Bất Tử Thiên Đao như tia sáng mặt trời đầu
tiên trước khi khai thiên lập địa, thân đao trong suốt, chùm tia sáng vô cùng rực
rỡ, chấn nhiếp lòng người, đao khí như biến lan rộng, chấn động tinh không muôn
đời.
Chuôi đao này danh khí quá lớn, xưa nay vẫn đều
có truyền thuyết thần thoại về nó, Thiên Đao ngụ ý thiên đạo, đây là tự tin của
Bất Tử Thiên Hoàng, tự cho mình là đệ nhất xưa nay, nhân gian giới không còn có
địch thủ!
Chú ngữ của Tàn Thần làm nó sống lại, nhưng nó
lại không chịu thiệt, thái độ rất lạnh lùng, cũng thực vô tình. Vì sao đi càn
quét cấm địa Sinh Mệnh? Nó không có nghĩa vụ đó, cũng không thể đi làm như vậy.
Một ngày này, đao mang rực rỡ cắt ngang không
trung, cắt qua vũ trụ rộng lớn vô ngần, bóng tối và lạnh giá bị xé mở ra, Thiên
Đao hiện thế vạn vật không thể chống đỡ!
Đao mang đáng sợ nhất quét qua, từng dải từng
dải tinh hà đều phải ảm đạm, không có gì có thể chống lại với nó. Thanh đao này
có một loại Thần tính khó tả khôn xiết, hết thảy sáng rọi thế gian ở trước mặt
nó đều phải mất màu sắc.
Nó bị thức tỉnh lại liền hành động ngay, mở ra
đại vũ trụ, trực tiếp liền đi tới chỗ tinh vực của Bất Tử Thiên Hậu.
Mà lúc này, nơi đó đã không còn Thiên Hậu, chỉ
còn lại một cỗ thi thể hài cốt, nữ nhân từng cực kỳ xinh đẹp kia đã mất đi.
Cái chết là pháp tắc giản dị nhất trong vũ trụ,
mặc cho ngươi anh hùng vĩ đại phi thường, mặc cho ngươi hồng nhan tuyệt đại, cuối
cùng cũng chỉ là một đống xương khô, tất cả thần thoại trường sinh đến cuối
cùng đều có vẻ rất phí công.
Có một số người có thể trụ lại thật lâu, nhưng
cuối cùng chung quy cũng không thể nghịch thiên!
- Nàng hy vọng ngươi có thể chém diệt vùng cấm...
Tàn Thân nói.
- Nói càn!
Trong Thiên Đao truyền ra thanh âm vô tình, cắt
ngang lời hắn nói.
Thanh Thiên Đao này thật sự không tầm thường,
thần linh bên trong rất thanh tỉnh, như có một Đại đế còn sống bễ nghễ tứ
phương, không thể không ngưỡng mộ, mọi người đều phải cúi đầu.
- Dám giết tám bộ chúng...
Thiên Đao phát ra thanh âm rất lạnh, nó lại mở
ra tinh không, biến mất khỏi địa phương này.
Tàn Thần một mình thở dài, hắn cũng chỉ có thể
làm tới từng bước này. Nhiều lắm chỉ là mai táng Bất Tử Thiên Hậu.
Hắn là Thần khu từ tín ngưỡng lực của chúng
sinh luyện chế thành, sau lại được Thiên Hoàng ban cho sinh mệnh chân chính, được
xưng là Bất Tử đạo nhân, ở trong thời hoang cổ bị Vô Thủy Đại đế trấn áp. Chỉ
có một lũ Tàn Thần bảo tồn lại trong Hoàng đạo đài.
Mà qua hôm nay, sau khi hao hết những máu
Hoàng kia, hắn cũng phải tiêu tan, bởi vì hắn bị triệu tập ra ngoài Hoàng đạo
đài.
Rời đi chiến trường, Diệp Phàm mọi người đang
rút lui. Mọi người xây dựng tinh môn chuẩn bị ra đi, bỗng nhiên, Diệp Phàm sinh
ra một dự cảm không tốt, có bất tường bao phủ trong lòng, làm cho tim hắn đập
nhanh từng trận, vẻ lo lắng không tiêu tan.
- Ngày gần đây phải cẩn thận một chút!
Hắn còn thật sự nói nghiêm túc.
Đại chiến đã xong, nhân mà ba bên thắng lợi
chuẩn bị bước trên đường về.
Lão nhân đốn củi và lão Thần cũng trong lòng
không yên, cảm thấy sắp phát sinh, gì đó, bọn họ không có lập tức cho người rời
đi, mà còn thật sự nghiêm túc thôi diễn và phân tích.
- Bất Tử Thiên Hoàng thực có thể còn sống, giết
bộ chúng và thê tử của hắn, nếu hắn có cảm ứng, tất nhiên là một mối đại họa ngập
trời!
- Ta ngay cả Thiên Hoàng tử đều giết, nếu hắn
tìm tới cửa, tất nhiên người đầu tiên phải diệt là ta!
Diệp Phàm nói.
- Sư phụ! Hắc Hoàng trước trận đấu lẩm bẩm lầm
bầm, theo những lời đó có lẽ thật sự đáng phải cảnh giác!
Dương Hi nhắc nhở.
- Bày trận! Chiến đấu còn không có chấm dứt!
Diệp Phàm đột nhiên quát lớn.
Hai đại đầu sỏ của Đạo Cung và tổ chức Thần
cũng nhanh chóng hạ lệnh, vốn đều sắp rút quân, nhưng nỗi hồi hộp trong lòng
càng ngày càng kịch liệt, tu vi đạt tới cảnh giới của họ bực này, trực giác bản
năng thông thần.
“Ầm!”
Đột nhiên, không đợi mọi người kịp phản ứng,
phiến tinh không này đã bị mở ra. Một thanh Thiên Đao thật lớn bay ra, một viên
tiếp theo một viên tinh tú nổ tung.
Mà chư hùng lúc ấy liền chết một mảng lớn, địa
phương này trở thành biển máu, pháp khí và đoạn xương cốt đồng loạt bay lên, rất
nhiều người ngay cả kêu thảm thiết đều không kịp phát ra đã vỡ nát chết đi.
Tập kích tới quá nhanh, không ai có thể chống
lại. Một đao này chặt đứt mấy kiện binh khí Chuẩn đế, những chí bảo kia trước
tiên vỡ ra rồi biến thành bột mịn.
- Bất Tử Thiên Đao!
Lão nhân đốn củi thất thanh kêu lên. Năm đó
lão từng thấy qua cái binh khí này thủ hộ một quả trứng đá, ngày nay ở kiếp này
rốt cục lại gặp được.
Lộ ra nhiều màu sắc, lưu quang bắn ra bốn
phía, đao khí như hải dương nổi lên vạn con sóng lớn cuồn cuộn, dập tắt tinh
hà, đè xuống hướng mọi người.
- Ô ô...
Tiếng kèn của Đế Tôn kêu vang. Lão Thần liều mạng
thổi lên, dùng nó để chống lại. Hỗn Độn Thanh Liên quét ngang không trung, tiến
hành chống lại, ngăn cản đao khí mờ mịt của Thiên Đao.
Hai kiện chí bảo phát sáng, thủ hộ mọi người,
tất cả đại quân đều được quầng sáng che chắn. Mà ở bên ngoài khu vực này, tinh
hà vỡ nát, vạn vật đều bị hủy diệt, hóa thành vùng đất chết.
Mọi người đều hoảng sợ, cả thân thể lạnh như
băng, một kích cường đại như vậy ai có thể ngăn cản?
Đây là một hồi đại tai nạn, hủy diệt tinh vực,
toàn bộ tinh hà đứt đoạn, hóa thành bụi vũ trụ, vẻn vẹn chỉ một đao chém qua mà
thôi, tất cả đều bị hủy diệt.
Chư hùng đang run rẩy, toàn thân lạnh lẽo, rất
nhiều người toát mồ hôi lạnh khắp cả người, trên dưới ướt sũng. Đao này thật là
đáng sợ, chỉ một kích mà thôi đã tạo thành kết quả như vậy.
Hắc ám náo động chẳng qua cũng thế mà thôi!
Nếu như không có Thanh Đế binh và kèn Chiến
Tranh của Đế Tôn chặn ngang ở phía trước, hiện trường còn người nào có thể sống
sót được sao? Chỉ sợ đều phải trở thành mảnh xương vụn, hóa thành màn sương
máu.
- Rất... khủng bố!
Có người gian nan nuốt một ngụm nước miếng,
lòng đầy chua xót. Đây còn là nhân lực sao, một kích như vậy trong thiên địa
không người nào có thể chống lại.
- Bất Tử Thiên Hoàng... đến đây rồi sao?
Có người run giọng nói.
Chiến đấu cấp bậc này, làm cho bọn họ không
còn ý chí chiến đấu gì nữa, đi lên chỉ có thể uổng mạng, chênh lệch quá xa!
“Xoạt!”
Lại một luồng đao mang sáng như tuyết bổ tới.
Lần này còn khủng bố hơn, bức cho lão Thần phải vung múa kèn của Đế Tôn lên, tiếng
ô ô không dứt, lưu động ra khí tức của Đế Tôn.
Đao mang xé mở một góc phòng ngự, lập tức làm
cho nơi đó ngập trời màu máu, một lộ cường giả nơi đó đều chết sạch, bị chém
thành thịt nát chôn vùi theo tinh tú.
Tiếng trống Hoán Tương của Thiên Hoàng kêu
vang “đông đông”, giãy thoát ữói buộc. Chiến lợi phẩm này từ trong tay bộ chúng
Thiên Đình bay ra, chấn cho đám Dương Hi phun ra một ngụm máu lớn, gần như gặp
phải bất trắc ngoài ý muốn.
Kiện bí khí này giãy thoát, trở lại dưới Bất Tử
Thiên Đao, ở cùng một chỗ với quả trứng đá kia, được hỗn độn khí lượn lờ bao
quanh.
Làm thể nào chiến? Chư hùng ai cũng kinh,
hoàng. Ai ai cũng đều biết, đây là binh khí của Bất Tử Thiên Hoàng, Thiên Đao
đã xuất thế, vị Thần tối cao kia sẽ xuất hiện hay sao?
- Bất Tử Thiên Hoàng đã không có khả năng đến
đây, hắn bị Ỵô Thủy Đại đế ngăn chặn trên con đường thành tiên, kiếp này không
bao giờ có thể xuất hiện!
Diệp Phàm lên tiếng, không thể để mọi người sợ
hãi trong lòng.
Hắn không thể không thừa nhận, Bất Tử Thiên
Hoàng uy danh quá nặng, chỉ là kiện binh khí của hắn sống lại mà thôi đã khiến
mọi người sắc mặt tái nhợt, mất đi ý chí chiến đấu, có thể thấy được uy thế của
hắn biết nhường nào.
Nếu là chân thân người này xuất hiện, có lẽ chỉ
có Đế Tôn, Vô Thủy Đại đế mới có thể kháng cự. Bằng không chỉnh là tới một hồi
đại họa!
- Nghênh chiến!
Lão Thần quát to.
Lão cùng với lão nhân đốn củi và Diệp Phàm đều
nắm giữ Thần khí chí tôn, giằng co với Thiên Đao. Hiện tại không có đường lui
gì đáng nói, chỉ có liều mạng huyết chiến tới cùng!
“Ầm!”
Thiên Đao quá cường thế, căn bản là không có
người chủ đạo, chính mình sống lại, tất cả hết thảy đều là nó tự chủ trương tiến
hành tàn sát, đao mang mãnh liệt, huyết tẩy chúng cường giả.
Lão nhân đốn củi cầm binh khí Thanh Đế đón
đánh, giữa hai bên đã xảy ra một lần va chạm mạnh đáng sợ, lập tức có Thần huyết
bay vãi ra, lão nhân đốn củi há mồm hộc máu, toàn thân ảm đạm xuống, xuất hiện
nhiều vết thương.
Đây là một lần Cực Đạo va chạm mạnh, mặc dù có
Thanh Đế Liên thủ hộ, nhưng vẫn như cũ có dư ba chấn đến làm cho lão bị thương
nặng.
Phía sau Thiên Đao bầu trời dập nát, còn phía
sau Thanh Đế Liên tinh không cũng sụp đổ, chết rất nhiều người, kết quả này khiến
lòng người đau xót. Thanh đao này có một loại ma tính, quá mức đáng sợ.
“Đông!”
Truyền ra một tiếng trống vang dội, cái trống
Hoán Tương của Thiên Hoàng tràn ra từng đợt từng đợt hỗn độn khí, mang theo quả
trứng đá kia bay đi, chìm sâu vào trong biển vũ trụ, biến mất không thấy.
Nơi này không chỉ có một kiện binh khí Đế, Bất
Tử Thiên Đao cũng kiêng kỵ không thôi, sợ xảy ra ngoài ý muốn.
- Các ngươi mau lui đi!
Diệp Phàm hét lớn, trên đầu Thôn Thiên Ma Quân
chìm nổi, hắn chắn ở phía trước.
Một mảnh lại một mảnh tinh môn xuất hiện. Trước
đây đã sớm xây dựng, hiện tại nhanh chóng thành hình, từng mảng đại quân rút
lui.
Nhưng, hiển nhiên Bất Tử Thiên Đao không có ý
định buông tha mọi người, nó thu nhỏ lại hóa thành dài một trượng. Không còn dọa
người như trước, nhưng lại càng thêm đáng sợ.
Nó như một tia chớp xé mở hư không vọt lại
đây, chuẩn bị đại sát tứ phương, tàn sát mọi người.
“Keng!”
Diệp Phàm tiến lên, toàn thân khí huyết sôi
trào, Thôn Thiên Ma Quân xông thẳng lên trời cao, đánh vào cùng nhau với thanh
Thiên Đao này, nổ một tiếng đinh tai nhức óc!
Một kích này kinh thiên địa khiếp quỷ thần,
toàn thân Diệp Phàm đẫm máu bay tung lên. Mặc dù Thôn Thiên Ma Quân chặn lại uy
thế của đại sát, nhưng dù sao còn có dư ba quét tới hắn.
“Ông!”
Hư không run lên, Thiên Đao xé mở ra vũ trụ,
biến mất từ địa phương này, rồi đột ngột xuất hiện từng chỗ tinh môn, đây là một
hồi đại tai nạn.
Liên quân tổn thất thảm trọng, chỉ một đao mà thôi đã có
hai phần nhân mã bị gạt bỏ, vĩnh viễn chết đi, trở thành màn sương máu, hình thần
câu diệt.
Đây còn là kết quả được Thôn Thiên Ma Quân và
Hỗn Độn Thanh Liên đồng thời trấn áp tới, thủ hộ nhất giới này, bằng không
không ai có thể sống sót, tất cả đều phải bị tiêu diệt.
Bất Tử Thiên Đao nghịch thế, quá mức khủng bố,
tự chủ sống lại, tiến hành công phạt, không người nào có thể địch!
“Phốc!”
Bàng Bác nổ tung, hắn vừa lúc ở phụ cận một chỗ
tinh môn, tuy rằng không bị đao phong đánh trúng nhưng lại bị dư ba làm vỡ nát.
- A...
Mặt khác, trong mười hai thánh giả xưng huynh
gọi đệ với Long Mã cũng có mấy người lần lượt ngã xuống, hóa thành máu bùn.
Diệp Phàm vừa thấy mắt trợn trừng như muốn nứt
ra, hét to một tiếng phóng đi tới phía trước.
- U…u...
Tiếng đao xé trời cao, đao mang vừa chuyển gặp
đệ tử của Diệp Phàm, liền bổ thẳng xuống, chém về phía Diệp Đồng.
Thái dương tiên quang bắn vọt ra, Diệp Đồng
hóa thành một đạo thần mang, bí quyết chữ “Hành” giúp hắn vượt qua cực nhanh,
nhưng vẫn bị dư ba quét trúng, cùng nổ tung ở nơi đó.
Thiên Đao không hề chém trúng, pháp tắc Đại đế
cũng không có chạm trên người hắn, nhưng loại dư ba cường đại này chính là khủng
bố như vậy.
Trong lòng Diệp Phàm thống khổ dữ dội, mọi
cách gian khổ đánh hạ Hoàng Sào, nghĩ rằng có thể thay đổi tương lai, bức tan đại
kiếp nạn, kết quả vẫn là không giãy thoát ra được sao?
Tiểu Tùng cũng bị một luồng đao mang xẹt qua,
nửa thân thể nổ tung, nửa thân kia trôi nổi ra ngoài, trên gương mặt non nớt
tràn ngập thống khổ, thương thế thực đáng sợ.
Diệp Phàm rống lớn:
- Thôn Thiên Ma Quân, chiến đi! Không chỉ là
thức tỉnh, mà là sống lại, tái hiện uy thế khí nuốt vũ trụ của ngươi năm đó đi,
trấn áp Bất Tử Thiên Đao!
“Ầm!”
Đột nhiên, một gốc cây Thanh Liên thật lớn
tăng vọt, cắm rễ ở trong hư không, Thanh Đế binh hóa thành một gốc cây Tiên
liên còn sống, tạo ra vũ trụ, lá xanh biếc che phủ bầu trời, bao phủ cả nơi
này.
Bất Tử Thiên Đao bị đánh văng ra, rời đi phiến
tinh không này, cuối cùng hóa giải tình thế nguy hiểm.
- Bàng Bác, Diệp Đồng, Tiểu Tùng!
Diệp Phàm phóng vọt tới, một tay ôm lấy Tiểu
Tùng chỉ còn lại có nửa thân thể, thúc dục huyết khí toàn thân giúp hắn bức ra
một tia sát ý đáng sợ trong cơ thể kia.
- Diệp tử! Ta không sao, còn sống!
Xa xa, một đại hán khôi vĩ thân cao quá trượng
đang trọng tổ, tắm trong thần quang nhuộm máu, Bàng Bác tái hiện.
- Sư phụ! Con cũng còn sống!
Bên kia, Diệp Đồng xuất hiện.
Ở trong tay bọn họ đều một đống tro tàn rơi xuống,
đó là Loạn cổ đế phù không trọn vẹn, trợ giúp bọn họ ngăn chặn một kiếp này,
nhưng vốn cổ phù đã hư hao qua lần này hoàn toàn bị thiêu đốt thành tro tàn.
- Tốt quá! Các ngươi còn sống là tốt rồi!
Diệp Phàm nỗi lòng khó bình tĩnh, cái mũi có
chút cay cay, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Vừa rồi lại cảm nhận được sinh
ly tử biệt, cảm giác thật sâu sắc được chính mình không đủ sức, tràn ngập tuyệt
vọng.
- Bất Tử Thiên Đao không giống với các binh
khí khác, các ngươi lập tức rút đi!
Lão nhân đốn củi nói, mệnh lệnh cho mọi người.
Diệp Phàm cũng hạ mệnh lệnh như vậy, duy nhất
may mắn chính là, Thanh Đế binh và Thôn Thiên Quân cũng đều phi phàm, hắn hợp sức
với hai đại đầu sỏ kia cùng chống lại Thiên Đao.