Bắc Đẩu Tinh Vực, Đông Hoang.
Vạn Long Sào, trong động chín rồng một ít
vương tộc thái cổ cường đại ra vào, đến từ mấy nơi khởi nguyên, từ xa nhìn một
cái quan tài cổ màu đỏ thắm chìm nổi bên trong.
- Nhân tộc nhỏ yếu năm đó cường đại tới mức độ
này sao, Thánh Hoàng năm xưa cũng chẳng qua là như thế thôi.
Đại quan màu đỏ thắm nằm ở đây không biết bao
nhiêu năm, bị rất nhiều mảnh vỡ Thần Nguyên bao phủ nhưng không có sinh linh
thái cổ nào dám khiêng đi.
- Đây là bảo địa của Vạn Long Sào các ngươi, để
mặc một tên Nhân tộc phơi thây mặc kệ sao?
Một trung niên tóc tím nói.
- Thần Linh Cốc các ngươi dám động không?
Một nam nhân tóc vàng của Vạn Long Sào quay đầu
nhìn lại.
Ai dám động? Không ai nguyện ý dời cổ quan màu
son. Cường đại như đám chủ sự bọn họ cũng không dám tới gần, cho dù Vương của bọn
họ tới cũng đều kiêng kị.
- Vào thời thái cổ, kỳ thật Nhân tộc cũng
không yếu. Hai bộ chân kinh Thái Âm và Thái Dương tuyệt đối là nhân vật Hoàng cấp
khai sáng, mặc dù có thể không thuộc về thế giới này.
Người của một tộc khác nói.
- Đúng vậy, còn nhớ rố cái người lúc trước
cùng tu Thái Âm và Thái Dương không? Một người giết mấy vị Tổ Vương, hoành hành
thiên hạ.
- Nhân tộc hiện nay thật sự rất yếu. Kỳ thật
chúng ta có thể mời Vương của mình ra tay, một lần xóa sổ bọn họ, biến mất vĩnh
viễn khôi thế giới này.
- Không nên xằng bậy, gây ra đại họa. Vương
thái cổ của các tộc chúng ta đều có quyết định.
Một sinh linh cổ khác giống như Thần Hoàng trầm
giọng nói.
Đây là một đám chủ sự, đại biểu các tộc tụ tập
trao đổi mấy ngày, cuối cùng tiến vào nơi sâu trong Vạn Long Sào, nhìn vào ô
sào.
Vào thời thái cổ, một vị cổ Hoàng để lại một
tòa thần thai chia làm chín khối, trong đó một khối ô quang lấp lánh, hỗn độn
chìm nổi trong cổ sào.
- Vị Đại đế Nhân tộc này quá cường thế, chiếm
cứ trọng địa bậc này...
Có một sinh linh cổ rất bất mãn nhưng lại
không làm sao được.
- Chúng ta đều đi lấy thánh vật, ghép thành thần
thai, hướng về Tử Vi Cổ Tinh Vực trong tinh không triệu hoán, có lẽ thật sự sẽ
thành công.
- Tiêu hao quá lớn, phải chuẩn bị sẵn sàng.
Trong tinh không vô ngần, Diệp Phàm lại lên đường.
Hắn không biết khởi điểm, cũng không biết điểm cuối, đến tột cùng sẽ tới đâu,
khó thể xác định.
- Hy vọng có thể tiến vào Tử Vi Cổ Tinh Vực.
Hắn thầm nhủ trong lòng. Qua lại trong vũ trụ
u lãnh tràn ngập biến số, căn bản không có gì đảm bảo, nhất là tòa Tế Đàn kia
quá nhỏ.
Lúc này, lão nhân áo xanh lại bị lạc, ôm quan
tài đá không có ý thức mờ mịt đi theo Diệp Phàm.
Điều này làm cho Diệp Phàm thở phào một hơi, bằng
không cùng đi với ác niệm của một thần linh, đứng chung một chỗ, áp lực thật sự
quá lớn.
- Thi thể một vị thần linh hoặc là thi hài của
một vị cổ Hoàng.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài đá
kia, trong mắt đầy vẻ nóngbòng. Đây là tài liệu Thần phẩm vô giá, tìm khắp chư
thiên thế giới đều khó có thể gặp.
Thật sự có thần linh sao? Kỳ thật hắn rất muốn
xem một cái nhưng lại không tới cướp đoạt, lão nhân áo xanh gần như hóa đạo có
thể đột nhiên thức tỉnh hay không.
Quan tài đá bịt kín kẽ, không một tia khí cơ
phát ra. Diệp Phàm từng thử tế ra một sợi thần niệm căn bản không thể lọt vào.
Tuy nhiên hắn cũng không miễn cưỡng, hắn còn nhớ rố cổ quan của Độc Nhân cùng Bất
Tử Thiên Hoàng, một khi tới gần sẽ khiến người ta hình thần đều diệt.
Đây là một đoạn lữ trình kỳ dị, sau khi vượt
qua tinh vực có thể nhìn thấy rố ràng vô tận tinh quang lấp lánh. Bọn họ đang
xuyên qua cực nhanh trong một cái thông đạo vĩnh hằng.
Một giây trăm năm.
Vạn năm một chớp mắt.
Hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng. Lúc thì cảm
giác rất chậm, lúc thì lại rất nhanh đi tới, khiến người ta có một loại cảm
giác thời gian thay đổi, không gian loạn.
Đây là vượt qua vũ trụ, không thể tả thành lời,
khiến người ta trầm luân, mờ mịt, không biết hiện giờ là năm nào, không biết
con đường phía trước ở phương nào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể diệp
phàm chấn động mãnh liệt, ánh sao phía trước một màu u ám. Thông đạo biến mất,
bọn họ xuất hiện trong vũ trụ tĩnh mịch.
- Ta coi như gặp phải loại chuyện này. Trận
văn của Hắc Hoàng không đáng tin, Tế Đàn cấm địa thái cổ không trọn vẹn, Tế Đàn
do một Thần Chi Niệm bị lạc luyện chế thành.
Diệp Phàm khóc không ra nước mắt. Lại đi vào
vũ trụ lạnh băng, trước mặt và sau lưng đều không có nơi dừng chân, cách Cổ
Tinh khác không biết bao nhiêu ức dặm.
Hiện nay, cách Bắc Đầu Tinh Vực càng xa hơn,
cách Tử Vi Tinh cũng rất mịt mờ. Đi tới một nơi yên nghỉ không có sinh mệnh,
quá mức tĩnh mịch.
Dựa vào hắn phi hành, mười đời cũng đừng mong
rời đi, chỉ có thể trôi nổi không mục đích trong vũ trụ cho đến khi hao hết
nguyên khí, cạn kiệt sinh mệnh lực mà chết ở trên đường.
- Không đúng. Khu vực này quá âm lãnh hắc ám,
có một cỗ lực hấp dẫn cường đại, cắn nuốt hết thảy.
Diệp Phàm đột nhiên cả kinh, cảm nhận được một
loại uy hiếp của tử vong, giống như đối mặt Thôn Thiên Ma Công, sắp sửa bị hóa
thành tro tàn, bị luyện hóa.
- Đó là?
Thân thể hắn không tự chủ bị kéo về một hướng,
lão nhân áo xanh cùng quan tài đá cũng vậy.
Ngay ở phía trước không có một chút ánh sao,
không một tia sáng, tối đen như mực xòe tay không thấy năm ngón.
Vô thanh vô tức, phun ra nuốt vào thiên địa,
giống như có một con hung thú cùng Minh cổ trường tồn đến nay, há mồm cắn mất một
vùng tinh vực.
Lực lượng càng lúc càng lớn, dần dần có xu thế
gia tốc. Cơ thể Diệp Phàm muốn nứt ra, thánh huyết sôi trào, toàn thân thiêu đốt
lại có một loại lạnh băng đâm vào trong xương cốt.
- Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không chịu khống
chế, như vạn sông đổ về biển, thiêu thân lao đầu vào lửa?
Diệp Phàm tuy là Thánh thể nhưng cũng không chịu
nổi, sắp bị nuốt hủy. Hắn đi tới một vùng địa vực không cảm thụ được tốc độ chảy.
Hắc ám vĩnh hằng, tử địa vô ngần.
Cuối cùng, ngay cả thần lực dao động hắn phát
ra đều bị cắn nuốt, thậm chí lời lẩm bẩm của hắn cũng biến mất. Phàm là cử động,
sẽ có tinh khí bị hóa mất.
- Đây là...
Trong lòng Diệp Phàm rung động. Đây là một
vùng không gian vũ trụ tử vong đáng sợ, bất kỳ sinh linh nào tiến vào đều sẽ bị
cắn nuốt và hóa mất, dường như đang đối mặt với Độc Nhân Đại đế kinh diễm muôn
đời vậy.
Hắn đang gia tốc tiến tới, sắp trở về yên lặng
vĩnh viễn, thân thể giống như sắp phân giải. Một loại lực lượng đáng sợ ập thẳng
vào mặt, lôi kéo hắn rơi xuống cực nhanh.
Lão nhân áo xanh mất đi chủ thần niệm, một mảnh
mờ mịt, hình thể gần như tan biến, căn bản không tò vẻ gì, chỉ ngơ ngác ôm quan
tài đá.
- Vũ trụ quá mênh mông, khắp nơi đều là tử địa,
vĩnh hằng vô tận, nhưng lại khó có thể nhìn thấy một nơi có sinh mệnh...
Diệp Phàm than nhẹ. Từ khi hắn rời khôi Bắc Đẩu
Tinh Vực, cô độc đi tới mấy năm rồi, những gì chứng kiến đều là u ám và lạnh lẽo,
không một thanh âm, cô tịch muôn đời như một.
Tới lúc này, hắn đã biết tiến vào tuyệt địa. Nếu
không có gì bất ngờ, cho dù Thánh nhân viễn cổ tới đây chưa chắc có thể cứu hắn.
Đây là một cái hắc động vũ trụ, có thể tan biến
vĩnh hằng, đem hết thảy vật thể đi tới gần nó phân giải nuốt vào, trừ khi Thánh
nhân tới bằng không căn bản không thể chạy thoát.
Diệp Phàm phi thường hoài nghi, bộ cổ kinh thứ
nhất do Độc Nhân Đại đế khai sáng - Thôn Thiên Ma Công chính là bị nơi này dẫn
dắt.
Hiện nay, hắn gần như đối mặt với một chiêu lớn,
một nhân vật cấp Thánh nhân ra tay, làm thế nào hắn có thể tránh được? Nếu thật
sự rơi xuống gần trung tâm hắc động, như vậy tương đương Đại đế ra tay, hẳn phải
chết không thể nghi ngờ, thần đến đây cũng không cách nào giải cứu.
- Làm thế nào bây giơ?
Diệp Phàm thật sự không có cách nào, vài loại
thủ đoạn cường đại, thân thể vô song nhưng hiện giờ dù sao chưa đại thành, đi
vào khẳng định thành tro tàn.
Đả Thần Tiên tuy mạnh nhưng không có khả năng
đánh sập hắc động, không có thần thức để mà đánh. Đinh Vạn Vật Mẫu Khí dù quỷ dị
nhưng tuyệt đối không thể thu lấy hắc động.
Thủ đoạn mạnh nhất không thể nghi ngờ là hồ lô
đen, ngoài hỏa diễm còn có thể phát ra một kích kinh thế. Nhưng kiếm tiên thả
ra từ trong hồ lô, sắc bén tới đâu đi nữa thì có thể chém được hắc động sao?
- Nếu là chín con rồng kéo quan tài thì tốt rồi,
có lẽ quan tài đồng nhỏ có thể phát ra oai Cực Đạo, có thể cố định được hắc động.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Hắn đem ánh mắt dừng ở trên quan tài đá mà Thần
Chi Niệm đang ôm, có lẽ chỉ có dựa vào nó. Bên trong không phải là một thần
linh thì là một cỗ Đế thi, tuy rằng đã chết nhưng có lẽ có thể chống lại hắc động.
Tốc độ càng lúc càng nhnah, bọn họ đang gia tốc
nhằm phía hắc động. Diệp Phàm đã cảm thấy không thể chịu nổi, dùng đỉnh bảo vệ,
lại ôm lấy hồ lô đen.
Rốt cục bọn họ chìm vào bóng tối vĩnh cửu,
ngay cả Nguyên Thiên Thần Nhãn đều không có hiệu qủa, khi mở ra thần mang bị hấp
thu, ngay cả tròng mắt suýt nữa thì bay ra ngoài.
Đông!
Thần Chi Niệm giống như thức tỉnh, khoảnh khắc
sắp sửa hóa hư vô chấn động mạnh, quan tài đá trong tay hắn nứt ra một khe hở.
Ầm!
Đột nhiên một cỗ khí cơ như nước lũ ngập trời
từ trong quan tài đá bộc phát ra. Hắc động đã đủ khủng bố nhưng khí tức trong
quan tài lại càng dọa người.
Giống như muốn phá hủy vũ trụ, trực tiếp sụp đổ
tất cả mọi nơi trừ hắc động.
Đây tuyệt đối là một vị Chí tôn không thể tưởng
tượng, một tia khí tức bắn ra sụp đổ vũ trụ, tan biến vạn vật, ngay cả hắc động
đều không thể cắn nuốt.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt. Quả
nhiên, không phải là một thần linh thì là một cỗ Đế thi, quyết không có khả
năng là gì khác. Thật sự là quá đáng sợ.
Hắn bao lấy tiên trân trong hỗn độn Vạn Long
sào, lại dùng đỉnh Vạn Vật Mẫu Khí thu vào, đồng thời dùng hồ lô đen hộ thể, miễn
cưỡng không bị vỡ nát thân thể.
Đông!
Quan tài đá cực kỳ khiếp người, đánh xuyên
vùng ven hắc động, từ đó phá vỡ xông ra ngoài, căn bản không thể ngăn cản.
Đây chỉ là một cỗ thi thể mà thôi, nếu là khi
con sống sẽ cường đại tới mức nào? Diệp Phàm không biết, không thể tưởng tượng
ra. Hắn đã xem như là một cường giả nhưng vẫn không cách nào đánh giá.
Rời khôi hắc động, tiến vào một vùng cô quạnh
lạnh lẽo đến tận xương, gần như muốn đông lạnh linh hồn người.
- Thái Âm thánh lực.
Diệp Phàm cả kinh, lập tức cảm nhận được loại
lực lượng khủng bố này. Rời khôi hắc động không lâu, gặp được loại căn nguyên
nhất này ở trong vũ trụ.
Ông!
Trên người hắn dây chuyền trăng cong trở nên
run rẩy cũng phát ra một cỗ Thái Âm chân lực phong ấn chư thiên, suýt nữa xóa bỏ
Diệp Phàm.
Hắn lập tức mở hồ lô đen, tế ra tơ sương chín
màu vây quanh, dùng thánh diễm đối kháng.
- Đây là... Thái Âm cổ kinh!
Đột nhiên trong lòng Diệp Phàm khẽ động, mượn
dùng căn nguyên Thái Âm thánh lực trong vũ trụ hắn dò ra được hai chữ cổ thần
văn lóe lên trên dây chuyền
- Thái Ầm!
Hắn khoanh chân ngồi trong vũ trụ tối đen, từ
đó liền không nhúc nhích, dường như đặt mình trong niên đại Thái Sơ khai thiên
lập địa.
- Thái Âm Thái Dương, ai yếu ai mạnh, âm dương
cộng tể...
Một đoạn thiên âm cổ xưa giống như ma chú vang
vọng bên tai hắn, tụng rố trong vũ trụ tối đen.
Bắc Đẩu Tinh Vực, nơi khởi nguyên của một thái
cổ tộc Đông Hoang, một đám sinh linh cường đại vây quanh một tòa thần thai,
thành kính vô cùng.
- Cảm ứng được một dòng khí cơ, ở trong vũ trụ
vô ngần, còn có sinh mệnh dao động. Không đúng, là Thái Âm thánh lực cường đại.
- Triệu hoán nó sao?
- Nhân vật như vậy, nếu chúng ta làm tức giận
chỉ sợ là một trận hạo kiếp.
- Không sao, các tộc đều có Vương thái cổ tọa
trấn.
Trung Châu, Bàng Bác toàn thân thương tích, từ
một chiến trường trở về, ngay cả đi đường đều rất gian nan. Hắn ói ra một ngụm
bọt máu, thở dài nói:
- Sắp bốn năm rồi, Diệp Tử ngươi đã về cố
hương chưa, ngươi có biết địch nhân hiện tại của ta là ai? Lúc nào có thể gặp lại
được ngươi...
- Bàng huynh, thương thế của ngươi không sao
chứ?
Người dã man cũng mình đầy thương tích, lưng cống
Lý Hắc Thủy trọng thương sắp chết đi tới, thở dài:
- Thôn Thiên Ma Công thật là đáng sợ! Cái tên
đáng bị diệt trừ kia!
- Còn có một đám người càng đáng sợ. Thế đạo
này rối loạn rồi, nếu không có con chó kia, chúng ta đều chết hết!
Ngô Trung Thiên đứt một cánh tay, máu chảy
ròng ròng.
- Con chó kia còn có thể sống sót sao?
Bàng Bác thở dài.