- Có thể tìm được hắn sao?
Diệp Phàm nghi ngờ, những năm gần đây mười ba
đại cường đạo tại Bắc Vực người thì chết, người thì biến mất, người thì bị thương
nặng.
- Năm đó, hắn cầm nửa kiện Đế binh đi cứu những
tên tiểu cường đạo kia, nhưng thiếu chút nữa đã bị phân thân của một vị Tổ
Vương thái cổ tập kích. May mà ta đuổi tới đúng lúc, khiến cho Thôn Thiên Ma
Quán hợp nhất, cuối cùng cũng đập nát được cái phân thân Tổ Vương kia.
Diệp Phàm kinh ngạc, không thể tưởng được được
còn có sự việc cỡ này, xem ra đã qua nhiều năm như vậy, mười ba đại cường đạo
thực sự không sống yên bình được chút nào, khó trách các lão bất tử đều tranh
nhau đi đột phá cửa ải, chẳng lẽ muốn nhanh chóng chứng đạo thành thánh hay
sao?
- Có lẽ, đương thời chỉ có Thôn Thiên Ma Quán
sau khi hợp nhất thì mới có thể bảo hộ chúng ta an toàn được, nó không giống với
các Đế binh khác đâu!
Đoạn Đức nói.
Khi Thôn Thiên Ma Quán tách ra thì không thể
hiện được uy lực của nó, thậm chí còn khó có thể thúc dục được, nhưng một khi hợp
nhất, sẽ trở nên vô cùng quỷ dị, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng thở dài, dường
như có Thiên Đế thượng cổ muốn sống lại.
Nó là binh khí của Độc Nhân Đại đế, dùng thân
thể luyện chế thành, hoàn toàn không giống với các Đế binh khác.
Đoạn Đức rời đi để tìm lão mù. Còn Diệp Phàm
thì cũng rời khỏi Tử Sơn. bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết.
Trong một dãy núi không ai biết, Diệp Phàm xâm
nhập vào sâu bên trong lòng đất hon ngàn dặm, chôn chân thân dưới đó, còn
nguyên thần thì bay ra, nhập chủ vào trong thánh xác.
- Tên cho chết Đoạn Đức đang ở tại nơi này,
tên khốn kiếp này ngàn vạn lần đừng có đi đào chân thân của ta lên đấy!
Diệp Phàm nói thầm, không ngừng khắc các
Nguyên Thiên Thần Văn.
Hắn dùng tất cả các biện pháp, hao phí mất mấy
ngày, cuối cùng mới lôi ra được hai khối đồng xanh, nhét vào trong cái xác của
Thánh nhân.
Sau đó, Diệp Phàm cầm theo mấy khối đế ngọc và
các thứ cần thiết khác, quay trở về Tử Son.
- Con bà nó, một Thánh nhân!
Đoạn Đức đã tới trước, ánh mắt hắn trợn tròn
lên, lập tức tế ra Thôn Thiên Ma Quán.
Tại Tử Son phía trước, Đoạn mập mạp quyết đoán
lấy ra Thôn Thiên Ma Quán, mở cái nắp ra, sau đó... nhanh chân bỏ chạy.
Hắn không phải là muốn chiến đấu, mà là phi độn,
mặc dù có nửa kiện Đế binh Cực Đạo trong tay, nhưng dù sao không phải là không
chút sứt mẻ gì, hon nữa, để thúc dục nó thì còn cực kỳ khó khăn, tuyệt đối có
thể hút khô hắn.
Thực sự không có một chút phong phạm cao thủ,
không chút khí khái anh hùng nào cả, hắn dùng cái nắp của Thôn Thiên Ma Quán để
bảo vệ thân thể, sau đó nghiến răng chạy như điên.
VỊ Thánh nhân này tuyệt đối là xương bọc da,
huyết nhục đã khô cạn, nhưng bên ngoài vẫn phát ra một luồng sinh cơ cực kỳ khủng
bố dọa người, trên thân khoác một kiện chiến y rách nát cũng không biết thuộc
thời kỳ nào rồi, đang cấp tốc đuổi theo hắn.
Người này tất nhiên là Diệp Phàm, sau khi nhập
chủ thể xác của Thánh nhân, hắn quyết định cho tên Đoạn mập mạp này một trận,
không ngờ thật sự khiến cho tên đạo sĩ vô lương sợ rụt cổ, chạy còn nhanh hon cả
thỏ.
Sau thời gian ngắn ngủi thích ứng với thân thể
này, Diệp Phàm lập tức triển khai bí quyết chữ Hành, nhanh chóng đuổi theo, mở
miệng cười khặc khặc quái dị.
- Con bà nó, cười gì mà ghê người vậy...!
Đoạn mập mạp dựng thẳng tất cả lông tơ lên,
cái cổ béo tròn rụt lại, toàn thân giống như một quả bóng cao su, lãn lông lốc
mà đi, tốc độ lập tức tăng lên mấy lần.
Diệp Phàm tiếp tục đuổi theo không bỏ, mái tóc
trên đầu chỉ còn vài sợi thưa thớt đang đung đưa, tròng mắt sâu hoắm, lạnh như
băng, cực kỳ giống một khối thi thể vạn năm.
- Khặc khặc khặc...!
Nghe được tiếng cười này, toàn thân Đoạn Đức nổi
lên một lớp da gà, nhìn thấy đối phương vươn ra một bàn tay to lớn, muốn vồ vào
cái mông của mình, hắn liền sợ tới mức tim đập lên tận cổ họng, hóa thành một
luồng ô quang, trực tiếp chìm sâu vào trong lòng đất.
Diệp Phàm vận chuyển Thiên Nhàn Thông, nhìn thấy
có một cái Tế Đàn sâu trong lòng đất, tên mập mạp chết tiệt này bị dọa tới mức
sắp phải dùng vượt qua hư không mà trốn.
- Ha ha ha...!
Diệp Phàm cười to.
Đoạn mập mạp đứng trên Tế Đàn, sắc mặt không
ngừng biến đổi, sau đó chậm rãi có chút hiểu ra, vị Thánh nhân này mà thật sự
muốn giết hắn thì chỉ sợ rằng đã sớm đánh bay Thôn Thiên Ma Quán mà ra tay rồi.
- Chó chết...!
Đoạn Đức lao ra cái hang đất, nhìn chằm chằm
vào Diệp Phàm thật lâu, sau đó thất thố, chửi ầm lên, thiếu chút nữa đã lao lên
đánh một trận.
Hắn hiểu được phong thủy mộ táng học, tu thành
Âm Dương Thiên Nhãn, sau khi cẩn thận quan sát và cảm ứng, nhận ra từ trong
thiên linh cái của Thánh nhân có một luồng khí tức quen thuộc đang lao ra.
Sau khi Đoạn Đức mắng xong, ánh mắt hắn vừa giận
vừa nóng lên, nói:
- Có một thân thể Thánh nhân như vậy thì thật
sự là có ích, khi tiến vào Tử Sơn thì cũng yên tâm hơn!
Sau khi Diệp Phàm quen thuộc điều khiến thân
thể vị Thánh nhân này, cảm giác được Luân Hải khô cạn và Đạo Cung trong cơ thể
kia dường như có một chút sinh cơ đang chậm rãi bùng lên, thậm chí cái chuông đồng
rách nát kia và chiếc chiến qua cũng bay ra, để cho hắn sử dụng.
Nhưng hắn lại thở dài một hơi, cường độ khối
thân thể này tuyệt đối mạnh mẽ, không còn chê vào đâu được nữa, cường đại tới mức
hắn cảm giác như có thể đập vỡ cả Thánh binh. Nhưng mặc dù thần lực đã hồi sinh
lại một bộ phận, lại vẫn không thể khôi phục lại toàn bộ, dù sao thì thân thể
này cũng đã chết đi rất nhiều năm rồi. Hơn nữa, nguyên thần đã tiêu tán, không
còn Thánh nhân pháp tắc sót lại nữa, cũng không có cảm ngộ về đại đạo khắc bên
trong nữa rồi.
Đây là một thân thể của Thánh nhân, sau khi được
nguyên thần của Diệp Phàm nhập chù, thân thể này tuyệt đối là vô địch, nhưng nếu
muốn phát ra uy lực giống như Thánh nhân bình thường thì lại rất khó làm được,
thân thể này vẫn còn thiếu ấn ký pháp tắc nghịch thiên tương ứng với nó.
- Nguyên thần trong thân thể này đã sớm bị
tiêu diệt rồi, ấn ký cũng mài mòn hết cả, nếu không thì làm sao mà ngươi có thể
chui vào trong đó làm chủ được cơ chứ, đã sớm bị nó đánh vãng ra ngoài rồi, nếu
đây mà là thi thể của Đại đế cổ thì nguyên thần mới giữ lại được. Nếu vậy thì
ngay cả một sợi tóc, một móng tay cũng có đại đạo vô thượng, vãn lạc thần kỳ nhất
của thiên địa xen vào.
Đoạn Đức nói.
Diệp Phàm hỏi vô lương đạo sĩ, biết rằng lão
mù còn chưa đến, hắn bảo rằng còn phải đi tới gặp đại cường đạo thứ bảy là Đồ
Thiên để mượn ma quán.
Hai người liền ở nơi này đợi khoảng mấy ngày,
rốt cục gặp được lão mù thần côn kia, so với mười mấy năm trước thì hắn càng giống
một lão lừa đảo trên giang hồ hơn.
Vừa mới gặp mặt, hắn liền lập tức nắm lấy tay
của Đoạn Đức một cách rất thân thiết, khẽ lắc vài cái, sau đó vô cùng thuần thục
thó đi một chuỗi Thiên Yêu thần châu, đeo lên cổ tay mà mặt không đỏ, tim không
đập nhanh chút nào.
Đoạn Đức liền cho hắn một cước, mắng to:
- Thật là một tên bạch nhàn lang, không có
chút lương tâm nào cả, phí công ta cứu tính mạng của ngươi.
Lão mù lập tức trợn đoi mắt trắng lên, nói:
- Là ta cứu mạng tên đạo sĩ vô lương nhà ngươi
thì có, tên mập mạp chết tiệt nhà ngươi đi trộm cả lãng mộ cổ xưa của một Vương
tộc thái cổ, do đó mới bị một phân thân Tổ Vương phân thân đuổi giết.
Không một tên nào là người tốt cả, đây chính
là nhận định đầu tiên của Diệp Phàm về hai tên này, cặp đôi này không chút tốt
đẹp nào, đều rất vô liêm sỉ, so ra thì cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân mà
thôi.
Tu vi lúc này của lão mù lại càng thêm dọa người,
Diệp Phàm có chút không đọán được sâu cạn ra sao, theo hắn nhận định thì năm đó
tên nàỵ là nhân vật cùng cấp với Xích Long, sẽ là nhân vật Vương giả sau khi
thiên địa biến động trở lại.
- Chúng ta cứ thế này mà đi vào hay sao, không
sợ kinh động tới các Vương tộc thái cổ ư?
Diệp Phàm hỏi.
- Yên tâm, cả một đám đều đã sớm cút đi rồi,
năm đó Vô Thủy Chung vang lên một tiếng, tất cả Cổ Vương nơi này đều đã sợ hãi
mà chạy khỏi đây rồi!
Đoạn Đức nói, kể ra một số bí mật mà ít người
biết.
Năm đó, Vô Thủy Đại đế tiến vào Tử Sơn, giam cầm
toàn bộ người thủ hộ của chín dãy long mạch vào trong Cổ Hoàng Sơn, lưu lại cho
bọn chúng một vùng đất để canh giữ.
- Nói cho dễ nghe là người canh giữ, nhưng thật
ra chính là mạnh mẽ giam cầm bọn họ lại, khiến họ trở thành người hầu canh cửa
mà thôi!
Lão mù nói.
Khi trước một tiếng chuông lớn vang lên, tất cả
Thái cổ tộc đều bị đánh vãng ra ngoài, không thể lưu lại nơi này được, hiện tại
Tử Son gần như đã trở thành một vùng đất hoang vu trống vắng.
- Đi thôi, còn chờ gì nữa, tục truyền thì bên
trong có một gốc Bất Tử Thần Hoàng Dược, lần này cho dù chúng ta chi ngửi được
dược hương thì cũng tốt lắm rồi!
Đoạn Đức sốt sắng.
- Tên tiểu tặc trộm mộ nhà ngươi đã cắm chốt
trong này mười mấy năm, sớm biết rằng ngươi đã không chịu nổi nữa rồi, ngay cả
nghĩa trang của Vương tộc thái cổ mà ngươi cũng đều dám xông vào, hôm nay rốt
cuộc không kìm nổi đánh chù ý tới Đại đế cổ huyệt!
Lão mù nói.
- Con bà nó, ta là một nhà khảo cổ vĩ đại, tất
cả đều chỉ là vì muốn khôi phục lại lịch sử như cũ, chứng kiến kỳ tích được
sinh ra mà thôi, đừng có mà dùng tâm tính thần côn nhỏ mọn của ngươi mà luận
bàn lý tưởng cao thượng của ta.
- Thối như phân chó!
Lão mù nói ngắn gọn mà rất súc tích.
- Đừng cãi nhau nữa, chúng ta mạnh mẽ xông
vào, hay là đi tìm thông đạo rồi mới tiến vào?
Diệp Phàm hỏi.
Đoạn Đức nói:
- Mỗi một cái mộ lớn thì đều là một tác phẩm
nghệ thuật xa hoa, nếu như mạnh mẽ phá cửa xông vào thì chính là đang phạm tội
và giẫm đạp lên lịch sử, là tội nhân thiên cổ, chúng ta phải đi vào một cách
nhã nhặn tiêu sái, phải dùng tâm cảnh cao thượng để giám định và thưởng thức
tác phẩm này!
- Cút!
Lão mù vỗ vào gáy hắn một nhát, thuận tay ném
xuống đất một đống mai rùa, bắt đầu dò tìm quẻ bói đại cát.
Cuối cùng, hắn chỉ hướng một long mạch, nói:
- Đó là sinh môn, có quẻ tượng cát thụy an
lành.
Diệp Phàm vừa thấy vậy, liền nở nụ cười, đây
chính là con đường mà hắn đi năm đó, nhưng khi dọc theo cổ mạch trong lòng đất,
quay trở ra thì muốn cười cũng không nổi.
Ở chỗ sâu nhất, tấm Âm Dương Đồ trời sinh kia
hóa thành một mảnh hỗn độn, trở thành một khu vực tràn ngập đạo, khiến cho lòng
người kinh sợ, không kìm nổi phải run rẩy.
Diệp Phàm vô cùng xúc động, âm dương nghịch
chuyển, biến thành Vô Cực, đây chính là tiên thiên đạo thủy, đây là một loại đạo
biến đáng sợ.
Nơi này tuyệt đối không vào được, nếu mà mạnh
mẽ xông vào thì hon phân nửa sẽ quay trở về Vô Cực, ngay tại chỗ hóa đạo, trở
thành một luồng pháp tắc, toàn thân tiêu tán trong thiên địa.
- Đây chính là quẻ tượng của ngươi sao, thuần
túy là một tên thần côn giang hồ, so với Mộ Táng Học của ta thì còn kém xa!
Mấy người đều rời khỏi nơi đó, Đoạn Đức không
ngừng lải nhải.
- Người cũng có lúc sai lầm, ngựa cũng có khi
lạc móng, nơi đó là từng con đường an toàn nhất, tuy nhiên đã bị Diệp tiểu tử
đi qua một lần, khiến cho nơi đó lại trở thành địa phương hung hiểm nhất!
Sau đó, lão mù liên tục thôi diễn, những cái
mai rùa liên tục phát ra âm thanh lách cách, lãn qua lãn lại trên mặt đất.
Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, liên tục phù
định năm long mạch, khi đi kiếm tra thì đúng là tuyệt lộ, đã có người trước kia
đi qua đó rồi, trở thành một lạch trời không thể vượt qua được.
Chi còn lại ba long mạch cuối cùng. Sau khi
thôi diễn thì đều kết luận là có thể đi thông, cuối cùng bọn họ chọn một con đường
có quẻ tượng dường như tốt hon một chút, bắt đầu đi tới.
- Chúng ta đi tới vũ trụ tinh không ư, nơi này
giống như là tinh vực vậy?
Đoạn Đức thì thào.
Long mạch này rất khó đi, bọn họ cũng không biết
đã phải phá vỡ bao nhiêu trận văn rồi, đi qua từng địa phương sinh tử thì mới gian khổ mà tới được cuối
đường.