Trời xanh không mây, bầu trời xanh lam như một
khối bảo thạch, chiếu xuống ánh sáng lấp lánh khiến lòng người cảm thấy khoan
khoái, tinh thần thư giăn.
Đại sơn nguy nga, thác nước như dải lụa, đi
trong man sơn nghe được vượn hú hổ gầm, phong cảnh như thời tiền sử.
Nhân Ma thi thoảng nghỉ chân, trầm tư như quay
đầu đã trăm vạn năm. Cái này mất đi, cái kia tiêu biến, hết thảy không còn gì
như cũ.
Một già một trẻ du tẩu trong Đông Hoang, không
có mục đích, ứng với điều Nhân Ma muốn. Diệp Phàm mang hắn đi xem núi rừng sông
suối, danh sơn đại xuyên.
- Bao nhiêu nhân kiệt đã hóa thành bụi bặm...
Nhân Ma than nhẹ!
Diệp Phàm cũng không nói lời an ủi nào, lão dã
nhân vô cũng cứng cỏi, với man tâm và tính tính của lão sẽ tự mình điều tiết
thôi. Lão đột nhiên lẩm bẩm:
- Vẫn chưa được ăn Đấu Chiến Thánh Viên!
Diệp Phàm nhức đầu, nhanh chóng khiến hắn bình
phục tâm tính. Thánh Viên vô cũng quý báu, giờ chỉ còn hai, ai cũng không thể
giết, càng không thể ăn!
- Tiền bối, năm đó ta là từ Vạn Long Sào thu
người ra, năm đó có chuyện gì xảy ra?
- Đi, đi Vạn Long Sào, ta vốn muốn gặp bọn họ
một lần!
Lão dã nhân nói.
Bọn họ xuất phát từ Trung Châu, trên đường đi
qua không ít cổ thành, dưới khẩn cầu của Diệp Phàm, Nhân Ma biến ảo bộ dáng,
tránh cho đả thảo kinh xà.
- Ồ, ta không nhầm chứ, đó là Thánh thể Nhân tộc!
Hắn đúng là to gan lớn mật, chư hiền đang tìm hắn mà còn dám chạy lung tung!
Bọn họ vừa mới tiến nhập vào địa vực có người đã
lập tức bị nhận ra vào theo dối, không ít tu sĩ lộ ra dị sắc. Người có tên, cây
có bóng, Diệp Phàm đúng là danh chấn thiên hạ.
- Không đúng, chỉ là giống mà không phải là Diệp
Phàm, dung mạo cũng có điểm khác xa!
- Sao lại vậy, vừa rồi ta còn thấy là hắn, sao
nhanh vậy đã biến thành người khác?!
Một ít người âm thầm quan sát, không khỏi có
chút thất vọng, Mà còn một đám người khác không rút đi, ngược lại càng thêm để
ý. Các cường giả Cổ tộc biết được, lập tức vội vàng chạy tới.
- Trạng khí người này trầm ổn, hơn nữa lúc trước
có người tin tưởng nhìn thấy hình dáng của hắn, đây hơn phân nửa là do Diệp
Phàm biến thành, không phải là nhận lầm người!
Rất nhiều người không từ bỏ ý định, cảm thấy
tám chín phần đây là chân thân Diệp Phàm, dùng bí pháp thay đổi dung mạo.
Đây tự nhiên trở thành một đạo ầm lưu, những
người để tâm lập tức truyền tin ra ngoài, Cổ tộc lập tức thu được, báo lại cho Cổ
Vương cấp Thánh.
U Nguyệt Thành là một trong mười đại cổ thành
của Trung Vực, cách Thiên Tuyền di chỉ gần nhất, bao la hùng vĩ, trên tường
thành lưu lại dấu vết loang lổ của thời gian.
Từng khối từng khối đá lớn tạo thành tường
thành, có xen kẽ nhưng lỗ châu mai lớn, là chứng minh tốt nhất cho những cuộc
chinh chiến tàn khốc từ xưa tới nay.
Diệp Phàm và Nhân Ma một đường đi tới, lập tức
vào thành, đối với những kẻ theo dối cũng không thèm để ý, khóe miệng còn hiện
lên một tia cười nhạo.
- Băng đường hồ lô, dị quả do cổ thụ vạn năm kết
xuất, ẩn chứa thiên địa tinh hoa, không ngon không lấy tiền đây!
- Thịt rồng trên trời, thịt dê dưới đất, một đầu
dê thành tinh, đại bổ trên thế gian, có thể kéo dài sinh mệnh, bổ âm tráng
dương vừa ra nồi, thơm phức đây!
......
U Nguyệt Thành, người đến người đi, ngựa xe
như nước, âm thanh rao hàng không ngừng vang lên, vô cũng náo nhiệt.
- Đây đều là người sao?!
Nhân Ma nhìn chằm chằm đám người dày đặc, cũng
cảm thấy kinh dị. Trên đường phố vô cũng đông đúc, người đi đường rất nhiều.
Trên đường, người đi đường nghe vậy đều cảm thấy
kinh dị, cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, tinh thần không bình thường.
Diệp Phàm nhức đầu, nói cho hắn biết ngày nay
Nhân tộc phồng tinh, chỉ một khu dân cư cũng có tới cả triệu người, càng không
nói tới toàn bộ thiên hạ!
- Nhiều thật!
Nhân Ma gật đầu sau đó vươn bàn tay ra, mười
xiên hồ lô bị hắn thu tới, một ngụm ăn hết.
- Hắc, lão gia thấy ngon không?!
Người bán mứt quả này vô cũng cao hứng.
- Không phải là dị quả cổ thụ vạn năm kết
thành, nhiều nhất chỉ mười mấy năm mà thôi!
Nhân Ma lắc đầu.
Người bán hàng không nói gì. Diệp Phàm nhanh
chóng ném cho hắn chuỗi tiền đồng.
- Đây không phải thịt dê thành tinh, chỉ là một
con dê núi bình thường!
Nhân Ma ngồi trong một quán thịt dê lâu năm,
ăn một ngụm liền ói ra.
Diệp Phàm nhanh chóng kéo hắn đi. Nhân Ma ngay
thẳng quá, đây còn không phải là thời thái cổ, phong cách hành sự còn chưa thay
đổi, khẳng định sẽ gây phiền toái.
- Là bọn hắn sao?!
Cách đó không xa, một đạo thân ảnh xuất hiện,
không nhiễm chút bụi trần, bên cạnh còn có mấy tên cao thủ.
- Đúng vậy Tổ Vương, chúng ta hoài nghi đó là
Thánh thể Nhân tộc!
Người bên cạnh đáp lại.
- Ồ, để ta xem sao!
Hắn mở ra thiên mục, sau đó liền biến sắc nói:
- Quả nhiên là hắn, nếu đã xuất hiện, cũng đừng
hòng chạy thoát.
Người này cũng không vọng động, tiến vào vực
môn, mời tới một ít cố hữu. Hắn biết Diệp Phàm lợi hại, một người không thể đối
phó được.
Nhận được tin tức, không chỉ có Cổ tộc tới u
Nguyệt Thành này mà ngay cả chư hiền từ Vực ngoại cũng tới, ở xa xa quan khán,
khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh.
Bọn họ cũng không có cừu oán gì với Diệp Phàm
nhưng thất phu vô tội, hoài bích có tội. Lục Đồng Đinh vô cũng quý giá, nhiều
người quyết đoạt được, như vậy đành phải có lỗi với Thánh thể Nhân tộc, nếu
không giao ra, chỉ có thể loại bỏ.
- Người trẻ tuổi, bất kể ngươi diệu thuật
thông thiên, dấu đi hình dáng, có thể có một căn nguyên đặc biệt không thể dấu
được, cổ hiền có thể nhận ra.
Diệp Phàm như không biết đến điều này, cũng
Nhân Ma đi khắp nơi nơi, cuối cùng ra khỏi u Nguyệt Thành.
Mọi người sẽ không ngờ được người đi cũng Diệp
Phàm lại có tu vi chấn cổ kim. Lão đã có lòng che dấu thì ai có thể nhìn thấu
được?!
Trung Vực, đất rộng người thưa, hai bên đường
là những cổ thộng thông thiên, những nhánh cây với tán lá rộng lớn, cao như cả
một ngọn núi nhỏ.
Thinh thoảng lại có dị thú tê rống, những đầu
man cầm lao lên không trung.
Hai người Diệp Phàm đi ra ngoài trăm dặm, hư
không đã lập tức bị xé mỡ, xuất hiện ba thân ảnh, ai cũng có pháp lực cao thâm,
thân thể bao phủ trong thần hoàn, đều là Tổ Vương Cổ tộc.
Trong đó có một kẻ sau lưng sinh ra hai cánh
như lôi thần, một người khác thân như thanh viên, cao lớn khôi ngô. Kẻ thứ ba
có huyết điện nhiễu thể, âm thanh leng keng rung động như thần linh.
- Trời xanh có mắt, để ta gặp được Thánh thể
Nhân tộc, đây chính là trời ban Tiên Đinh cho ta, cũng có cơ hội tìm hiểu cơ hội
thành tiên!
Trong mắt ba vị Tổ Vương này đều phát ra ánh
sáng khiếp người, như mấy đạo lôi điện bổ tới, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, khó
kìm nén sự vui mừng.
- Các ngươi cao hứng quá lớn đó, Lục Đồng Đinh
thuộc về chúng ta!
Trên bầu trời xuất hiện một nam nhân áo xanh
và một người trung niên áo trắng, khống chế tường vân, chậm rãi hạ xuống. Đây
là Cổ Thánh tới từ Vực ngoại.
- Chúng ta là người tới trước, hai vị chẳng lẽ
muốn cướp ngang sao?!
Một gã Tổ Vương lạnh giọng quát.
- Thánh thể Nhân tộc sống hay chết ta mặc kệ,
quyền sinh sát tùy các ngươi nhưng Lục Đồng Đinh phải lưu lai!
Một cổ hiền Vực ngoại nói.
- Ngươi chúng ta muốn, đinh cũng phải lưu lại!
Ba gã Tổ Vương đối chọi gay gắt.
Song phương không ai lùi bước, coi Diệp Phàm
như một món ăn, đưa hắn và Nhân Ma trở thành con mồi- không biết rằng nguy cơ
lúc nào cũng có thể bùng nổ.
- Tiền bối cảm thấy mấy người này thế nào?! Có
Thiên cẩu tộc, thỏa mãn nguyện vọng ăn thịt chó của người đó! Còn có một đầu
thanh viên, miễn cường có thể làm món não khi. Còn hai tên tới từ Vực ngoại, tộc
loại quái dị nhưng không chừng sẽ có điều hay!
Diệp Phàm không kiêng nể gì nói, như đang chọn
rau chọn cá ngoài chợ, vô cũng ung dung khiến mấy vị Cổ Thánh biến sắc.
- Ngươi tính là gì, dám chỉ trỏ chúng ta sao?!
Một tên Tổ Vương âm trầm, vô cũng dữ tợn, từ
trên bầu trời đạp bước tới, hướng về phía Diệp Phàm và Nhân Ma, muốn một cước dẫm
nát hai người.
Hắn tự cao đã thành Thánh nhiều năm, vượt xa
những Cổ Thánh bình thường, cũng không thèm khách khí với Diệp Phàm, muốn dùng
vũ lực chấn nhiếp hắn.
- Lấy đỉnh ra đây!
Tên cường giả tới từ Vực ngoại áo xông tung
bay, mái tóc dài tới tận thắt lưng, vươn một bàn tay về phía Diệp Phàm. Hắn muốn
trước đoạt đi Lục Đồng Đỉnh.
Diệp Phàm liên tục cười lạnh nói:
- Mấy tên ngu tường mình là Cổ Hoàng sao!? Cho
rằng mình có thể đứng trên thiên hạ cho nên mới làm ra bộ cao nhân trước mặt ta
à? cẩn thận không ta đánh từng ngươi các ngươi thành đầu lợn cả đó!
Ầm!
Khí thế cường thịnh của Nhân Ma bạo phát, lập
tức xông lên trên, từ xưa tới nay còn chưa có ai dám lấy chân đạp xuống hắn!
Năm đó, ai dám khinh hắn, ngoại trừ Cổ Hoàng binh ra, không gì trấn áp được hắn
cả.
Loại lực lượng dã tính kinh người này sau khi
khuếch tán ra, năm đạo thân ảnh giữa hư không đều bị cuốn vào, lần lượt bị kéo
xuống mặt đất, căn bản không chịu đựng nổi.
Nhân Ma mang theo bạch cốt bổng lao lên, trong
những âm thanh phốc phốc không ngừng đánh cho mấy người này đứt gân gãy xương,
chỉ có thể liên tục phát ra những tiếng hừ thảm.
Ba vị Tổ Vương và hai vị Cổ Thánh Vực ngoại hoảng
sợ vô cũng, nằm mơ cũng không ngờ gặp phải một lão nhân cũng hung hãn hơn cả
man long thái cổ.
Khi nhìn thấy thần liên trên người và cây cốt
bổng đặc biệt của Nhân Ma, bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng, cắn chặt răng, lập tức
đoán ra đây là ai!
Mấy ngày qua, Nhân Ma thái cổ chấn kinh thiên
hạ, bọn họ lập tức liên tưởng tới người này.
- Dám dùng chân đạp chúng ta sao?! Hừ!
Diệp Phàm tiến lên, gậy đập lưng ông, dùng
chân đạp mạnh xuống.
Mấy tiếng rống giận vang lên, nguyên thần bọn
họ lập tức xuất khiếu, thoát ra thiên linh cái, muốn xé rách hư không mà chạy.
Kết quả, điều chờ đợi bọn họ chính là bạch cốt bổng, toàn bộ bị đánh nát, chết
ngay tại chỗ.
Dựa theo ý tưởng của Diệp Phàm sẽ đi xung
quanh, thi thoảng lộ ra chân thân, ai dám có ý đồ với hắn sẽ lừa cho xuất hiện
rời giết hết.
Đáng tiếc, hành động câu cá của hắn đã không
thể thực hiện, Nhân Ma trực tiếp nói cho hắn rằng không lâu nữa sợ rằng sẽ nhập
ma, tốt nhất nên giải quyết việc quan trọng trước.
- Hài!
Diệp Phàm thở dài một tiếng, đành phải từ bỏ ý
tưởng này. Bằng không hắn sẽ bày ra một hồi sát kiếp, đại khai sát giới với một
đám Tổ Vương và Cổ Thánh có mưu đồ với hắn.
Gió bắc gào thét lạnh thấu xương! Đây là một mảnh
băng nguyên trắng xóa, cuối trời có những ngọn núi tuyết rất nguy nga.
Đây là một mảnh đất thuộc Bắc Vực, băng tuyết
quanh năm chưa từng tan ra, cũng vô cũng thần bí và cổ xưa.
Bảy tám vạn năm trước, nơi này từng có một
Thánh địa tên là u Minh Cung nhưng lại bị vị Thần Vương tuyệt thế của Khương
gia cầm Hằng Vù Lô quét sạch.
Nghe nói, đó là thời đại hắc ầm náo động, có
người nói Thánh địa này được Cổ tộc phù trợ.
Tới thời điểm hiện tại, chân tướng đã chậm rãi
lộ ra. u Minh Cung chính là con rối của Cổ tộc vì ngay dưới mảnh tuyết sơn này
chính là Vạn Long Sào.
Trên mặt đất vốn có cả vạn ngọn núi băng nhưng
sau trận chiến năm đó, nơi này chỉ còn một dãy tuyết sơn hơn trăm dặm, vẫn nguy
nga hùng vĩ.
Long khí cuồn cuộn thi thoảng từ dãy tuyết sơn
này phun ra khiến cả khu vực có một cỗ uy nghiêm và khí thế bàng bạc.
Sâu dưới nền đất là một tác phẩm khủng bố bậc
nhất của tạo hóa, chín Long động thật lớn hướng sâu xuống dưới. Nơi đó Hoàng giả
khí tràn ngập khiến người ta hít thở không thông.
Mà ở dưới tận ùng có một tòa Long Sào hỗn độn,
truyền thuyết đó là nơi chân long xuất thế, Độc Nhân Đại đế cũng từng bế quan
nơi đó.
Lúc này, trong một tòa cổ động rộng lớn, Càn
Lôn Đại Thánh đang nói chuyện với Lôi Chiến.
- Tổ phụ có thể yên tâm, ta đã bày ra diệu cục!
Ta muốn cho tên Thánh thể Nhân tộc kia biết rõ hẳn phải chết nhưng vẫn phải tới,
quỳ mọp dưới chân ta!
Lôi Chiến âm trầm nói.
Diệp Phàm và Nhân Ma tới Tuyết Sơn, tự nhiên sẽ
không che dấu hình dáng, vốn là vì Vạn Long Sào mà tới, giải tỏa mối hận trong
lòng.