Một con Huyết Nha lượn vòng quanh trên mặt
trăng, thân ảnh thật lớn kia cuồn cuộn mãnh liệt, dài đến mấy ngàn dặm, chiếu
xuống một mảng bóng đen lớn, gần như che kín viên tiểu hành tinh này.
Trong một phiến tinh hà khác, một đầu Long Mã
chạy như điên, vó đạp tinh không rung chuyển kịch liệt, nó đang tu luyện, luyện
một loại huyền công cuồng bá, thu thập tinh hoa của chín tầng trời, phun ra nuốt
vào Thần huy của tinh hà.
Ở chỗ xa hơn, một con chó đen lớn lẩm bẩm lầm
bầm, trên trán nhấp nháy tòa sáng, như là một vầng mặt trời nhỏ, con chó bắt
chước dạng người đi tới đi lui trên bầu trời, trong chốc lát kêu to Vô Thủy Đại
đế, trong chốc lát lại khóc lớn, điên điên khùng khùng, làm cho người ta không
hiểu vì sao.
Mà trong Thái Dương Tinh cùng có Thiếm Điện
Hoàng Điếu đang bế quan, chiếu rọi ra từng vầng hào quang, chiếu ra mười loại
màu sắc thoạt nhìn thực đẹp mắt.
về phần trên Thần đảo lơ lửng lại lộ ra dị tượng,
trong đó ngay chỗ trung tâm hòn đảo một gốc cây bồ đề lay động chiếu sáng, một
đám người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng phía dưới tìm hiểu đại đạo.
về phần trên vách núi đối diện thì có tiểu kỳ
lân màu tím đang ngủ đỏng, như là sắp cử hà phi thăng, tản ra điểm điểm sáng,
đó là Kỳ Lân thần dược. Ở bên cạnh cây tiên dược có một người trẻ tuổi như Thần
Vương quanh thân hiện lên đạo phù, lẳng lặng phun nạp, một cô bé không tới hai
tuổi, đi lại tập tễnh, leo lên không được, đáng yêu mà bướng bính.
Lão nhân của tổ chức Thần nhìn thấy một góc của
Thiên Đình này, không chỉ có cảm khái, đây là kinh người đến cỡ nào, nhiều
lương tài mỹ chất cùng một chỗ như vậy, hai cây Thần dược cắm rễ, nội tình kinh
người. Tương lai của Thiên Đình là một vầng hào quang sáng ngời rực rỡ.
Lão biết rằng Thiên Đình tuyệt không chỉ có những
thứ này, chính là thấy được một góc mà thôi, tối thiểu lão nhân còn nghe nói
qua Diệp Đồng, Dương Hi, Nhân Ma, Thánh Hoàng tử...
Theo Diệp Phàm đến đây không chỉ có lão nhân
này, mà còn có Kiếm Thần đầu bạc, một đường mà đi làm cho hai đại cao thủ tuyệt
đĩnh này cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Tìm đến Thiên Đình dẫn tới rất nhiều ánh mắt từ
mò, nhất là đại hắc cẩu không đáng tin, lại đột nhiên ngẩng đầu lên bất ngờ hét
to một tiếng, cái đầu lớn phát sáng, nói:
- Hây, lão nhân ngươi chết thật là thảm! Ngã xuống dưới Bất Tử Thiên Đao!
Bất cứ người nào nhìn thấy cử chỉ của một con
chó điên rồ như vậy, đều phải nhíu mày, đây không phải là cố ý nguyền rủa người
ta sao?
- Đừng quan tâm tới nó, gần đây con chó này
điên rồi!
Diệp Phàm nói. Nói như thế nào cũng là khách
nhân, sao có thể vừa mới tới chỗ mình liền nguyền rủa người ta ngã xuống chứ!
- Nói hưu nói vượn, bổn hoàng rất tốt!
Đại hắc cẩu trừng mắt, có chút thê lương nói:
- Tiểu tử! Ta cũng thấy được tương lai ngươi,
tóc trắng xoá, anh hùng tuổi xế chiều, một người ngồi xếp bằng ở trong vũ trụ
tàn phá, tinh tú đều nứt ra, thập phương đều tịch mịch, không còn gì khác!
Nói xong những lời này, nó liền ngửa đầu ngã
xuống, không nhúc nhích. Cả thân thể lạnh như băng, hơn nữa đầu không còn phát
sáng, khôi phục bình thường.
Diệp Phàm nhíu mày, đầu tiên là biểu đạt xin lỗi
với lão nhân của tổ chức Thần, sau đó đi tới, vươn tay điểm một ngón tay giúp
cho Hắc Hoàng luyện công đến tẩu hỏa nhập ma thức tỉnh.
- Không sao! Ta không có gì kiêng kị, lão nhân
ta nửa thân thể đều chôn ở trong đống đất vàng, bất cứ lúc nào sẽ đi gặp Đế
Tôn, còn sợ cái chết sao? Hơn nữa, ta cũng có dự cảm, sớm hay muộn gì sẽ có một
trận chiến với Bất Tử Thiên Hoàng nhất mạch, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!
Lão nhân cũng không để tâm nói.
Hắc Hoàng hai mất mờ mịt, không biết đã xảy ra
chuyện gì, hỏi ba bốn lần đều không biết gì, vả lại đầu của nó đau nhức. Phủ định
lời tiên đoán của mình đã nói ra.
Mà khi nó tiếp tục nếm thử tu luỵện bí quyết
chữ “Tiền”, đầu đau nhức như búa bổ, không thể vận chuyển, chỉ có thể từ bỏ.
- Tương lai không thể đoán trước, mạnh mẽ nghịch
thiên tự nhiên phải bị trừng phạt!
Lão nhân ý vị sâu sa nói. Rồi cùng đi với Diệp
Phàm tiếp tục vào bên trong.
- Đứa nhỏ kia...
Lão Thần vừa nhìn thấy Tiểu Tùng trở về liền kêu
lên. Thiếu niên ngại naùng cười cười, non nớt mà ngây ngô, khuôn mặt phi thường
trong sáng.
Hai người của tổ chức Thần nhìn hắn thời gian
thật dài, thật lâu đều không nói gì.
- Đây là đệ tử của ta, làm sao vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất bất phàm!
Kiếm Thần đầu bạc rất trầm tĩnh đáp lại.
- Người cỏ chảy xuôi máu huyết của Côn Lôn
sao?
Lão Thần híp mắt nhìn, không có nhiều lời, mặc
cho Diệp Phàm hỏi tới, lão cũng không nói gì thêm.
Tiểu Tùng buông lòng gần tiên, mắt to sáng
trong suốt, nhưng lúc này lại có điểm mơ hồ, khó hiểu rời đi.
- Đứa bé gái này giao làm đồ đệ cho lão hù như thế nào?
Lão Thần cười chỉ hướng Tiểu Tử trên vách núi.
- Có thể, nhưng chỉ có thể dạy ở Thiên Đình,
không thể mang đi!
Diệp Phàm nói, đối với con gái này, trong lòng hắn có
một mối cảm tỉnh đặc biệt, thấy được năm tháng vạn năm ở tương lai, đến nay
trong lòng vẫn còn rung động, bất kể như thế nào hắn cũng không thể để tiểu tử
kia phát sinh bất ngờ, vĩnh viễn không rời xa nhau.
Lão Thần nở nụ cười, đây là muốn bắt cóc lão vào
Thiên Đình bán mạng, lão cũng chỉ có thể lắc đầu, không nói gì thêm.
- Sư phụ! Ngài tìm đứa nhỏ này sao? Con mang đến
đây!
Hoa Hoa xách ngược theo một khối tiên nguyên
thật lớn, bên trong đứa nhỏ đang giương nanh múa vuốt, liên tục nguyền rủa.
Kiếm Thần đầu bạc không có cảm giác gì, nhưng
sắc mặt lão Thần có điểm cứng ngấc, ngồi xổm xuống, không nháy mắt nhìn đứa nhỏ,
trong mắt nổ bắn ra thần quang.
Hiển nhiên, nỗi lòng lão nhân thực không bình
tĩnh, gần như thất thố tiếp lấy tiên nguyên vào trong tay, hô hấp đều dần dần dồn
dập lên, nhìn chằm chắm đứa nhỏ.
Ai cùng đều nhìn ra, trong lòng lão kích động,
và lại dao động cảm xúc càng ngày càng kịch liệt, môi đều run run, tới sau lại
lão giơ cao tiên nguyên lên, mang theo một loại kính cẩn.
Nhưng đứa nhỏ lại không cảm kích chút nào, phá
hủy loại không khí này, liếc xéo cặp mắt, nói:
- Lão nhân ngươi là ai vậy? Dám quấy nhiễu
thanh tĩnh của ta?
Đứa nhỏ này vốn là một tên tiểu mập mạp trắng
mịn nõn nà, cũng chỉ hai ba tuổi, vốn là tuổi chất phác và hồn nhiên, nhưng nói chuyện lại
rất giang hồ làm cho ngón tay lão nhân lập tức run lên.
- Này, này, này... Lão nhân, ngươi cẩn thận một
chút, coi chừng làm rơi tiểu gia, ngươi không bồi thường nổi đâu! Mạng của ta so
với mọi người Thiên Đình cộng hết lại đều tôn quý hơn!
“Bốp!”
Hoa Hoa nghe vậy, trực tiếp thường cho nó một
cái tát, nói:
- Ba ngày không đánh ngươi liền thành tinh, mấy
ngày nay không giáo dục ngươi, da lại ngứa rồi hả?
- Lão trọc! ngươi đừng khinh người quá đáng,
ca cùng không phải hạng người dễ dọa nạt, có ngon chờ ta hai mươi năm, đánh cho
ngươi đầy đầu nở hoa!
Tiểu mập mạp mười phần du côn, khiến lão Thần
có điểm há hốc mồm, cứ như vậy giơ cao nó, hết trợn mắt lại híp mắt nhìn nó.
- Lão nhân! Ngươi lão sắc ma này, còn dám dòm
ngó tiểu ca, có tin ta rưới nước tiểu lên mặt ngươi không!
Đứa nhỏ nói, nó bị lão nhân giơ lên giữa không
trung, vị trí quả thật chính xác, nó rất bất mãn, phát ra tiếng uy hiếp.
Lão Thần mặt giật giật, tên Tiểu Bất Điểm này
không giống với tưởng tượng của lão, thoạt nhìn tên thịt béo ù ù này tuyệt
không đơn thuần, thật giống như một tên tiểu lưu manh?
Hoa Hoa cũng mặc kệ hết thây, trực tiếp liền vỗ
mông nó một trận, làm cho tiểu mập mạp kêu “oái oái”, căm giận không thôi.
- Đừng đánh!
Lão Thần vội vàng ngăn cản. Bảo Diệp Phàm tìm
một chỗ yên tĩnh, lão muốn nói chuyện.
Cuối cùng, chọn một tòa mặt thất, bày ra tầng
tầng phù ấn để tránh để lộ tin tức. Lão nhân lộ vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, còn
thật sự nghiêm chinh nói:
- Có thế giao đứa nhỏ này cho chúng ta hay không?
- Không được!
Không đợi Diệp Phàm tỏ thái độ, đứa nhỏ tự
mình đã không chịu, kêu to:
- Ngươi lão nhân biến thái này là ai chứ? Ta
không đi theo ngươi!
- Hoa Hoa mang ra ngoài, cho nó đi nói chuyện
với cô bẻ đi!
Diệp Phàm nói.
- Ta không đi đâu!
Đứa nhỏ sợ hãi kêu to, ở trong tiên nguyên
giãy giụa, đánh chết cũng không chỉu rời đi.
- Tính cách sao lại như vậy?
Lão Thần nhìn đứa nhỏ, nhíu sát chân mày. Đây
sao còn có thể liên hệ cùng nhau với người kia nhìn xuống chín tầng trời mười tầng
đất, đứng ngạo nghễ trên muôn đời được chứ?
- Ngài xác định nó chính là người muốn tìm à?
Diệp Phàm hỏi.
- Có thể xác định! Năm đó Đế Tôn lưu lại một
pho thần tượng, chúng ta tiến hành thôi diễn, trở lại tướng mạo sinh thời của
ngài, từ sinh ra đến già đi, hình
dáng này đều có thể phân biệt rõ!
Kiếm Thần đầu bạc lên tiếng.
- Đứa nhỏ này là Đế Tôn... Một đóa hoa tương tự?
Hoa Hoa giật mình mờ to hai mắt, không thể tin
được hết thảy chuyện này.
Tiểu mập mạp trừng mất nhìn, mơ hồ nói:
- Cái gì Đế Tôn, liên quan gì tới ta!
Lão Thần và Kiếm Thần đầu bạc lập tức trán đầy
gân xanh, không có cách nào khác tỏ thái độ, khó mà nói cái gì.
- Nó mà là Đế Tôn! Tức cười chết người, Đế Tôn
là tên mập mạp hay sao?
Hoa Hoa ngây ngô vô tư cười ha hả, hoàn toàn
không tin. Loại lời nói bất kính
này làm cho hai người đến từ tổ chức Thần lông
mi dựng thẳng.
Tiểu mập mạp cuối cùng hiểu được giá trị của
mình, không còn mơ hồ, bày ra cái giá, cuống quýt la lớn nói:
- Ta chính là Đế Tôn! Hai người các ngươi đánh
tên đầu trọc văng ra xa cho ta. Thuận tiện đánh vào mông hắn thành mười tám
cánh hoa cho ta!
Lão nhân và Kiếm Thần đầu bạc hai mặt nhìn
nhau, thật sự hoài nghi mình tìm làm người. Đế Tôn uy nghiêm biết bao, không
phát ngôn bừa bãi, nhất mạch đó như thế nào sinh ra người như vậy?
- Hắc hắc!
Hoa Hoa cười quái dị. Nhanh như tia chớp đánh
cho đứa nhỏ một trận, nói:
- Hóa ra Đế Tôn chính là cái dạng này a, mập mạp
chết tiệt, trước cứ để ta đánh cho thỏa thích, về sau nhắc tới với người ta
cùng có chút mặt mũi, Đế Tôn mập mạp kia từng bị ta ngược đãi!
- Oái nha nha! Ta liều mạng với ngươi, đừng ép
ta phá vỡ nát tiên nguyên, một khi ta đi ra tu luyện, trấn áp toàn bộ các
ngươi!
Tiểu mập mạp uy hiếp nói.
Trỏng thấy kẻ dở hơi này khiến lão nhân dờ
khóc dở cười.
Khi Diệp Phàm bảo Hoa Hoa mang theo tiểu mập mạp
đi ra ngoài, lão nhân nói ra tình hình thực tế, đứa nhỏ đều không phải là đóa
hoa giống với Đế Tôn kia, mà thực có thể là con nối dòng của Đế Tôn, là hậu đại
duy nhất.
- Năm đó, đều nói Thiên Đình có một vị tiểu chủ
nhân, nhưng cùng không có ai từng nhìn thấy, mài đến khi Đế Tôn mất đi, cũng
không thấy hắn xuất hiện!
Vì lời đồn đãi này, Thần đã tìm kiếm muôn đời,
thăm viếng rất nhiều di tích, nối thành chuỗi vô số mảnh nhỏ lịch sử, tới kiếp
này, cuối cùng xác định huyết mạch đó rơi vào trong tay Diệp Phàm.
Diệp Phàm sờ sờ cằm, hắn từng dò xét thức hải
của tiểu mập mạp, nơi đó là một mảng lớn trống rỗng, chỉ có một đoạn thời gian
ngắn về địa cầu, có tiếng chúng sinh kêu khóc, cùng có thanh âm hiến tế to lớn,
như là đang làm lễ chôn cất một vị Cổ Hoàng.
Nếu đây là sự thực thì phải kinh thể hãi tục
biết bao! Con nổi dòng của Đế Tôn, lực huyết mạch nghịch thiên nha!
- Nếu huyết mạch của Đế Tôn, trong thức hải
như thế nào lại không có tiên kinh của hắn, cũng không có giao phó gì của hắn?
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ Đế Tôn tin tưởng vừng chắc đứa con của
mình sớm muộn gì sẽ có một ngày vượt qua chính mình, không cần lưu tiên kinh
cho hắn chẫng?
Lão nhân nói. Liên tưởng trong sách cổ ghi lại,
càng ngày càng tin tưởng loại tính cách này của Đế Tôn.
Diệp Phàm trầm tư, luôn cảm thấy có điểm không
thích hợp, đối với lai lịch chân chính của tiểu mập mạp, hắn vẫn giữ lại cách
nhìn của mình.
- Sư phụ không tốt rồi!
Đúng lúc này, Hoa Hoa chạy ào vào, trên mặt xuất
hiện vẻ lo lắng, nói:
- Diệp Đồng sư huynh bị người đánh cho trọng
thương!
Diệp Phàm đứng bật dậy, đi nhanh ra ngoài. Từ
rất xa liền nhìn thấy Diệp Đồng ngồi xếp bằng ở dưới cây bồ đề, toàn thân đều
là máu, mi tâm đều ảm đạm, huyết khí bốc hơi, hắn đang vận hành bí quyết chữ
“Giả” chữa thương.
Trong cơ thể hắn có một luồng hắc khí tụ mà
không tan, khó có thể bài trừ ra ngoài cơ thể, vừa ăn mòn nguyên thần vừa ăn
mòn máu thịt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể trừ tận gốc.
Diệp Phàm tiến lên, vươn tay điểm một cái, một
đạo tiên quang chìm sâu vào trong cơ thể Diệp Đồng, dùng pháp lực vô thượng trấn
áp cổ hắc khí kia, một lát sau giam cầm nó đi ra.
U Ma Thần! Là thần tướng thứ ba dưới trướng Bất
Tử Thiên Hoàng ngày xưa, không thể tưởng được hắn cũng còn sống!
Lão nhân lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Hoàng Sào muốn động thủ, muốn trong bóng tối
diệt trừ mấy nhân vật có tiềm lực lớn của Thiên Đình. Ngay cả U Ma Thần đều xuất
thế, tự mình động thủ đi ầm sát Diệp Đồng.
- Đúng lúc rồi, phải quyết một trận thưhùng với
Hoàng Sào rồi!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.