- Trước giết đám dê con dám lần thứ ba huyết tẩy
tộc ta, lấy bọn chúng tế cờ, sau đó binh nhập Bắc Nguyên, bình định Vương gia.
Lão tộc trường Man tộc trên vách núi quát.
- Giết đám đao phủ dám hủy nhà của của chúng
ta, làm thịt bọn chúng.
- Không được để một người chạy thoát, khiến
đám dê con này có đến mà không có về, toàn bộ tan xác.
Đám đông phẫn nộ xúc động, sắp sửa xuất chinh
lại có một đám người dám tiến vào trong núi lớn tìm kiếm bọn họ, đuổi giết người
của cổ thôn, tuyên bố muốn diệt tuyệt. Đây là khiêu khích và làm nhục đối với
Man tộc.
Diệp Phàm và Yến Nhất Tịch thầm than. Đám người
này thật sự là muốn chết, căn bản không biết Man tộc đáng sợ tới mức nào. Dựa
theo những gì bọn họ nhìn thấy lúc này thì thực lực của Man tộc tuyệt đối có thể
không sợ bất cứ thế lực lớn nào.
A
Ô ô...
Tiếng kèn sừng bỏ vang rền giống như sấm sét,
chấn động khắp dăy núi và biển khơi.
Ngao...
Tiếng thú rống rít gào mênh mông cuồn cuộn bốc
lên trời cao. Một con dị thú phóng lên cao, lân giáp cực kỳ dày đặc, trông vô
cùng khủng bố.
- Giết... Không để cho một người chạy thoát.
Đây là cảnh tượng vô cùng dọa người. Khi những
dị thú này bay lên không trung thì tạo thành một vùng mây đen dày đặc, nối liền
một chỗ có thể bao phủ cả bầu trời, khiến cả vùng núi hoang dã này đều run rẩy.
Vũ Hóa Vương là thế gia thái cổ ở Bắc Nguyên,
là một trong những thế lực lớn cường thịnh nhất trong thiên hạ, có bố trí tại
các nơi, Nam Lĩnh tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, nhất là lúc này đã có âm
mưu mà tới.
Lần này Vương Thành Thiên mang Thánh binh tới
giết Diệp Phàm, lại bố trí người ở Nam Lĩnh cùng hành động, muốn quét sạch Man
tộc trong Nam Lĩnh.
Những người này liên hợp lại xong liền tiến
vào trong núi, quả thật giết được vài thanh niên Man tộc ra ngoài săn bắn, sau
đó tuyên bố phải tắm máu toàn tộc.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ nổi bộ lạc
này lại lớn tới như vậy, đáng sợ tới mức này.
Lúc này tiếng hô giết rung trời, giống như mười
vạn thiên binh thiên tướng từ trên trời giáng xuống, mây đen cuồn cuộn, sương
mù che phủ bầu trời. Vô số người như Ma Thần cưỡi dị thú rong ruổi bay tới, dày
đặc không trung.
- Thế này có tới bao nhiêu người chứ. Một đám
người cường đại như vậy, so với chúng ta đúng là rất không tương xứng.
- Thật đáng sợ. Đây là một đám chiến sĩ man cổ.
Ta nghĩ tới một số truyền thuyết. Chẳng lẽ thực sự có một bộ lạc đáng sợ như thế
sao?
- Nghe đồn trước viễn cổ, Nam Lĩnh đều dưới sự
thống trị của Man tộc, nhưng cuối cùng không hiểu vì sao lại mất đi kế thừa. Chẳng
lẽ là bọn họ ẩn cư à?
Đám người bị vây quanh đều sởn hết gai ốc, cả
người tê dại, linh hồn cũng như vỡ tan thành từng mảnh.
Nếu đúng là như vậy thì không chỉ bọn họ phải
chết ở đây mà ngay cả Vương gia ở Bắc Nguyên cũng gặp đại nạn rồi.
- Nhưng, những thứ kia đều là truyền thuyết
thôi, chưa có sử sách gì ghi lại cả. Chẳng lẽ đều là sự thật sao?
Nhưng người này mang theo sự hoảng sợ và không
cam lòng đối mặt với chiến sĩ Man tộc, bắt đầu bỏ chạy. Nhưng những đóa hoa máu
liền nở rộ, không ngừng có người bị đập thành thịt nát.
- Á...
- Tha mạng.
- Tha cho chúng ta đi.
Đây đúng là một trận tàn sát. Người của Man tộc
ngay thẳng, cởi mở nhưng đối với những kẻ tới giết hại người nhà mình thì tất
nhiên phải ác nghiệt vô tình.
- Chát.
Gậy nanh sói vung lên, lập tức có một cái đầu
bị đập nát, năo trắng phọt ra văng khắp nơi.
Phụt!
Rìu đá đảo qua, cắt đứt cả thiên quân vạn mã.
Vài tên cao thủ lập tức bị chém ngang lưng, máu tươi phun ra như suối, đỏ tươi
nóng hổi, mùi tanh nhức mũi.
Đây là một hình ảnh đầy máu tươi, khiến người
ta muốn nôn mửa, người thường khó mà chịu nổi. Không trì hoăn một chút nào,
toàn bộ đám người lần thứ ba tới tắm máu cổ thôn bị giết hết, không ai có thể
trốn thoát.
Ô ô...
Kèn chiến tranh thượng cổ vang rền. Chiến sĩ
Man tộc trở về, không ít người trên binh khí đều có vết máu. Mọi người vô cùng
phấn khởi.
Đây là huyết mạch tổ tiên lưu truyền lại cho bọn
họ, càng đánh càng mạnh. Một tia huyết mạch Chiến Thần Man cổ ngủ sâu trong cơ
thể bọn họ khiến bọn họ trở thành chiến sĩ mạnh mẽ nhất Nam Lĩnh.
Trong bộ lạc có một khối đất trống rất lớn.
Nơi đó có một đài trận cổ xưa, sớm đã ghi dấu ấn năm tháng, lưu lại từ thời viễn
cổ.
Mỗi khối đá lớn xây nên truyền tống trận này đều
có ghi chú, tuy rằng năm tháng vô cùng nhưng căn bản không hề tổn hại.
Lúc này có một ông lão của Man tộc đang bố trí
tọa độ. Đài trận cổ này bắt đầu tinh giấc, lóe ra hào quang yêu dị.
- Lục mang tinh trận, cảm ứng với chư thiên
tinh đẩu, không những có thể vượt qua tới các nơi trong thiên hạ mà sợ rằng còn
có thể đi tới Vực ngoại, tiến vào tinh không.
Yến Nhất Tịch nói, cảm thấy rất giật mình.
Chiến sĩ Man tộc chừng mấy vạn, tập trung lại
có thể che phủ cả bầu trời. Mọi người đều sắp hàng lại, bước theo thứ tự lên
đài trận cổ, tiến vào một cánh cửa thật lớn.
- Các con. Tổ tiên ban cho chúng ta lực lượng
mà nay đã có nơi dùng tới. Vì an nguy của tộc nhân, vì tôn nghiêm của tộc ta,
hôm nay chúng ta phải tiến binh vào Bắc Nguyên huyết chiến. Mang dũng khí của
các ngươi ra, làm quân tiên phong tiến vào khiến cả Bắc Nguyên phải run rẩy đi.
Đám người già của Man tộc trước khi xuất chinh
đều cổ vũ động viên, kích phát tâm huyết mọi người.
Trên thực tế, trải qua tiểu chiến vừa rồi, máu
huyết mọi người đều đã sôi trào, lúc này binh nhập Bắc Nguyên lại thích hợp nhất.
Thế giới bên ngoài không biết trong dãy núi
nguyên thủy này lại ẩn cư một bộ lạc đáng sợ như vậy, càng không biết hôm nay bọn
họ viễn chinh.
Dù tiếng động nơi này rầm rĩ rung trời nhưng
Nhân tộc và Yêu tộc vẫn không cảm ứng được. Một đại quân khiến ngũ vực đều phải
sợ run đang di chuyển.
Từng đội nhân mã bựớc lên đài trận cổ xưa, biến
mất khỏi bộ lạc Man tộc, không ngừng đi xa. Ai nấy huyết mạch đều chảy mạnh, phấn
khởi vô cùng, chuẩn bị cho một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Đây là Man tộc, trời sinh là chiến sĩ, lớn lên
trong núi rừng, đối mặt với các loại hung cầm mãnh thú, sớm đã có thói quen chiến
đấu sinh tử, lúc này xuất chinh không ai sợ hãi.
Diệp Phàm không thể không thán phục. Loại tâm
cảnh này thì những kẻ ở nơi thành thị phồn hoa khó có thể có được. Có lẽ đó
chính là một trong những nguyên nhân khiến tổ tiên Man tộc ẩn cư trong vùng đất
hoang dã này.
- Bộ lạc không lưu người lại sao?
Diệp Phàm hỏi. Không sợ quá may, chỉ sợ không
may. Nếu thực sự có người lúc này mò tới nơi này thì đúng là không ổn.
- Yên tâm đi. Có đủ lực lượng ứng biến rồi.
Một lão chiến sĩ Man tộc nói, lơ đãng nhìn về
phía Huyền Quy ở trên mặt nước cách đó không xa. Nó vẫn không nhúc nhích, trông
không khác gì một bãi đá màu đen.
Bắc Nguyên mờ mịt, mênh mông vô ngần.
Đây là một đại thảo nguyên không giới hạn, vô
cùng hoang vắng, mặt đất không có mấy người, có khi đi tới mười mấy năm cũng
không nhìn thấy bóng người.
Trên mặt đất này dân cư đều tương đối tập
trung ở một vài vùng đất. Có tám phần mười mặt đất đều hoang vu, lang sói ác
thú lui tới.
Ô...
Sâu trong thảo nguyên, độc lang hú dài, cảm
giác vô cùng hoang vắng.
Đại quân đáng sợ lần lượt đi ra. Mọi người
không chút tiếng động tán ra huyết khí, nắm chặt binh khí.
Không có ai biết một trận đại chiến khiếp sợ
ngũ vực sắp bắt đầu. Đây là lần đầu tiên có người chinh phạt thế lực kế thừa bất
hủ từ sau niên đại đen tối, tiến công thế gia thái cổ khủng bố.
Rống...
Thần thủ hộ Thương Long chở chín vị hóa thạch
sống giương cánh mãnh liệt, bao phủ thảo nguyên. Nó bay vòng trên không trung.
Ngao...
Thần thủ hộ Bạch Hổ cũng xuất hiện, thân thể lớn
như ngọn núi, dẫm nứt mặt đất, chở hơn ba mươi ông lão Man tộc tiến lên.
Trên bầu trời dày đặc bóng người, Thân Thư
hoàng kim, Tử Kỳ Lân và các loại dị thú lần lượt chở các chiến sĩ Man tộc cường
đại xuất hiện, chiến khí sôi trào.
Mây trời cũng như trầm xuống, cảm nhận áp lực
vô cùng.
Đây là một vùng thế giới màu xám. Khắp thảo
nguyên đều tiêu điều, bầu trời tối sầm lại, mây đen trầm xuống khiến người ta
hít thở không thông.
- Một trận chiến này nhất định máu chảy thành
sông, thây cốt chất thành núi lớn. Trời đất mênh mông, ức vạn sinh linh đều phải
run rẩy, chỉ có thể thắng, không thể bại.
- Chiến tất thắng, công tất thủ.
Đây là khí thế đáng sợ có thể khiến cho núi
sông sụp đổ, nhật nguyệt rơi xuống.
Trận chiến hôm nay có lẽ sẽ xóa tên vĩnh viễn
một lực lượng kế thừa bất hủ khôi thế gian, tạo thành đại sự đáng sợ nhất kể từ
sau hắc ám náo động.
Đương nhiên có lẽ cũng có thể là một khúc ca
buồn. Bộ lạc Man tộc cổ xưa tại Nam Lĩnh cũng có thể tiêu vong từ đây, không
còn tồn tại nữa.
Một đại biến cố kinh thiên động địa bắt đầu.
Một trận chiến này nhất định ảnh hưởng sâu xa,
mênh mông cuồn cuộn thiên hạ, lan tới vạn giáo.
Đại quân không tiếng động, áp lực đáng sợ đi
trên mặt đất, tây cầm binh khí, trong quá trình này tụ sức để chuẩn bị cho một
đòn xé trời xanh.
Đông Hoang, Trung Châu, Tây Mạc, tất cả thế lực
lớn đều nhìn về Nam Lĩnh. Một số người đáng sợ đã tới đó, bố cục tại Nam Lĩnh để
đối phó với Diệp Phàm, cũng không biết chiến trường rung động thế gian đã rời
đi.
- Thánh thể lẻ loi một mình, dù có cường đại tới
mấy thì đã sao? Có thể đối kháng với một đại giáo sao?
- Nếu có một số đại giáo cử toàn phái ra công
sát Thánh thể thì hắn không phải sẽ nuốt hận sao?
Khi mọi người ở Nam Lĩnh đều hoài nghi thì Diệp
Phàm đã dẫn đại quân Man tộc tới gần Vương gia Bắc Nguyên.
Mây đen càng dày đặc, khiến khắp bầu trời thảo
nguyên vắng lặng không chút tiếng động, giống như một vùng đất chết. Áp lực thấm
sâu vào lòng người tràn tới.
Người đông nghìn nghịt trên mặt đất, dày đặc bầu
trời, trầm mặc hành quân. Khí huyết mỗi người đều cường thịnh, có một loại sát
khí mãnh liệt đáng sợ.
Không có khôi giáp, không có chiến y, mọi người
đều mặc da thú, cánh tay để trần, cơ thể màu đồng tráng kiện, cơ bắp cuồn cuộn,
tay cầm gậy nanh sói hoặc lưng đeo búa đá.
Lúc này còn hơn ngàn dặm nữa là tới Vương gia,
trận tấn công sắp sửa bắt đầu.
Lão tộc trường vung mạnh tay. Đại quân chia
làm bốn đội, bắt đầu bao vây không chút tiếng động.
Con Thương Long có thể bao phủ bầu trời, một
cánh che lấp cả mặt đất kia chở chín vị hóa thạch sống dẫn đầu đám chiến sĩ Man
tộc cuồn cuộn mãnh liệt tấn công cửa chính. Thần thủ hộ ba ngàn chín trăm tuổi
có thực lực khiến người khác phải kinh sợ.
Thần thủ hộ Bạch Hổ lớn như núi cao đã hơn hai
ngàn tuổi chở hơn ba mươi lão già đáng sợ dẫn đầu chiến sĩ Man tộc tiến công cửa
bắc.
Tộc trường Man tộc đứng trên một con đại bàng
giống như được luyện chế thành từ hoàng kim, mang theo những cường giả cưỡi man
thú đáng sợ đầy trời tấn công từ phía đông.
Trong tay vị lão tộc trưởng cầm một cây Thạch
Phủ đáng sợ, tòa ra khí tức của Thánh nhân viễn cổ, chính là Thánh binh truyền
lại cho đời sau, do Đại Thánh để lại.
Diệp Phàm cũng nắm trọng trách. Hắn cầm Thần Nữ
Lô khủng bố tuyệt luân trong tay, dẫn theo chiến sĩ Man tộc đông nghìn nghịt tấn
công từ phía tây.
- Thương Long và Bạch Hổ, trên người hai Thần
thủ hộ này cũng có khí tức của Thánh binh viễn cổ.
Khi Diệp Phàm cầm Thần Nữ Lô trong tay liền lập
tức có cảm ứng.
- Binh chia bốn đường đánh tan cổ thần trận của
Vương gia, giống như thiên binh đột nhiên giáng xuống. Mấy vạn chiến sĩ Man tộc
đánh thẳng tới đảo Hoàng Long, không cho bọn chúng kịp phản ứng, hy vọng một trận
chiến là thành công.
Cuối cùng kết quả là một thế gia thái cổ bị
xóa tên hay là đại quân Man tộc phải nuốt hận tại Bắc Nguyên thì đều phải chờ một
trận chiến này.
Răng rắc.
Một luồng sét màu tím xé tan bầu trời đen tối,
cũng là lúc đại quân Man tộc bắt đầu tấn công, đánh giết vào Vương gia Bắc
Nguyên.