Tinh hà sáng rực rỡ điểm điểm thần hoa, Diệp
Phàm giàn ra thân thể, cánh tay ôm thần nguyệt, đẩy ra vạn tinh, mỗi một động
tác đều làm cho quần tinh rung chuyển, tràn ra một lực lượng cực lớn.
Trong phiến tinh vực này quần hùng yên tĩnh,
không có người nói chuyện, ai cùng không nghĩ tới lại là một kết quả như thế
này, Bá vương không ai bì nổi lại kết thúc trong ảm đạm, thật đáng thương.
Bá vương hắn cường đại biết bao, ở chỗ sâu
trong cổ lộ xưng tôn, cường thế quay lại đột kích, nhưng lại bị người đánh cho
gần như tàn phế, ngay cả cổ thuật nắm giữ đều bị đoạt đi. Một trận chiến qua
đi, kẻ địch truyền đời lĩnh ngộ cổ thuật càng thêm tự tin, mà hắn lại bi ai, giận
dữ, phẫn nộ, ai oán, đau thương... đủ các loại cảm xúc tiêu cực đan xen nhau.
Đây là một lần đả kích vô tình, làm cho chí
tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch lần đầu tiên nếm mùi chua xót,
loại kết quả thất bại này là một lần làm cho hắn mất hết can đảm, muốn tự chấm
dứt sinh mệnh mình.
Nhưng khi nhìn thấy phong thái tự tin của Diệp
Phàm như vậy, trong lòng hắn có một ngọn lửa cháy bùng lên, muốn cho chính mình
trở nên cường đại, trở thành đệ nhất nhân vũ trụ để rửa sạch sỉ nhục.
Thần Cấm, đó chân chính là một lĩnh vực cấm kỵ
của Thần, rất nhiều thiên kiêu danh chấn muôn đời mà cả đời cũng không bước
chân vào được.
Mất đi vòng hào quang bất bại, Bá vương trở
thành vật làm nền cho người khác. Lúc này ánh mắt của các cường giả từ nơi hắn
dời đi, dừng ở trên người Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn không coi ai ra gì, tự mình diễn
biến cổ thuật Tiên đạo, trong lòng bình thản, yên tĩnh, không có lệ khí, mất đi
lòng giành thắng lợi, có chăng chỉ là tìm hiểu cùng phân tích về đạo.
Hắn không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có đang dừng
chân trong lĩnh vực Thần Cấm này. Hiện giờ bất kể thân thể hay là nguyên thần
các thứ, đều là tăng lên gấp mười, tố chất bản thân toàn diện tăng lên, hình thần
no đủ.
Ở trong lĩnh vực của Thần ngay cả ngộ đạo đều
có thể bước vào cảnh giới trình tự càng sâu sa hơn. Từ ý nghĩa nào đó mà nói
cũng có hiệu quả gấp mười lần, xưng được là một loại thần tích. So với ngày thường
càng có thể cảm nhận được phong phú về cái loại huyền bí mà lại huyền ảo này.
Không phải Đại đế cổ khó có thể dừng chân lâu
dài trong lĩnh vực Thần cấm, Diệp Phàm như thế nào có thể lãng phí cho được! Hắn
một mình đứng sừng sững trong tinh không, mặc cho chư hùng vây xem, nhưng không
có dừng tay, một lần lại một lần thôi diễn, chứng kiến đạo và con đường của
chính mình.
Tinh huy sáng tỏ, khắp thiên địa là yên ắng tường
hòa như thế, Diệp Phàm cô đọng chín cổ tự trong Thái Âm tiên kinh, khắc trên hư
không, từng chữ từng chữ cứng cáp, thấu phát ra từng đợt từng đợt khí cơ trấn
áp trời xanh muôn thuở.
Đây là đạo của Nhân Hoàng hắn hiểu được, giải
được rồi sau đó quay về nội tâm hòa tan trong Luân Hải Kinh của chính mình khai
sáng.
Tới cuối cùng, tinh không yên tĩnh đột nhiên
chấn động mãnh liệt, từng viên tinh tú lớn như sắp rơi xuống, lóe ra hào quang
rực rỡ thần bí, nối tiếp cùng với Diệp Phàm.
Diệp Phàm dựa vào lực lượng mênh mông trong vũ
trụ, khắc ra cổ văn Thái Âm, từng chữ trong suốt như tiên lâm thế, phát ra luân
âm đại đạo tẩm bổ bản thân, làm cho hắn rơi vào một loại diệu cảnh khó tả.
Ở trong lĩnh vực Thần cấm, đứng ở điểm cao nhất
trên tinh không, hắn huy động thần tắc, phóng thích tinh khí thần căn nguyên,
tín niệm vô địch kiên định, vững chắc không thể phá.
Trong chốc lát là chín chữ Thái Âm, trong chốc
lát là bí quyết chữ “Giả”, trong chốc lát là Bá Quyền khí nuốt núi sông, duy nhất
chỉ có ta độc tôn, hắn đắm chìm chính mình trong ý chí đó.
Trong lúc nhất thời, phong lôi mãnh liệt,
cương khí màu vàng bắt đầu khởi động, đây là hắn đang giăn ra thân thể, khi chứng
được đạo quả cùng với đủ loại dị tượng.
- Ô… a...
Bá vương kêu to một tiếng, hóa thành một luồng
hào quang tím nhằm về phía phương xa. Ở lại địa phương này mỗi một giây hắn đều
cảm thấy như có vạn thanh đao cắt da xé thịt.
Thành thứ năm mươi Nhân tộc trở thành địa
phương ô nhục của hắn! vốn hắn muốn tiếp bước huy hoàng chiếu rọi chiến tích của
tổ tiên, nhưng oái oăm thay kết quả lại là một hồi bi kịch.
Thân thể Thích Thiên không nhích chân, chỉ
vươn ra một bàn tay to, trong nháy mắt xẹt qua không gian vô tận, như là có thể
bao phủ khắp vũ trụ, chộp lấy Bá vương từ chỗ sâu trong tinh vực kéo trở về.
Bên kia, Hộ đạo giả cổ lộ Nhân tộc Thương Lan
Đại Thánh lên tiếng:
- Bại một lần thì có sao chứ! Không có vực
sâu, làm sao có sườn núi cao! Không tính Thần cấm, ngươi không dưới bất kỳ một
vị chí tôn trẻ tuổi nào! Con đường của ngươi, đạo của ngươi, cần chính mình đi
phá!
Mọi người nghe vậy thở dài, Bá vương từng tuyệt
thế nhưng lại rơi xuống cảnh này, cần có người giảng đạo, tỉnh lại sĩ khí, trọng
tố đạo tâm của mình. So với trước kia mà nói thật rất đáng thương.
Diệp Phàm ngăn cách cùng ngoại giới, không chú
ý gì khác, không thèm để ý tới Bá vương rời đi hay không. Hắn chìm sâu vào
trong dị cảnh ngộ đạo, cũng không màng tới đi lên chào hỏi Thanh Hoàng đạo
nhân.
Trong Tinh không tiếng bàn tán nổi lên bốn
phía. Một trận chiến này xem như kết thúc, ngày nay chỉ còn lại có một người ở
nơi đó ngộ pháp, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Một trận chiến này định yên địa vị của Diệp Phàm
trên cổ lộ! Ở Thành thứ năm mươi Nhân tộc này chính thức quật khởi, biểu hiệu
trên đường Đế lại có thêm một vị chí tôn trẻ tuổi đến đây!
Không hề nghi ngờ, ảnh hưởng của hắn Đà Lan
tràn cực kỳ rộng khắp. Trên con đường phía trước bất kỳ một vị có chí trên Đế lộ
đều sẽ bắt đầu chú ý tới hắn, đồng thời thêm đề phòng nghiêm ngặt.
“Ầm!”
Xa xa, vang lên tiếng vó ngựa, một đôi địch thủ
khác đánh giết trở về. Long Mã chạy như điên, Tử kỳ lân gào rống đuổi theo phía
sau.
Một đám người giật mình ngạc nhiên, đôi tổ hợp
này phong cách chiến đấu hoàn toàn bất đồng với trận chiến mới vừa chấm dứt,
liên tục vang lên tiếng quát tháo, một mảnh hỗn loạn, không thành chương pháp
gì cả.
- Sát a...
Long Mã kêu to, nhưng lại đang chạy trốn, một
chốc cũng không dừng lại. Quả thật khiến người ta có điểm không rõ vì sao, một
đám người đều sờ đầu khó hiểu.
Tử kỳ lân sắc mặt âm trầm, theo đuổi không bỏ,
nói:
- Ngươi hô to gọi nhỏ làm chi, có dám chiến một
trận không?!
Long Mã vẻ mặt ngạo nghễ, nói:
- Có gì không dám, bổn tọa nhất định xưng tôn
thiên hạ, tất nhiên phải chứng đạo, sao lại e ngại ngươi chỉ là một con man
thú!
- Vậy chiến đi!
Tử kỳ lân nói với giọng lạnh căm căm.
- Được!
Long Mã đáp, rồi giống như vừa rồi, trong miệng
hô sát, nhưng hai chân sau không ngừng tăng nhanh tốc độ, trở thành một luồng
ngọn lửa hừng hực.
Tử kỳ lân cực kỳ phẫn nộ, cả giận nói:
- Nếu đã muốn chiến, vì sao phải chạy trốn?
Long Mã nghiêm trang, nói:
- Bổn tọa đang giao chiến cùng ngươi đấy!
- Nói hưu nói vượn!
Tử kỳ lân phát cáu.
- Đây là đại chiến tốc độ! Bổn tọa đang lực áp
ngươi, thực rõ ràng ngươi không địch lại, ta đã chiến thắng ngươi rồi!
Long Mã nghĩa chính lời ngay nói.
Tử kỳ lân:
- @#¥%...
Không riêng gì kỳ lân máu tím bốc hỏa, phẫn nộ
đến muốn đạp chết nó, mà chính chư hùng cũng đều hết biết! Con Long Mã này da mặt
cũng quá dầy đi, rõ ràng cảnh giới không bằng không dám chiến một trận, lại còn
nghiêm trang nói chính mình thắng, lực áp địch thủ.
Mà lại còn làm cho người ta không thể chịu đựng
được là, nó còn làm ra một bộ dáng ngạo nghễ.
Quả thực không thể hiểu nổi, cảm giác về sự ưu
việt cường đại tràn ngập tự tin của nó là từ đâu mà có, hẳn không phải là miễn
cưỡng nói ra một cái lý do như vậy để tự tin chạy trốn chứ!
- Ngươi còn có một chút uy nghiêm của cường giả
nào không? Không chỉến mà chạy, thật đáng xấu hổ!
Tử kỳ lân quát lớn, gặp phải một đối thủ cực
phẩm như vậy, thật sự là khiến nó bốc hỏa xung thiên.
- Uy nghiêm của cường giả? Cái đó dùng để làm
gì?
Long Mã hai chân sau chấm đất, đứng thẳng thân
mình chạy như bay, cười nhạo Tử kỳ lân chạy bốn chân mà không theo kịp nó.
Tử kỳ lân không nói hai lời, giậm chân nứt vỡ
vòm trời, cố sức đuổi theo, nó hận con Long Mã thấu cái đầu to của nó, muốn một
chân đá chết nó.
Long Mã trong lòng rất bình tĩnh, nó là Thánh
thú, mà đối thủ lại là Thánh thú Vương, có chênh lệch không thể vượt qua, nó có
ngu mới đi quyết đấu để tự tìm đường chết.
Cái gì tôn nghiêm cường giả, đúng theo như lời
nó nói: cái đó thì có dùng để làm gì chứ?
- Mau mau nhận thua đi! Ngươi đã bị đánh bại.
Nếu tiếp tục mặt dày mày dạn, đừng trách ta ra tay vô tình!
Long Mã phát ra lời nói nghiêm chỉnh, khiến
chư thánh đang xem cuộc chiến đều hết biết nói gì.
Ở trong đầu Tử kỳ lân xem ra, đây là Thánh thú
vô sỉ nhất nó từng gặp, uổng phí có huyết thống cao quý như vậy, mà lại không
có nhân phẩm chút nào.
- Nếu tiếp tục không có chừng mực, ta liền giết
ngươi, ta một mình đánh mười tên như ngươi cũng không sao!
Long Mã uy hiếp nói.
- Ngươi tới thử xem!
Tử kỳ lân nóng tính nổi giận, gặp phải cực phẩm
như vậy, thật sự là đau răng mà!?!
- Đáng tiếc không có mười ngươi, không bằng mười
ta đánh một mình ngươi là được!
Long Mã vô sỉ nói, rồi sau đó hướng về phía
phương xa kêu lớn:
- Các đạo hữu cùng tiến lên, giết nó!
Cửu Vĩ Ngạc Long, Hoàng kim sư tử, Thiên Hạt...
cả đám mười hai thánh giả nghe vậy, phần phật một tiếng, trong nháy mắt liền
xông tới, nhưng không hề liều mạng cận chiến, mà đều tế ra đủ các loại cấm khí,
thần quang mảnh liệt, pháp khí nổ tung, tiến hành oanh sát cự ly xa.
- Này!
Thanh Hoàng đạo nhân thật sự nhìn không được
quát nhẹ một tiếng, đạo âm như sấm, chấn cho một đám kẻ hỗn chiến thối lui ra
hai bên.
Thích Thiên, Thương Lan cũng đều là khóe miệng
khẽ giật giật, nếu Thanh Hoàng đạo nhân không ra tay, ngay cả bọn họ đều có ý muốn
ra tay.
Thanh Hoàng lão đạo tiến lên, nghiêm túc cảnh
cáo cho bọn họ dừng lại can qua.
Ngay cả Đại Thánh đều nhìn không được, có thể
nghĩ mà biết một trận chiến này tệ đến cỡ nào, chư Thánh tửng người đều thực
không nói nên lời. Mới không lâu Diệp Phàm cùng Bá vương chiến một trận thảm
thiết biết bao, vạn lần không nghĩ tới hai đầu thú tôn quyết đấu lại “vô cùng
thê thảm” kiểu như vậy!
“Ầm!”
Trong vũ trụ truyền đến một tiếng nổ, Diệp
Phàm từ trong trình tự ngộ đạo rời khỏi, tung một quyền đánh nứt thiên địa,
toàn thân chiến khí mênh mông, khiến mọi người đều kinh sợ.
Đến tận đây, trận chiến giữa Thánh thể cùng Bá
thể ở Thành thứ năm mươi Nhân tộc hoàn toàn hạ xuống màn che. Chư hùng truyền
tin tức đi khắp cổ lộ, đưa tới phương xa.
Một ngày này, trên tinh không cổ lộ chấn động
mãnh liệt, thập phương đều nghe tới danh của Thánh thể đánh bại chí tôn trẻ tuổi
của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch. Tên của Diệp Phàm chấn động cổ lộ!
Đây là một hồi gió lốc, bị mọi người coi như
là một con thần hổ đột kích tới, quấy lên vô tận phong vân, tràn ngập biến số,
dùng cường thể uy hiếp mấy vị thiên kiêu một phương ở phía trước.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, kết cục trên cổ lộ
Nhân tộc chấp nhận thay đổi này, lại một vị chí tôn trẻ tuổi quật khởi, hùng thị
thập phương, nhiều thêm một người cạnh tranh trên Đế vị tối cao.
Thành thứ năm mươi Nhân tộc, Diệp Phàm gặp lại
huynh muội Nam Yêu, có rất nhiều lời nói với nhau, nói chuyện chính là mấy canh
giờ.
Nam Yêu phong thái vẫn như cũ, cơ thể màu đồng
cổ, con ngươi sâu sắc, như là một con chân long ngủ đông, hóa thành hình người,
quanh quẩn một chỗ ở nhân gian, sâu không lường được.
Tề Họa Thủy thướt tha động lòng người, tóc đen
tung bay, da thịt trắng mịn, ánh mắt trong sáng, thiếu một loại điêu ngoa, nhiều
hơn một loại có linh khí, môi đỏ mọng hàm răng trắng tinh óng ánh, đây là một
giai nhân tuyệt đại, một nụ cười nghiêng thành đổ (cốc) nước.
Cái đẹp của nàng là không thể nghi ngờ! Ngày
xưa nàng từng có chút ân oán với Diệp Phàm, từ biệt mấy chục năm nay gặp lại,
chuyện cũ trước kia đều nhìn nhau cười một cái là xong.
- Ta từng gặp Trung Hoàng, nhìn thấy Diêu
Quang Thánh tử, nhìn thấy Giác Hữu Tình, cùng từng nhìn thấy huynh muội Cơ gia
đuổi theo một cỗ quan tài Thần linh cổ vượt qua tinh vực...
Nam Yêu báo cho biết, kể lại hắn từng gặp mặt
từng nhìn thấy cố nhân đến từ Táng Đế Tinh.
- Này! Mới vừa đại chiến xong với chí tôn trẻ
tuổi Bá vương, ngươi suy nghĩ cái gì vậy, sao phát ngẩn người ra thế?
Tề Họa Thủy giễu cợt, bàn tay mềm trắng nòn
như ngọc quơ quơ ở trước mắt Diệp Phàm.
- Ta nhất thời xuất thần, là từ biệt nhiều cố
nhân nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại trên cổ lộ sao?
Diệp Phàm có chút cảm khái nói.
- Có một vài người, ngươi có thể vĩnh viễn
không gặp được!
Nam Yêu lắc đầu, ngay cả Tề Họa Thủy nghe vậy
đều thu hồi vẻ vui cười.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Giác Hữu Tình có thể chết trận!
Nam Yêu thở dài nói, đây là cường giả ngày xưa
từng cùng hắn nổi danh ở Tây Mạc, được tôn xưng là Tây Bồ Tát.
Diệp Phàm ngẩn ra, còn nhớ rõ tình cảnh ở
Trung Châu, từng cùng nữ nhân này cùng với lão mù xông vào Tiên Phủ thế giới,
nàng áo trắng như tuyết, siêu trần thoát tục.
- Bị người nào giết chết?
- Một người tên là Kim Thiền Tử là một nhà sư
trẻ tuổi, pháp lực cường đại tuyệt thế, cực kỳ khủng bố, có thể đứng trong hàng
ngũ chí tôn trẻ tuổi!
Nam Yêu trịnh trọng nói.
Diệp Phàm nhảy dựng trong lòng, như thế nào lại
xuất hiện một cái tên này, đây là một tồn tại hư vô không nên xuất hiện mới
đúng.
Nam Yêu kế tiếp nói ra khiến trong lòng hắn lại
nhảy rộn một trận.
- Nghe nói sư tôn của hắn là Thích Già Ma Ni.
Kim Thiền Tử tuổi cũng không lớn lắm, nhưng tu vi cũng đã đăng phong tạo cực.
Giác Hữu Tình chính là thua ở trong tay hắn. Tuy nhiên cũng có người nói: Giác
Hữu Tình chưa chết, là tự nguyện theo hắn rời đi!