Xa ở bên cũng lấn tới, Bát Đức Bảo Luân bay ra mấy bóng người vây
quanh mấy người Diệp Phàm, không thể trốn được.
"Trong bóng tối còn có người."
Cảm giác sắc bén của Diệp Phàm cho biết còn có
hai nhân vật giáo chủ đang nhìn.
Lúc này không có lựa chọn tốt, chỉ có phá vây
mới được, nhưng mà điều này rất khó, tính cả tám người trong Bát Đức Bảo Luân,
cường giả cấp giáo chủ đã có mười mấy tên. Càng không nói Thiên Yêu mỗ mỗ là cự
phách có thể chấn nhiếp đương thời, càng đáng sợ hơn nữa.
- Đứa nhỏ, qua đây, mỗ mỗ thương các ngươi.
Thiên Yêu mỗ mỗ cười cười sáp tới gần, vươn
cánh tay như vuốt chim chộp tới.
Đúng lúc này, Diệp Phàm tiến lên đón đỡ đánh
thẳng vào bàn tay Thiên Yêu thể.
- Diệp huynh không được đụng vào, đó là Thiên
Yêu thể!
Yến Nhất Tịch kinh hô, lớn tiếng nhắc nhở.
- Muốn tự sát cũng không nên như vậy chứ!
Lệ Thiên cũng hô.
Ở phía sau, Thái Âm thần tử rất giật mình,
trên đời này gần như không có tồn tại nào dám dùng thân thể đánh với Thiên Yêu
thể. Hơn nữa Thiên Yêu mỗ mỗ tu hành sắp hai ngàn năm, tham công tạo hóa, dù là
một bộ hóa thân cũng có thể giết được hóa thạch.
Ở bên kia, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Y Khinh Vũ
cũng lộ thần sắc kỳ dị, như vậy đúng là tự sát, nàng không cho rằng Diệp Phàm
có thể chống lại được Thiên Yêu thể.
- Cạc cạc cạc... Đứa nhỏ qua đây, mỗ mỗ yêu chết
ngươi.
Bà già gầy teo vươn tay quỷ chộp xuống, muốn bắt
gọn Diệp Phàm.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Thần sắc Diệp Phàm trịnh trọng, dùng thân thể
vô song đánh ra quyền pháp cái thế, mạnh mẽ đánh ra như sấm sét bổ lên móng vuốt
đen thui kia.
Một tiếng vang kỳ dị phát ra, tiếp theo là
xương vỡ, máu tươi, kêu rên.
Tất cả xảy ra quá nhanh, mọi người cho rằng Diệp
Phàm đã bị phế, nhưng mà Thiên Yêu mỗ mỗ
như thấy quỷ bay ngược trở ra, hai tay rách nát đẫm máu.
Hai tay của Thiên Yêu thể bị người ta đánh nát.
Thái Âm thần tử toàn thân nằm trong bóng tối
bao phủ, giật mình không thôi, ánh mắt đẹp của Y Khinh Vũ bắn ra tia điện, lộ
thần sắc kinh dị.
Ở bên cạnh, Yến Nhất Tịch cùng Lệ Thiên thì sững
sờ, vốn tưởng rằng Diệp Phàm sẽ nuốt hận, không ngờ lại có kết quả này.
- Thánh thể Nhân tộc?
Thiên Yêu mỗ mỗ tròng mắt bắn ra hai tia sáng
đen, thần sắc dọa người nói:
- Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng gặp được, ta
nghĩ là đã sớm không thể xuất hiện, không ngờ lại xuất thế lần nữa.
- Thánh thể?
Mấy nhân tài kiệt xuất một đời trẻ tuổi đều lộ
ra thần sắc chấn động, nhìn về phía Diệp Phàm, biểu tình quái dị.
- Cạc cạc cạc...
Thiên Yêu mỗ mỗ phát ra tiếng cười làm người
ta sởn tóc gáy, nói:
- Máu huyết Thánh thể là thuốc bổ tuyệt thế,
có thể làm ta đột phá bình cảnh, đại thành Thiên Yêu!
Tiếp đó, bà ta như nhập ma, điên cuồng công
kích đánh tới Diệp Phàm.
Không thể không nói, Thiên Yêu thể tu hành hai
ngàn năm có thực lực khủng bố dọa người, tuy rằng còn chưa đại thành nhưng đã sớm
vượt qua hóa thạch.
Diệp Phàm không có sức chống cự, tình thế trước
mắt không ổn, mười mấy nhân vật cấp giáo chủ ở đây, nếu ngừng lại chiến đấu thì
hắn phải chết.
Hắn vận chuyển bí quyết chữ Hành xông ra như một
tia chớp, bắt lấy một khe hở duy nhất phá vây thành công.
Người nơi này còn không tinh ngộ khôi rung động
Diệp Phàm là Thánh thể, hắn đã thoát khôi sát cục chạy ra xa.
- Chạy đi đâu!
Hóa thân của Thiên Yêu mỗ mỗ hét lớn, hóa
thành tia sáng đen đuổi theo, nói:
- Đừng mơ chạy thoát.
- Ta muốn đi thì chân thân của ngươi tới đây
cùng không cản được.
Diệp Phàm cất bước đi xa.
Thiên Yêu mỗ mỗ đuổi sát theo, kết qua không
lâu thì bị ném ở mười tám dãy núi, chỉ có thể hít bụi.
- Đây là thân pháp cực nhanh của Thiên Yêu, vậy
mà cũng không đuổi kịp tiểu tử kia?
Trong lòng Thiên Yêu mỗ mỗ bực bội, cực kỳ uất
ức.
Không lâu sau, Diệp Phàm cắt đuôi Thiên Yêu mỗ
mỗ, đánh về phía Y Khinh Vũ muốn chiến đấu trực diện.
Chỉ trong thời gian ngắn như thế, Yến Nhất Tịch
cùng Lệ Thiên còn may mắn sống sót, không phải bọn họ không mạnh, mà là đối thủ
quá hung hãn.
Tám nhân vật cấp giáo chủ, cộng thêm Thái Âm
thần tử một trong những nhân vật đáng sợ nhất đời trẻ tuổi, cùng với Y Khinh Vũ
đệ nhất thiên nữ, dù có mấy hóa thạch thì bị vây khốn cũng phải nuốt hận.
Diệp Phàm đánh tới muốn cứu viện, nhưng Bát Đức
Bảo Luân là một tòa sát trận thái cổ, khiến bộ pháp của hắn cũng bị ảnh hưởng.
- Diệp huynh đừng phí sức nữa, lão yêu bà kia
lại tới rồi, cẩn thận đừng bị thương!
Yến Nhất Tịch nói.
- Liều mạng, lần này đại thương nguyên khí, lần
sau ta thề phải bắt lấy Y Khinh Vũ!
Lệ Thiên nôi giận.
Hai người bọn họ nhìn nhau, tiếp đó tự phát ra
tiếng rít gào trầm thấp, máu tươi toàn thân chảy ngược phun ra ngoài người, tiếp
đó hai người hợp lại với nhau.
Tràng diện này làm mọi người ngây ngẩn, xương
cốt hai người răng rắc rung động, bất ngờ hợp thành một, trở thành một nam tử
xa lạ, tiếp đó ầm một phát đập nát hư không biến mất tăm.
Ở chỗ cũ chỉ còn một mảnh tinh huyết, tản ra
thần lực kinh người hừng hực thiêu đốt.
Hai ngày sau, trên một tòa cổ sơn, Yến Nhất Tịch
cùng Lệ Thiên gặp lại Diệp Phàm.
- Không báo thù này, ta không gọi là Lệ Thiên,
lần này ta muốn làm thiên hạ khiếp sợ, thu Y Khinh Vũ làm thị thiếp, làm đỉnh
lô của ta!
Lệ Thiên hung ác nói.
- Có phải ngươi muốn đụng tới thứ kia, không
được làm bậy.
Yến Nhất Tịch cảnh cáo.
Diệp Phàm kỳ dị nhìn hai người, cảm giác rất
quái lạ, hai người bọn họ có thể hợp lại làm một, nhưng sau đó bọn họ cũng
không giải thích gì.
- Là lúc nào rồi, phải lấy ra Thần Nữ Lô do Hằng
Vũ Đại đế giúp thủy tổ khai giáo chúng ta tế luyện đi ra trận thôi.
Thần sắc
Lệ Thiên đầy
tà ác.
Lúc đầu Diệp Phàm còn không chú ý, nhưng nhanh
chóng bừng tỉnh, nói:
- Đợi đã. ngươi nói là ai giúp các ngươi tế
luyện binh khí thủy tổ?