Kim Thiền Tử là một người vốn không nên xuất
hiện, vì sao hiện thân trên cổ lộ này? Diệp Phàm cảm thấy có chút khó tin, suy
nghĩ đến xuất thần.
- Hắn bao nhiêu tuổi?
- Nhiều nhất là vài trăm tuổi!
Nam Yêu ngồi trên ghế đá, oai hùng cao ngất,
tóc đen tung bay, thần sắc trịnh trọng, đối với Kim Thiền Tử thực kiêng kị.
Diệp Phàm suy nghĩ, người này vốn là hư vô,
không còn tồn tại ở hậu thế mới đúng, vì sao thật sự xuất hiện? Hắn trăm mối
suy nghĩ không sao hiểu được.
Kim Thiền Tử là kiếp trước của Đường Tam Tạng,
đây là trong cách nói của Tây Du Ký, nhưng trong Phật môn chính thống cũng
không có ghi lại như vậy, là chuyện bịa đặt mà thôi.
Nhưng ngày nay Kim Thiền Tử lại xuất hiện, thật
sự là đệ tử của Thích Ca Mâu Ni, pháp lực vô biên, ngay cả Giác Hữu Tình tài
năng tuyệt thế đều không phải đối thủ của hắn, đến nay sống chết không rõ.
Kim Thiền Tử trên cổ lộ Nhân tộc chỉ có vài
trăm tuổi, nhưng pháp sư Huyền Trang chân chính lại là cổ nhân một ngàn năm sáu
trăm năm về trước, nếu như gượng ép ghép hai người làm một rõ ràng không hợp
lý.
Diệp Phàm cân nhắc thật lâu, xuất thần một trận,
trên cổ lộ thật sự rất phức tạp, làm cho trong lòng hắn tràn ngập mờ mịt.
- Còn có tin tức gì thêm về hắn không?
Nam Yêu lắc lắc đầu, nói:
- Hòa thượng trẻ tuổi này rất thần bí, luôn
luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi!
Kim Thiền Tử tuy rằng xuất hiện trên cổ lộ
Nhân tộc, nhưng cũng không phải đi tới hướng chung điểm, hắn là dang truy tìm
bước chân sư phụ Thích Ca Mâu Ni của hắn.
Diệp Phàm trong lòng run lên, nói:
- Tin tức của Thích Già Ma Ni? Trên cổ lộ có
truyền thuyết về hắn sao?
Nam Yêu nói:
- Chưa từng nghe nói tới, chỉ là khi Kim Thiền
Tử tìm hiểu hỏi người ta tiết lộ một ít tin thôi! Nghe nói sư phụ hắn đã biến mất
trên cổ lộ từ lâu, ngay cả hắn cũng không thể gặp được!
Diệp Phàm cực kỳ để ý đối với Thích Ca Mâu Ni,
đây là một vị cổ nhân có đại trí tuệ, cường đại tuyệt thế, một đường tiến vào
tinh không cuối cùng lại không biết tung tích.
Ngày nay, không ngờ lại có một chút tin tức,
khiến hắn hết sức chú ý. Ngay cả Kim Thiền Tử đều nhảy ra, làm trong lòng hắn
không yên tĩnh.
- Thích Ca Mâu Ni dọc theo cổ lộ đi tới trước,
đến tột cùng là muốn đi đâu?
Diệp Phàm tự nói, trong lòng bốn bề sóng dậy.
Nam Yêu nói:
- Cổ lộ Nhân tộc không có điểm cuối, Kim Thiền
Tử là vượt tinh vực mà tới, thân ảnh từng xuất hiện ở các tinh lộ Thần tộc,
Nhân tộc, Yêu tộc... để tìm kiếm nơi hạ lạc của sư phụ hắn.
Thích Ca Mâu Ni đã biến mất một đoạn năm tháng
rất dài, không có người nào biết tung tích. Nếu không có Kim Thiền Tử xuất thế,
mọi người cùng không biết được hắn từng tới đây.
về Thích Ca Mâu Ni có không hề ít bí tân, là cấm
kỵ của Phật môn Tây Mạc, bị xem là xác ma của A Di Đà Phật, hơn hai ngàn năm
trước hắn từng chiến một trận ở Tu Di Sơn. Nam Yêu đạt tới cấp bậc này tự nhiên
có thể hiểu biết một ít.
- Diệp huynh có muốn đi vào cổ lộ Yêu tộc cùng
chúng ta không?
Nam Yêu hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu! Mặc dù trên cổ lộ Nhân tộc
tràn ngập chông gai, phía trước có thể có rất nhiều phiền toái lớn, nhưng hắn
cũng không muốn rời đi.
Huynh muội Cơ gia, Bàng Bác đều ở phía trước,
hắn còn phải đi gặp lại. Nhất là phải mau chóng giải cứu Bàng Bác ra khỏi tòa
phần mộ Đại đế kia.
- Lời nói của ta trước kia vẫn như trước hữu
hiệu, tương lai gặp nhau trên Đế lộ, nếu ngươi bị đánh bại ta để mặc cho ngươi
rời đi!
Nam Yêu nói, trong con ngươi lóe sáng, có một
loại khí thế đứng trên thiên hạ.
Diệp Phàm cười to, gật gật đầu, đáp lại: thật
nếu có gặp nhau, sẽ không lưu tình, nhưng cuối cùng sẽ lưu cho hắn một mạng.
Tề Họa Thủy khinh thường bĩu môi, nói:
- Ôi! Thật đúng là hai tên ngốc! Có cái gì tốt
mà tranh giành, kết quả còn không phải là bại trước năm tháng! Cả hai đều là kẻ
thất bại!
Dáng người nàng cao gầy, hai chân thon dài,
vòng eo dịu dàng, cơ thể trắng mịn như ngọc, mái tóc mềm mại, đôi mắt sáng như
nước, cặp môi đỏ mọng ướt át tươi đẹp, hàm răng trắng tinh... xưng được với tuyệt
đại giai nhân.
Ở trên cổ lộ, người có thể không chút quan tâm
giống như nàng không nhiều
lắm, phàm là bước trên con đường này người nào
không phải tâm tồn ý chí chiến đấu, một đường tranh hùng.
Diệp Phàm nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở dài, cảm
thấy nàng nói có chút đạo lý, một đường chinh chiến quay đầu nhìn lại có thể
cùng không phải là kết quả mong muốn.
Thế nhưng trăm tàu tranh chạy, quần hùng cạnh
tranh, không tiến thì lui, ngày nay đã không có lựa chọn khác. Nói về “tiên”
thì rất xa xôi, trước mắt quật khởi trên cổ lộ, cường đại bản thân mình, không
ngừng đến gần về phía Đế vị mới là thực tế.
- Cạn một chén rượu tiễn bằng hữu đi xa! Yêu lộ
không có cố nhân!
Tinh huy lóe sáng, Diệp Phàm đứng ở ngoài
Thành thứ năm mươi Nhân tộc, nâng chén tiễn đưa huynh muội Nam Yêu.
- Gặp lại trên con đường thành tiên!
Nam Yêu cầm trong tay cốc bạc, uống một hơi cạn
sạch, rồi mang theo muội muội vượt ngang trời mà đi.
Cùng chỉ có nam nhân như vậy mới dám nói như
thế, muốn vào Tiên vực phải cần một loại khí phách lớn, trong thiên hạ có mấy
người có thể cạnh tranh?
Trên tinh hà, một cổ Yêu nheo mắt bắn ra từng
đợt từng đợt tinh quang, nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía Thành thứ năm mươi
Nhân tộc, truyền âm nói với Diệp Phàm:
- Tiểu hữu! Đi Yêu lộ một chuyến, thế nào?
- Sẽ có va chạm, Yêu tộc còn chưa đi!
Trong thành một thanh âm già nua đáp lời thay
Diệp Phàm, tinh huy buông xuống như thác nước bạc ngăn cách phía trước.
- Hừ!
Cổ Yêu xoay người, mang theo huynh muội Nam
Yêu biến mất trong vũ trụ lạnh băng.
Diệp Phàm trở về thành, trên đường phố cổ xưa
lót đá, rất nhiều tu sĩ nhìn thấy hắn đều lộ ra dị sắc. Diệp Phàm chiến một trận
chấn động tứ phương, đánh cho Bá vương đẫm máu suýt chết, khuất phục chư hùng.
Ở chư thánh xem ra, người này rất có thể sẽ là
người cạnh tranh có lực nhất trên cổ lộ Nhân tộc, hắn quật khởi đã không thể
ngăn cản.
Diệp Phàm đi gặp Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa,
trịnh trọng đòi hỏi Thần quang thai, hắn không muốn phải đi tiếp từng bước, thời
gian cấp bách phải cứu thoát Bàng Bác.
- Thật sự không có dư dả, loại thần vật này
không có mấy tòa.
Triệu Công Nghĩa xoa xoa tay, vẻ mặt khó xử
nói.
- Chiến đấu kịch liệt cùng Thánh linh hai mươi
năm, hẳn là ta nên được ban thưởng! Tiếp dẫn sứ đại nhân! Ngài hẳn không muốn
ta kéo dài bốn ngàn năm chứ?
Diệp Phàm thúc giục.
- Kỳ thật, cho ngươi đi tới chỗ sâu trong tinh
không quá sớm đối với ngươi cũng không tốt, ngàn vạn lần phải thận trọng!
Triệu Công Nghĩa trịnh trọng nói.
- Ta chỉ muốn đi cứu một bằng hữu, cùng không
muốn va chạm cùng những người khác!
Diệp Phàm đáp.
- À, vậy được rồi!
Tiếp dẫn sứ Triệu Công Nghĩa gật gật đầu, rốt
cục đáp ứng giao Thần quang thai cho Diệp Phàm.
Tinh hà rực rỡ, Thành thứ năm mươi Nhân tộc
treo giữa vũ trụ, từng đạo hào quang bạc lượn lờ, thoạt nhìn thần thánh mà tường
hòa.
Thánh thể sắp rời đi! Tin tức này truyền ra
làm cho tất cả thí luyện giả đều thờ phào một hơi nhẹ nhốm, có cảm giác như
trút được gánh nặng.
Một trận chiến trên tinh không vừa qua ảnh hưởng
quá lớn, Diệp Phàm giống như một ngọn núi lớn ép xuống tòa thành này, làm cho
người đi lên cổ lộ đều cảm giác có một cổ áp lực đè nặng.
Từ xưa tới nay, đã có rất nhiều người nhận rõ
tình thế, sớm buông bỏ Đế lộ, chẳng qua chỉ yêu cầu được nâng cao một bước, tìm
kiếm cơ duyên của chính mình.
Nếu như cùng đi một đường với nam nhân như một
mặt trời ban trưa, như một Thần Ma như vậy, thì thật đúng là một loại tra tấn
khó chịu đựng, ai cũng không muốn.
- Sư phụ thúc thúc thật sự phải đi hay sao,
mang theo Hi nhi cùng tiến lên cổ lộ được không?
Dưới tinh không, Dương Hi ôm lấy chân Diệp
Phàm không buông tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to,
vô cùng đáng thương nói.
- Ngươi ở lại đây tu luyện cho tốt đi, tương
lai chúng ta sẽ gặp lại!
Diệp Phàm ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu hắn, lộ ra
vẻ cưng chiều an ủi.
- Tương lai là khi nào, có lâu lắm không?
Tiểu phá hài chớp đôi mắt trông mong nhìn hắn,
trong mắt nước mắt đảo
- Sẽ không lâu lắm đâu! Chỉ cần ngươi đủ mạnh,
có thể bằng vào bản thân mình vượt qua tinh không, có thể bất cứ lúc nào tới
tìm ta!
Diệp Phàm an ủi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn
của nó.
- Hi nhi sẽ rất cường đại giống như sư phụ
thúc thúc, sẽ đánh bại người của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch, trấn áp tất cả
địch nhân!
Dương Hi nắm chặt nắm tay nhỏ, còn thật sự
nói.
Diệp Phàm nỡ nụ cười, nói:
- Mau một chút trở nên cường đại đi, nói không
chừng có một ngày thật sự cần ngươi cùng ta sóng vai chiến đấu đấy!
- Nhất định!
Tiểu phá hài tuy rằng nói như vậy, nhưng khi
chia tay vẫn là méo miệng khóc, mà còn rất thương tâm. Nó không ngừng quẹt nước
mắt, dùng sức phất phất tay, gào khóc.
- Đi thôi!
Diệp Phàm mã đạp tinh không mà đi, mang theo
mười hai thánh giả rời Thành thứ năm mươi Nhân tộc.
Bọn họ đi vào trong tinh không, tới trước di
trận của Thiên Đình cổ dừng lại mấy ngày, Diệp Phàm còn thật sự điều nghiên xem
xét, cuối cùng lại mạnh mẽ lấy đi vài toà pháp trận.
Thần quang thai lóe sáng, văn lạc loang lổ
trên mặt tràn ra từng đợt từng đợt tiên huy, Diệp Phàm bọn họ hóa thành một màn
hào quang hừng hực rồi biến mất tại chỗ, tốc hành chuyển tới chỗ sâu trong tinh
không.
- Này! Thánh thể sắp đến đây rồi! sắp tiến lên
cổ lộ phía trước!
- Đúng vậy, nghe nói mấy ngày trước đã vượt
qua tinh không, hẳn là đã đến rồi mới đúng, như thế nào còn không thấy bóng
dáng hắn!
- Lần này náo nhiệt rồi đâỵ! Các chí tôn trẻ
tuổi phía trước nếu như biết hắn tới đây, các ngươi nói xem có thể sẽ quay đầu
lại, chiến một trận với hắn hay không?
Nhiều ngày nay trên cổ lộ phía trước là một mảnh
ồn ào. Thánh thể sắp tới, vượt qua mấy chục thành trước thời hạn sắp tới đây,
trở thành tiêu điểm bàn tán sôi nổi của mọi người.
Tinh Phế Thành, có rất nhiều mảnh nhỏ tinh tú,
là nơi mai táng tinh tú, như là một khu phế tích bị vứt bỏ.
Tinh Phế Thành như cái tên của nó, có từng khối
từng khối đại lục trôi nổi, phần lớn đều thiếu sinh cơ, ở trong vũ trụ u tối có
vẻ thực không tầm thường.
Đây là một tinh vực cổ xưa rộng lớn vô ngần mà
lại tràn ngập sắc thái thần bí. Nhiều năm qua như vậy dẫn tới tu sĩ thập phương
tụ tập chạy tới nơi này.
Trong Tinh Phế Thành có lăng tẩm của Đại đế cổ,
phàm là tu sĩ ai cũng muốn thu được may mắn ở nơi này, ngươi tới ta đi cùng
không biết có bao nhiêu người vãi máu, mai táng xương cốt ở nơi Vực ngoại này.
Trong đó có mười mấy đại lục nổi danh nhất,
nhiều năm qua chí tôn trẻ tuổi kẻ đến người đi, nhiều lần xâm nhập muốn mở ra
trong đó, để chứng thật bí ẩn của Đại đế.
Phế Thành ở giữa mười mấy khối đại lục là
trung tâm của cả tinh vực, khoảng cách giữa các khối đại lục cổ cũng không xa lắm.
Trong tinh không rất yên tĩnh, nhưng tòa thành
trì này vẫn luôn náo nhiệt, cho tới lúc này cùng có không hề ít cường giả. Nhiều
năm qua đã xảy ra rất nhiều trận đại chiến kinh tâm động phách.
Một ngày này, ngoài thành xuất hiện từng đợt từng
đợt chấn động, vũ trụ tinh không bị xé rách, một tòa Thần thai tản ra hào quang
chói mắt, từ trong hư vô bay ra.
Ở trên đó có một nam nhân thần sắc bình thản,
sau lưng hắn là một đám thánh giả, có là cổ thú, có là dị tộc... tất cả đều vô
cùng cường đại, kiệt ngạo không thiện ý, bắt đầu khởi động từng cổ huyết khí ngập
trời.
- Tới rồi! Chính là phiến tinh vực này, nơi
này hẳn là Phế Thành trong truyền thuyết!
Diệp Phàm tới rồi, thân mặc áo xanh, đạp trên
tinh huy, nhìn về phía cổ thành trôi nổi trong vũ trụ phía trước.
- Ồ! Người kia là ai, không ngờ không phải từ
trong pháp trận tế đàn đi ra, có thể tự hành vượt qua tinh vực!
- Này... Hẳn không phải là Thánh thể mọi người
đều đang bàn tán đã đến đây rồi chứ? Tính theo thời gian cũng đến lúc xuất hiện
rồi!
Hai vị tu sĩ từ Vực ngoại trở về, đang định đi
vào cổ thành, vừa lúc nhìn thấy một hàng đám người Diệp Phàm, lập tức mờ to hai
mắt.
Bọn họ có dự cảm Tinh Phế Thành sắp sửa nhiệt
náo rồi đây! Một nhân vật tràn ngập tranh luận, tiềm lực cực độ đáng sợ xuất hiện,
hơn phân nửa sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.