Một chiếc thuyền nan xuôi theo dòng nước, hai
bên bờ xanh mát, vượn hú hổ gầm, Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên thuyền uống rượu
một mình, dòng nước lúc thì êm ả khi thì chảy xiết.
Mấy ngày qua hắn không thấy Hắc Hoàng, con chó
chết bầm này đã là truyền thuyết ở Đông Hoang, không lâu trước thiếu chút nữa
gài chết Bắc Đế, quả thật chấn động đông thổ.
Diệp Phàm cũng không vội tìm người, chỉ cần mấy
người bé con không có nguy hiểm, hắn sẽ không lo lắng, lúc này hắn đang du lịch
núi sông Đông Hoang, bình tĩnh tu hành rất tự nhiên.
"Lạc Nhật Cốc, nơi một vị Thánh nhân viễn
cổ bế quan, thế sự xoay vần, mười mấy vạn năm trôi qua đã không còn lại gì nữa."
Sông chảy về biển đông, xói mòn khe sâu lớn,
nay Lạc Nhật Cốc đã trở thành một mảnh đầm lầy, một chút dấu vết cuối cùng của
Thánh nhân cổ lưu lại cũng đã biến mất.
Diệp Phàm đứng trên đầu thuyền, đổ một ly rượu
xuống chảy theo dòng nước xiết, con thuyền nhò đứng yên bất động, lẳng lặng cố
định ở đó, hắn cẩn thận ngước nhìn.
Lạc Nhật Cốc đã sớm bị đầm nước bao phủ, chỉ
có đỉnh núi còn nằm trên mặt nước, như rồng rắn uống lượn, rùa nằm dưới ánh
trăng, rất kỳ lạ quái dị.
- Trước kia, vị Thánh nhân đó sáng lập Quy Xà
Thập Nhị Kiếm, quét ngang Đông Hoang, sáng lập đại giáo vô thượng uy danh hiển
hách, các Thánh địa đều tới chúc mừng.
- Đáng tiếc, truyền thừa có vĩ đại cỡ nào thì
cũng có một ngày kết thúc, cực thịnh mà suy, không đến hai vạn năm đã kết thúc,
nhanh đến mức làm người ta kinh ngạc, biến mất trong năm tháng.
- Than ôi, Quy Xà Thập Nhị Kiếm đã thất truyền,
một môn tuyệt học lừng lẫy xưa nay vĩnh viễn biến mất.
Diệp Phàm tu thân, dạo chơi khắp ciiôn. gặp đữợc
cổ tích như thế thì tất nhiên phải phúng điếu một phen, hy vọng có thể cảm nhận
được đạo ngân và tâm tình từng trải của người xưa.
- Quy Xà Thập Nhị Kiếm, chẳng lẽ có liên quan
tới vùng núi này?
Hăn nhìn chỉ có đỉnh núi lộ trên mặt nước ở xa
xa, giống như linh xà, lại như con rùa.
Trời chiều thê lương, ánh chiều như máu, nhuộm
đỏ chân trời, đỉnh núi như có linh tính chớp động trong ánh chiều tà, như quy
xà cùng lao lên.
- Là núi động, là nước động, hay là tâm động?
Diệp Phàm tĩnh tâm ngưng thần, tản mát ra thần
thức tràn về phía dãy núi như rắn cùng đỉnh núi cao như rùa, trong nháy mắt
xuyên qua mặt đất, nước sông ầm ầm vang, phát ra tiếng như sấm nổ.
- Đó là...
Dấu ấn tinh thần của các bậc tiền bối xỏ xuyên
thiên cổ, mãi mãi không tắt, lúc này bị hắn dẫn động ra, tất cả cộng hưởng như
trăm chiếc chuông lớn cùng chấn động.
Nước sông cuồn cuộn cuốn tới, vách đá dựng thẳng
ầm ầm rung động, các thánh quang lóe lên chiếu rọi thiên địa, khiến người ta
không nhịn được muốn quỳ bái.
Lúc đầu Diệp Phàm tưởng đó là dấu ấn của vị
Thánh nhân viễn cổ kia, nói không chừng còn chạm tới Quy Xà Thập Nhị Kiếm,
nhưng liền nhanh chóng phủ quyết.
Đó là trăm loại dấu ấn cộng hưởng, mà không phải
một đạo ngân mạnh mẽ, hắn nhanh chóng hiểu được, người xưa cùng hắn đến đây tưởng
nhớ, lưu lại một đoạn mảnh vỡ tinh thần rơi vào khe núi.
- Một môn tuyệt học hiếm thấy thật sự biến mất
ở cổ đại, nhiều người đã đến tìm nhưng đều than thở trắng tay.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm qua sông đi xa, đi
vào một mảnh đất hoang mấy chục vạn dặm không thấy bóng người, chỉ có cổ thụ và
tiếng thú rống.
vẫn Vương Phần, đây là một nơi đầy máu, núi
trơ trọi không một ngọn cỏ, ngay cả chim chóc cũng không đáp xuống, vô cùng yên
tĩnh, không một ngọn gió.
Nơi đây đúng là một mảnh đất cằn sỏi đá, núi
thành màu đỏ như bị máu nhuộm, không biết bao lâu rồi mà vẫn thê lương như vậy.
Ở xa xa, đất hoang xanh um, thực vật dày đặc,
chỉ có nơi này như một mảnh biệt lập, không có một chút sức sống.
Tương truyền, đây là nơi một vị Thần Vương ngã
xuống, thực lực nghịch thiên vô địch thiên hạ, đạt tới cảnh giới Thánh nhân.
Có thể nói ở những năm đó, một vị Thần thể
Đông Hoang đạt tới cảnh giới Thánh nhân là cực kỳ đáng sợ, không có địch thủ
trên đời, quét ngang qua thiên hạ.
Vị Thần Vương này giao hảo với Nguyên Thiên Sư
đời thứ nhất, bọn họ cùng bước vào tuổi già, mạch thủy tổ Nguyên Thiên Sư xảy
ra đủ loại điềm xấu, đủ chuyện huyền bí đáng sợ kéo nhau đến.
Cuối cùng, Thần Vương Đông Hoang cùng Nguyên
Thiên thủy tổ cùng nhau đến mảnh đất hoang này, chuẩn bị chống đỡ những chuyện
đáng sợ.
Nhưng mà mặc cho Thần Vương vô địch có bản
lĩnh ngập trời, thủ đoạn nghịch thế, nhưng không thể thay đổi được gì, ẩn cư nửa
năm sau đã xảy ra một trận đại chiến chấn động Đông Hoang.
Bên ngoài không biết được rõ ràng, nhưng ngày
đó thấy được màu máu tận trời, cùng với áo thuật mạnh nhất của Thần thể Đông
Hoang, đánh nghiêng trời đất, màu máu phủ khắp Đại Hoang.
Khí cơ khủng bố khiến cho tất cả hóa thạch xa
xưa nhất Đông Hoang đều cảm ứng được, trong lòng mỗi người đều rung động tột đỉnh.
Sau đó, mọi người chạy đến nơi này, đại Thần
Vương đẫm máu nhuộm đỏ đất bằng, cùng ngã xuống với Nguyên Thiên Sư thủy tổ,
không còn thi cốt.
Vẫn Vương Phần, là mảnh đất hoang thời viễn cổ
bị máu tươi của Thần Vương vô địch nhuộm đỏ, ẩn chứa máu huyết thần linh, mãi
mãi không đổi màu.
- Thủy tổ Nguyên Thiên Sư nhất mạch cùng một vị
nhân kiệt vô địch, Nguyên Thiên Sư già cùng vượt qua "không lành"
cũng ôm hận mà chết, thật là đáng sợ...
Diệp Phàm suy nghĩ, trong lòng thật không bình
tĩnh, Nguyên Thiên Sư cuối đời thật khó mà vượt qua, đó là một đại kiếp nạn,
tương lai hắn phải đối mặt thế nào.
- Đó là …
Đột nhiên, thần sắc hắn chấn động, thấy được một
bóng người đứng trên phần mộ máu.
Người kia một thân áo xám, chợt lóe biến mất,
nhanh đến mức khó tin, Diệp Phàm dùng Thần Nhãn cũng không thấy rõ được, không
theo kịp tốc độ đó.
Quá nhanh!
Diệp Phàm ở quá xa, cảm thấy bóng dáng kia có
chút quen thuộc, tiếp đó trong lòng đột nhiên chấn động, lộ ra thần sắc khó
tin, chân đạp bí quyết chữ Hành đuổi theo.
Nhưng mà khi hắn đến gần, đã sớm mất đi bóng ảnh,
dựa theo tốc độ này thì có lẽ đã đi ra tám chín trăm dặm, không thể nào đuổi
theo được.
- Thần Vương tiền bối!
Hắn hô to, khắp đất hoang ầm ầm rung động,
nhưng không có lời đáp lại.
Diệp Phàm cảm giác nhìn thấy Thần Vương tuyệt
đại Khương Thái Hư đã biến mất nhiều năm, vương giả áo trắng khổ tình cả đời,
anh hùng một kiếp.
- Thật giống ngài ấy...
Hắn không thể xác định, nhưng cảm thấy sáu phần
mười là đúng, trong lòng cực kỳ chấn động.
"Tuyệt đại Thần Vương áo trắng không chết,
ngài ấy còn sống, nói vậy hiện giờ ngài ấy nhất định đã đột phá."
Trong lòng Diệp Phàm kích động, nhưng cũng vì
cuộc đời của Thần Vương mà thở dài.
Tổ Vương thái cổ đã sắp xuất thế, Thần Vương
áo trắng trở về làm Diệp Phàm vô cùng phấn chấn, nếu tương lai khai chiến với
sinh linh cổ, đó là chiến lực vô địch.
- Cực vì tình, vì người yêu dấu mà quyết sinh
tử, chém hết căn nguyên Thần Vương, cuối cùng lại tái sinh, rốt cuộc người như
vậy sẽ mạnh đến mức nào?
Diệp Phàm không biết.
Không chút lưu luyến chém đi căn nguyên Thần
Vương cứu tiểu Đình Đình, trở về phàm nhân, có lẽ xưa nay không có một Thần
Vương nào chịu làm vậy.
- Thần Vương áo trắng lưu toàn bộ thần linh
huyết cho ta, lại hao hết căn nguyên cho tiểu Đình Đình, cuối cùng một mình đi
xa, muốn cùng Thải Vân tiên tử chôn giữa núi rừng, dưới hoàn cảnh này mà ngài ấy
vẫn sống...
Lần này Diệp Phàm nấn ná thật lâu, cảm ngộ đạo
ngân lưu lại ở di tích Thánh nhân cổ, tĩnh tu nửa tháng mới hiện thân, nhưng vẫn
không thấy Khương Thái Hư trở về, hắn rất tiếc nuối.
- Thánh thể Diệp Phàm dám xuất hiện, chém hết
ba hồn bảy vía của hắn, trọn đời không thể siêu sinh!
Đó là lời Vương gia nói, truyền khắp Đông
Hoang.
- Có Vương Đằng con ta ở đây, hắn vĩnh viễn
không có cơ hội trồi lên, dù hắn là Thánh thể, tu tới đại thành cũng chỉ có thể
bị giết, trở thành đống xương khô trải con đường thành Đại đế.
Phụ thân Vương Đằng rất phách lối:
- Hắn dám đứng ra, ta dám tới giết hắn!
Đông Hoang rộng lớn, mạch ngầm bắt đầu sôi
trào, Diệp Phàm tu thân trong núi sông trở về tự nhiên nghe được những lời này,
hắn không đi đánh phá sản nghiệp Vương gia, đối phương nhất định chuẩn bị sẵn
thiên la địa võng.
- Nếu Vương gia các ngươi muốn chết, vậy thì
toàn bộ đến Đông Hoang, một mình ta giết sạch các ngươi.
Đó là lời Diệp Phàm nói sau khi trở về, hiện
thân ở Trung Vực.
Cụng lúc đó, một tín hiệu không tốt xuất hiện
trên đông thổ, có sinh linh thái cổ, đến từ phía bắc đang đi qua núi sông.
- Thánh thể, chỉ là trò cười, ở trước mặt tộc
ta thì tất cả thể chất đều là gà đồng chó chợ, không chịu nổi một đòn.
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi nhất xuất thế, thả
ra lời nói này.
Đó là một sinh linh cổ mạnh mẽ, phá tan Thần
Nguyên đi ra, cho dù rất trẻ tuổi nhưng vẫn khiến người ta kiêng kỵ, có người
thấy Bắc Đế Vương Đằng từng đi chung với hắn, tự mình nói chuyện.
- Vương huynh, ta giúp huynh giải quyết tên
Thánh thể kia, người mà tộc ta muốn giết, trên trời dưới đất không ai cản được.
Một vị Vương tộc thái cổ trẻ tuổi nói vậy, mái
tóc tím, ánh mắt sắc bén, cao ngạo lạnh lùng.
- Thánh Hoàng tử của các người có giao tình với
hắn, làm vậy có thể khiến chủng tộc thái cổ xung đột hay không?
- Đấu Chiến Thánh Hoàng đã sớm tọa hóa trong
những năm thái cổ, còn nay hắn vẫn là hoàng tử, nếu không đánh lại hậu đại
Vương tộc như ta thì cũng chỉ là một Thánh Viên mà thôi.
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi kia cười lạnh.
- Chỉ cần có thể tìm ra Diệp Phàm, một ngón
tay ta cũng nghiền chết được hắn.
Vương Đằng hờ hững nói.
Bắc Vực, ở trong mảnh sơn mạch xa xưa, một tòa
cung điện cổ trong lòng đất, hai người ngồi nói chuyện.
- Không sao, muốn tìm ra hắn cũng không phải
không được, Tổ Vương tộc ta trẻ tuổi đắc đạo luyện hóa một cái thần hồ, có diệu
dụng vô cùng. Hiện giờ đặt ở sâu trong động cổ, hai ta hợp lực điều động có thể
ánh xạ ra tung tích của hắn.
Một mảnh huyệt động rộng lớn, thỉnh thoảng thấy
được một hai khối Thần Nguyên thật lớn, bên trong phong ấn sinh linh cổ hùng mạnh,
nặng nề lơ lửng vô cùng đáng sợ.
Bọn họ đi sâu vào trong, nhìn thành một cái hồ
nhỏ khoảng mười trượng, một mảnh vàng nhạt lưu động hào quang yêu dị, hai người
hợp sức điều động, liền phát ra tiềng ù ù.
Tiếp đó, chiếc hồ nhỏ phát ra hào quang chói lọi,
nhanh chóng rung lên, tiếp đó lại bóng loáng như gương, hiện ra một mảnh núi
sông.
- Trong lòng nghĩ tới tướng mạo, thầm đọc tên
của hắn.
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi nhắc nhở.
Vương Đằng quát khẽ một tiếng, chín Long, chín
Hoàng, chín Hổ, chín Huyền Vũ đồng loạt lao lên, bao phủ hắn như Đại đế đứng giữa
bốn loài tiên linh vờn quanh.
Ầm!
Thần hồ vàng nhạt, dòng nước lưu chuyển, một mảnh
sơn mạch hiện ra, nguy nga tráng lệ, trên vách núi có đứng một bóng người,
chính là Diệp Phàm.
Xoạt!
Bỗng nhiên, Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, ánh mắt
như thực chất xuyên thấu thần hồ, tất cả hình ảnh lập tức tan vỡ.
- Trên người hắn có một kiện bí bảo, có thể cản
trở chúng ta tìm kiếm, nhưng mà vậy là đủ rồi, hắn đi tới Bắc Vực, ta đã đi qua
nơi đó.
Vương tộc thái cổ cười lạnh.
- Bây giờ ta đi giết hắn.
Vương Đằng lập tức đứng lên.