Thanh Liên cắm rễ trong vũ trụ, hấp thu lực lượng
hư không lớn mạnh bản thân mình, nó so với cây cổ thụ che trời còn muốn lớn
hơn, rễ cây to chắc giống như những con rồng uốn mình chìm sâu vào trong tinh
không.
Nó đang tăng vọt tạo ra vũ trụ, như là đang
khai thiên lập địa, hỗn độn khí mãnh liệt, tới sau lại một viên lại một viên
tinh tú lượn lờ ở chung quanh, trở thành làm đẹp cho nó.
Địa phương này hào quang xanh che phủ bầu trời,
một gốc cây Thanh Liên tạo ra vũ trụ, buông xuống vô số đạo tinh khí thủ hộ nơi
này, Thiên Đao bị bức lui, không có lập tức tiến công.
Từng tòa từng tòa tinh môn đã dựng xong, từng
nhóm đại quân rời đi, rất nhanh rút đi. Thanh Thiên Đao này quá khủng bố, nếu
không đi có thể mọi người đều phải chết ở chỗ này.
Đúng theo như lời lão nhân đốn cùi nói, thanh
Thiên Đao này không giống với binh khí Đế khác, nó đã thông thần gần tiên, vượt
qua lẽ thường, có được lực công kích không gì sánh nổi.
“Ông!”
Thiên Đao đang run, cả vật thể sáng như tuyết,
chiếu rọi ra huy hoàng muôn đời, lại bổ tới kinh thiên động địa.
Diệp Phàm thét dài, sợi tóc dài rậm dựng thật
thẳng, tế ra Thôn Thiên Ma Quân tiến hành đánh để chống lại, “keng” một tiếng
va chạm với Thiên Đao cùng một chỗ, hai kiện binh khí đều run rẩy mãnh liệt.
Giao phong kịch liệt. Thôn Thiên Ma Quân vẫn
là như vậy, phong cách vô cùng cổ xưa, không có biến hóa gì đặc biệt.
Ngược lại, Bất tử Thiên Đao càng thêm rực rỡ,
thần quang tăng vọt, chấn cho tinh hà xa xa toàn diện đứt đoạn, khắp tinh vực đều
nổ tung, trở thành bụi vũ trụ.
Loại cảnh tượng giống như diệt thế này, khiến
người ta tuyệt vọng!
Làm thế nào để chống lại, lấy cái gì để ngăn cản?
Thanh Thiên Đao này quá mạnh mẽ, thật sự đại biếu cho ý chí thiên đạo, không gì
sánh nổi.
Diệp Phàm rút lui, khóe miệng tràn ra từng tia
từng tia vết máu, đây là thần lực của Bất Tử Thiên Đao chấn động gây nên. Thể
phách cường đại như hắn cũng bị thương.
“Xoạt!”
Một đạo huyễn quang hiện lên, thanh Thiên Đao
này hóa thành dài một trượng. xuất quỷ nhập thần, né qua Thôn Thiên Quân, nhằm
về phía Thanh Liên, như trước là muốn chặn giết mọi người, không buông tha cho
chư hùng.
“Ầm!”
Hỗn Độn Thanh Liên lay động, chấn ra hỗn độn
khí đầy trời, dao động thật lớn chấn khiếp nhân giới, khiến thánh hiền ở biên
hoang vũ trụ xa xa, lòng có điều cảm ứng đều kinh hãi.
Binh khí Thanh Đế sống lại cắm rễ ở trong này,
ngăn trở con đường phía trước, một kích của Bất Tử Thiên Đao không có hiệu quả,
không thể công đi vào, bị chắn ở bên ngoài.
Tất cả phiến lá đều lay động, hiện lên trong
vũ trụ trời nước một màu, cây Thanh Liên lúc này có một sinh khí khổng lồ. Nó
như là sống lại, có sinh mệnh, giống như Thanh Đế tái sinh.
Loại biến hóa quỷ dị này làm cho mọi người đều
ngẩn ngơ, quả
nhiên, kiện binh khí này cũng không tầm thường, có bí mặt người ngoài không thể
biết.
Mặc kệ nói như thế nào, lực phòng ngự của nó
kinh người, tạm thời thủ hộ nơi này. Là tranh thủ thời gian cho mọi người rút
lui, tinh môn lóng lánh, đại quân nhanh chóng rời đi.
Thiên Đao nặng nề di động chìm nổi, treo ở
cách đó không xa, giằng co với bên này, nó đang tìm sơ hờ rồi sẽ vọt vào đại
khai sát giới!
Thanh Liên lay động, vạn lá sinh thanh huy,
như một gốc cây cổ thụ thật lớn, rồi lại phát ra từng tràng tiếng thông reo,
như một mảng biến rừng đong đưa trong gió.
Có từng đợt từng đợt thanh quang từ trên phiến
lá bay ra, lan tràn hướng tới chỗ sâu trong vũ trụ. Nhìn kỳ là nhằm về phía cái
trống Hoán Tương của Thiên Hoàng mang theo quả trứng đá rời đi, nó đang truy
tìm.
- Giỏi cho một gốc cây Thanh Liên, ngươi muốn cắn nuốt
tinh khí của tiên trứng à?!
Trong Bất Tử Thiên Đao truyền đến thanh âm lạnh
lùng, có chút vô tình, có chút tức giận.
Hiện trường không khí khẩn trương một trận,
song phương đang giằng co.
- Không hổ là binh khí dùng năm loại tiên kim
luyện chể thành. Muốn sánh vai cùng Đế Tôn sao?!
Lão Thần thở dài, trong lòng vô cùng ngưng trọng,
địch nhân cường đại vượt quá tưởng tượng.
Mà điều lão lo lắng không chỉ có là thanh binh
khí này, mà còn có Bất Tử Thiên Hoàng, nếu còn sống trên đời, làm thể nào để chống
lại? Đế Tôn không còn sống, thế gian ai còn có thể chiến một trận cùng hắn?
Khắp tinh không đều im lặng xuống, Thiên Đao
đang tìm thời cơ chiến đấu, nó muốn với cái giá phải trả ít nhất hủy diệt mọi
người, cũng không muốn thật sự liều mạng huyết chiến với binh khí của Thanh Đế.
Diệp Phàm thì đang tích tụ chiến lực, trong cơ
thể máu ù ù chen chúc lao xuống, trạng thái Thần cấm vẫn còn chưa thối lui, giờ
khắc này hắn lại thi triển ra bí quyết chữ “Giai”, trong cơ thể ù ù rung động.
Huyết khí sôi trào như hải dương, toàn thân đều
được ráng mờ bao phủ, ngay cả thiên linh cái đều bốc hơi lẻn từng đợt màn sương
máu, bên ngoài cơ thể thánh quang hừng hực thiêu đốt, hắn trở thành một tồn tại
hừng hực như thần linh.
Lão nhân đốn củi đứng sừng sững ở trên Thanh Đế
Liên, tiến hành phòng ngự, lão Thần thổi lên bí khí kèn của Đế Tôn, quấy nhiễu
Thiên Đao. Đây không phải chân chính pháp khí Hoàng Đạo, nhưng lại có được thần
năng kỳ dị.
Diệp Phàm chủ công, trước xương trán hắn nở rộ
ra sáng mờ nhấp nháy!
Đang ở lĩnh vực Thần cấm, bản năng thân thể liền
đánh vỡ cấm kỵ, thực lực tăng lên một mảng lớn, mà sau khi vận hành bí quyết chữ
“Giai”, lại là cường đại lên gấp mười lần. Mi tâm hắn sáng lạn như một ngọn Thần
đăng chiếu sáng muôn đời.
Một tiểu nhân màu vàng từ trong xương trán cất
bước đi ra, nó ngồi xếp bằng ở trong tinh không, sau đó hai tay múa động, từng
đợt từng đợt tiên quang bay ra chìm sâu vào trong Thôn Thiên Quân.
Diệp Phàm đây là dùng nguyên thần câu động Ma
Quân, dụng tâm cảm ứng, làm cho nó sống lại. Hắn tin tưởng vừng chắc uy lực của
Ma Quân này có một không hai.
Một chiếc nhẫn đồng thau xuất hiện ở trong tay
tiểu nhân màu vàng trước mi tâm hắn, nở rộ ra tiên quang sáng lạn, trong miệng
hắn nhẹ nhàng kêu gọi:
- Không vì thành tiên...
Còn có nửa câu sau hắn cũng không nói ra, là lời
kia: “Chỉ ở lại
trong hồng trần này chờ ngươi trở về”.
Những lời này như là một loại ma chú, làm cho
Ma Quân treo ở trên đỉnh đầu hắn chấn động lên, phóng xuất ra một cổ sinh cơ thật
lớn, rồi sau đó bầu trời rung chuyển.
Chiếc nhẫn trong tay tiểu nhân màu vàng, phát
sáng óng ánh rực rỡ, nó là bằng đồng bình thường, sờ dĩ có thể có ngàn vạn lũ
hào quang như thế, hoàn toàn là thần lực tẩm bổ gây nên.
Theo chiếc nhẫn bay lên, đến gần Ma Quân, kiện
binh khí Đế này rung chuyển kịch liệt, phía trên dấu ấn mặt quỷ kia như là có
nước mắt rơi xuống, trông rất sống động, khiến mọi người rúng động.
Chiếc nhẫn này là trước khi đi, Cơ Tử Nguyệt
giao cho Diệp Phàm, cho hắn dùng bảo mệnh, bởi vì vật này có liên hệ lớn lao với
Thôn Thiên Quân.
Năm đó trong Thanh Đồng Tiên Điện có tiên thi
nổ tung, đây là Cơ gia ở lần đó thu được chỗ tốt, là vật duy nhất ẩn chứa bên trong
máu thịt, là thần vật khi Độc Nhân Đại đế còn sống rất quý trọng.
“Đinh!”
Khi chiếc nhẫn rơi vào trong Ma Quân, phát ra
một tiếng âm rung giòn tan, kiện Thôn Thiên Quân này hoàn toàn sống lại, nuốt nạp
nhật nguyệt tinh hà. ở chỗ sâu trong tinh hải vũ trụ toàn bộ hào quang hội tụ
mà đến, chìm sâu vào trong Ma Quân.
“Ông!”
Bất Tử Thiên Đao hào quang hừng hực, nó dự cảm
được điều gì, dẫn đầu làm khó dễ. Nó hóa thành một luồng sáng rực bổ thẳng xuống,
phải phá hủy Thôn Thiên Ma Quân.
Đao mang xông lên tận trời, chặt đứt vũ trụ, cản
trở tất cả tinh huy, nó trở thành duy nhất, thẳng tắp hạ xuống, hóa thành thác
nước mờ mịt.
Thôn Thiên Ma Quân rung chuyển, như là một người
sắp sống lại, chấn động chư thiên muôn đời, rất nhiều cường giả ở các nơi vũ trụ
đều sinh ra một loại cảm ứng kỳ dị.
Nó bùng phát ra một chiến khí ngập trời. Loại
sắc bén này tuyệt đối không kém gì đao mang của Thiên Đao, ngàn vạn phù văn đại
đạo đánh về phía trời cao.
“Ầm” một tiếng, hai kiện binh khí Đế va chạm
nhau. Lần này kịch liệt hơn, khí tức khai thiên thổi quét nơi đây, trở thành một
mảnh hải dương sôi trào.
Diệp Phàm lui ra phía sau, đứng ở trên cây
Thanh Liên, tới hiện tại hắn cũng không cần thúc dục, Thôn Thiên Quân với trạng
thái xuất thế vượt qua lẽ thường, chân chính sống lại tự mình đón đánh Bất Tử
Thiên Đao.
Hai kiện binh khí này đều không thể ví với đạo
lý bình thường, không thể đo lường được.
Giờ khắc này, càn khôn vỡ ra, đây là sau khi
hai kiện binh khí sống lại chiến đấu kịch liệt, đến tận đây Hỗn Độn Thanh Liên thủ
hộ chư hùng mới thở dài ra một hơi, rốt cục chặn được Thiên Đao.
Độc Nhân Đại đế tài ba có một không hai, xưa
nay tuyệt thế nhất, quả nhiên không phải lời nói để nói mà thôi. Với thể chất của
phàm thể một giới tu đến nghịch thiên, giờ khắc này triển lộ ra một góc truyền
thuyết.
Thiên Đao như cầu vồng, liên tục bổ chém, tung
hoành ngang dọc trên bầu trời, như tia chớp bùng nổ chiếu xuống màn ánh sáng vô
cùng khủng bố, mỗi một tia sáng đều có thể hủy diệt một mảng tinh hệ.
Mà nơi này đã không còn gì để hủy nữa, phần lớn
tinh tú đều đã trở thành bụi bậm.
“Ông!”
Thôn Thiên Ma Quân chấn động, cái nắp bay lên,
nỡ rộ màu sắc tường hòa, có dao động của nguyên thần lan tràn ra, mà cái thân
Ma Quân thì như hắc động không đáy cắn nuốt tinh khí bát hoang.
Cuối cùng, một luồng tiên quang từ trong miệng
Ma Quân bay ra, hóa thành xiềng xích hướng tới quấn quanh Bất Tử Thiên Đao mà
đi, muốn kéo nó vào trong Ma Quân, hoàn toàn trấn áp và luyện hóa.
Mọi người đều nhảy rộn trong lòng, Thôn Thiên
Quân này quá cường thế, muốn trực tiếp cắn nuốt Thiên Đao, khí phách có một
không hai cỡ nào!
“Keng… Keng...”
Thiên Đao chấn động, bổ ra từng đạo tiên
quang, né qua loại lực lượng cắn nuốt này, rồi sau đó như một dải tơ lướt qua một
bên, bố về phía thân Ma Quân, đao mang nhấp nháy, hàn khí đóng băng vũ trụ.
Sát ý lan tràn, ngay cả ở chỗ sâu trong vũ trụ
xa xôi có một số tinh tú đều ảm đạm xuống, bị nó tấn công vỡ ra, tinh khí tan hết.
Thiên Đao bổ ra tia sáng như từng dải tinh hà,
to lớn mà khủng bố, quét khắp vũ trụ, bóng tối bị xé ra, vũ trụ lạnh giá vỡ
nát.
Thôn Thiên Ma Quân leng keng rung động, nở rộ
ra từng chuỗi đốm lửa, nó chắc chắn bất hủ, va chạm với bổ chém của lực lượng
Thiên Đao cũng không bị hao tổn, chịu đựng
được.
Mọi người đều rất khẩn trương, dù sao Thiên
Đao là từ năm loại tiên kim luyện chế thành, nấu chảy hòa tan làm một thể, được
xưng có thể thông thiên, trở thành Tiên khí, mọi người sợ Thôn Thiên Quân bị
chém vỡ.
Thiên Đao càng lúc càng nhanh, hóa thành một đạo
lôi điện hừng hực, bay múa quay chung quanh Thôn Thiên Quân, chỉ cần bắt giữ được
cơ hội thích hợp sẽ nhanh chóng chém xuống, sát khí ngập trời.
Mỗi người tim gan đều co thắt lại, nhưng Diệp
Phàm vẫn thả lông, bởi vì tiểu nhân màu vàng ngồi xếp bằng trước mi tâm hắn cảm
ứng được một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
Thanh âm đó thực mờ ảo, thực hư ảo, giống như
tiếng trời, lại giống như từ Vực ngoại Tiên giới kia truyền đến.
Thôn Thiên Ma Quân đang thăng hoa, đã xảy ra
biến hóa tiến thêm một bước!
Cùng lúc Thiên Đao càng ngày hừng hực, đao
mang sắc bén, đao khí như hải dương, nó thật sự sắp vô địch thiên hạ, vượt qua
lẽ thường, giống như một Đế cổ ra tay càng ngày càng cường thế.
Mà đúng lúc này, Thôn Thiên Ma Quân thực tưởng
hòa, vả lại dần dần mờ đi, gần như không thấy rõ, đã không còn hình dạng cái
thân Ma Quân.
- Đó là... Trời ạ!
Sau một lúc lâu, rất nhiều người cả kinh kêu
lên, tất cả đều lộ ra ánh mắt khó tin, khiếp sợ đến tột đinh.
Chính là Diệp Phàm cũng phải máu huyết sôi sục,
vẻ mặt khiếp sợ, nói không ra lời.
Cái thân Ma Quân hữu hình kia càng ngày càng
mơ hồ, chậm rãi biến mất, cuối cùng hóa thành một thân ảnh nữ nhân mờ nhạt,
nàng dần dần rõ nét lên, đứng sừng sững ở dưới tinh không muôn đời, ngạo thị
nhân gian.
- Độc Nhân Đại đế!
- Nữ nhân tài ba trác tuyệt nhất xưa nay!
Mọi người đều kêu lên sợ hãi, quả thực không
thể tin được hết thảy.
Trên đời có một truyền thuyết, Thôn Thiên Quân
là thế thân thứ nhất của Độc Nhân Đại đế luyện chế thành, khi được hậu nhân hiến
tế, đạt tới điều kiện nhất định nào đó, nàng sẽ một lần nữa quân lâm thế gian.
Hôm nay, mọi người gặp được thần tích nhất
này, nàng nhưng lại thật sự tái hiện!