- Tốt hơn là để hắn đi thôi! Chấp niệm quá
sâu, tâm nguyện còn không thành, không chết không tiêu tan!
Lão nhân đốn củi nói, mặc dù đây không phải là
đệ nhất thần tướng chân chính, nhưng cũng có được chiến lực đáng sợ!
Khắp nơi rơi vào cảnh vẻn tĩnh, không có người
nào nói chuyện, không có người nào nhiều lời, bất kể là địch hay ta đều nỗi
lòng phức tạp.
Đệ nhất thần tướng Ninh Phi tuyệt thế như vậy,
lại rơi vào một kết cục như vậy, quả thực khiến người ta thở dài tiếc nuối!
Thiên kiêu của một thế hệ mà lại kết thúc như vậy.
Cũng có người đồng tình với Bất Tử Thiên Hậu,
hai người cách xa nhau một đời, hiển nhiên giữa nàng và Ninh Phi từng có một đoạn
chuyện xưa, thế nhưng chung quy là không thể sống chung một chỗ.
Trên đầu Diệp Phàm chìm nổi Thôn Thiên Ma
Quân, ánh mặt sáng như điện. Hắn cùng không phải là ý chí sắt đá, đệ nhất thần
tướng chấp nhất như vậy, dù đã chết cũng muốn thủ hộ nữ nhân từng âu yếm, khiến
tâm tình của hắn cũng thực trầm trọng, nhưng hắn thấy được một góc tương lai
kia, Bất Tử Thiên Hậu đích thân giết chết Diệp Đồng, Tiểu Tùng, còn có Tiểu Tử...
bởi vậy hắn không nghĩ buông tha Thiên Hậu đến tương lai đó, cho dù là phải trả
cái giá thật lớn.
“Ầm!”
Thiên địa này chấn động, ở chỗ sâu trong tinh
không xa xa truyền đến khí tức của chí tôn, khí nuốt nhật nguyệt tinh hà, chấn
nhiếp lòng người!
Diệp Phàm lần đầu tiên biến sắc, hẳn nhẹ nhàng
thở dài, tránh ra nhường đường không ngăn cản Ninh Phi nữa, để hắn mang theo Bất
Tử Thiên Hậu rời đi.
Bởi vì, hắn nghĩ tới chuyện càng đáng sợ hơn:
đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ cùng với Ninh Phi, vừa rồi đi giết chí
tôn, bọn họ thành công sao? Hay là bản thân hoàn toàn chết trận không làm nên
chuyện gi?
Vạn nhất nếu như chí tôn trong vùng cấm do đó
đi ra diệt thế, vậy thì sẽ đáng sợ đến mức tận cùng!
Thần huy màu bạc xông lên tận trời, Ninh Phi
cười ngựa vượt ngang không trung mà đi, biến mất khỏi địa phương này, trong
nháy mắt chìm sâu vào chỗ sâu nhất vũ trụ.
Tinh tú lấp lánh, không ngừng chạy ngược, Bất
Tử Thiên Hậu rơi lệ, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt không giảm anh khí kia, bàn
tay run rẩy, nàng sợ trong phút chốc sẽ không nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng, nàng cùng biết lần này đúng thật là
vĩnh biệt, ngân bào thiếu niên thù hộ nàng một đời không bao giờ có thể thấy được
nữa... hắn từng là phong thái xuất chúng như vậy, cười ngựa quét cây thiên qua,
chín tầng trời mười tầng đất này đều không vây được hắn.
Hiện tại, hết thảy đều trở thành lịch sử.
Tại chỗ tinh không sâu nhất kia, sau khi Bất Tử
Thiên Hậu an toàn, thiên mà dìm2 lại, toàn thân đều đang thiêu đốt, đệ nhất chiến
tướng tư thế oai hùng có một không hai cũng bắt đầu mơ hồ, vầng hào quang màu bạc
sôi trào, hắn sắp không còn tồn tại nữa rồi.
Bất Tử Thiên Hậu bổ nhào vào phụ cận, lớn tiếng
khóc ròng, trong tay nắm chặt cây ngân trăm, là một cây chiến qua nhỏ màu bạc,
nàng muốn hòa hợp một thể với thiếu niên.
Tuy nhiên, điều này hiển nhiên là phí công,
thiếu niên ngân bào tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn nhanh chóng già đi, rồi
sau đó giải thể. Ngay cả thiên mà cũng như thế, trong thời gian ngắn nhất đã trải
qua cả đời, từ như Thiên Long hạ phàm, đến da lông mất đi sáng bóng, vó chân cụt
đi, ngã quỵ trong vũ trụ hóa thành bui trần.
- Không!
Truyền đến tiếng kêu to của Bất Tử Thiên Hậu cả
đời thê lương, tràn ngập tuyệt vọng.
Trong ánh lửa màu bạc kia, một lão nhân gần đất
xa trời hướng về phía nàng gật đầu, tiến hành lần cáo biệt cuối cùng, khoảnh khắc
cuối CÙNG, thần hồn lão sống lại thấy nàng còn sống, từ đó giải thoát.
- A...
Bất Tử Thiên Hậu lảo đảo đi tới trước, muôn ôm
thân ảnh kia, kết quả là công dã tràng.
Chỉ trong khoảnh khắc, ở trong ánh lửa màu bạc
sáng lạn cuối cùng, nàng nhìn thấy một bạch mã thiếu niên ngân bào đang cười với
nàng, là xuất trần như vậy, hàm răng trẳng thực sáng lạn.
Bất Tử Thiên Hậu như bị sét đánh, đây đúng là
tỉnh cảnh năm đó bọn họ lần đầu tiên gặp nhau. Hắn là phong thái tuyệt thế như
vậy.
“Ầm!”
Ngân quang nổ tung, cái gì cũng không còn tồn
tại, thân ảnh kia tan biến đi nhưng vĩnh viễn ghi dấu trong lòng nàng.
Trong vũ trụ này truyền đi một tiếng gào bi
thiết xé nát tim gan.
Trên chiến trường, đám người Diệp Phàm nhìn tới
chỗ sâu trong vũ trụ xa xa, cũng không cảm ứng được chí tôn xuất thế, trong
lòng tuy rằng còn không tính hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng hơi chút bình tĩnh lại.
Mà đúng lúc này, chiến trường hoàn toàn quyết
định kết cục, không có cái gì trì hoàn.
- Sát!
Lão Thần quát to, bọn họ và Bất Tử Thiên Hoàng
nhất mạch là tử địch, cho tới bây giờ cũng không thể hóa giải, trời sinh đối lập,
chờ đợi muôn đời, hết thảy đều phải có kết quả.
Mặc dù có địch nhân lớn nhất còn sống ở cấm địa
Sinh Mệnh, không thể lay chuyển, nhưng hiện tại cũng coi như giải quyết xong một
đoạn nhân quả.
Đừng nói là đám người Bàng Bác, Đông Phương
Dã, Diệp Đồng, chính là lão nhân răng vàng, lão nhân đốn củi cùng đều ra tay,
trên chiến trường không có nhân từ, chỉ có sống và chết.
Đây là một hồi giết hại, máu tươi nhiễm đỏ bầu
trời, mặt trời mặt trăng mất sáng, cùng không biết đã chết bao nhiêu người, địa
phương này hoàn toàn trở thành trường Tu La.
Hậu duệ của tám bộ chúng bị giết sạch sẽ, cường
tộc đi theo huyết mạch Thiên Hoàng cũng không biết bị giết bao nhiêu, ngay cả
tinh không đều trở thành màu máu vô cùng thê thảm.
Tới cuối cùng, thiên binh thiên tướng và người
của Đạo Cung và tổ chức Thần thật sự giết chóc không ngưng nghi. Diệp Phàm, lão
nhân đốn củi từ lâu đã thu tay lại, lúc này mới chấm dứt.
Toàn bộ các thủ lĩnh đền tội, kẻ thần phục còn
lại đều bị trấn áp, địa phương này trở thành một vùng đất chết nhuộm máu. Trăm
ngàn năm sau khi đi qua đã trở thành một địa phương mai táng đáng sợ, thế nhân
phàm là nói tới đều phải biến sắc.
Phiến chiến trường này được bảo lưu lại, được
viết vào sử sách, bao nhiêu vạn năm sau vẫn còn có hậu nhân tới đây tưởng nhớ
và hồi ức.
Ở chỗ sâu trong tinh không, Bất Tử Thiên Hậu
quỳ trên mặt đất, thổn thức nói nhỏ.
- Huynh đã mất! Ta cùng với huynh lại bỏ lỡ một
đời, còn có ý nghĩa gì, đến tột cùng là vùng cấm nào, ta báo thù cho huynh!
Nàng không biết Ninh Phi có giết chí tôn thành
công hay không, nhưng hắn đích thật là chết trận, trong mắt nàng tràn ngập điên
cuồng, muốn đi trả thù, không quản hết thảy cái giá phải trả.
- Minh Hoàng lão quỷ! Ngươi muốn máu của Thiên
Hoàng không được rồi, ta phải báo thù!
Bất Tử Thiên Hậu điên cuồng, phá lên cười ha hả,
dường như điên lên rồi.
Mi tâm của nàng không ngừng nhỏ giọt máu, đầu
tiên là máu đỏ tươi sáng như kim cương, rồi sau đó lại xuất hiện các màu sắc
khác, cuối cùng sau khi ngưng tụ ra ngũ sắc, sáng loá, ở trước đầu nàng hóa
thành một con tiên hoàng, siương cánh đánh lên trời cao.
Đây là máu của Bất tử Thiên Hoàng, có được đặc
tính của Bất tử tiên dược, trong đó sát khí và pháp tẳc các thứ sớm đã tiêu tan
sạch sẽ, bị nàng luyện vào trong cơ thể để kéo dài sinh mệnh một đời.
Thế nhưng, hiện tại nàng lại đang tiến hành
nghịch chuyển, làm cho máu phượng hoàng lại hóa sinh đi ra, ngưng tụ thành hình
ở trước mi tâm, bộc phát ra hào quang rực rỡ.
Ngay sau đó, nàng một lần nữa triệu hoán tòa đạo
đài kia, cho nó lơ lửng trước người, rồi rót tất cả Thần huyết ngũ sắc lên đó.
Đạo đài phong cách cổ xưa như là miếng bọt biến,
hút thu tất cả máu huyết, sau đó bắt đầu phát sáng, thần quang ngũ sắc xông thẳng
lên trời cao, xé rách vũ trụ.
Trên đạo đài xuất hiện một hư ảnh, khủng bố mà
khổng lồ, có một lực lượng mênh mông như hải dương, chấn động cả phiến vũ trụ
này.
- Thiên Hoàng không chịu xuất hiện, ta gọi
ngươi đến, kẻ Thần chiến do pháp tấc và trật tự cấu thành. Hãy chiến một trận
báo thù cho tám bộ chúng đi...
Bất Tử Thiên Hậu nói.
Người ngoài sẽ không nghĩ đến, trong đạo đài
ngộ đạo của Bất Tử Thiên Hoàng lại cỏ Thần liên trật tự vô thượng như vậy, mà lại
thông linh, cấu trúc thành một thân ảnh mơ hồ.
- Thiên Hậu hiểu biết về ta thật ít. Ta đã mất
đi lực chiến một trận. Ta vốn từ tín ngưỡng lực ngưng tụ mà thành, không phải
thần linh của đạo đài này, nhưng niệm lực thân kia sớm đã không nhìn trấn áp,
ngày nay chí còn lại có Tàn Thần pháp tắc chống đỡ không được bao lâu.
Thân ảnh mơ hồ nói.
Ngay cả Bất Tử Thiên Hậu sau khi nghe được đều
ngẩn naơ, nàng lập tức nghĩ tới rất nhiều.
Bất Tử Thiên Hoàng đứng trên thiên hạ, pháp lực
không bờ bến, cả thế gian khó sánh, nhận các tộc trong vũ trụ cúng bái, tín ngưỡng
lực hội tụ tới vô cùng tận, rèn luyện thành một Thần khu bất hủ cho hắn.
Người kia là niệm lực biến thành, đồng dạng vô
cùng khủng bố, thậm chí sắp có thể so với Bất Tử Thiên Hoàng. Bởi vì điều Thiên
Hoàng lĩnh hội, cỗ niệm lực thân đó cũng đều lĩnh hội, hai người vốn chính là một
người.
- Thần thể của ngươi bị Vô Thủy trấn áp rồi,
ngươi là Tàn Thần của hắn...
Bất Tử Thiên Hậu hít ngược một hơi khí lạnh.
- Ý chí của Thiên Hoàng vô thượng rời đi, ban
cho ta sinh mệnh mới, nhưng ta thẹn với Thiên Hoàng, ta bị đánh bại, mất mặt
thay cho Thiên Hoàng!
Tàn Thần nói.
Hắn bị đánh bại, tuy rằng ý chí không có cường
đại bằng Thiên Hoàng, nhưng cỗ Thần khu kia cũng không kém bao nhiêu, cùng như
trước bị trấn áp.
- Thiên Hoàng công tham tạo hóa, vang dội cổ
kim, ở trên con đường thành tiên nghịch đoạt nhiều vận may như vậy, thực lực
xưa nay số một số hai. Nhưng Vô Thủy thật sự rất nghịch thiên, nếu chân chính đại
quyết đấu hơn phân nửa thế lực ngang nhau!
Tàn Thần nói.
Bất Tử Thiên Hậu im lặng, nàng đã biết, Bất Tử
Thiên Hoàng không xuất thế không phải kết thúc lường bại câu thương, mà chỉ là
đang giằng co với Vô Thủy. Cả đời này đều có thể không thoát ra được.
Thiên Hậu đang rất nhanh già đi, chỉ trong
nháy mắt mái tóc liền trắng xóa, trên gương mặt tuyệt mỹ cùng hiện đầy nếp
nhăn, nàng ôm cây chiến qua nhỏ màu bạc kia ở trước ngực, buồn bả cười, nói:
- Triệu hoán ngươi đi ra cũng vô dụng mà!
- Cũng không hẳn! Nếu như không tránh khỏi chiến,
ta còn có một biện pháp!
Già cả đang tăng nhanh. Bất Tử Thiên Hậu đã
không còn có thời gian. Sau khi bức ra máu phượng hoàng, nàng gần như trong
nháy mắt liền già đi mấy ngàn năm, lúc này lên tiếng nói:
- Ta sinh mệnh không còn nhiều, xin ngươi mang
thi thể hài cốt của ta táng ở chỗ đệ nhất thần tướng chết trận, ngươi nếu còn
có biện pháp, vậy đi san bằng vùng cấm đó đi!
- Điều này không hợp quy cũ!
Hư ảnh nói.
- Ta triệu hoán ngươi đi ra, chỉ cần ngươi làm
một chuyện này. Hơn nữa. Ninh Phi hắn có thể đã đánh chết chí tôn nơi đó, ngươi
chỉ phụ trách táng xương cốt của ta!
Bất Tử Thiên Hậu buồn bả nói, nàng không có thời
gian, phần bị trọng thương cộng thêm đau lòng, thọ nguyên lại bị tuột đi, hồng
nhan tóc bạc, sinh mệnh đang đi tới hướng chung điểm.
- Được rồi, ta cố hết sức!
Thân ảnh trên Cổ Hoàng đạo đài nói. Sau đó hắn
bắt đầu ngâm tụng một loại chú ngữ cổ xưa, từng đạo phù văn lấp lánh hóa thành
quy tắc đại đạo, nhàm về phía bát hoang vũ trụ.
Hắn đang triệu hoán một loại chí bảo, một kiện
đại sát khí đáng sợ nhất xưa nay!
Ở biên hoang vũ trụ, hỗn độn khí mãnh liệt, một
thanh Thiên Đao sáng như ánh chớp cắt qua hỗn độn, các loại tinh khí trước khai
thiên mãnh liệt cuốn tới chìm sâu vào quả trứng đá phía thanh Thiên Đao này.
Nếu là lão nhân đốn củi ở nơi này, nhất định sẽ
vô cùng kinh ngạc, bởi vì ở rất nhiều vạn năm trước lão đã từng nhìn thấy một
màn này!
Hắn tự phong đến kiếp này, chính là muốn nhìn
một cái kết quả, nhưng sống lại một hai trăm năm nay, vẫn không có điều thu hoạch.
Nếu là Diệp Phàm ở nơi này, nhất định cùng có
thể nhận ra, thanh Thiên Đao này với thanh phòng chế phẩm năm đó đánh chết
Thiên Hoàng tử đoạt được giống nhau như đúc, đây là Bất Tử Thiên Đao chân
chính!
Đao này sát khí kinh người, khí làng mờ mịt, mới
nhìn là một chính thể, là một loại màu sắc phong cách cổ xưa, nếu nhìn kỳ lại
phát giác, cộng chia làm năm màu, dĩ nhiên là từ năm loại Thần kim cùng rèn luyện
vào với nhau, dung hợp hoàn mỹ trở thành một chinh thể!
Thế gian có lời đồn đãi, khi các loại Thần kim
cùng nấu chảy chung một lò, sau khi tế luyện thành một binh khí Đế hoàn mỹ, có
thể hóa thành Tiên khí, lực công kích có một không hai.
Nhiều năm trôi qua như vậy, quả trứng đá dưới
thanh Thiên Đao này vẫn như trước chưa từng xuất thế, cũng không có biến hóa gì
khác, nó đang nuốt nạp tinh quang, hấp thu hỗn độn khí.
Đúng lúc này, trên phượng hoàng đạo đài, chú
ngôn của Tàn Thần được Bất Tử Thiên Đao cảm ứng được. Đây là đang triệu hoán
nó, bảo nó tới đi chiến một trận!
- Càn quét vùng cấm... Không có khả năng!