Trên viên Cổ Tinh này, ngoài các cây cổ thụ
năm màu thì không còn thứ gì khác nữa cả, khó có thể nhìn thấy một sinh vật nào
khác.
Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy một tòa Ngũ sắc
Tế Đàn, còn có một lão già áo xanh cụt một tay, có thể thấy được Diệp Phàm bị bất
ngờ lớn tới mức nào.
Ngũ Sắc Tế Đàn cũng không phải là rất lớn,
tinh thạch trong đó quá nhỏ, căn bản không có khả năng xuất hiện các cự thạch lớn
tới vài ngàn cân như ở trong Huỳnh Hoặc Cổ Tinh hoặc cấm địa Thái cổ.
Rất khó có thể tường tượng được, để có thể kết
xuất ra tinh thể như vậy thì cần phải có thụ vương cổ xưa tới mức nào, e rằng
chỉ có Thánh nhân mới chặt được cái cây như vậy, thậm chí còn phải Đại đế tự
minh ra tay thì mới làm được.
Lão già áo xanh dáng người to lớn, khuôn mặt gầy
gò, thoạt nhìn thì cũng có dáng tiên phong đạo cốt, không dính chút khói lửa
nhân gian nào, tạo ra cho người ta một loại cảm giác như đại đạo tự nhiên vậy.
Chỉ có một minh một lão già này ở đây, rốt cuộc
hắn đã đạt tới tu vi như thế nào rồi, cảnh giới cao tới đâu, vậy mà lại có thể
xây dựng được tòa tế đàn này?
Hơn nữa, Hắc Hoàng đã từng nói qua rằng trận
văn của Ngũ sắc Tế Đàn chỉ có Đại đế mới có thể khắc được, còn những người khác
thì căn bản không thể làm được chút nào, hơn nữa lại còn không thể nhìn hiểu được
những trận văn này.
Người này rốt cuộc cường đại tới trình độ nào
rồi, vậy mà lại có thể một minh tu kiến một tòa tế đàn, khiến cho hắn vô cùng
kinh hãi, chẳng lẽ đây chính là một vị Đại đế sao?
Ý nghĩ vớ vẩn này sinh ra trong lòng hắn, khiến
hắn bị dọa tới mức nhảy dựng lên, từ trước tới giờ thì Đại đế cổ chỉ có trong
truyền thuyết, không ai có thể gặp được người thật của họ cả, vậy mà hắn lại rất
có thể thấy được một người như vậy sao?
- Không phải Đại đế, nếu không thì sao lại bị
cụt một tay, những nhân vật như vậy đều là những kẻ nghịch thiên, chưa nói tới
cụt chân cụt tay, cho dù tan xương nát thịt, mất đi thần thức, nhưng họ vẫn có
thể hồi phục được.
Hắn âm thầm phỏng đoán, nhưng không dám đến gần,
mà chỉ đứng từ phía xa mà nhìn lại, sợ làm kinh động đến người kia.
Ngũ Sắc Tế Đàn rất nhỏ, chỉ dài có ba thước,
nhưng cũng tiêu tốn rất nhiều ngũ sắc tinh thạch, hầu hết đều lớn bằng quả trứng
chim bồ câu, để xây được cái tế đàn này, không biết đã có bao nhiêu cây thụ
vương bị chặt đổ.
- Ngũ Sắc Tế Đàn nhỏ như vậy, có lẽ chỉ có thể
truyền tống được một người, chẳng lẽ là hắn muốn rời khỏi đây, hắn định đi nơi
nào vậy?
Trong vũ trụ tối đen lạnh lẽo, có thể tới được
một viên Cổ Tinh có sinh mạng, còn nhìn thấy được một người, điều này thật sự
không dễ dàng chút nào, Diệp Phàm khó mà bình tĩnh lại được.
Hắn còn cách Ngũ sắc Tế Đàn rất xa, hơn nữa
còn không ngừng lui lại, do hắn không biết được lão già cụt tay này sâu cạn tới
đâu, sợ bị đối phương cảm giác được.
Nhưng cho dù hắn đã thu liễm khí tức, lão già
kia vẫn nhìn thẳng về hắn, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng nào, nét mặt cũng
không có chút thay đổi.
Thân thể Diệp Phàm cứng đờ lại, dừng chân, hơi
do dự một chút, sau đó liền bước đi về phía trước, dù sao thì cũng đã tới đây rồi,
bằng tu vi của đối phương mà muốn làm gì bất lợi với hắn thì hơn phân nửa là hắn
có muốn tránh cũng không được.
Tới lúc này hắn vẫn còn đang phân vân, không
biết đối phương có phải là một vị Đại đế hay không, điều này là do lời của Hắc
Hoàng khắc quá sâu trong lòng hấn, đó là nếu không phải là cổ đế thì không thể
xây được Ngũ sắc Tế Đàn.
- Trở về cổ thổ, không thể chôn xương tại nơi
phương xa được...!
Khi lên trên ngọn núi lớn này, đi tới trước
Ngũ sắc Tế Đàn, hắn nghe được âm thanh này, nó giống như một câu ma chú, không
ngừng vọng đi vọng lại.
Diệp Phàm kinh hãi, lão già này cũng không mở
miệng, nhưng âm thanh đó lại vang vọng rất rõ ràng bên tai hắn, giống như âm
thanh từ thời thượng cổ truyền đến.
- Tiền bối...!
Diệp Phàm thử gọi, nhưng đối phương lại căn bản
không thèm liếc mắt tới hắn một cái nào, chỉ không ngừng sửa chữa tế đàn.
- Trở về cố thổ, không thể chôn xương tại nơi
phương xa được...!
Những câu này không ngừng lặp đi lặp lại, giống
như một câu thần chú, vang vọng bên cạnh tế đàn, giống như vĩnh viễn không dừng
lại.
Dần dần, Diệp Phàm cảm thấy có chút không
thích hợp, không chỉ có âm thanh này, mà ngay cả lão già kia cũng có vấn đề, dường
như hắn cũng không phải là một thân thể thực chất.
- Thần Chi Niệm!
Bỗng nhiên, hắn rùng minh kinh hãi, lông tóc
toàn thân dựng đứng lên, hắn cảm nhận được một loại khí tức rất đặc biệt, thuộc
về một loại Tà Linh.
Diệp Phàm bịch bịch lui về phía sau, tuyệt đối
không dám tin, đâv là một Thần Chi Niệm vô thượng, loại dao động và loại thần lực
này rất giống với thứ mà trước kia hắn từng gặp ở Tiên Phủ, không khác gì khi ở
đó cả.
Tên lúc trước là ác niệm sau khi chết của Bất
Tử Thiên Hoàng hóa thành, còn lão già áo xanh này là do kẻ nào sau khi tọa hóa
biến thành?
- Trên viên Cổ Tinh này lại có Thần Chi Niệm
hay sao?
Diệp Phàm cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới tận
chân, hiện tại hắn không có Đế binh Cực Đạo để trấn áp Tà Linh, làm thế nào bây
giờ?
Thần Chi Niệm là gì? Theo truyền thuyết thì đó
là do ác niệm của thần linh sau khi chết hóa thành, vô cùng mạnh mẽ, gần như
không ai có thể đối kháng được.
Thần linh trong truyền thuyết vốn đã rất hư ảo
rồi, nay lại còn sinh ra ác niệm này nữa. vô cùng quỷ dị, khiến cho người ta
khó có thể lý giải được.
Diệp Phàm chú ý tới cánh tay cụt kia, trên đó
có khí tức của lôi kiếp, hơn phân nửa là tới cả trời xanh cũng không dung thứ,
đánh thiên phạt xuống, chặt đứt cánh tay này, rất khó có thể mọc lại được, nó
đã bị lực lượng tương khắc dính vào, ngăn cản tái sinh.
- Ai có thể chôn cất ta tại nơi cố thổ?
Trước Ngũ sắc Tế Đàn, âm thanh vẫn tiếp tục
vang lên, giống như là một chấp nhiệm bất diệt.
Diệp Phàm ngừng bước, Nguyên Thiên Thần Nhàn bắn
ra ánh sáng, nhìn thấy một luồng hư ảnh, không phải là thực thể, đang đứng thẳng
ở phía trước, lão già áo xanh này trông rất không chân thực.
- Ồ, đây là...!
Thần Chi Niệm này đã tan rã gần hết rồi, hiện
tại chỉ còn một luồng chấp niệm mà thôi, cũng không phải là thần linh thể hữu
hình vô địch kia, điều này làm cho hắn vừa kinh hãi, vừa thở phào nhẹ nhòm một
phen.
- Rốt cuộc thì nó đã tồn tại bao nhiêu năm rồi,
một thần linh chết tại viên Cổ Tinh này, trong những nám tháng vô tận sau đó lại
sinh ra một Thần Chi Niệm, nhưng cũng đã hao mòn gần hết rồi, gần như đã tiêu
tan thành mây khói.
Diệp Phàm rùng minh, rất khó tưởng tượng được
biết bao nhiêu năm trước, một vị thần linh hạ xuống viên Cổ Tinh này, chôn
xương tại đây, có lẽ hắn còn có thể đào ra được một khối thần thi cũng nên.
Luồng chấp niệm này có lực uy hiếp không lớn,
hơn nữa ác niệm cũng đã tan rã hết rồi, chỉ còn lại một loại chấp niệm vẫn kiên
trì tồn tại, lại còn đang động tay sửa chừa tế đàn.
- Tòa tế đàn này đã sớm thành hình, chỉ là Thần
Chi Niệm lại không kiên trì được nữa, tan rã trong thiên địa rồi, đã không còn
chủ thần niệm nữa, hiện tại ngay cả âm hồn cũng không phải, chỉ đang lặp lại những
việc trong quá khứ một cách máy móc mà thôi.
Sau khi đứng thật lâu tại đây, Diệp Phạm rốt
cuộc hiểu ra tất cả, hơn nữa, hận đã từ trong các âm thanh này tìm ra một sổ bí
mật kinh người, vị thần linh này đến từ Tử Vi Cổ Tinh Vực.
Đối phương vẫn luôn có một chấp niệm, đó là trở
về cố thổ, cũng chính là Tử Vi Tinh Vực trong truyền thuyết.
- Trong truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại
thì Tử Vi Tinh là Đế tinh, được dùng để xưng danh cho những người đứng đầu
thiên hạ...!
Diệp Phàm thầm cân nhắc.
Trong điển tịch của Đạo gia cũng có ghi lại, Tử
Vi chỉ chủ nắm trong tay cả thế giới, dẫn đầu các vị thần trong tam giới và các
vị thần dưới mặt đất, là vương của tất cả mọi người, có thể hô mưa gọi gió, sai
khiến lôi điện quỷ thần.
Diệp Phàm đứng đó rất lâu, rốt cuộc không do dự
nữa, nhanh chóng bay khắp Cổ Tinh này để tìm kiếm khối thần thi kia.
Viên tinh cầu này cũng không lớn, không biết
nhỏ hơn bao nhiêu lần so với thế giới tại Bắc Đẩu Tinh Vực, thậm chí còn không
lớn bằng một khối ốc đảo tại Bắc Vực.
Diệp Phàm cũng không mất nhiều thời gian, đã
thăm dò hết nơi này, đáng tiếc hắn vẫn không tìm ra thần thi, chỉ còn lão già
áo xanh, chính là một luồng chấp niệm còn sót lại của Thần Chi Niệm.
Hắn ở lại viên tinh cầu nhỏ này hơn một tháng,
gần như đã lật tung cả mặt đất nơi đây lên, nhưng vẫn không tìm được thi thể của
vị thần linh kia.
- Cũng không nhất thiết có một cỗ thần thi,
hơn phân nửa thì đây là một khối đế thi, như vậy thì khẳng định là cũng không bị
hư hỏng gì, có lẽ nó đã trôi giạt trong vũ trụ rồi...!
Diệp Phàm khẽ than.
Có lẽ hắn cũng giống như Hư Không Đại đế, chôn
vùi thân thể của minh trong tinh không mênh mông vô tận, trên đường đi hắn sinh
ra Thần Chi Niệm, đó là khi hắn tiến vào viên Cổ Tinh này, muốn từ đây quay về
Tử Vi Tinh Vực.
Diệp Phàm quay lại chỗ thi thể của con rồng và
cái quan tài bằng đồng, lại gặp được một cái trảo ấn trên vách núi đá, sau khi
cẩn thận cảm nhận thật lâu, cuối cùng cũng tin rằng đây là do Thần Chi Niệm năm
đó gây nên.
- Chẳng lẽ ta lại bị nhốt trên cái hành tinh
nhỏ này sao?
Diệp Phàm tự nhủ.
Trong nửa nám tiếp theo, ngày nào hắn cũng đi
đánh cổ thụ vương, tìm kiếm loại thần tinh này, đương nhiên hắn không phải muốn
dùng chúng để xây dựng Ngũ Sắc Tế Đàn, mà là muốn ma luyện bản thân, tiến hành
khổ tu.
Viên Cổ Tinh này rất đặc biệt, trời sinh rất
thích hợp cho thuộc tính mộc trona ngũ hành sinh trưởng, có lẽ là địa phương có
ngũ hành chân mộc cuối cùng trone vũ trụ.
Trước tòa Ngũ sắc Tế Đàn kia vẫn tồn tại luồng
chấp niệm đang nói những lời mơ hồ, âm thanh cũng rất khó hiểu, tuy cũng là thần
thức dao động, nhưng lại không dễ dàng hiểu được.
Mỗi ngày hắn đều dành một khoảng thời gian nhất
định đến quan sát lão già áo xanh sửa chữa tòa Ngũ sắc Tế Đàn, tuy nhiên tên
kia chỉ lặp đi lặp lại một động tác, cũng không làm ra sửa chữa gì lớn.
Đó chỉ là một chút ký thác của một âm hồn sắp
tan rã trong trời đất, ngay cả hắn là ai thì Diệp Phàm cũng không biết.
Cuối cùng, Diệp Phàm hạ quyết tâm, hắn phải mạo
hiểm rời khỏi viên Cổ Tinh này, đi tiếp về phía trước.
Điều này là do viên Cổ Tinh này rất kỳ quái,
trời sinh đã rất thích hợp cho ngũ hành chân mộc sinh trường, làm tan rã hết
các đại đạo khác, khiến cho tu sĩ rất khó ngộ đạo tại đây được.
Rốt cuộc, Diệp Phàm quyết định bỏ qua chín cái
xác rồng kéo quan tài bằng đồng này, chúng đã bị mắc kẹt tại đây, rất khó di
chuyển được, hắn căn bản không làm chúng nhúc nhích được chút nào.
Mượn dùng Ngũ sắc Tế Đàn do Thần Chi Niệm xây
dựng lên, hắn muốn mạo hiểm đi tới Tử Vi Cổ Tinh một lần, nếu phía trước đã
không còn chỗ nào để đi nữa, không bằng ra sức đánh cược một phen còn hơn.
Ngũ Sắc Tế Đàn gần như đã hoàn thành, tuy rất
nhỏ, nhưng lại có khả năng rất nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, nếu không
phải Thần Chi Niệm đã tan rã, không còn chủ thần niệm nữa, thì nó đã sớm sử dụng
để đi từ lâu rồi.
- Kích hoạt...!
Chỉ cần có thể kích hoạt, liền có thể thúc dục
tế đàn, như vậy thì có thể dùng nó để vượt qua hư không.
Diệp Phàm đã quan sát rất lâu rồi, đã phát hiện
ra một số bí mật về tòa tế đàn này, liền rót một luồng thần lực vào trong Ngũ sắc
Tế Đàn, nó lập tức phát ra ánh sáng vạn trượng.
Thì ra nó đã sớm được kích hoạt một nửa rồi,
chỉ thiếu một chút nữa thôi, hắn chỉ cần thử một lần là đã kích hoạt thành
công.
Diệp Phàm không chút do dự, leo lên đứng tại
trung tâm của tế đàn, có một Bát Quái Môn nhỏ xuất hiện, phù vãn lóe ra, mở ra
tinh không chỉ môn.
Hắn đã không còn mơ ước trở về trái đất nữa rồi,
hiện tại điều quan trọng là có thể tiến vào một vùng đất có sinh mạng, Tử Vi Cổ
Tinh Vực là một lựa chọn hoàn hảo.
Đột nhiên, lão già áo xanh vốn đang ở trong trạng
thái vô thức chợt trợn tròn hai mắt, bắn ra hai luồng thần quang rực rỡ, giống
như hai ngọn lửa, chiếu thẳng lên tận trời, dường như hắn đang tạm thời thức tỉnh
lại.
Lão già áo xanh vươn ra một bàn tay to lớn,
nháy mắt đã bổ vỡ mặt đất, chọc thẳng tới tận trung tâm của viên Cổ Tinh này,
lôi lên một cái thạch quan.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào đó, Thần Chi Niệm
này là hồi quang phản chiếu, lấy lại một tia ý thức, gần như cố hết sức nâng khối
thạch quan này lên, đứng trên tế đàn cùng với hắn.
- Thi thể của thần linh!
Hắn không cần nghĩ cũng biết, trong thạch quan
này nhất định là thần thi, hắn tìm kiếm thật lâu cũng không thấy, thì ra là nó
được chôn tận trung tâm của Cổ Tinh, người bình thường thì làm sao mà có đủ
pháp lực để lôi nó lên mặt đất được?
- Ta phải đi cùng hắn tới Tử Vi Cổ Tinh sao?
Diệp Phàm kinh hãi, đây chính là một Thần Chi
Niệm, là do ác niệm của thần linh biến thành, không phải là hạng người lương
thiện gì cả.
- Hắn đã sắp tiêu tán hết rồi, đang dần biến mất!
Diệp Phàm tin chắc rằng khi lão già áo xanh
này biến mất thì thần thi tất nhiên sẽ rơi vào trong tay hắn.
Một tiếng nổ phát ra, ánh sáng năm màu chiếu
thẳng lên tận trời, Diệp Phàm và lão già áo xanh, còn có cái thạch quan đóng chặt,
bên trong có thần thi, tất cả đều chìm sâu vào bên trong bát quái tinh môn
trong nháy mắt, lập tức biến mất khỏi đây.
- Trở về cố thổ, không thể chôn xương nơi
phương xa được...!
Tại tinh không chỉ môn, chỉ có câu nói này dường
như vẫn quanh quẩn đâu đây.
Bắc Đẩu Tinh Vực, Đông Hoang Cơ gia.
Đây là một đêm khuya vắng, ánh sao rạng rỡ, Cơ
Tử Nguyệt ngước nhìn lên tinh không, ngồi như vậy tới tận nửa đêm, cuối cùng khẽ
thở dài một tiếng.
Nhoáng một cái thì đã vài năm trôi qua rồi,
chín con rồng kéo cỗ quan tài kia liệu có vượt qua tinh không được không, nàng
cũng không biết rõ, chỉ có thể mỗi đêm ngước nhìn lên bầu trời, mỗi khi nhớ lại
thì khẽ nở một nụ cười chua chát.
Bắc Vực, Thần Linh Cốc, Vạn Long Sào, một số
Vương tộc thái cổ đang nhìn lên tinh không, bọn họ đang thương lượng đại sự gì
đó.
- Ngươi có chắc chắn là khi trước bọn họ đi Tử
Vi Cổ Tinh Vực hay không?
- Có thể mở ra thần thai mà một vị cổ Hoàng
khi xưa lưu lại, thử triệu hoán xem thế nào!