Mây đen đè nặng xuống sát mặt đất.
Dường như có mấy vạn ngọn núi màu đen giáng xuống,
nặng nề khiến người ta khó có thể thở nổi, làm trong lòng người ta phải kinh sợ.
Khi chi còn cách Vương gia mấy trăm dặm, mấy vạn
chiến sĩ Man tộc vây đánh, bắt đầu tấn công với tốc độ cực nhanh. Trận chiến
tung trời lở đất bắt đầu.
Một đám man thú đông nghìn nghịt đạp trên mặt
đất, giống như một dòng thác màu đen gào thét lao tới, bẻ gày nghiền nát tất cả,
khiến cho cả đại địa run rẩy.
- Hả, sao lại có nhiều binh mã tới vậy?
Các trạm gác ngầm của Vương gia đều có người
tuần tra cách gia tộc cả trăm dặm.
Phụt!
Hoa máu tung bay. Một mũi tên xuyên qua huyết
hầu.
Thần Xạ Thủ của Man tộc khống chế dị thú rong
ruổi, tất cả đều giương cung cài tên, tốc độ vật cưỡi không giảm, giống như hồng
thủy lao tới, cung cứng trong tay kéo thành hình trăng tròn, liên tục có Man Cổ
Thần Tiễn như mây đen bảy ra, vọt tới mười mấy dặm.
Hoa máu tươi đẹp không ngừng nở rộ. Phía dưới
nó, lần lượt có những sinh mệnh kết thúc, ngã trên mặt đất.
Gần như chi trong nháy mắt, gần vạn thú cưỡi
man thú lao tới, dẫm những thi thể này thành bùn máu, không ai có thể chạy trốn
nổi.
Thần Tiễn Thuật là một trong những bí thuật bắt
buộc của Man tộc, từ trước tới nay đều là một kích tuyệt sát. Nhiều người như vậy
chỉ cần giương cung là không ai có thể kháng cự nổi.
- Không tốt. Đại địch xâm lấn, mau mau cảnh
báo.
Ở ngoài mấy trăm dặm, các trạm gác ngầm rất
nhiều nhưng lúc đầu không ai có thể cảnh báo thành công.
Ngựa chạy trên thảo nguyên, tung hoành ngang dọc.
Chiến sĩ Man tộc gào thét, huyết khí dâng tràn, quân tiên phong vọt tới giống
như một đám Chiến Thần Man Cổ không thể ngăn cản.
- May mau báo với gia tộc, có người tới tấn
công Vương gia chúng ta.
Trên bầu trời cũng có người tuần tra nhưng vận
mệnh lại càng bi thảm hơn. Khi dòng lũ dưới mặt đất tràn qua thì đã có mấy vị
thần tiễn thủ trên hai ngàn tuổi giương cung bắn mũi tên vọt tới hơn mười dặm,
xuyên thủng kẻ địch.
- Trên không trung có cổ bảo.
Vương gia rất giàu có, ở trên tầng mây ngoài
gia tộc cả trăm dặm có không ít cổ bảo ẩn dấu, giám thị động tĩnh bốn phương,
dù chỉ gió thổi cỏ lay cũng có thể phát hiện ra.
Nhưng Man tộc Nam Lĩnh đã có chuẩn bị từ sớm.
Trên không trung cũng có cả vạn ky sĩ, khống chế các loại di thú chen chúc lao
qua, ù ù ập tới, đạp nát tất cả kiến trúc.
Những thứ ngăn cản chỉ cần bị trường mâu của bọn
họ vươn về phía trước, lập tức cả tòa cổ bảo biến thành phế tích. Người chạy trốn
ra muốn truyền tin đi bị man thú đạp thành bùn nhào, máu tươi bắn tung khắp trời.
Bất kể là trên bầu trời hay mặt đất thì nơi
nơi đều là thân ảnh của chiến sĩ Man tộc. Quân tiên phong ập tới phá hủy tất cả
mọi thứ ngăn cản.
Diệp Phàm và Lệ Thiên đều kinh hãi. Đây quả thực
là một đạo quân không thể ngăn cản. Bọn họ có một loại khí thế đáng sợ tới khó
nói lên lời.
Lúc này trên thiên linh của mỗi người đều vọt
ra một luồng huyết khí. Mấy vạn đạo tụ lại làm một giống một đám Tu La đẫm máu
vậy.
Tất cả thiết ky đều bị nhụốm một tầng màu máu.
Đây là một luồng khí tức đáng sợ, giống như máu của Chiến Thần hộ thể, làm cho
bọn họ dũng mãnh phi thường lao tới, không thể chống đỡ.
Ở nơi cách Vương gia năm mươi dặm, tiếng cảnh
báo vang rền. Nơi này đã có đại năng trấn giữ, không thể tiêu diệt ngay được.
Bùm...
Tiếng nổ lớn truyền khắp mấy trăm dặm, chấn động
màng nhĩ mọi người.
Đây là một vùng công sự phòng ngự kiên cố,
cũng không biết có bao nhiêu vạn năm qua chưa từng bị công phá. Tuy rằng ngày
thường cũng có người đóng ở đây nhưng không ai lại ngờ nổi có người dám tới đây
công phạt Vương gia.
Bọn họ đứng trên đỉnh cao của Bắc Nguyên, hùng
cứ thiên hạ, xưng bá một phương, sớm khiến những người này mất đi cảnh giác,
không thể tin được là có người dám tới tấn công, cảm thấy đúng là vô lý.
Người lúc này sắc mặt của bọn họ đều thay đổi,
sau khi tiếng cảnh báo vang lên liền lập tức phóng lên cao, tế ra các loại binh
khí ngăn cản.
Nhưng tất cả đều phí công. Thiết ky của Man tộc
tung hoành, vô cùng dũng mãnh lao tới, cầm Thạch Phủ và gậy nanh sói trong tay
đập tới.
Cung điện chiến tranh lơ lửng giống như một
thành trì nhỏ trên không trung, vốn là tầng phòng ngự không thể phá hủy nhưng
lúc này thiết ky tấn công cũng đạp cho nó sụp đổ hoàn toàn.
Phần đông chiến sĩ Man tộc lúc này theo hướng
quân tiên phong, huyết khí tràn ngập, bẻ gãy nghiền nát tất cả mọi thứ cản đường,
ngăn bước chân bọn họ.
- A...
Những người trú ở nơi này không ngừng kêu lên
thảm thiết, hoặc bị mũi mâu lạnh như băng hất tung, máu chảy đầm đìa, hoặc bị gậy
lớn đập thành thịt vụn, xương nát văng tung tóe.
Đây là một trận đồ sát, căn bản không phải
cùng cấp độ. Mấy trăm cường giả làm sao đối phó nổi với đám thiết ky này, chẳng
khác gì kiến càng lay cây, muốn chạy trốn cũng không chạy nổi.
Hai gã đại năng cũng không thể trốn thoát, bị
một Thần Xạ Thủ cao tuổi tự tay bắn chết. Hai mũi tên xuyên qua thân thể. Lực
lượng đáng sợ kéo thi thể bọn họ văng ra ngoài hai ba dặm, sau đó dập nát ra.
Vương gia đại loạn. Nghe tiếng cảnh báo, mọi
người đều kinh hãi. Đây là đại biến cố lớn tới mức nào chứ? Chiếc chuông kia cả
vạn năm còn chưa rung lên lần nào.
Năm mươi dặm đường rất gần, dù Vương gia nghe
thấy tiếng chuông thì đã hơi muộn rồi. Mấy vạn thiết ky gần như lao tới trong
phút chốc, tiếng người gầm thú rống vang vọng.
Giết!
Giờ phút này tất cả chiến sĩ Man tộc trầm mặc
đã lâu đều bộc phát ra sát khí kinh thiên, một tiếng rống chấn động cả núi
sông, khiến cả thảo nguyên như cũng sắp tan vỡ.
Đây là một dòng thác lũ sắt thép, không có gì
ngăn cản nổi bước chân của bọn họ. Bọn họ giống như Chiến Thần đánh tới từ Vực
ngoại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
- Ầm!
Các cổ điện chiến tranh ở bên ngoài Huyền
Không Đảo của Vương gia bị đánh nát cả mấy chục tới mấy trăm tòa, trở thành một
đám ngói vụn và đá vụn.
Ở phía trước, dãy núi vắt ngang giống như một
con rồng đang nằm ngủ. Đây là một vùng núi không nhiều lắm trên thảo nguyên.
Vương gia đặt ở trong đó, theo thượng sư phong
thủy thì nơi này là chỗ Đằng Long Địa, có thể khiến gia tộc này cực kỳ cường thịnh,
số mệnh rất lâu dài.
Mấy vạn đại quân Man tộc vây kín thế gia thái
cổ, tất cả mọi người đều giơ binh khí lên, phát động một kích kinh thiên động địa.
Tất cả mọi người đều thu thập chiến khí man cổ.
Đây không phải là hai quân đối chọi, không cần
triển khai trận thế quyết đấu mà thuần túy tới để báo thù, tiến quân thần tốc.
Bọn họ phát động công kích linh hoạt sắc bén nhất đánh tới.
Ở phía năm, con Thương Long kia vỗ đôi cánh lớn,
đập nát cả một vùng núi. Đây là một đòn khiến toàn trường sợ hãi.
Một nửa ngọn núi bị cắt bay tứ tung, đất đá
văng tung tóe, bao trùm cả bầu trời.
Đây là bá chủ của bầu trời, là Thần thủ hộ của
Man tộc được lão tộc trưởng đời trước nuôi lớn, sống đã ba ngàn chín trăm năm,
thực lực sâu không thể lường được.
- Ngao...
Thương Long rống to một tiếng, khiến không ít
ngọn núi lại sụp đổ. Một luồng sáng xanh bay ra từ miệng nói, phát ra khí tức
ghê người, giống như Thánh nhân sống lại vậy.
Nó phun ra một thanh đao màu xanh, có khí tức
có thể đánh tan thiên địa, tràn ngập khắp nơi, khiến cả thảo nguyên đều run rẩy.
Nó giống như một Chiến Thần sống lại, sắp sửa
hủy diệt thế giới này. Lực lượng cường đại mênh mông, áp bức người khác tràn
ra.
Thương Long đao.
Ở phía trên nó có khắc hình một con Thương
Long trông sống động như thật, thân đao cổ xưa, sát khí giống như đảo ngược cả
thế giới, chấn nhiếp chín tầng trời mười tầng đất.
Nhưng nó cũng không phải chưa sứt mẻ mà là một
kiện binh khí tổn hại của Thánh nhân, mất đi một bộ phận, đao thể bị gày một đoạn,
khiến con Thương Long khắc trên mặt đao cũng thiếu một phần.
Tuy nó không phải là Thánh binh truyền lại cho
đời sau nhưng sau khi được Thần thủ hộ của Man tộc phun ra vẫn có uy thế trấn
áp thiên địa như cũ. Thương Long đao chém xuống ngang trời, ầm một tiếng giống
như bổ đôi thế giới vậy.
Ở cửa nam của Vương gia có một luồng ánh sáng
chói mắt tòa ra. Đây là một đại trận phòng ngự của Thánh nhân viên cổ nhưng hiện
giờ cũng dao động và nổ tung, bị mở ra một lỗ hổng lớn.
Ở bên ngoài cửa bắc, núi cao cũng sập xuống,
đá tảng văng tung tóe. Bởi vì ở nơi này cũng có một Thần thủ hộ khác đang động
thủ.
Nó còn cao hơn cả một ngọn núi, chở hơn ba
mươi ông lão Man tộc hơn hai ngàn tuổi, hủy hết chướng ngại trên đường đi.
Rống...
Bạch Hổ gầm thét, khiến cả vòm trời rung chuyển.
Miệng nó phun ra một cây gậy xương trắng toát như ngọc, đập về phía đại trận ở
cửa bắc.
Đây cũng là một kiện Thánh binh viễn cổ có
khuyết điểm, do một cây xương cánh tay Thánh nhân viễn cổ luyện thành, trắng
nõn mềm mại, nhưng trên mặt lại có rất nhiều vết rạn, bị hao tổn nên thần lực
cũng bị xói mòn đi.
Bạch Hổ rống lên một tiếng, thúc dục gậy xương
liên tục đánh ra, đập thành một lỗ to trên cổ trận, không ngừng mở rộng ra.
Cửa đông, dãy núi bên ngoài bị đánh thành đất
bằng. Lão tộc trưởng dẫn theo đại quân trên vạn người cùng tấn công tới.
Đánh sợ nhất tất nhiên chính là cây Thạch Phủ
trong tay lão tộc trưởng, phong cách cổ xưa mà tự nhiên nhưng chỉ liếc mắt một
cái liền khiến tất cả mọi người đều kinh hãi. Đây là Thánh binh được Đại Thánh
Man tộc lưu lại cho đời sau, không hề có chút sứt mẻ tì vết.
Nó có lực công kích không gì sánh nổi, một búa
đánh xuống thì chư thiên vạn giới đều sụp đổ, khí tức hủy diệt khiến cả thảo
nguyên đều phải lún xuống.
Ầm!
Cửa đông của Vương gia bị đánh tan. Đại trận
phòng ngự từ viễn cổ bị xé nát, khó có thể ngăn cản bước chân của đại quân.
Ở phía tây, Diệp Phàm cầm Thần Nữ Lô trong tay
đi trước. Phía sau hắn có tinh kỳ phất phới, trên vạn thiết ky chen chúc lao xuống,
đạp nát vòm trời mà tới.
- Mở cho ta.
Diệp Phàm rống to. Thái Dương thánh lực vận
chuyển, dương cực thần điểm phát ra. Thần lô lớn bằng nắm tay tỏa ra ánh sáng rực
rỡ tới lóa mắt, đánh thẳng vào cửa tây của Vương gia.
Đất rung núi lở, cửa lớn bị đánh tan thành bột
mịn. Đại trận do Thánh nhân viễn cổ bày ra bị xé ra một khe hở. Trên vạn thiết
ky hò hét, toàn thân bao phủ bởi huyết quang, toàn lực xung phong lao tới.
- Mở ra!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, Thần Nữ Lô tấn
công trong vùng cổ trận này, liên tục chấn động, khiến sơ hở của trận văn càng
lớn hơn.
Ầm!
Cuối cùng cửa tây bị công phá, trên vạn thiết
ky tiến quân thần tốc, gậy nanh
- Giết.
Giờ khắc này tiếng hô giết chóc rung trời. Bốn
phía đều là đại quân.
Với bốn thanh Thánh binh viễn cổ mở đường, đại
trận phòng ngự của Vương gia tan rã, trở thành phế trận, mất đi tác dụng.
Mặc dù là binh khí của Thương Long, Bạch Hổ có
khuyết điểm nhưng bản thân chúng lại rất cường đại, có thể bù đắp tất cả.
Vương gia là thế gia thái cổ bất hủ, tất nhiên
cũng rất cường đại, bên trong có rất nhiều thần đảo treo lơ lửng trên bầu trời,
cũng không có ít dãy núi thần trên trời cao, thác nước trắng xóa đổ xuống, phi
thường đồ sộ.
Mấy vạn thiết ky đánh tới, từng hòn đảo, từng
ngọn núi đều vỡ tan thành nhiều mảnh. Sau một trận đại loạn, rất nhiều cao thủ
Vương gia xuất hiện đón địch.
- Các ngươi là ai, vì sao lại tấn công Vương
gia ta?
Có người quát lớn.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh. Cánh cửa
bốn phía bị phá gần như trong chớp mắt khiến cả Vương gia cường đại đều rung động.
Đây tuyệt đối là kẻ địch không thể tưởng tượng
nổi, trừ phi có ba bốn kiện Thánh binh truyền đời, bằng không không căn bản
không thể cản nổi, ngẫm lại khiến người ta sởn cả tóc gáy.
- Ta là Diệp Phàm mà các ngươi muốn giết đây. Hôm
nay ta đặc biệt tới diệt trừ các ngươi, dùng thiết ky san bằng thế gia thái cổ
này.
Diệp Phàm đứng giữa trời, mái tóc đen tung
bay, ánh mắt sắc bén, hét lớn một tiếng, truyền khắp cả đại địa mênh mông, có
khí tức như đứng đầu thiên hạ.
Một trận đại chiến kinh thiên động địa đã
không thể né tránh. Máu sẽ nhuốm hồng thảo nguyên, xương cốt dường như sắp chất
thành núi.