Trạm đầu tiên, hắn đi tới Thánh Nhai, đứng ở
bên ngoài dăy núi lớn tối đen như mực này, hắn đứng yên lặng tại đó thật lâu,
muốn đi vào nhưng thủy chung lại không thể nhấc bước tiến vào được.
Ngọn núi lớn màu đen nguy nga bức người, chúng
đều là vương giả trong số các ngọn núi, có một loại khí thế áp bức người khác.
Nơi sâu nhất trong dăy núi kia chính là một
vách đá nhuốm máu, Thánh thể đại thành chính là bị phơi thây tại nơi đó, có rất
nhiều điều yêu tà và quỷ dị quanh quẩn nơi này.
- Đáng tiếc, mặc dù ta có mạo hiểm cửu tử nhất
sinh, vào lại nơi đó một lần nữa, thì hơn phân nửa là cũng sẽ bị cỗ thi thể đó
giết chết mà thôi!
Diệp Phàm nghĩ tới Thánh thể đại thành toàn
thân mọc lông xanh, cảnh tượng đáng sợ này khiến cho hắn cả kiếp này cũng khó
mà quên được, hắn cảm thấy chuyện đó quá mức quỷ dị.
Cuối cùng, hắn quyết định rời khỏi đây.
Bắc Vực rộng mênh mông vô cùng vô tận, mỗi một
mảnh đất đều rộng tới mấy chục vạn dặm, chỉ có một vài ốc đảo thỉnh thoảng hiện
ra, tô điểm cho phong cảnh nơi đây.
Xa cách mười mấy năm, lại bước chân lên vùng đất
hoang vu thiếu sinh cơ này, trong lòng Diệp Phàm có trăm mối cảm xúc ngổn
ngang, hắn có thể đánh vỡ lời nguyền, có được thành tựu ngày hôm nay thì đều được
bắt đầu từ nơi này.
Hắn không chậm trễ nữa, lập tức đi nhanh tới một
đầm nước phía xa, khắp nơi đều là các hồ nước và ốc đảo xen kẽ nhau, hắn đi tới
nơi ẩn cư của Thanh Giao Vương.
Đây là một tiểu thế giới, phạm vi đạt trên
trăm dặm, cũng không phải là rất rộng rãi, nó là do Thánh nhân cổ lưu lại, ngăn
cách với thiên địa bên ngoài.
Năm đó, Diệp Phàm từng tới đây, xông vào Bất
Lão Điện, giải cứu được Bàng Bác.
Hôm nay, hắn đến một cách rất bí mật, giả dạng
thành một tên cổ Yêu, không muốn để lộ ra chút phong thanh nào cả, sau khi thi
triển ra thực lực của đại năng thì lập tức đi vào trong vùng đất này.
Nhưng mà, điều khiến Diệp Phàm không ngờ được
chính là hai năm trước đây thì Thanh Giao Vương đã tọa hóa, được mai táng trong
một đầm nước.
- Năm tháng thật sự là rất vô tinh, con đường
tu đạo thật là đau buồn, tât cả đều
- Vì trường sinh, nhưng rốt cuộc thì vẫn không
tránh được cái chết!
Diệp Phàm than nhẹ, đứng bên cạnh đầm nước đó,
khuôn mặt lộ vẻ thất thần và ngẩn ngơ, năm đó Thanh Giao Vương cường thế tới mức
nào, dám đi cùng Khổng Tước Vương đuổi giết cả chủ nhân của Thánh địa.
Kết quả là lại không khác gì thường nhân cả, rốt
cuộc thì vẫn chỉ đành thân tử đạo tiêu, trở thành một lớp bụi mù, không còn tồn
tại nữa.
- Rồng chết về biển, do đó ta mới mai táng hắn
tại vùng đầm nước mà hắn thích nhất này!
Phía sau truyền tới một âm thanh quen thuộc.
Diệp Phàm khẽ khom người, hướng về đầm nước
thi lễ, trong miệng khẽ niệm một đoạn Độ Nhân Kinh của Đạo giáo, khắc xuống một
trận văn tường hòa, lúc này mới đứng dậy.
- Ra mắt Xích Long tiền bối!
Diệp Phàm khôi phục lại chân thân.
Bên cạnh đầm nước có một lão đạo sĩ vô cùng gầy
gò, trên thân khoác một bộ đạo bào cũ kỹ, nhưng tinh khí thần lại mười phần
sung màn, huyết khí tràn đầy, cũng không biết cường thịnh so với trước kia bao
nhiêu lần.
Đây đúng là Xích Long lão đạo, hắn thành công
Tiên Tam Trảm Đạo, vượt qua một cửa ải kia, hiện giờ đã trở thành một Vương giả
có thể hùng bá cả thiên hạ.
- Thật đúng là hậu sinh khả uý, từ biệt mười mấy
năm mà ngươi đã có thực lực bậc này rồi!
Xích Long đạo nhân thở dài.
Diệp Phàm thật sự vô cùng cảm kích với hắn,
năm đó Xích Long lão đạo đã vài lần ra tay tương trợ, không tiếc động thủ cùng
các Giáo chủ của Thánh địa, hắn sẽ mãi không quên ân đức này.
Từ biệt nhiều năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện,
hai người đều rất cảm khái, nói về một vài cố nhân, cũng không nhịn được thở
dài, cố nhân của Xích Long lão đạo cũng không còn bao nhiêu người sót lại nữa,
đều tọa hóa cả rồi.
- Khổng Tước Vương thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Năm đó, chúng ta gồm tám người cùng kết bái,
hiện tại thì chỉ còn lại có hắn và ta mà thôi!
Xích Long đạo nhân thở dài, năm tháng đã mài
mòn đi quá nhiều thứ, chỉ còn lưu lại không ít nỗi thê lương mà thôi.
Điều khiến Diệp Phàm yên tâm chính là Khổng Tước
Vương cũng không có việc gì, bước đầu đã thành công trảm đạo, hiện tại đang bế
quan củng cố lại, sau này chắc chắn sẽ tỏa sáng phong thái vô thượng của hắn.
- Với tư chất của hắn thì đã sớm nên trảm đạo
rồi, chỉ là thiên địa này không cho phép mà thôi!
Xích Long đạo nhân nói.
Diệp Phàm biết rõ được sự đáng sợ của Khổng Tước
Vương. Đông Hoang có nhiều đại năng như vậy, nhưng cũng chỉ có hắn mới có thể
khiến cho các Thánh địa đều phải đau đầu, không chỉ bởi vì hắn có tu vi tuyệt đỉnh,
mà còn bởi vì hắn có tài ba trác tuyệt, sừng sững đứng ở trong lĩnh vực Thất cấm.
Những người giống như Khổng Tước Vương và Xích
Long lão đạo, nếu như vào thời thiên địa chưa biến hóa thì đã sớm bước qua cửa ải
tiên tam kia rồi.
Vì sao Thánh nhân không dễ xuất hiện, vì sao
Vương giả lại hiếm thấy, tất cả điều này đều bởi vì từ sau thời đại thái cổ,
quy tắc thiên địa đã biến hóa, khiến cho người ta rất khó có thể chứng đạo được.
Trong bối cảnh này, mỗi một trường hợp có thể
trảm đạo, hoặc là trở thành nhân vật cấp Thánh nhân thì đều do các loại nguyên
nhân phức tạp gây nên, bình thường thì rất khó có thể đạt tới mức độ này được,
hơn nữa những nguyên nhân này lại không thể dùng lại được.
Nếu không có giới hạn do thiên địa đặt ra thì
số lượng các tu sĩ cường đại sẽ hơn xa so với hiện tại.
Xích Long đạo nhân có dự cảm được thiên địa
lúc này sẽ một lần nữa biến động, tất cả các quy tắc lại bắt đầu được tái diễn,
do đó, trong vài năm trước hắn đã đột phá cửa ải này, hiện nay Khổng Tước Vương
cũng bắt đầu bước qua giới hạn kia, đạt tới một tu vi mới.
Vì sao thái cổ vạn tộc lại chọn thời điểm xuất
thế vào lúc này? Dựa theo Xích Long lão đạo phỏng đoán, thì sau lần thiên địa
biến hóa lại này, trong một thời gian dài dằng dặc sau đó sẽ không còn lặp lại
nữa. Thái cổ các tộc xuất thế, có thể không cần e ngại cực hạn để tu luyện, sau
này khẳng định sẽ xuất hiện rất nhiều nhân vật siêu cấp đáng sợ, vô cùng cường
đại.
- Thánh thể Nhân tộc mà không tới quỳ để mong
được chết, thì sẽ bắt đầu giết chết tất cả những người họ Diệp trong thiên hạ!
Bỗng một ngày, từ trong Thần Linh Cốc truyền
ra một âm thanh như vậy.
Thiên hạ đều kinh hãi, rất nhiều người nơm nớp
lo sợ, cũng không biết có bao nhiêu người đang vô cùng hoảng hốt, dù sao thì áp
lực do Vương tộc thái cổ mang lại cho mọi người cũng quá lớn.
Cho dù rất nhiều đại giáo bất hủ thì cũng đều
giống như đang lâm đại địch, rất nhiều người sau một đêm bạc trắng cả mái tóc,
đây quả thực là một áp lực khiến người ta hít thở không thông.
Nếu như có Tổ Vương thái cổ xuất thế, vậy thì
trong thiên hạ này còn ai có thể đối địch được nữa?
Lúc này, Diệp Phàm đang trò chuyện với Xích
Long đạo nhân, sau khi nghe được những tin tức này, không khỏi đều biến sắc.
- Ngươi định làm gì?
Xích Long lão đạo hỏi.
- Ta muốn gập hậu nhân của Thanh Đế là Nhan
Như Ngọc một lần!
Diệp Phàm nói.
- Nàng đã rời khỏi Đông Hoang nhiều năm rồi,
hiện giờ đang ở Tây Mạc!
Diệp Phàm nghe được lời này, vô cùng thất vọng,
nhưng cũng không thể làm gì khác được.
- Nếu như ngươi thật sự cần gặp nàng, thì ta
có thể tự minh đi tìm nàng!
- Điều này đành phải phiền toái tiền bối rồi!
Diệp Phàm nói.
Rồi sau đó, Diệp Phàm hướng Xích Long đạo nhân
xin một thi thể, đây là một mục đích rất trọng yếu của chuyến đi này.
- Ngươi muốn cỗ thánh thi kia sao?
Diệp Phàm trịnh trọng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta có thể đi vào trong thánh xác
đó, hắn có trọng dụng rất lớn đổi với ta, lần này có thể thành công hay không
thì hắn chính là một mấu chốt quan trọng!
Trong bảo khổ của Thanh Giao Vương có một thân
thể khô quắt, không biết đã sớm tọa hóa biết bao nhiêu vạn năm rồi, hắn là một
khối Thánh thể, những vẫn chưa đại thành.
Nhưng hắn lại chuyên tu Đan Nhất Bí Cảnh, khiến
cho bản thân trở thành Thánh nhân, nhục thể cực kỳ rắn chắc, vượt qua sự tưởng
tượng của người khác, có thể nói đây chính là một thần tài vô thượng.
Chưa nói tới đây là Thánh thể Nhân tộc tu
thành Thánh nhân, cho dù là thi thể của các Thánh nhân khác thì tuyệt đổi cũng
là thần vật tuyệt thế, có thể dùng để luyện chết thành bất kỳ thần binh lợi khí
gì.
Loại thần vật hi thế này, bình thường làm gì
có ai để lộ ra bên ngoài đâu, nếu mà Diệp Phàm không trịnh trọng yêu cầu, thì
Xích Long đạo nhân tuyệt đối sẽ không mời Thanh Y, hậu nhân của Thanh Giao
Vương, mở ra kho báu.
- Thanh Y huynh, ngày sau tất sẽ có hậu báo!
Đây là một lời hứa hẹn của Diệp Phàm, không
nói những thứ khác, chỉ bằng việc năm đó Kim Sí Tiểu Bằng Vương ra tay với hắn
tại đây, người này cũng từng ngăn cản, thì Diệp Phàm cũng rất nên cảm ơn hắn rồi.
Một khối thi hài lạnh như băng lẳng lặng ngồi
khoanh chân tại phía trước, huyết nhục đã sớm khô cạn, lớp da bao bọc lấy khung
xương, nhưng vẫn khiến cho người ta phải kính sợ, không kìm nổi muốn quỳ xuống
bái lạy.
Bên trong bảo khổ lấp lánh đủ loại ánh sáng,
trân bảo vô cùng vô tận, nhưng nếu so sánh với khối thi thể này thì đều giống
như đất cát mà thôi, không thể sánh được.
Diệp Phàm vô cùng trân trọng thu nó vào trong
Vạn Vật Mầu Khí đỉnh, lại quay người cảm tạ một lần nữa.
- Ngươi còn cần gì nữa không?
Xích Long đạo nhân hỏi.
- Còn cần thêm một kiện Đế binh Cực Đạo!
Diệp Phàm nói, địa phương mà hắn muốn đi thực
sự quá mức khủng bố, các nhân vật cấp Giáo chủ đều căn bản không thể ở được.
- Điều này quá khó khăn...!
Xích Long lắc đầu.
Hiện giờ thì Đế binh Cực Đạo mà Thanh Đế lưu lại,
ai cũng không thể động vào, trong lúc thái cổ vạn tộc sắp xuất thế như lúc này
thì căn bản không thể cho người khác mượn được, thứ này liên quan đến vận mệnh
của Yêu tộc trên khắp Đông Hoang.
Diệp Phàm cũng biết rằng trong hoàn cảnh khó
khăn lúc này thì không thể để cho ai động vào Đế binh Cực Đạo được, cho dù muốn
động vào thì cũng không thể lay động được loại Đế binh vô thượng này được.
Cuối cùng, Diệp Phàm rời đi, bắt đầu chặng đường
cửu tử nhất sinh, đi ra một bước chân đầu tiên chấn nhiếp Vương tộc thái cổ.
Những luồng gió lạnh lẽo khè thổi qua vùng đất
này, ở trên đỉnh núi cao phát ra âm thanh ù ù rung động, càng thêm vẻ cô đon tịch
mịch.
Bắc Vực rộng lớn khôn cùng, luôn luôn chìm
trong cảnh cô quạnh và đon điệu, rất khó gặp được các loại hoa nở rộ, hiếm thấy
mùi hoa thơm và tiếng chim hót. Những ốc đảo tại đây giống như hạt vừng rải xuống,
chi chít khắp nơi, căn bản không thể đếm được.
Diệp Phàm lần lượt đi qua từng mảnh đất màu đỏ,
rốt cuộc thì cũng dựa theo trí nhớ mà tìm được địa phương theo như mục đích, một
ngọn núi lớn màu tím đang nằm chắn ngang trước mặt, như một thanh kiếm giận dữ
đang chỉ thẳng lên trời.
Trên đường chân trời còn có chín ngọn núi nằm
ngang dọc lẫn nhau, giống như chín con Chân Long đang nằm ngang, phát ra khí tức
muôn đời tang thương và tịch mịch.
Không hề nghi ngờ gì nữa, hắn đang đi tới Tử
Sơn. cũng chính là Cổ Hoàng Son trong miệng các sinh vật thái cổ, đây là nơi mà
Vô Thủy Đại đế tọa hóa.
Từ xưa đến nay, Vô Thủy Đại đế mạnh mẽ tới mức không ai có thể
với tới được, có thể uy hiếp chín tầng trời mười tầng đất, khiến cho rất nhiều
cấm địa Sinh Mệnh đều trở nên thành thật an phận trước mặt hắn.
Kỳ thật, Độc Nhân Đại đế cũng là một nhân vật
tuyệt đối đủ độc ác và cường đại, nếu hắn có thể sống lại, phỏng chừng tới cả Tổ
Vương thái cổ cũng phải sợ run. Nhưng mà, một đời của Độc Nhân sống tới tận ba,
bốn kiếp, nhưng vẫn không thể tìm được một thế thân cho mình.
- Tử Sơn... Ta lại tới một lần nữa!
Diệp Phàm cảm thán một trận, vài lần trước hắn
đã muốn vào bên trong rồi, nhưng lại không thể làm được, lúc này hắn bị bức tới
một bước này, không thể không liều chết tiến vào trong đó một phen.
Năm đó, các Thánh địa đã nhiều lần tiến công Tử
Sơn, muốn thu được truyền thừa của Vô Thủy Đại đế, nhưng chỉ một luồng sóng âm
do cái chuông phát ra, khiến cho tất cả mọi người, cho dù cầm trong tay nhiều
kiện Đế binh Cực Đạo, cũng chỉ có thể lui lại mà thôi.
Một lần cuối cùng kia, các Thánh địa và Trung
Châu Thần triều liên thủ, rốt cục cũng tấn công được vào trong, thậm chí còn có
người nói rằng đã gặp được Vô Thủy Đại đế ngồi xếp bằng trên một tòa đạo thai.
- Nhiều năm như vậy, vì sao không ai có thể
đánh động được Vô Thủy Chung, đến tột cùng thì có lực lượng nào đang khống chế
nó, áp chế khiến cho các Đế binh khác cũng không thể đối kháng được?
- Vô Thủy Đại đế đã chết thật sao, hắn là một
nhân vật cường thế như vậy, có lẽ sẽ lưu lại hậu thủ nào đó cũng không chừng!
- Lui lại một bước mà nói thì nếu như Vô Thủy
Đại đế đã chết, thân thể của hắn nhất định không thể mục nát, hắn là Tiên Thiên
Thánh Thể Đạo Thai, ta là Thánh thể, hon phân nửa là cũng có thể sinh ra cảm ứng
đối với hắn, nếu có thể đi vào khu vực này...!
Diệp Phàm tự nói, hắn hạ quyết tâm muốn đi vào
trong Tử Sơn, hắn quyết định cần phải tìm được Vô Thủy Đại đế, sống phải thấy
người, chết phải thấy xác, nhất định phải có một kết quả.
Hắn hạ xuống đất, đi từng bước một vào gần đó,
ngọn núi lớn màu tím mang khí thế hùng vĩ này khiến cho người ta phải vô cùng
kính sợ.
Nơi này có rất nhiều bí mật, thần minh trong
lòng thái cổ vạn tộc là Bất Tử Thiên Hoàng cũng từng được mai táng trong vùng đất
này, do đó lúc đầu nó mới có tên là Cổ Hoàng Son.
Ngay cả Thiên Hoàng tử cũng được mang từ nơi
này đi ra ngoài, được Nguyên Thiên Sư vạn năm trước coi như một khối kinh thế kỳ
thạch mà mang đi, sau đó bị Diệp Phàm cắt ra một quả thần đản tại Dao Trì.
- Cổ Hoàng Son là nơi mà thái cổ vạn tộc hành
hương, là nơi mà Bất Tử Thiên Hoàng được mai táng, cuối cùng ngay cả Vô Thủy Đại
đế cũng chọn nơi này làm nơi yên nghi!
Diệp Phàm tự nói.
Nguyên Thiên Sư từng nói qua, nơi này có quan
hệ rất ảo diệu với sự biến hóa của thiên địa, từng để cho hậu nhân lễ kính ngọn
núi này, sau này sẽ đạt được thiện duyên.
Diệp Phàm lại trở về nơi này một lần nữa, tất
nhiên sẽ không quên vận dụng Nguyên Thuật cẩn thận điều tra một lượt, hy vọng
hôm nay có thể cởi bỏ được nỗi mê hoặc này, muốn biết rốt cuộc thì nó kỳ lạ ở
nơi nào.
- Khiến cho cả thần minh trong lòng của thái cổ
vạn tộc và Đại đế Nhân tộc cũng chọn làm nơi yên nghỉ, rốt cuộc thì trong ngọn
núi này có nội tình như thế nào đây?
Diệp Phàm đi vòng quanh Tử Sơn, đo đạc từng tấc
đất một, nhìn về phía chín long mạch phía xa, dường như có một luồng thiên cơ
muốn xé trời mà ra.
Đột nhiên, khi hắn đi vòng đến một mặt khác, gặp
phải một người đang đi ngược hướng với minh, hai bên đều dừng lại, ngẩn người
ta, lập tức trừng đôi mắt to nhỏ với nhau.
- Tên chó chết Đoạn Đức!
- Tên điểu nhân Thánh thể, ngươi còn chưa chết
sao!
Hai người gần như đồng thời lên tiếng, đều
nguyền rủa đối phương, cả hai đều mang vẻ mặt rất là khó chịu.
Phía trước có một tên mập, vừa nhìn đã biết
không phải là người tốt rồi, hắn mặc một tấm đạo bào, đầu đội tử kim quan, quần
áo trên người tuyệt đối đều là bảo bối, đúng vậy, đây chính là tên vô lương đạo
nhân.
- Mập mạp chết tiệt, ngươi lại làm ra bao
nhiêu sự tình thiếu đạo đức rồi, đào được bao nhiêu mộ phần, nhìn ngươi trên đầu
đội bảo quan, còn có thiên tàm đạo y trên người tuyệt đối đều là những thứ mới
moi từ trong lòng đất ra không lâu!
Diệp Phàm khinh bỉ nói.
- Mau cút đi, nhàn lực ngươi đúng là có tăng
lên rồi đó! Đúng rồi, con bà nó, khi ngươi đưa cho ta những binh khí kia, chuyện
cướp sạch năm đó chẳng lè lại coi như không có việc gì sao?
Vẻ mặt Đoạn Đức rất là không tốt.
- Mập mạp chết tiệt nhà ngươi chạy đến nơi này
làm gì?
Diệp Phàm tràn đầy vẻ kinh ngạc, nói:
- Ngươi đừng có mà bảo ta rằng ngươi đang thèm
thuồng của cải của Vô Thủy Đại đế đấy chứ, ngươi muốn tới đây đào mộ hắn sao?
- Đừng có mà nói xằng bậy như thế, vẫn còn
chưa biết được Vô Thủy Đại đế đã chết hay là còn sống đâu!
Đoạn Đức chột dạ, nói:
- Ta tới đây để chiêm ngường di tích mà thôi!
- Tới cả lời này mà ngươi cũng không biết xấu
hổ mà nói ra sao, cả ngày đều tính toán đi đào mộ tổ tiên người khác, vậy mà lại
còn dám nói rằng đến chiêm ngường một cái mộ phần, ngươi định lừa ai vậy?
Diệp Phàm bĩu môi.
- Ta xin, tại nơi này ngươi cũng đừng có mà
nói loạn có được không?
Đoạn Đức tức giận.
- Ngươi cũng có lúc biết sợ hay sao, ngươi
cũng cho rằng Vô Thủy Đại đế không chết ư?
Diệp Phàm ngạc nhiên nói.
- Vô Thủy Đại đế cho dù đã chết thì những người
khác cũng không thể khinh nhờn được, nói loạn thì sẽ gặp phải đại họa đấy!
Đoạn mập mạp càng lúc càng chột dạ.
- Cái tên cả ngày đi trộm mộ người khác như
ngươi mà cũng có lúc phải sợ hay sao?
Diệp Phàm cảm giác buồn cười.
- Con bà nó, đừng có mà nói về những thứ vô bổ
kia nữa, ta đang có một cái lý tường rất cao thượng, đó chính là tìm ra chân tướng
của tất cả những sự việc cổ xưa, khôi phục lại sự thật của lịch sử!
Đoạn Đức khoác lác.
Diệp Phàm lộ vẻ mặt khinh miệt, nói:
- Ngươi chính là một tên trộm mộ, lại còn dám
so minh với các nhà khảo cổ học, nghĩ tới điều này đến cả ta cũng phải đỏ mặt
thay cho ngươi đó, lại còn cái gì mà tìm ra chân tướng của lịch sử, sao ngươi
không bảo là muốn khảo chứng quá trình tiến hóa và lịch trình tu luyện của nhân
loại đi?
- Ta bảo này, tiểu tử nhà ngươi cái gì cũng
không được, chỉ có mỗi cái việc dùng từ là chuẩn, đúng rồi, từ nay về sau ta
chính là một nhà khảo cổ học, đừng có mở miệng ra gọi ta là kẻ trộm mộ nữa, ai
mà dám nhắc tới những từ này là ta sẽ liều mạng với hắn đấy. Ta đang có một lý
tưởng cao thượng, lấy việc dõi theo và khảo chứng tiến trình của nhân loại làm
nhiệm vụ của minh, trở thành một nhà khảo cổ, thông qua các nghĩa trang trong
lòng đất để tái hiện sự chân thật và vĩ đại của lịch sử!
Đoạn Đức chính khí nghiêm nghị.
- Ta đúng là chưa từng thấy ai không biết xấu
hổ như ngươi cả...!
Diệp Phàm quả thực không chịu nổi hắn nữa.
- Cho nên mới nói, ta muốn tới nơi này để khảo
cổ, muốn khảo chứng các kỳ tích của Đại đế cổ, dùng nó để cổ vũ đời sau tu luyện,
các sự kiện quan trọng này có ý nghĩa lịch sử rất trọng đại đấy!
- Ngươi cứ tự mơ tưởng đi!
Diệp Phàm sắp không biết nói gì với hắn rồi.
- Đúng rồi, tiểu tử ngươi còn sống sao, chọc
vào Thần Linh Cốc, mắng to Vương thái cổ tộc, lúc này lại vui vẻ mà chạy đến Bắc
Vực này, ngươi đang ăn no chán sống rồi à?
Đoạn Đức vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ngươi có thể nói dễ nghe hơn một chút hay
không hả, ta muốn tới đây để khảo cổ, có được không?
Diệp Phàm liếc hắn một cái.
- Ta thấy chúng ta chính là những người vĩ đại
chứng kiến lịch sử, Nguyên Thuật của ngươi kết hợp với phong thủy học của ta,
phổi hợp lại thì đúng là thiên hạ vô địch!
Đoạn Đức lại tiếp tục mơ mộng, sau đó đột
nhiên hỏi:
- Ngươi đã rời khỏi thế giới này được mười hai
năm rồi, đã đi tới nơi nào vậy, có thấy được nhiều thứ không, ở nơi đó có nhiều
phần mộ hay không?
- Ngươi cứ tiếp tục mơ mộng rồi chết đi!
Diệp Phàm lựa chọn không thèm để ý tới hắn nữa,
sau đó tiếp tục bắt đầu đo đạc Tử Sơn, muốn hiểu rõ ràng rành mạch nơi này.
Hắn càng nhìn càng mơ hồ, càng cân nhắc càng
giật minh, nơi này đến tột cùng là có ảo diệu gì? Đúng là có liên quan đến sinh
và tử!
Một vị Đại đế cổ lựa chọn nơi này để yên nghỉ,
không cần nói cũng biết, bọn họ hiểu rõ âm dương, biết hết về sinh tử, điều này
có chút dọa người, chẳng lẽ Vô Thủy thật sự còn sống hay sao?
- Ngươi cũng nhìn ra những điều không tầm thường
phải không, đối với một người có địa vị quyền uy nhất trong giới khảo cổ như ta
mà nói thì thực sự nơi này cực kỳ con bà nó tà môn!
- Ngươi đã nhìn ra điều gì rồi?
Diệp Phàm hỏi hắn.
- Đây là một tòa mộ phần cực lớn, siêu cấp lớn,
dùng chín cái long mạch làm thứ dẫn dắt, khí thế như muốn xé trời mà đi!
Đoạn Đức nói.
Diệp Phàm nghe hắn nói như vậy, Ịiền lập tức
giật minh, thân thể khẽ run một cái, nghe tên kia nói thì thật sự rất giống với
cảnh tượng chín con rồng kéo quan tài.
- Ta với thân phận quyền uy nhất trong giới khảo
cổ, có thể khẳng định rằng, cái mộ phần to lớn này không phải được xây cho người
chết, mà là thứ được chuẩn bị cho người sống!
Đoạn Đức buông ra một kết luận kinh người.
Quan điểm của hai người rất gần nhau, rồi sau
đó còn thật sự thảo luận một phen, cho ra một kết luận kinh người, tại nơi này
thì thiên địa đại thế có thể thông âm dương, nghịch sinh tử, là một tiên địa của
tạo hóa.
- Không có khả năng, Đại đế cổ đều chết hết mới
đúng, nếu như Vô Thủy còn sống thì Thanh Đế căn bản không có khả năng hiện ra
trên đời được!
- Lần trước khi tiến công vào dãy núi này, có
người còn nói rằng đã thật sự chính mắt gặp được Vô Thủy Đại đế ngồi xếp bằng
trên một tòa đạo thai, trông rất sống động, giống như có sinh mệnh vậy!
…
Hai người càng bàn luận thì càng cảm thấy quỷ
dị, địa phương này làm cho bọn họ có chút sợ hãi.
Tiếp sau đó, bọn họ nghĩ tới Bất Tử Thiên
Hoàng, người này chính là một nhân vật rất cổ xưa, là thần minh duy nhất trong
lòng thái cổ vạn tộc. Ban đầu thì Tử Sơn chính là nơi mai táng người này,
nghiêm khắc mà nói thì Vô Thủy Đại đế chính là cưu chiếm thước sào, là người đến
sau tại ngọn núi này.
Sau đó, bọn họ lại nghĩ tới Tiên Phủ thế giới
tại Trung Châu, nơi đó còn có một khối quan tài dùng gỗ của Ngộ Đạo cổ Trà Thụ
tạo thành, bên trong có một tấm da của Bất Tử Thiên Hoàng.
- Bất Tử Thiên Hoàng là còn sống mà chạy ra
ngoài, hay là bị Vô Thủy Đại đế đá vãng ra?
Hai người càng cân nhắc càng cảm thấy không
thích hợp, địa phương này so với bọn hắn tưởng tượng còn phức tạp và đáng sợ
hơn nhiều lần.
- Tiểu tử ngươi còn muốn đi vào sao?
Đoạn Đức khẽ liếc hắn.
- Ta không thể không tiến vào, vì chấn nhiếp
thái cổ vạn tộc, không có lựa chọn nào khác cả, nếu không thì Thần Linh Cốc chắc
chắn sẽ đại khai sát giới!
Diệp Phàm thở dài, rồi sau đó hỏi hắn có muốn
đi vào trong hay không.
- Ta là một người cực kỳ có khí phách, vì mục
tiêu tái hiện lại chân tướng của lịch sử, vì cởi bỏ mê hoặc của Vô Thủy Chung,
ta quyết định xâm nhập vào trong!
Đoạn Đức nó với vẻ rất chính nghĩa. Nói cho
cùng thì hắn vẫn muốn vào trong đó để đào mộ, muốn cầm được Vô Thủy Chung vào
tay.
Diệp Phàm mừng rỡ, trên người tên kia có nửa
kiện Đế binh, hơn nữa lại còn hiểu được phong thủy mộ táng thuật, tuyệt đối là
một sự hỗ trợ rất lớn.
- Không thể cứ đi vào như vậy được, năm đó vài
Thánh địa và bất hủ Thần triều cầm theo vài kiện Đế binh Cực Đạo đi vào, cuối
cùng cũng đều bị đánh bay ra ngoài, cũng không biết đã có bao nhiêu nhân vật lớp
tiền bối chết trong đó, ta chỉ có mỗi nửa kiện Đế binh, nếu mà đi vào thì chẳng
phải sẽ bị đánh nát thành mảnh vụn sao!
Đoạn Đức thì thầm. Hắn quyết định đi tìm lão
mù, để tìm được nửa phần còn lại của Thôn Thiên Ma Quán.