Thái Âm Thái Dương, ai yếu ai mạnh, âm dương
cùng hợp, thiên hạ xưng Hoàng.
Hai loại tiên kinh cổ xưa đại biểu cho hai loại
cực hạn, được Đại đế cổ tôn sùng, một khi cùng luyện tới cực điểm liền tự nhiên
thành Hoàng, có thể hùng thị muôn đời.
Tiên hà màu tím bay lên từng lũ từng lũ, như
làn khói mờ bốc hơi, thoạt nhìn sáng lạn mà huyền ảo, đó là kho báu thần thức của
Bá vương bị Diệp Phàm rút ra tinh luyện.
Giờ khắc này, lại có từng đợt tiếng tụng kinh
như có như không. Trên đỉnh đầu tiểu nhân màu tím bị xé ra kia có một hư ảnh ngồi
xếp bằng, truyền đạt chân nghĩa của đạo, giống như Nhân Hoàng cổ lơ lửng giữa
trời cao.
Diệp Phàm còn thật sự lắng nghe, thần sắc trịnh
trọng, nơi đó có chín cổ tự... từng chữ từng chữ hiện lên, lóe ra hào quang rực
rỡ bất hủ, chảy xuống trong tinh hà vũ trụ.
Tuy rằng chỉ có chín chữ nhưng lại có biến hóa
huyền ảo phức tạp khó hiểu, không ngừng lóe sáng biến đổi thành một loại diễn
biến của Cực Đạo, buông xuống mờ mịt như thác nước thần.
Biến hóa vô cùng, từ đơn giản đến phức tạp, rồi
sau đó lại từ phức tạp trở về giản đơn, đó là kinh nghĩa tối cao áp súc vào
trong chín chữ.
Đây không chỉ là kế thừa một loại đạo, mà còn
kế thừa một loại tinh khí thần, dường như tái hiện thần tư vô thượng của Nhân
Hoàng, thân ảnh hư vô ngồi xếp bằng phía trên tiểu nhân màu tím lập tức trở nên
ngưng thực.
“Xoạt” một tiếng, đôi mắt kia mở ra, như là vượt
qua muôn đời truyền đạo, bắn ra hai luồng hào quang sắc bén, chỉ là hư ảnh mà
có một loại uy nghiêm vô thượng.
“Ầm!”
Vũ trụ rung chuyển, tinh hà rực rỡ lay động, đại
đạo mờ mịt sợ run, đây là đạo chính thống của Nhân Hoàng lưu lại đang phóng ra
tia sáng kỳ dị, chấn nhiếp thế gian.
Diệp Phàm trong lòng bình thản, chín cổ tự
không nhiều không ít, ngàn vạn loại biến hóa lạc ấn trong đầu hắn, tiếp thu
chân nghĩa vô thượng của Thái Âm tiên kinh.
Bá vương kêu thảm thiết, tràn ngập không cam
lòng, vô cùng khuất nhục... cường thế như hắn mà lại bị người cướp lấy kinh
văn, trở thành tù nhân để mặc cho người bài bố như vậy, điều này ở quá khứ chưa
từng nghĩ tới.
Hắn là chí tôn của trẻ tuổi một thế hệ, như thế
nào có thể bị người đối xử như vậy, mà nay lại trở thành sự thật bị buộc phải
dâng lên kinh văn, phải mở ra cánh cửa của kho báu thần thức.
Điều không thể chịu được nhất là kẻ xem thức hải,
cướp lấy tiên kinh của hắn lại là kẻ địch truyền đời của Thương Thiên Bá Huyết
nhất mạch, điều này làm cho hắn hận muốn điên lên, mắt trợn trừng như sắp nứt
ra, nhưng lại không đủ sức ngăn cản.
Lúc này Diệp Phàm ở vào lĩnh vực Thần cấm, biểu
hiện ở cảnh giới này của hắn có thể nói là thần tích, cho dù là Đại đế cổ khi
còn trẻ cùng không thể làm tốt hơn.
Một tiếng gào to, vũ trụ nứt ra, một đạo thần
quang hoa mỹ bay tới trấn áp Diệp Phàm, hiệp cùng thần uy vũ trụ, mang theo
thác nước thần ngập trời trút xuống.
Hộ đạo giả cổ lộ Nhân tộc Thích Thiên rốt cục
không kìm nổi lại ra tay, lão không thể trơ mắt nhìn, nên muốn ngăn cản hết thảy.
Lão cùng hợp với đạo, sâu không lường được.
Thập phương đều sụp đổ, chân thân vô địch, nơi
đi qua khai thiên lập địa, hỗn độn sương mù tràn ngập, đạo uy không thể đờ.
Nhưng mà Diệp Phàm ở trong quá trình đoạt kinh
văn, trong lòng bình thản, vẫn luôn cảnh giới với bên ngoài, trước tiên liền bừng
tỉnh, dưới chân phù văn màu vàng lấp lóe, ngay lập tức đi xa.
Nơi đó chỉ lưu lại một tàn ảnh, Thích Thiên
đánh trên hư không, chỉ lưu từng đạo sóng gợn, hủy diệt pháp trận nơi đó một
tòa tiếp theo một tòa nổ tung, rách nát không chịu nổi.
Thanh Hoàng đạo nhân quát khẽ một tiếng cũng
ra tay, xuất hiện ở phụ cận Thích Thiên, một đôi bàn tay khô gầy ấn xuống, cắt
đứt con đường phía trước của lão, thần sắc lạnh lùng.
- Bá vương bị bức bách như vậy, mặc dù có lưu
lại cho hắn một con đường sống, cũng sẽ để lại bóng ma không thể xóa nhòa, sự tự
tôn của chí tôn trẻ tuổi Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch có thể sẽ từ đó phế bỏ,
hẳn không thể tiếp tục!
Đại Thánh Thương Lan cũng thần sắc lãnh liệt
nói.
Chín cổ tự lóng lánh, Diệp Phàm hoàn toàn hấp
thu chân nghĩa của chín chữ trong Thái Âm tiên kinh, đồng thời chém bỏ các loại
cảm xúc tiêu cực, không có bị thức hải của Bá vương xâm nhập.
Người bình thường đều không muốn xem trí nhớ của
người khác, bởi vì sẽ có rất nhiều thần thức hỗn tạp xâm nhập vào mình, phần lớn
đều là vô dụng và tai hại.
Trong đầu tiểu nhân màu tím của Bá vương bị
chém nứt ra, tràn ra các loại ráng mờ màu tím, Diệp Phàm đồng thời hấp thu chín
chữ huyền bí của Thái Âm tiên kinh, bí quyết chữ “Giả” cũng đồng thời bị tinh
luyện ra.
Đây là một loại thần thuật kinh thế, mới vừa
thu được hắn liền cảm nhận được trong cơ thể sảng khoái diệu kỳ, đúng thật là cực
kỳ ảo diệu đoạt thiên địa tạo hóa, làm trong lòng hắn có điều nhớ tới.
Hắn từng ở Tử Vi cổ Tinh Vực đoạt được nửa
trang Cổ Kinh Thần Linh dùng Hoàng Huyết Xích Kim luyện chế thành, nghiền ngẫm
được chân nghĩa trong đó, ngày nay bổ sung hoàn chỉnh, hai thứ tương hợp, rất
nhanh liền hiểu ra đạo lý của nó.
Bí quyết chữ “Giả” là với văn lạc thần tắc
phong cách cổ xưa diễn biến, cũng không phải là ghi lại bằng văn tự. Tuy rằng
không nhiều, nhưng bác đại tinh thâm, áo nghĩa của nó khiếp thiên địa quỷ thần
kinh.
Diệp Phàm vừa vận chuyển toàn thân, lập tức
huyết khí tràn ngập từ lỗ chân lông chảy ra, trong vô tình chữa trị thân thể hắn,
loại bỏ tạp chất, làm cho toàn thân hắn trong suốt như thần ngọc.
Hắn vốn không có vết thương gì, nhưng là bí
quyết chữ “Giả” quá mức khắc nghiệt, xóa đi tất cả “tỳ vết”, ngay cả một hai cọng
tóc bị gãy cũng đều tái sinh sáng óng ánh.
Bí quyết chữ “Giả” vừa vàọ tay, Diệp Phàm gần
như liền đạt tới tuyệt hảo, cả thân thể trong vắt không tỳ vết, giống như chiến
thể kinh thế của một Thần linh hiển hóa ở thế gian.
Diệp Phàm vô cùng thư thái! Trách không được
sinh mệnh lực của Bá vương cường đại như vậy, “chỉ cần còn lại một giọt máu là
có thể sống lại”, điều này cùng không phải hư ngôn, đúng thật là thần diệu vô
song.
- A...
Bá vương kêu to, thật sự không cam lòng! Hắn từng
xưng tôn trên cổ lộ này, là tiêu điểm sáng lạn nhất, nơi đi qua vạn chúng kính
sợ.
Mà ngày nay lại bị người bắt giữ như vậy, là
vòng hào quang huy hoàng choàng cho người khác, chiếu rọi con đường phía trước
cho người khác, còn mình trở thành một chuyện xưa.
- Bá vương bị đánh bại...
Từ Lỵ hai mắt thất thần, thất hồn lạc phách lẩm
bẩm. Bá vương từng là chí tôn cường giả nàng ngưỡng mộ, lại cứ như vậy đại bại
khiến nàng khó có thể chấp nhận sự thực não lòng này.
Phụ thân nàng, Tiếp dẫn sứ của Thành thứ tám
mươi mốt Nhân tộc đứng phía sau nàng, cũng yên lặng không nói gì.
Ở chỗ xa hơn, còn có một số Tiếp dẫn sứ, đều
là từ cổ lộ phía trước vội trở về xem cuộc chiến, đều từng ôm kỳ vọng vô hạn với
Bá vương. Nhưng lúc này cùng chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn, tư vị trong lòng
khó tả thành lời.
Ở giờ khắc này tinh không yên tĩnh, rất nhiều
cường giả nội tâm đều dậy sóng bốn bề. Một vị chí tôn trẻ tuổi quật khởi đã
không thể ngăn cản, có muốn áp chế cũng không được!
Chiến bại Bá vương, phong thái như vậy mặc dù
là Đại Thánh có thành kiến muốn trấn áp cùng không có khả năng.
Diệp Phàm đã đủ mạnh, ngày nay lại đoạt được
chín chữ tối cao trong Thái Âm tiên kinh, cộng thêm bí quyết chữ “Giả”, từ đó
có được chân chính kim thân bất diệt, sẽ từ từ cường đại, ai có thể ngăn cản?
“Ầm!”
Thích Thiên cùng Thanh Hoàng đạo nhân cứng rắn
va chạm một kích, trong vũ trụ xuất hiện từng cái khe nứt rồi rất nhanh lan
tràn, mọi người đều tránh lui. Đại Thánh tranh phong động một cái sẽ hủy diệt cả
nhật nguyệt tinh tú, nếu bị cuốn vào dao động này nhất định phải ngã xuống, khiến
người ta sợ run.
Thích Thiên hạ quyết tâm phải bảo vệ Bá vương,
liền xé rách da mặt, không tiếc hết thảy đương trường gây bất lợi cho Diệp
Phàm, dẫn tới Thanh Hoàng đạo nhân ra tay, hai vị Hộ đạo giả kịch chiến.
“Ầm!”
Sau lưng Thanh Hoàng đạo nhân xuất hiện một
đôi cánh thần đáng sợ, đó là đôi cánh phượng hoàng, tiên quang xông thẳng lên
trời cao, nhẹ nhàng vỗ động liền hủy diệt hơn phân nửa tinh không, tinh tú ở phụ
cận đều vỡ nát.
Mọi người đều sợ hãi, đây là thần hình của Hộ
đạo giả Nhân tộc. Thanh Hoàng đạo nhân đúng là dựa vào đó hai mươi mấy năm trước
khi huyết khí suy yếu khô cạn cùng đã từng chiến một trận cùng Thánh linh, cường
đại tuyệt thế.
Chỉ một loại thần hình đã thông thiên động địa
như vậy. Mọi người không tự chủ được lại nghĩ tới Bá vương, hắn nhưng lại có
vài loại thần hình, nếu như đều trưởng thành, đến cuối cùng sẽ chín thần hình hợp
nhất, hẳn là chí tôn vô địch.
Chư hùng im lặng, càng ngày càng cảm nhận được
Bá vương đáng sợ, nếu Diệp Phàm không có dừng chân ở Thần cấm, trong những người
cạnh tranh trên cổ lộ này, Bá vương thật sự có thể sẽ là vô địch một thế hệ!
Thậm chí, mọi người dự đoán, nếu như Diệp Phàm
không thể bước chân vào Thần Cấm, thì có lẽ phải chiến đến máu chảy đầm đìa, kết
cục là lưỡng bại câu thương?
Rốt cục, Thương Lan Đại Thánh cũng ra tay,
không thể ngồi yên không lý đến, sợ Bá vương bị Diệp Phàm hủy diệt, lão nhưng lại
thi triển bí pháp cấm kỵ, cả thân thể hừng hực hóa thành đại dương màu lam mênh
mông, như biển cát mãnh liệt cuốn tới.
- Đại Thánh vì đuổi theo Thánh thể, đều phải
xuất hết vốn ra rồi!
Mọi người đều rung động, Thương Lan Đại Thánh
thể hiện áo nghĩa tới cực hạn, đuổi theo Diệp Phàm ngăn cản hắn tiếp tục ra
tay.
Nhưng, vẫn như cũ không đuổi theo kịp.
- Đạo hữu làm gì xúc động vậy! Chúng ta đã có
bốn ngàn năm chưa từng luận bàn, không bằng qua lại một hai chiêu như thế nào?
Trong tinh không, cổ Yêu mang theo huynh muội
Nam Yêu tới chợt nói, thân hình nhoáng lên một cái, ngăn cản phía trước Thương
Lan Đại Thánh.
“Ầm!”
Hai vị Đại Thánh này đối chiêu, dưới một kích
cả một góc tinh vực diệt vong!
- Hộ đạo giả Yêu tộc, ngươi muốn đục nước béo
cỏ, muốn cho một vị chí tôn trẻ tuổi của Nhân tộc ta ngã xuống hay sao? Hay cho
tính toán của người đấy!
Thương Lan quát.
- Sai rồi! Ta chỉ là không quen nhìn phong
cách của các ngươi!
Cổ Yêu cười to.
- Tiểu hữu! Đúng lúc rồi!
Đúng lúc này, Thanh Hoàng đạo nhân một lần nữa
lên tiếng, vừa chiến với Thích Thiên vừa nói với Diệp Phàm.
Mọi người hiểu được ý tứ của lão, vũ trụ mênh
mông, cổ tinh vực quá nhiều, một người dù có cường đại mấy đi nữa cũng không thể
trấn thủ hết được. Bá vương thân là một chí tôn trẻ tuổi, tương lai tất nhiên
phải tọa trấn một vực.
“Xoạt!”
Thời gian có hạn, Diệp Phàm tinh luyện, lấy ra
một đoạn thần hà màu tím cuối cùng, rồi sau đó rung cái đỉnh ném Bá vương bay
ra ngoài.
Bá vương nghẹn khuất tới cực điểm, tinh huyết
thiêu đốt, từng đạo thần văn dầy đặc thủ hộ bản thân, tiến hành phòng ngự.
Nhưng mà, Diệp Phàm căn bản không có liếc nhìn hắn một cái, đúng thật là “giày
cũ vứt bỏ không thương tiếc”.
Loại tư thái này, loại vẻ mặt này, loại không
thèm nhìn tới này làm cho Bá vương bị đả kích trầm trọng, hắn không kìm nổi gào
rống.
Đó không phải là cố ý khinh thị, mà chỉ là một
thái độ tự nhiên, nhưng lại ném hắn từ trong đỉnh bay ra như là vứt đi một phế
vật, rồi không thèm chú ý tới hắn nữa.
Dưới tinh không, nỗi lòng chư thánh cũng đều
trăm mối phức tạp, Diệp Phàm đây là cuồng ngạo sao, không giống, mà là chân
chính không thèm để ý tới vị cừu địch này, đây là một loại biểu hiện tự nhiên.
Ai ai cũng đều biết thực lực của Bá vương có
thể sánh vai cùng Đại đế khi trẻ tuổi, đều không phải là hư ngôn!
Nhưng. Diệp Phàm lại dám như thế, điều này đủ
để nói rõ một vấn đề: trong lòng hắn có tín niệm vô địch chân chính, phát ra từ
trong khung, hờ hững không thèm để ý tới đối thủ.
Hai đôi Đại Thánh cùng đình chỉ công kích, Bá
vương thoát vây, bọn họ không cần phải tiếp tục giao thủ, trong lúc nhất thời
trong tinh không tĩnh lặng xuống.
Chỉ có Diệp Phàm ở nơi đó thôi diễn pháp môn,
đó là một loại quyền ý to lớn, chí cương chí cường, khí phách cái thế ngập trời,
khiến tinh tú rung chuyển, có được khí phách ngoài ta còn ai, chỉ có ta độc
tôn.
Đây là cổ thuật chí tôn của Thương Thiên Bá
Huyết nhất mạch: Bá Quyền!
Mọi người ngơ ngác sững sờ, trong bảo tàng thần
thức cuối cùng Diệp Phàm tinh luyện ra lại là loại quyền ý này, hắn muốn tinh
nghiên bí thuật tối cao của đối thủ, để đi trên con đường vô địch.
- A...
Bá vương điên cuồng rồi, không thể chịu được nữa.
Diệp Phàm cũng không hề để ý tới, một mình ở
trong vũ trụ tinh không diễn biến, thúc động nhật nguyệt tinh tú chuyển động, cả
tinh vực cộng minh cùng hắn!
Trong mắt Bá vương toát ra hai chùm tia sáng
khiếp người, vừa phòng ngự vừa quát:
- Ngươi khinh người quá đáng!
- Ngươi không cần đề phòng, giờ phút này ta
chưa xem ngươi là địch thủ!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, một mình ở dưới tinh
không thôi diễn cổ thuật, nói tiếp:
- Tổ tinh của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch
có cấm địa Sinh Mệnh haỵ không, năm đó chí tôn Bá huyết ở trên cổ lộ đánh chết
Thánh thể đều tọa hóa hết rồi sao? Tương lai, ta thực chờ mong!
Lời này vừa nói ra, tinh không yên tĩnh, mọi
người đều như ngây dại.