- Lời ta nói, ngươi coi như không nghe được.
Lệ Thiên thu lại thần sắc tà dị, trở thành rất
nghiêm túc.
- Không đúng, vừa rồi ngươi nói Hằng Vũ Đại đế
đúc một chiếc Thần Nữ Lô cho tổ sư các ngươi?
Diệp Phàm nhìn vào mắt hắn, xem hắn đã nói cái
gì.
- Ấy, sư huynh cũng thấy đó, không phải ta
không muốn cho Thần Nữ Lô xuất thể, mà là có người biết được, phải để nó tái hiện
thế gian.
- Không được!
Yến Nhất Tịch lập tức phủ quyết.
- Cái này dễ thôi, xem có người ngoài biết được
bí mật này, không bằng hai ta liên thủ làm thịt Diệp huynh, như vậy có thể để
Thần Nữ Lô tiếp tục mai táng trong núi.
Lệ Thiên nói rất nghiêm túc, không có một chút
đùa giỡn.
Hắn làm người rất tà, ấn theo tính cách trước
giờ thì rất có thể sẽ ra tay, bằng không Yến Nhất Tịch sẽ không nói hắn rơi vào
ma cảnh.
- Ngươi hết hy vọng đi!
Yến Nhất Tịch trừng hắn.
- Ôi, Diệp huynh à, bằng không hai ta liên thủ
chém sư huynh ta cho xong, hắn làm người thật là không thú vị.
Lệ Thiên nói rất nghiêm túc.
- Hai người các ngươi...
Diệp Phàm nhìn chằm chằm hai người, hiện giờ hắn
đang nghĩ tới bí ẩn của Hằng Vũ Đại đế, cũng không quan tâm lắm tới Thần Nữ Lô.
- Diệp huynh, ngươi đừng tưởng là hắn đang nói
chơi, hắn thật sự muốn giết ta, đã ra tay năm lần rồi, đều thiếu chút thành
công.
Yến Nhất Tịch nói.
- Sư huynh, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu,
không phá thì không xây được, nếu không thì làm sao phát triển?
Lệ Thiên nói rất nghiêm túc.
Yến Nhất Tịch im lặng, hắn cũng biết đạo lý
này, truyền thừa của bọn họ nên phá bỏ lề thói cũ, tiếp tục như thế thì chỉ
càng xuống dốc.
- Ngươi phải nghĩ, nó xuất hiện sẽ có hậu quả
đáng sợ cỡ nào.
Thần sắc hắn trinh trọng nhìn chằm chằm Lệ
Thiên, dường như chuyện này cực kỳ ác liệt.
- Đừng nhìn ta như thế, Thần Nữ Lô ác danh
vang xa, vừa xuất hiện quả thật là người người đòi đánh, nhưng cũng không thể
vì vậy mà không dám dùng được. Thay đổi phải bắt đầu từ bây giờ.
Lệ Thiên trầm giọng nói.
…
Diệp Phàm ở bên cạnh nghe nói, cuối cùng hiểu
được một số bí ẩn, truyền thừa của hai người đến từ thượng cổ có lai lịch lớn tới
dọa người, có tên - Nhân Dục Đạo.
Đây là đạo môn thượng cổ cực kỳ hùng mạnh, tu
nhân đạo, có Lục Dục Thiên Công, cũng có Trảm Tỉnh Đại Pháp, một môn đạo truyền
thừa cổ có mấy loại cực kỳ đối lập.
Năm đó, Nhân Đục Đạo môn có một người bị vứt bỏ
tu thành Lục Dục Thiên Công, không ai chống nổi, trở về sư môn cướp đi Thánh
binh Thần Nữ Lô, gây họa thiên hạ.
Lệ Thiên than thở:
- Không nói nữa, từ mặt nào đó mà nói thì tiên
bối kia là mục tiêu của ta, nhưng cũng là tên đáng hận, hắn sinh thời thì không
sao, sau khi tọa hóa thì quần hùng nổi dậy, diệt Nhân Dục Đạo chúng ta.
- Thần Nữ Lô thu hết mỹ nữ thiên hạ, mặc kệ là
thần nữ Nhân Vương Điện, hay là tiên tử tiên tử Quảng Hàn Cung, không bỏ sót một
cái, đối với các nữ tử thời đại đó là một đoạn lịch sử vô cùng đen tối.
Yến Nhất Tịch bổ sung.
Diệp Phàm coi như hiểu được, Thần Nữ Lô danh
tiếng xấu xa, khó trách Nhân Dục Đạo bị diệt, mạch này còn tồn tại được thì
cũng không có mấy người dám lấy ra dùng.
- Ngươi có tin cái lò cũ đó là Hằng Vũ Đại đế
tể luyện cho tổ sư các ngươi?
- Cái lò cũ đó là một kiện Thánh binh vô thượng
có được không, tối thiếu uống máu của bốn Thánh nhân.
Lệ Thiên rất bât mãn.
Diệp Phàm cũng không để ý lắm tới cái lò ác
danh thiên cổ kia, hắn chỉ muốn tìm hiểu chuyện cũ của Hằng Vũ Đại đế, vì sao
hiển hóa ở Tử Vi Cổ Tinh Vực?
- Ngươi không phải là người Vực ngoại chứ,
ngay cả Hằng Vũ Đại đế cũng không biết?
Nghe Diệp Phàm hỏi lần nữa, Lệ Thiên cả kinh
nói, Yến Nhất Tịch cũng lộ ra dị sắc.
- Người Vực ngoại tới đây nhiều không?
Diệp Phàm hỏi.
- Gần như không nghe nói qua, cổ lộ đã sớm bị
cắt đứt không biết bao nhiêu vạn năm rồi.
Yến Nhất Tịch nói.
Lệ Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi tới từ đâu, ta chỉ nghe nói qua Bắc Đẩu
Tinh Vực, ở đó có một Cổ Tinh có sinh mệnh, nghe nói Đại Thánh thái cổ đến từ
nơi đó.
- Ôi, ta chính là lưu lạc từ Bắc Đẩu Tinh Vực.
Diệp Phàm đáp, hắn biết nhất định không lừa được,
cũng không cần phải giấu.
- Thật là người Vực ngoại, có thể dẫn ta đi Bắc
Đấu Tinh Vực không, ta rất muốn xem thể giới bên ngoài như thế nào.
Lệ Thiên vô cùng hưng phấn.
- Ngươi cho là đi lữ hành hả, ta cũng phải liều
mạng suýt chết mới đến nơi này.
Diệp Phàm nói đơn giản những gì trải qua.
Hằng Vũ Đại đế sinh ra ở Tử Vi Cổ Tinh Vực,
tin tức này làm Diệp Phàm cả kinh phát mộng, nhưng mà là chứng đạo ở Vực ngoại,
qua một lần, sau đó hoàn toàn biến mất.
Hắn cùng với thủy tổ sáng lập Nhân Dục Đạo là
người cùng thời đại, hơn nữa lúc trẻ còn là bạn thân, khi chứng đạo giúp đúc
thành một chiếc Thần Nữ Lô.
Vì nguyên nhân giới hạn tài liệu, dù là từ tay
Đại đế, nhưng cũng chỉ có thể là một kiện Thánh binh vô thượng, không thể nào
nhập vào hàng ngũ cấp Để.
- Không ngờ là thế...
Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần.
- Ôi, vì sao Đại đế lại chạy tới Bắc Đẩu Tinh
Vực?
Lệ Thiên lẩm bẩm, tiếp đó hô lên:
- Bên phía các người có một hai gốc Bất Tử Thần
Dược không?
- Ta nghĩ có thể hơn năm sáu gốc.
Diệp Phàm trả lời thật.
- Sao có thể được, một thế giới có thể sinh ra
một hai gốc đã là cực hạn, chỗ các ngươi...
Yến Nhất Tịch cũng cả kinh, lộ thần sắc khó hiểu.
- Ta nghe nói có vài loại vẫn tồn tại từ thái
cổ, bằng không sẽ còn nhiều hơn.
Diệp Phàm nói.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Lệ Thiên vô cùng kích động, tiếp đó hỏi:
- Có mấy loại Bất Tử Thần Dược nào?
- Vạn Long Sào có Chân Long Bất Tử Dược, Bất Tử
Sơn có Huyền Vũ Thần Dược, Cổ Hoàng Sơn có Thần Hoàng Bất Tử Dược...
Diệp Phàm nói.
Yến Nhất Tịch ngẩn người nói:
- Đó là thật ư? Bia đá thái cổ có ghi lại,
Chân Long Bất Tử Dược sinh ra ở Tử Vi Cổ Tinh Vực, nhưng mà người đời chưa bao
giờ gặp qua, lại đi tới Bắc Đẩu Tinh Vực? Còn có Thần Hoàng Bất Tử Dược, nhất định
là không thuộc về Bắc Đẩu Tinh Vực, thời viễn cổ có một vị Đại Thánh tới, nói
là muốn tìm Thần Hoàng Bất Tử Dược về thế giới, hắn cũng không phải người Bắc Đẩu
Tinh Vực.
- Không thể nào, chẳng lẽ Đại đế cổ đều đi tới
Bắc Đẩu Tinh Vực, ở đó có gì đáng để bọn họ đi tới đó?
Trong lòng Lệ Thiên cả kinh, cảm thấy được gì
đó.
Bắc Đẩu Tinh Vực có Đế binh Cực Đạo, nhưng trừ
ảnh hưởng binh khí ra, thực lực tổng thể không bàng Tử Vi Cổ Tinh. Mấy ngày nay
Diệp Phàm gặp được rất nhiều đại giáo, đều là uy danh hiển hách, rất nhiều nhân
vật cấp giáo chủ, hắn so sánh đôi bên cho ra kết luận này.
- Đại đế cổ đều đi Bắc Đẩu Tinh Vực...
Diệp Phàm thất thần, thì ra mấy vị Đại đế đều
có thể tới từ Cổ Tinh vực khác nhau.
Bọn họ đang tìm kiếm, hay là lấy được? Cuối
cùng có người chết, còn có người biến mất, có phải là đạt được mục đích hay
không?
Đây là một chuyện bí mật kinh thiên, Bắc Đẩu
Tinh Vực nhất định có thứ bất thường, khiến cho Đại đế cổ cũng cảm thấy hứng
thú.
- Thành tiên!
Cuối cùng, Diệp Phàm phun ra hai chữ này,
ngoài ra không còn gì khác. Đối với Đại đế cổ mà nói, đó là theo đuổi duy nhất
của bọn họ, bởi vì bọn họ đã sớm đặt chân lên đỉnh thể gian.
Tiếp đó, hắn lại nghĩ tới Tinh Không cổ Lộ,
kinh ngạc không nói, trong lòng lập tức nghĩ tới rất nhiều.
Ở trong động phủ cũ nát, Lệ Thiên cùng Yến Nhất
Tịch bóc ra một chiếc cổ lô bị tro bụi chôn vùi không biết bao nhiêu năm.
Nó như thần nữ nằm ngang, dấu tích loang lổ,
khắc ra một khối thần đông, sau đó rèn luyện trăm lần mà thành.
- Làm ra từ tay Hằng Vũ Đại đế...
Tứ Cực Bí Cảnh của Diệp Phàm là tu luyện Hằng
Vũ Kinh, nay hơi vận chuyển một chút, vốn cổ lô trầm lặng liền bùng lên một mảnh
hào quang.
- Ngươi...
Yến Nhất Tịch cùng Lệ Thiên đều cả kinh.
- Trùng hợp học được một quyển Hằng Vũ Kinh.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì tốt rồi, chúng ta liên thủ, đánh đâu
thắng đó không gì cản nổi!
Lệ Thiên tràn đầy tin tưởng, Nhân Dục Đạo cũng
có một bộ phương pháp khống lô, do Hằng Vũ Đại đế lưu lại, hai sư huynh đệ bọn
họ đều tu luyện.
Nửa tháng qua, Lô Châu rất không ổn định, Trường
Sinh Quan cùng Nhân Vương Điện trao đổi Thần Linh cổ kinh không thành công, đêm
đó xảy ra kịch chiến, không ai có được.
Gần đây nhất, một tin tức kinh người truyền tới,
bất tử Phù Tang Thần Thụ xuất thể rung động mảnh đại vực này.
Bộ tộc Kim Ô gần như đều ra biển, đi tìm gốc
thần thụ thượng cổ có liên quan tới tộc bọn họ có thể chứng đạo hay không.
- Khó trách, ta giết cửu thái tử Kim Ô mà bọn
họ không có động tĩnh, thì ra đang bận rộn chuyện lớn.
Diệp Phàm cùng Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đi giữa
Lô Châu, nghe được rất nhiều lời đồn, có không biết bao nhiêu cao thủ chạy đi Bắc
Hải.
- Thái Âm thần tử đi, Thiên Yêu mỗ mỗ đi, Y
Khinh Vũ đi, bộ tộc Kim Ô đi, những tên này đều không phải thứ tốt, chúng ta
cũng đi, dùng Thần Nữ Lô cướp lấy Phù Tang Thần Thụ.
Lệ Thiên nói.
Bắc Hải, một mảnh mờ mịt, sóng đen sôi trào, rộng
lớn bao la.
Dựa theo Tử Vi Cổ Tinh Vực ghi lại, Phù Tang
Thần Thụ sinh ra ở Đông Hải Thang Cốc, không biết đã tan biển từ năm tháng nào.
Hôm nay, tộc Kim Ô đào ra một góc tàn đồ từ
trong di tích xưa, biết được gốc Bất Tử Thụ này vẫn còn trên thế giới, vừa đúng
ở Bắc Hải.
Đại dương bát ngát, sóng biển màu đen cuốn lên
trời cao đánh tan đám mây, âm thanh đinh tai nhức óc.
Đoàn người Diệp Phàm tiến vào Bắc Hải, không để
ý tới cảnh tượng hũng vĩ đó, chỉ quan tâm đã có bao nhiêu cao thủ tới đây.
Hôm nay, Diệp Phàm tiến vào Tiên Thai tầng thiên
thứ hai không lâu, cộng thêm lĩnh vực Bát cấm, có thể đấu tuyệt đỉnh đại năng,
thậm chí có thể chống cự hóa thạch.
Chẳng qua cũng không phải là vô địch, giáo chủ
một phương ai mà không phải hạng người thiên tư trác tuyệt, tuy rằng không giống
như Diệp Phàm bước vào lĩnh vực Bát Cấm, nhưng mà vượt ba bốn cấm cũng không
thành vấn đề.
- Hôm nay có Thần Nữ Lô trong tay, dù là trong
Bát Đức Bảo Luân có thần linh thân bất tử bước ra thì cũng có thể hủy diệt.
Lệ Thiên tràn đầy tin tưởng.
Bọn họ ra biển tám chín ngày, trên đường gặp
được rất nhiều cường giả, cũng xảy ra một ít đại chiến, vẫn không có manh mối về
Phù Tang Thần Thụ.
Bỗng nhiên, phía trước từng trận tiên nhạc,
ánh sáng tận trời, chiểu rọi vàng rực cả hải vực.
- Chẳng lẽ là thần thụ xuất thể?
Mấy người Diệp Phàm nhanh chóng lao tới.
Mảnh hải vực này liền sôi trào, rất nhiều bóng
ảnh đang tranh đấu, mấy chục con Kim Ô tung hoành như từng đạo ánh sáng, trong
biển có một hòn đảo trồi lên khỏi mặt nước.
Đây là một động phủ thượng cổ xuất thể vào hôm
nay, trên cửa đá có cắm một nhánh cây như đúc bằng vàng ròng, ánh sáng chói lọi.
- Phù Tang Thần Chỉ, nơi này có manh mối trọng
yểu.
Mọi người kinh hô.
- Cạc cạc cạc.... Bọn nhỏ, các ngươi lại tới nữa.
Thiên Yêu mỗ mỗ giáng từ trên trời xuống, lập tức
chặn đường bọn họ, các tồn tại siêu việt hóa thạch đi cùng một lão Kim Ô tới
đây.
- Lão yêu bà!
Lệ Thiên cắn răng.
Rất nhiều người tộc Kim Ô nhìn chằm chằm Diệp
Phàm, trong mắt tràn ngập hận thù.
Lão Kim Ô đứng cùng Thiên Yêu mỗ mỗ trong mắt
bắn ra tia sáng, tập trung vào Diệp Phàm, đi tới từng bước một.
- Tứ tổ tông, hắn chính là cường giả họ Diệp
kia, phải chém hắn báo thù cho cửu thái tử.
Ở bên cạnh, có người tộc Kim Ô nói.
- Để cho ta đi, ta cần máu thịt của hắn.
Thiên Yêu mỗ mỗ lên tiếng, trước đó đi lên
cùng tứ tổ tông tộc Kim Ô là nhắm về phía Diệp Phàm.
Bà ta là Thiên Yêu thể, pháp lực sâu không lường
được, hóa thạch cũng không đủ nhìn trước mặt bà ta, lão tổ tộc Kim Ô tự nhiên
không muốn đắc tội, vui lòng nhường bà ta ra tay.
- Dọn sân, người không liên quan lui ra.
Thiên Yêu mỗ mỗ uy hiếp mọi người, đây là chân
thân của bà ta tới đây, không ai dám đối địch.
- Đúng, phải dọn bãi.
Yến Nhất Tịch cũng cười lạnh.
- Mỗ mỗ thật là nhớ các ngươi.
Thiên Yêu mỗ mỗ cười rất âm trầm, như một lão
quỷ vạn năm đang khóc.
- Nhưng mà ta rất chán ghét ngươi, bây giờ dọn
bãi.
Diệp Phàm lên tiếng, bàn tay nâng chiếc cổ lô
to bằng nắm tay.
- Ta ngửi được mùi vị máu tươi của Thánh thể...
Thiên Yêu mỗ mỗ âm lãnh liếm môi khô quắt.
- Thái Âm thần tử đến rồi, Y Khinh Vũ cũng ở một
bên, lần này không thể buông tha.
Lệ Thiên hắc hắc nói.
- Nên giải quyết bà già này trước.
Diệp Phàm vận chuyển Hằng Vũ Kinh, lập tức tể
ra Thần Nữ Lô, uy lực Thánh nhân ngập trời.
- A...
Thiên Yêu mỗ mỗ hét to, khoảng cách quá gần,
bà ta căn bản không đoán được có Thánh binh vô thượng xuất hiện, cả người tan vỡ.