Vương tộc thái cổ này có mái tóc tím, thân người
cao lớn, không khác gì nam tử nhân loại, vừa nhìn liền biết là con cháu cổ
Vương huyết mạch thuần tùy nhất.
Hắn rất trầm tĩnh, vươn tay cản Vương Đằng,
nói:
- Hắn chẳng qua là Tiên Thai tầng thiên thứ nhất
mà thôi, đối với hai ta thì chỉ là một con kiến, giết hắn bẩn tay, phái một hai
tên nô bộc đi là đủ rồi.
Thần sắc Vương Đằng biển đổi, tiếp đó ánh mắt
sắc bén, trầm giọng nói:
- Ta không muốn có chuyện gì khác, tốt nhất tự
mình đi một chuyển, một chiêu phải chết.
- Yên tâm, huynh phải nhanh chóng làm chuyện cầu
hôn Cơ gia, giết một cái Thánh thể chưa trưởng thành mà thôi, không đáng kể gì.
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi nhàn nhạt cười cười,
vỗ vai Bắc Đế cản hắn lần nữa.
Thần sắc Vương Đằng bỉnh thản không nói gì nữa,
đứng trong cổ động nhìn chàm chàm thần hồ vàng nhạt, nhìn ảnh ngược trong đó.
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi vẫy tay, ánh mắt bắn
ra tia điện tím triệu hồi hai tên sinh linh cổ, nói:
- Đi Thiên Đô Cổ Sơn mạch, lấy đầu Thánh thể
cho ta.
- Tuân lệnh.
Hai sinh linh cổ mạnh mẽ nhận lệnh, bước ra rời
khỏi mảnh cổ động này.
- Vương thượng làm vậy, không giống như tính
cách thường ngày, dường như...
Một tên sinh linh cổ ra khỏi động cổ, lên trên
mặt đất liền rụt rè nói.
- Dường như kiêu ngạo tự phụ quá mức phải
không?
Tên sinh linh cổ còn lại giọng lạnh lùng nói:
- Ngươi đi theo chủ thượng lâu như thế, chẳng
lẽ ngay cả điều này cũng không nhìn ra được? Vương thượng cố ý như thế, muốn
ngăn cản Vương Đằng không cho hắn tham dự vào chuyên này.
- Thiếu chủ muốn chiếm lấy Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh,
cùng với tất cả thần vật trên người Thánh thể?
- Cái này còn phải nói, vương thượng cần chuẩn
bị vật chứng đạo, những thứ trên người Thánh thể kia không thể thích hợp hơn,
trời sinh chuẩn bị sẵn cho thiếu chủ.
Thiên Đô Sơn Mạch, là một khu địa vực tương đối
xa xưa ở Bắc Vực, rất nhiều sơn mạch đứt đoạn, cũng có vô số vực sâu, cảnh tượng
hoang vắng.
Diệp Phàm bay trên tầng mây, đi lên đủ độ cao
nhìn từ trên xuống, chừng kiến khe sâu thật lớn là những đạo vết kiếm, các vực
sâu ít nhiều giống như dấu tay.
Hắn không khỏi hít một hơi lạnh, khe cốc mấy vạn
trượng kia là do đánh ra, trên mặt đất không nhìn ra được, rốt cuộc là tồn tại hùng
mạnh cỡ nào tạo thành ?
Núi gãy, côc sâu, tât cả đều rất xa xưa, cảm
nhận khí tức này thì có lẽ gây ra trước thái cổ, căn bản không phải do Nhân tộc
tạo thành, là một di tích chiến trường vô cùng xa xưa.
- Ta lại đến gần Bắc Vực...
Nơi đây là chỗ tiếp giáp của Trung Vực cùng Bắc
Vực, đặc thù mấy chục vạn dặm chết chóc, không có một chút thảm thực vật, toàn
bộ đều trụi lủi.
Diệp Phàm một đường du lịch không có mục đích,
chỉ vì tu thân tăng lên tu vi, không hay biết gì đi qua đến chỗ này.
- Lòng ở Bắc Vực, nhớ bé con lo Vô Thủy truyền
thừa, có lẽ là thể hiện đáy lòng của ta.
Hắn tự nói, bản năng đi về phía bắc, có lẽ bởi
vì nó.
Bỗng nhiên, trên không trung một ngọn núi xuất
hiện một cánh cửa, ánh sáng tím lóe lên, hai sinh linh thái cổ hùng mạnh bước
ra, liếc một cái là thấy được Diệp Phàm đứng trên vách núi kia.
- Thánh thể Nhân tộc!
- Rống...
Hai tên sinh linh cổ rít gào, bọn họ hiểu được
ngôn ngữ Nhân tộc, có lẽ chuẩn bị sẵn cho việc xuất thể.
- Các ngươi đến từ cổ sơn nào, là Vạn Long
Sào, hay là vùng cấm Thái Sơ, Tử Sơn?
Diệp Phàm rất trấn định, cau mày hỏi.
- Chúng ta đến từ Thần Linh Cốc, là nơi khởi
nguyên Vương tộc thái cổ mạnh nhất. Thánh thể Nhân tộc, thức thời thì giao ra
chiếc đỉnh cùng các bảo vật trên người ngươi.
Diệp Phàm buồn cười, sinh vật cổ kia nói ra những
lời này khiến người ta có cảm giác là lạ, hắn đáp:
- Các ngươi tới đây đánh cướp ta?
- Ngươi nói đúng, còn muốn mượn đầu ngươi xài
một lát.
Một tên sinh linh thái cổ khác tiến lên
Đến từ bộ tộc thần linh cổ, tất cả đều rất cao
to, không phải Vương tộc thuần túy, tất cả đều có vảy, có hình, ngoại trừ có một
ít mang cánh hoặc là sừng.
Hai tên sinh linh cổ này rất bất phàm, vượt xa
nửa bước đại năng, đi qua một bước mấu chốt tiến vào Tiên Thai tầng thiên thứ
hai, lực lượng không nhỏ.
Diệp Phàm tuyệt đối không ngại, cười nhạt nói:
- Vừa lúc, ta đến Bắc Vực là muốn bắt hai sinh
vật cổ, giúp ta dịch Tiên Lệ Lục Kim Thư.
- Nhân tộc vô tri không biết xấu hổ, ữong những
năm thái cổ, các ngươi chẳng qua là thức ăn của Vương tộc, chúng ta là tồn tại
trên đỉnh kim tự tháp.
- Lúc đó, Thánh nhân Nhân tộc các ngươi cũng
không thể đi ngang đất bằng, phải bị Tổ Vương các tộc áp chế, là tộc loài dưới
chót trong các tộc.
Hai tên sinh linh cổ rất kiêu ngạo, tuyệt đối
không để Nhân tộc vào mắt, bộ dáng ngạo nghễ thiên hạ ta là ữên hết, liếc xéo
Diệp Phàm.
- Đáng tiếc, Nhân tộc tầng chót bét mà ngươi
nói đã ừở thành chủ nhân trên đất bàng, còn các ngươi lại vì tử kiếp mà thoát
khỏi thời đại sau thái cổ.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Đó là vì chúng ta ngủ say, hôm nay chủng tộc
hùng mạnh nhất đã sắp thức tỉnh trở về, tái hiện vinh quang người bề trên.
Hai tên sinh linh cổ hướng tới năm tháng đỉnh
cao, vô cùng hoài niệm.
Trong đó một tên âm lãnh nói:
- Cái gọi là Thánh thể, trong những năm thái cổ
cũng chưa từng nghe nói.
- Hai tên nô lệ các ngươi nhớ mãi những năm
tháng đỉnh cao, hôm nay ười đất thay đổi, các ngươi không được nữa, phiên dịch
cổ kinh cho ta đi.
Diệp Phàm ngoắc tay với họ, rất tùy tiện.
- Để ta nếm thử mùi thánh huyết, sau đó lấy đầu
ngươi báo cáo.
Một tên sinh vật cổ khẽ gầm lên, liền sinh ra
ba đầu sáu tay, toàn thân vảy tím lóe sáng, nhảy tới.
Ầm!
Ngọn núi đá dưới chân Diệp Phàm tan vỡ hóa
thành bụi phấn đầy ười, khí tức sinh linh cổ mạnh đến tận cùng, sức lực vô
biên, hào quang chớp động tan vỡ cổ địa.
Xoẹt!
Diệp Phàm để lại một đạo tàn ảnh, tránh qua một
kích kinh người của tên ba đầu sáu tay, ở đó xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn,
sau bàn tay to đánh nát nơi đó.
- Mạnh đến thế !
Trong lòng hắn rung lên, tể ra một khối Thần
Nguyên to bằng đầu người, bên trên có khắc chi chít trăm vạn phù văn, vừa xuất
hiện liền chói lọi một mảnh thiên địa, không cách nào nhìn thẳng.
- Thu cho ta!
Ở bên cạnh, một tên sinh vật thái cổ rống to,
há mồm phun ra một tòa Linh Lung Tháp, ánh sáng màu vàng chói như thánh vật trấn
áp đại thể giới, lưu động vài tia khí tức hỗn độn.
- Đó là...
Diệp Phàm lắp bắp kinh hãi, tòa Linh Lung Tháp
thu mất khối Thần Nguyên, không để nó bùng nổ liền im lặng, không còn một tia
dao động.
Khối Thần Nguyên đó dày đặc trăm vạn văn lạc
oán thiên, đủ để san bằng phạm vi trăm dặm, nhưng bị một cái tháp cổ vàng chói
thu lấy, thật sự có chút dọa người.
- Ngươi dùng thứ này giết thúc thúc ruột của
Vương Đằng, cho ràng chúng ta không có phòng bị ư, đây là cấm khí dựa theo binh
khí Tổ Vương ta tể ra, ngươi nộp mạng đi.
Linh Lung Tháp màu vàng bay lên, giáng xuống
như ngọn núi, đông cứng thời không, đọng lại vĩnh hằng, tất cả đều im lặng, nuốt
lấy Diệp Phàm.
Diệp Phàm rống dài một tiếng, thân thể hóa
thành một tia sáng, đạp bí quyết chữ Hành lao ra, chỉ thiếu chút nữa đông cứng
trong không gian kia, tất cả ở phía sau đều yên tĩnh, hư không tan vỡ, hòn đá
biến mất, tất cả động tác đều chậm chạp.
"Cấm khí thật khủng khiếp."
Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, đây chỉ
là tể ra hàng phỏng chế binh khí Tổ Vương tộc mà đã có uy lực lớn như thế, nếu
thật sự là Vương Tháp vàng giáng xuống thì sẽ có uy thể cỡ nào?
Nhưng mà hắn cũng không lo lắng, cái gọi là cấm
khí thì chỉ dùng được vài lần mà thôi, quá lâu sẽ tự động vỡ nát, không tồn tại
nữa.
- Thánh thể đưa đầu ngươi ra đây!
Tên sinh linh ba đầu sáu tay màu tím lại nhảy
tới, sáu tay cùng chuyển động như sáu cái thể giới liên tục thay đổi, dập nát
hư không đè Diệp Phàm xuống.
- Khối Thần Nguyên ngươi khắc ra không hiệu quả,
chờ chết đi.
- Bớt nói thừa.
Diệp Phàm rút lui tránh đối đầu trực diện, cảnh
giác nhìn tên sinh vật cổ cầm cấm khí Linh Lung Tháp.
- Luôn nói Thánh thể có thân thể vô địch, lại
khiếp sợ trước mặt ta?
Tên sinh linh ba đầu sáu tay trào phúng, lưu lại
một đạo tàn ảnh ở chỗ cũ, lao tới trước như tia chớp tím.
Ầm!
Diệp Phàm dùng Đấu Chiến Thánh Pháp thúc đẩy
Nhân Vương Ắn, như Đại đế cổ sống lại, đồng thời diễn hóa Thái Cực, một cái
vòng tròn màu vàng theo hắn chuyển động đánh ra ngoài.
- Ngươi...
Sinh vật cổ ba đầu sáu tay giật mình, một tên
Nhân tộc mới Tiên Thai tầng thiên thứ nhất cản được công kích cực mạnh, cho dù
đối phương bị đánh bay rất xa, nhưng cũng không bị sao cả.
Diệp Phàm nghiêm túc, nói tới thì cảnh giới của
hắn còn quá thấp, không thể so đấu pháp lực với đại năng, không ai có thể vượt
qua lĩnh vực Bát cấm.
- Ta muốn đấu thân thể với ngươi, có dám
không?
Sinh linh cổ ba đầu sáu tay khiêu khích.
- Vậy thì ngươi thử xem.
Diệp Phàm nhấc tay, thẳng tiến không lùi ép tới
trước.
Oong!
Sinh vật cổ ba đầu sáu tay bỗng nhiên tươi cười
tàn khốc, đột nhiên thúc đẩy pháp lực ngập ười, không dùng thân thể mà đánh
lên.
Diệp Phàm cũng không đổi sắc, lại tung ra một
khối Thần Nguyên, trăm vạn phù văn dao động như biển, chắn trước người trực tiếp
bùng nổ.
- Ngươi...
Sinh linh thái cổ kinh hãi, nhanh chóng rút
lui, sinh vật cổ cầm Linh Lung Tháp nhanh chóng tế ra cấm khí.
Oong!
Hư không rung động, thần quang ngập trời cũng
bị nuốt lấy, tháp cổ màu vàng kia vô cùng thần diệu, thu lấy dấu ấn trăm vạn
phù văn giữa không trung vào trong, xóa sạch hư không.
Rắc!
Nhưng mà lúc này Linh Lung Tháp màu vàng cũng
phát ra một tiếng thanh thúy, bên trên xuất hiện vết nứt, tuy rằng rất nhỏ
nhưng có thể thấy được rõ ràng.
Trong lòng Diệp Phàm trấn định lại, cấm khí cuối
cùng là cấm khí, mặc kệ nó đáng sợ cỡ nào thì cũng không thể thật sự trọng dụng,
không được vài lần là tòa tháp kia sẽ vỡ nát.
- Các ngươi cậy vào tháp kia thì không trấn áp
được ta.
- Tiểu tử Nhân tộc, chỉ bằng chút bản lĩnh của
ngươi, không cần dùng nó cũng diệt được ngươi.
Tên sinh linh ba đầu sáu tay lao tới, nhưng mà
càng phòng bị hơn, sợ hắn lại tế ra một khối Thần Nguyên.
Tên sinh linh cổ còn lại cũng lao tới, không
dám tùy tiện vận dụng tháp cổ màu vàng nữa, nếu không thể một chiêu chết ngay,
hắn sợ tổn thất cấm khí vô ích.
- Vậy ta đưa các ngươi ra đi.
Diệp Phàm thét dài, thông thiên động địa, mảnh
chiến trường cổ cũng chấn động, phát ra thần quang khôn cùng.
- Nguyên Thuật!
Trong lòng hai tên sinh linh cổ rung lên, sớm
biết hắn nắm giữ một loại kỳ thuật, trước thái cổ chưa có, là nhân tộc đời sau
sáng tạo, có thể mượn lực lượng nguyên mạch.
- Nguyên mạch nơi này từ lúc thái cổ đã bị cắt
đứt, còn có thể mượn lực được?
Hai tên sinh linh cổ đều cảm thấy không ổn.
- Trừ khi trong sinh vật thái cổ các ngươi có
Vương cấp Thánh chủ đi ra, bằng không ai tới thì ta cũng giết sạch.
Diệp Phàm có lòng tin mạnh mẽ.
Không lâu trước hắn đã vô hạn tiếp cận cảnh giới
Nguyên Địa Sư, tất nhiên Nguyên Thuật càng cao hơn một bước, ở trên mặt đất Bắc
Vực này có rất nhiều địa thế cho hắn mượn lực nguyên mạch.
Có thể nói, ở địa vực vùng cấm Thái Sơ ẩn chứa
Thần Nguyên vô tận, hắn có thể đánh với bất cứ Thánh chủ nào, ở phương bắc là
vùng sản xuất nguyên càng là chỗ hắn có chiến lực tuyệt đối.
Nếu là ở vùng cấm Thái Sơ hoặc Tử Sơn, hắn sẽ
càng mạnh hơn, Bắc Vực là chủ chiến trường của hắn, đây là nguyên nhân căn bản
mà Diệp Phàm dám đi một mình.
Đại chiến rất kịch liệt, hai tên sinh linh cổ
căn bản không biết huyền bí Nguyên Thuật, bị áp chế không thể chống trả, vận dụng
cấm khí nhiều lần liền vỡ vụn.
Thần Linh Cốc, ở trước chiếc hồ nhỏ màu vàng,
Vương tộc thái cổ trẻ tuổi cùng Bắc Đế thúc đẩy pháp lực, rốt cuộc trong hồ lại
ảnh xạ ra bóng dáng của Diệp Phàm.
Ầm!
Bọn họ gặp phải một cước bá đạo hung mãnh như
xuyên thấu thần hồ đạp ra, sắc bén đáng sợ dập nát hư không, hóa thành một cái
lỗ đen.
Diệp Phàm chân đạp lên ngực tên sinh linh cổ
ba đầu sáu tay, trực tiếp đè hắn nằm dài trên mặt đất, bụi đất lung tung, thấy
rõ tên sinh linh cổ này hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Ầm!
Đồng thời Diệp Phàm rống to một tiếng, nguyên
mạch lưu lại dưới lòng đất sôi trào, tất cả tinh khí cùng lực lượng quy tắc hợp
nhất với Diệp Phàm, hắn vươn ra bàn tay vàng đánh tên sinh linh cổ còn lại phun
máu, ngã quỵ trong bụi bặm.
- Đáng chết?
Thần Linh Cốc, Vương tộc thái cổ trẻ tuổi mái
tóc tím dựng thẳng, ánh mắt sáng tím khiếp người, đập nát ghế đá bên cạnh.
- Lại là Nguyên Thuật... Ở Bắc Vực, hắn không
yếu hơn bất cứ ai!
Vương Đằng nhíu mày.
Sau khi Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên, chiếc hồ
vàng lóe sáng, tất cả hình ảnh biến mất.
Ở Thiên Đô Sơn ngoài sự thật, Diệp Phàm vung Đả
Thần Tiên tra khảo hai tên sinh linh cổ, không ngừng nghiền ép thần thức của bọn
chúng, chà đạp ý chí của chúng.
- Cơ hội thì chỉ có một, không muốn chết thì dịch
cổ kinh này cho ta.
Hai tên sinh vật thái cổ thà chết chứ không chịu
khuất phục, miệng đồng răng sắt, căn bản không mở miệng, Diệp Phàm không nói
nhiều, dùng bí bảo Đả Thần Tiên chà đạp thần thức của chúng.
- A...
Hai tên sinh vật cổ kêu thảm thiết, không thể
chịu nổi.
Diệp Phàm thoáng nhìn chân trời, kéo hai tên
tù binh đi, biến mất trong Thiên Đô Sơn Mạch.
Tám ngày sau, hai tên sinh vật cổ muốn chết
cũng không được đã khuất phục, bị Diệp Phàm nhốt vào hang động khác nhau giúp hắn
dịch Tiên Lệ Lục Kim Thư.
Trang Lục Kim Thư này lấy được từ trong ô sào ở
Tiên Táng Địa, giấu dưới trứng Kim Ô, Diệp Phàm lấy được, mỗi lần cầm trong tay
đều nóng rát.
Tiên Lệ Lục Kim là vật của riêng Đại đế, vô
giá trên đời, thứ dùng nó làm chất liệu khắc ra tuyệt đối là vô cùng quan trọng.
- Các ngươi dịch ra cho ta, nếu so sánh không
giống, ta giết hai tên các ngươi, dù sao còn nhiều sinh vật thái cổ, không sợ
tìm không được người.
Diệp Phàm cảnh cáo.
- Đây là..
Khi hai tên sinh linh cổ nhận tấm da thún in
sao ra, nhìn kinh thư dùng thần văn thái cổ viết thành ghi trên đó, lập tức biển
sắc, không kìm nổi phát run.