Diệp Phàm sờ sờ cằm, trong lời nói của lão
nhân chứa Ý vị cao thâm, người muốn tìm có liên quan với Thiên Đình cổ, có liên
hệ lớn lao với Đế Tôn, điểm tới chuyện đã cách xa muôn đời trước, làm cho trong
nháy mắt hắn liền nghĩ tới rất nhiều.
- Người trẻ tuổi ngươi có tin tưởng chuyển thế
và luân hồi không?
Lão nhân hỏi, tuy rằng tóc trắng xoá, nhưng da
thịt lại hồng nhuận như trẻ con, như một lão thần tiên.
- Không tin!
Diệp Phàm lắc đầu, hắn chí tin kiếp này, tin
tưởng vừng chắc vô địch cuộc đời này mới là căn bản hết thảy bất luận thứ gì
khác. Đây cũng là cơ sở đại đạo của hắn, một khi dao động có một ngày thế giới
của hắn sẽ hòng mất.
Lão nhân gật đầu, đứng lên, đứng ở bên cạnh
vách núi, tóc bạc theo gió tung bay, cả người có thêm một loại phong thái linh
hoạt, nói:
- Đế Tôn cũng đã nói như vậy!
Diệp Phàm ngẩn ra, hắn hiểu biết quá ít về Đế
Tôn, khó được có một người nguyện ý nói ra, đương nhiên hắn tĩnh tâm lấng nghe,
muốn biết hết thảy về ý, Thiên Đế kia.
- Con đường ngài ấy đi qua cũng sẽ không quay
đầu lại, đứng ở trên đỉnh ngọn núi mênh mông, mặc dù nhìn xuyên qua sương mù thấy
được tương lai, cũng sẽ không ký thác, bởi vì ngài tin tưởng trên đường đầy dẫy
chuyện xấu, ngài chỉ tin ở kiếp này. Chỉ cần bản thân mình vô địch, là có thể nắm
hết thảy trong tay, thay đổi hết thảy, ai cùng không thể ngăn cản!
Câu nói của lão nhân khiến nỗi lòng Diệp Phàm
không bình tĩnh, như một biển cả mênh mông nổi sóng ba đào. Đây không phải chủ
trương trước sau như một của hắn hay sao? Hai người thật đúng là giống nhau, nếu
như sinh ở một thời đại, thật ra cũng coi như là tri kỹ.
- Nhưng, thế gian thật sự có thể tồn tại hai
đóa hoa tương tự đấy! Ngươi không tin cũng không được!
Lão nhân than nhẹ, nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Điều này làm cho Diệp Phàm ngẩn ra, như thế
nào nghe ý tứ của lão nhân là muốn nhàm vào trên người hắn. Nếu nói hai đóa hoa
giống nhau, chẳng lẽ là chi ra hắn có liên hệ gì đó với Đế Tôn?
Điều này thật sự là kinh thế hãi tục, trong
lòng hắn vừa động sau lại rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn không thể tin loại luận
điệu này, hắn là chính hắn, không có khả năng có quá khứ gì khác, cũng sẽ không
là ai khác.
- Không cần hiểu làm! Tuy rằng ngươi từng nói
qua lời nói giống với Đế Tôn, nhưng các phương diện khác lại rất khác biệt!
Lão Thần mỉm cười giải thích.
- Quá khứ đã xảy ra chuyện gì? Thiên Đình vì
sao tan rã, Đế Tôn mạnh như vậy như thế nào có thể chết bất đắc kỳ tử, không đủ
sức để cho Thiên Đình kế thừa muôn đời?
Diệp Phàm có rất nhiều điều không hiểu, gặp gờ
người của tổ chức Thần tự nhiên phải hỏi tới cho rõ ràng. Bởi vì có nghe đồn bọn
họ là hậu duệ của Thiên Đình cổ.
- Có đủ loại nguyên nhân phức tạp: đầu tiên là
Trường Sinh Thiên Tôn sử dụng một đóa hoa tương tự, quấy nhiễu tâm của Đế Tôn,
sau đó dẫn tới tình thế hỗn loạn, rớt ra tấm màn che!
Lão nhân tiên phong đạo cốt này lộ ra vô tận cảm
khái, lắc lắc đầu không đành lòng với đoạn nám tháng kia.
- Xin tiền bối nói rõ!
Diệp Phàm cực kỳ cảm thấy hứng thú về Đế Tôn
và hết thảy về Thiên Đình cổ, tràn ngập lòng hiểu kỳ, đó là một đoạn bí mặt của
xưa nay.
- Mặc dù Trường Sinh Thiên Tôn rất mạnh, ở thời
điểm đó đã có Đế mệnh đỉnh phong, nhưng nếu là một mình hắn cũng không thay đổi
được gì. Đế Tôn đã làm việc quá mức hao tốn tinh lực...
Một đoạn cổ sử theo giọng nói êm nhẹ của lão
nhân kể lại mà chân chính trồi lên mặt nước, làm cho Diệp Phàm kinh sợ một trận,
và rất hướng tới đoạn năm tháng kia.
Đế Tôn quá mạnh mẽ, mưu đồ quá nhiều, rèn luyện
Thành Tiên Đĩnh, hắn muốn làm không phải là một người thành tiên, mà là muốn
mang theo cả Thiên Đình hắn khai sáng cùng nhau cử hà phi thăng, tiến vào Tiên
vực.
Diệp Phàm tức cười, Thiên Đình cổ thật đúng là
cường đại quá phận, muốn cả giáo đều mọc cánh thành tiên bay vào Tiên vực sao? Ở
thời điểm đó còn không nhất định có thể chứng minh Tiên vực tồn tại đâu. Dù sao
chín đại Thiên Tôn cũng chưa từng thành công phá vỡ mà vào.
Thành Tiên Đỉnh xuyên thủng cái chắn Tiên vực,
ngay thời điểm đó, ở một giới khác dường như có thứ gì đó bay tới ngăn cản chống
lại với Đế Tôn.
Trường Sinh Thiên Tôn ngay thời điểm đó liền
quấy nhiễu Đế Tôn, hắn từng phỏng đoán: Đế Tôn cuối cùng sẽ dứt bỏ bọn họ, thậm chí sẽ vô tình ra tay thanh toán bọn họ.
- Ngay thời điểm mấu chốt nhất, Bất Tử Thiên
Hoàng cũng đến đây, tung một kích sắc bén trí mạng!
Nói tới đây, con ngươi lão Thần sắc bén như lưỡi
kiếm, bay ra chùm tia sáng chém nát tinh không. Tâm tình lão nhân vừa bi thương
vừa phẫn hận.
Diệp Phàm ngẩn người, Bất Tử Thiên Hoàng ở thời
điểm đó đã xuất thế, cùng một thời đại với Đế Tôn? Thật rất rúng động lòng người.
Ở quá khứ, mặc dù có truyền thuyết cùng loại,
nhưng dù sao chưa từng được chứng thật, theo cách nói phần nhiều là hai người
cách xa nhau cả vạn năm.
- Khi đó Bất Tử Thiên Hoàng còn chưa thành đạo,
là một người còn trẻ tuổi, từng được Đế Tôn thừa nhận cao nhất, nói hắn có tiềm
năng vô tận, tương lai có thể sẽ giao Thiên Đình cho hắn!
Diệp Phàm nghe nói ngẩn ra, điều này quá mức
không thể tưởng tượng, thật sự là đại bí mặt động trời mà! Không ngờ lại từng
phát sinh nhiều chuyện như vậy, không cho hậu nhân biết.
- Nguyên vốn Bất Tử Thiên Hoàng là một người sắp
thành đạo, coi như rất trẻ tuổi, trên căn bản không thể gây thương tổn cho cao
thủ Hoàng Đạo, nhưng Côn Lôn di tộc có tính kế, giao cho hắn tạm thời sử dụng
Tiên Chung có nhiễm máu của Côn Lôn, ở thời khắc mấu chốt phát động một kích
đáng sợ nhất!
Lão Thần nói tới đây, thở dài một hơi, cô đơn
mà lại có vô tận tiếc nuối, Thiên Đình đã thất bại trong sang tấc.
- Đế Tôn chính là như thế ngã xuống sao?
Diệp Phàm hôi.
- Không! Đế Tôn là ai chứ? Mặc dù Trường Sinh
Thiên Tôn, còn có Bất Tử Thiên Hoàng cầm Tiên Chung đều ra tay, cũng không thể
làm cho ngài sập nạn, từ xưa đến nay, chín tầng trời mười tầng đất, ngài không
có khả năng gặp được địch thù, đơn giản vì tên ngài là: Đế Tôn!
Lão Thần thanh âm vang vang, rất là kích động.
- Còn có người khác ra tay?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Đúng vậy! Đế Tôn không chỉ là một mình Trường
Sinh Thiên Tôn kéo dài Đế mệnh hai ngànnãm, còn có người khác, còn có các chí
tôn khác!
Tin tức này không thể nghi ngờ là mang tính
bùng nổ, khiến người ta chấn động! Ở thời đại đó, mấy Đế cùng tồn tại, dĩ nhiên
là sự thật, thủ đoạn của Đế Tôn quả nhiên nghịch thiên, khiến người ta thán phục.
- Ngoài ra còn có tồn tại trong cấm địa Sinh Mệnh
đi ra, thăng hoa cực hạn, cùng chung ngăn chặn Đế Tôn đang ở vào tiến thối lường
nan trong thông đạo Tiên giới!
Nói tới đây, lão Thần tóc trắng xoá lại trở
nên điềm tĩnh không nao núng, rất là bình tĩnh, như là đang kể ra một sự kiện rất bình thường.
Nhưng Diệp Phàm lại vô cùng rúng động, đây là
một đoạn cổ sử như thế nào? Quá to lớn, đó là trận chiến thành tiên chân chính,
có mấy vị Đế chung sức công kích, trận đại chiến nghiêng trời lệch đất!
- Bọn họ vì cái gì công kích Đế Tôn, không muốn
đi theo thành tiên hay sao?
Diệp Phàm khó hiểu.
- Bọn họ một đám đều cho rằng, một khi Đế Tôn
thành công sẽ giết chết mọi người bọn họ, đồng thời sẽ hủy diệt phiến vũ trụ
này, sẽ thu hồi thọ nguyên ban cho bọn họ, chỉ mang theo bộ phận dòng chính
thành tiên!
Lão nhân mặt không chút đổi sắc nói.
- Này...
Diệp Phàm không biết nói cái gì cho phải, tất
cả những điều này đều có vẻ quỷ dị như vậy, rất không chân thật, quá khứ phỏng
đoán được rất nhiều chuyện mài đến hôm nay mới biết được một phần chân tướng.
- Thông qua trận chiến ấy, có thể chứng minh
Tiên vực tồn tại sao? Không phải là một mảnh hư giới do pháp tắc đan vào mà
thành chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải! Dù sao Đế Tôn không thể đi vào
được!
Lão nhân lắc đầu, gặp phải mấy vị Đế công
kích, còn muốn thành tiên, điều đó hoàn toàn không có khả năng.
Ngay cả gặp phải tình huống đó, Đế Tôn vẫn
chưa chết, lui ra ngoài xông vào vùng cấm, giết chết hai người trong đó, làm
cho tinh không tan vỡ.
- Thời điểm đó cũng có vùng cấm...
Diệp Phàm cảm thấy mơ hồ.
- Có! Tuy nhiên ở thời điểm đó vùng cấm không ở
Bắc Đẩu, mấy chủ nhân vùng cấm đó so với hiện tại càng cổ xưa hơn!
Lão nhân nói.
Thành tiên xưa nay làm khó biết bao nhiêu người,
rốt cuộc có tiên hay không? Rồi lại ngay cả Đế Tôn đều thất bại, bao nhiêu anh
hùng nhìn trời ta thán, từ xưa đến nay, nhưng lại không ai thành công!
Tiên, thực xa vời, Diệp Phàm thản nhiên hướng
tới! Có lẽ một ngày kia, sau khi hắn bước trên Đế đạo, điều đó cũng sẽ trở
thành mục tiêu để hắn phấn đấu và cố gắng.
Xưa nay không một người nào có thể làm được,
đây là một loại khiêu chiến cực hạn, nếu như thành công sẽ có được thành tựu
không gì sánh nổi.
Đế Tôn từ khi rời khỏi Tiên lộ đã là nò mạnh hết
đã, nhưng vẫn như cũ giết hai người, cuối cùng lựa chọn rời đi, về tới địa
phương mình sinh ra, mai táng mình ở đó.
Bất tử Thiên Hoàng tự phong trong tiên nguyên
một vạn năm, rồi sau đó xuất thế thuận lợi thành đạo. Quả nhiên đúng như ngày
trước Đế Tôn tán thưởng như vậy, Bất Tử Thiên Hoàng có một không hai trong những
năm cuối thần thoại, lực áp cổ kim tương lai, mở ra một đoạn năm tháng huy
hoàng thường nhân khó có thể tưởng tượng.
- Có người nói, Bất Tử Thiên Hoàng kỳ thật là
sinh vật của Tiên vực, là thật vậy chăng?
- Cũng không có chứng cớ, bởi vì không có người
nào tiến vào Tiên vực!
Lão nhân đáp.
Diệp Phàm có phần cảm thán: một trận chiến
ngày xưa, chư Đế tính kế lẫn nhau, ngay cả Đế Tôn đều ảm đạm kết thúc. Hiển
nhiên chân tướng còn khúc chiết hơn so với tưởng tượng của hắn, cũng phức tạp
hơn nhiều so với lời kể của lão nhân. Tuy nhiên những điều này đều không có ý
nghĩa, cuối cùng đã trở thành quá khứ.
- Minh Hoàng người này như thế nào?
Diệp Phàm hỏi. Tương lai tất phải có một trận
chiến với Địa phủ, đương nhiên hắn rất chú trọng.
- Minh Hoàng người này rất đáng sợ, sâu không
lường được!
Đây là đánh giá của lão nhân, vả lại thần sắc
rất trịnh trọng, kể lại một sự kiện.
Minh Hoàng chỉ là cách xưng hô của người hiện
tại, ở thời quá khứ xa xôi kia, hẳn từng được xưng là Minh Tôn.
Địa phủ là một tổ chức thần bí, người khai
sáng chính là Minh Tôn, hoặc nói là Minh Hoàng! Hắn có lai lịch thật lớn, nghe
nói hắn là từ cổ thi mà thành đạo, trở thành Hoàng giả một thế hệ.
Trước đó, kiếp trước của cổ thi thể hắn, dĩ
nhiên là một kẻ thành đạo vô địch một thế hệ, lai lịch khiến người ta rúng động,
hắn là người thứ nhất sau khi chết lại từ thi thể trở thành Hoàng.
Trên thực tế, đến bây giờ loại “Đạo” này của hắn
ảnh hưởng rất nhiều người, ngọn nguồn thi họa ở ngay tại Địa phủ, là cung cấp một
loại pháp trường sinh cho chư tôn, đây là một loại phương hướng.
Địa phù thực quỷ dị, muốn tái tạo luân hồi,
trình bày và phân tích một con đường trường sinh độc đáo, tự nhiên hấp dẫn một
ít chí tôn cổ đại.
Ở trong lúc Minh Hoàng ngủ say, ngủ đông, bất
đồng thời đại đều có những người khác nhập chủ, nắm trong tay Địa phủ, nghiên cứu
loại pháp môn này.
Địa phủ từng thay đổi rất nhiều vị chủ nhân, nổi
danh nhất coi như là mấy vị chí tôn nhập chù, chấn động một thời đại, Trường
Sinh Thiên Tôn chính là một trong số đó.
- Minh Hoàng lai lịch kinh người như vậy, ở thời
đại thần thoại đều còn có đời trước, hai kiếp thành đạo, quả nhiên thật đáng sợ!
Diệp Phàm lần đầu tiên kiêng kị đối với Minh
Hoàng như vậy, tự cho là đẳng cấp nguy hiểm nhất của hắn hiện nay.
Đương nhiên, cái gọi là chuyển sang kiếp khác
cùng với hai thế thân, chỉ có thân thể không thay đổi, nguyên thần sớm đã điêu
linh, rồi sau đó lại lần nữa nở rộ ánh lửa thần thức, đã thuộc về một sinh linh
khác.
Đây là phương hướng trường sinh của Địa phủ
nghiên cứu ra, cho rằng hết thảy đều là hư ảo, chỉ có thân thể bất hủ, ở thủ hộ
“chân ngã” bất
diệt, một ngày kia tất cả dấu ấn Luân hồi thông suốt, dung hợp cùng một chỗ, sớm
muộn gì sẽ có “chân ngà” tái hiện, khi đó chính là tiên, kiếp trước kiếp này
tương lai hợp nhất, từ đó trường sinh.
- Đó là một thời đại thần thoại không thể ngược
dòng và phục chế! Ở thời kỳ đó tồn tại trong bất cứ vùng cấm nào đều cổ xưa dọa
người, không giống với hiện tại!
Lão nhân cũng thở dài.
Ở trong năm tháng thần thoại, Địa phủ chính là
một chỗ cấm địa Sinh Mệnh, cuối cùng diễn biến thành cái dạng này, trở thành một
tổ chức với một loại kế thừa đáng sợ.