Phế Thành, là trung tâm nơi mai táng tinh tú,
tường thành cao lớn dùng Thanh kim thạch xây thành màu sắc óng ánh, nổi danh ở
chỗ sâu trong cổ lộ Nhân tộc.
Từ xa Diệp Phàm nhìn tòa thành này, cảm nhận
được từng cổ huyết khí cường đại, khẳng định có cường giả quán thế tọa trấn, dù
sao trong Tinh Phế Thành có lăng tẩm Đại Đế.
Một trận chiến vừa rồi kết thúc, Diệp Phàm
cũng không nghĩ quá mức dẫn tới chú ý của mọi người, nên dùng Cải Thiên Hoán Địa
Đại Pháp trong Nguyên Thuật tạo hình dáng cho mười hai thánh giả, rồi cho bọn họ
tách ra vào thành.
Chính là Long Mã không tình nguyện lắm nhưng
cũng hóa thành một đại hán tóc đỏ, tương đối khôi ngô khí phách, một đôi mắt to
như chuông đồng nhấp nháy tòa ánh sáng.
Thân là Thánh thú, mặc dù không có lựa chọn
hình người, nhưng nếu muốn hóa thành thân thể nhân loại vẫn là rất dễ dàng, chỉ
là ngày thường nó không muốn như thế mà thôi.
- Mặc dù hóa thành người, bổn tọa cũng là người
phía trên người, mặc dù ở trong biển người mờ mịt nếu muốn không dẫn tới chú ý
cũng không được, đây là khí chất chí tôn trời sinh!
Long Mã khoác lác.
Thực đáng tiếc, khi Hoàng kim sư tử đi tới, nó
liền tự giác ngậm miệng lại, đây là một nam nhân đầu đầy tóc màu vàng tung bay,
toàn thân đều lưu động vàng rực, thần tư sáng lạn như một vị Thần.
Diệp Phàm một mình vào thành cuối cùng. Sau
khi đưa bọn họ rời đi, hắn đi vòng quanh cổ thành lơ lừng trong vũ trụ này một
vòng, tra xét đạo tắc thần liên trật tự các thứ trên tường thành.
Đến khi Diệp Phàm tới gần cửa thành đột nhiên
nghe được từng tràng tiếng xích sắt rung chuyển, “keng keng” điếc tai, đồng thời
kèm theo một luồng hơi lạnh lãnh liệt ập tới.
Hắn không khỏi quay đầu lại quan sát: ở trong
tinh không hiện ra một đội nhân mã rất nhanh đến gần, truy tinh đuổi nguyệt, lượn
lờ sương mù nhìn như âm binh quá cảnh.
Đây là một đội binh sĩ lạnh lùng, toàn thân đều
bao phủ trong giáp trụ màu đen, từ đầu xuống chân đều được thiết y phòng hộ,
tràn ngập sát khí cùng khí tức quỷ dị.
Diệp Phàm nhảy dựng trong lòng, hắn dùng
Nguyên Thuật dò xét phát hiện đây là một đám người chết, đồng thời có cảm giác
rất quen thuộc. Gần như ở trong nháy mắt, trong lòng hắn hiện ra hai chữ: “Địa
phủ”!
Loại cảm giác này quá giống những âm binh ngày
trước, mà lại còn cường đại hơn, họ đều là thánh giả. Mặc dù thân khoác thiết y
màu đen, nhưng vẫn tràn ngập âm vụ khác xa với thường nhân.
Bọn họ khiêng một cỗ quan tài đồng thau, mặt
trên đầy rỉ sét, như là gần cả trăm vạn năm không có mỡ ra. Bên trong có một loại
dao động quỷ dị giống như một vị chí cường giả đang ngủ say.
Tiếng vang đúng là dây xích sắt quấn quanh cỗ
quan tài đồng thau phát ra, từng dây xích sắt quấn kín cỗ quan tài không một
khe hỡ, không thể mở ra được.
Đây là một cảnh tượng quỷ dị, mười mấy âm binh
phi thường cường đại khiêng một cỗ quan tài đồng thau bay tới, nhắm thẳng vào
Phế Thành, khiến lòng người kinh sợ, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.
“Địa phủ xuất thế rồi ư!” Diệp Phàm thầm nghĩ,
không biết vì sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này. Người bình thường khẳng định
không nhận ra được, không phải mỗi người đều có Nguyên Thuật.
Trong quan tài đồng thau dường như có một tồn
tại phi thường cường đại, tuy rằng không nhìn thấy nhưng Diệp Phàm mơ hồ cảm nhận
được, khẳng định là một cường giả chấn nhiếp một phương.
Binh sĩ Thủ thành vẫn không cản lại, sau khi
nhìn thấy bọn họ trình ra một cái lệnh bài liền cho bọn họ đi vào, toàn bộ quá
trình không có chút tình tiết gay cấn nào.
Sau khi Diệp Phàm chứng minh mình là thí luyện
giả cũng thuận lợi vào thành. Ở tòa cổ thành cùng không phòng thủ nghiêm ngặt
gì lắm, dường như người thủ thành nơi đây cũng biết phiến tinh vực này ngư long
hỗn tạp nên mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ.
Đi vào trong thành, Diệp Phàm lập tức cảm nhận
được một bầu không khí khác thường, đa số mọi người đều thấp giọng nói chuyện,
bất kể là quán trà hay tửu lâu, đều có tu sĩ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Như thế nào lại phát sinh loại sự kiện:
trong tinh không buông xuống một đạo Hoàng tuyền giống như nối thông với Cửu U
Địa phủ, nơi đó âm khí mãnh liệt!
- Thật rất quỷ dị, chẳng lẽ nói con đường
thành tiên sắp hiện ra rồi sao? Ngay cả Hoàng tuyền của Cửu U đều tiến nhập
nhân gian, tạo thành cảnh tượng như vậy?
Diệp Phàm nghe nói những lời này lập tức kinh
ngạc. Nơi đây đã xảy ra một ít biến cố kỳ dị, dẫn tới mọi người đều bàn luận, mọi
người đều không thể bình tĩnh.
Rất nhanh, hắn biết được một ít tình huống cụ
thể: Ở trong Tinh Phế Thành xuất hiện một cái Hoàng tuyền thần bí chảy xuống giữa
tinh không, phàm là có người đến gần sẽ lập tức bị tan rã.
Cái này có phần không thể tường tượng, ở trong
tinh không rực rỡ kia xuất hiện một Cửu U hoàng tuyền không phù hợp lẽ thường,
khiến mọi người vừa âu lo vừa kinh sợ.
- Các ngươi biết cái gì! Như thế nào có thể
khơi khơi xuất hiện Hoàng tuyền của âm giới! Trong dòng chảy tinh không, có Hộ
đạo giả nhận định: đây là lăng tẩm Đại Đế nứt ra, rồi xuyên thấu qua hư không
tràn ra từng đợt từng đợt khí cơ!
- Ta cũng từng nghe nói, có thể Ịà phần mộ Đại
đế nứt ra, là khí tức của thi thể Đế Vương lưu lại thấm vào trong đầm nước, hóa
thành Hoàng tuyền từ trong lăng tẩm chảy ra!
Thi thể nguyên vẹn của Đại đế, thế gian chưa từng
có người nào nhìn thấy, có lẽ là Đại đế không muốn cho người đời sau nhìn thấy
bọn họ vô địch cả đời nhưng cũng khó thoát khỏi cái chết bi thương.
Bọn họ sẽ không lưu lại cái gì tinh huyết,
tiên cốt... thậm chí ngay cả một túm sợi tóc cùng không có, ngoại trừ sinh ra
Thần Chi Niệm là ngoại lệ, bằng không tuyệt không thể xảy ra hiện tượng gì khác
thường.
Tình hình trong Tinh Phế Thành thực đặc biệt,
tinh không ở phụ cận lăng mộ cổ xưa nhưng lại xuất hiện Hoàng tuyền thủy, hơn nữa
là từ hư không chảy ra, không nói xưa nay hiếm thấy cùng không sai biệt lắm.
Lúc đầu mọi người đều rất nghi hoặc, cho đến
khi Hộ đạo giả đến đây, sau khi phân tích cẩn thận, cho rằng là khí tức của thi
thể Đế thấm vào đầm nước trong lăng mộ, mới tạo thành cảnh tượng này.
Lúc này ở Phế Thành dẫn tới một mảnh sóng to
gió lớn, thi thể Đế chân chính là có thể cùng luận bàn cùng tiên, luôn luôn khó
có thể nhìn thấy, mà ngày nay có lẽ có cơ hội trông thấy, thậm chí là thu được,
tự nhiên dẫn phát chấn động lớn.
Diệp Phàm sợ run, từ Táng Đế Tinh đến cổ lộ
Nhân tộc hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, đây chính là lần đầu tiên nghe nói
thi thể Đại đế sắp sửa xuất thế đối mặt với tất cả tu sĩ.
Rồi sau đó, trong đầu của hắn đột nhiên “ông”
một tiếng, hắn cảm giác được phiền toái lớn: người của Địa phủ đến nơi đây mục
đích thực rõ ràng là nhắm vào thi thể Đế mà đến.
Nhiều năm qua như vậy, âm binh luôn đi lối nhỏ,
đều là ở mỗi tinh vực cổ xưa vận chuyển thi thể. Tương truyền một khi tiến vào
Địa phủ, những cổ thi này sẽ khôi phục chiến lực đáng sợ.
Mà nơi này có một khối thi thể Đế quả thực giống
như chuyện thần thoại, Địa phủ thần bí đều đứng ngồi không yên, hôm nay xuất động
cao thủ cái thế rõ ràng là định mưu đoạt tiên cốt, xây dựng cơ nghiệp muôn đời.
Đột nhiên vang lên tiếng long ngâm hổ gầm chấn
động cổ thành, mọi người giật mình phát hiện, một chiếc chiến xa màu xanh chạy
tới, tiến vào trong thành.
Chiến xa màu xanh cùng không phải kim loại mà
đúng là một loại vật liệu đá, hơn nữa chỉ dài hơn một thước, xưng được với vật
bỏ túi. Mà kéo xe là một con tử long và một đầu bạch hổ, cũng đều chỉ dài một
thước, cả thân thể trong suốt đều là vật liệu đá.
Thánh linh!
Mọi người biến sắc, đây cũng không thuộc nhân
loại, mà là Thánh linh bộ tộc cường đại và đáng sợ nhất, cỗ xe vừa tiến vào
trong cổ thành Nhân tộc, lập tức dẫn phát một trận sợ hãi.
Loại sinh vật này là cường đại nhất, còn có
danh xưng khác “cùng cấp là vô địch”. Số lượng hiếm thấy, ở trong tinh vực rộng
lớn như vậy có thể nhìn thấy mấy con là đã hiếm lắm rồi.
- Đạo hữu Thánh linh nhất mạch ngươi xông vào
Thánh thành Nhân tộc ta, ý muốn làm gì?
Hộ đạo giả tọa trấn trong thành lên tiếng chất
vấn, làm cho tòa cự thành ù ù rung chuyển cả lên.
- Ta cũng không có ác ý, đi ngang qua lăng mộ
Đế cảm nhận được một loại dao động lớn nên mới vào chỗ các ngươi, nghỉ chân
quan sát thử xem!
Trong chiến xa bằng đá đi ra một đạo nhân.
Cả thân thể hắn là màu xanh nâu, toàn thân đều
là vật liệu đá, chỉ cao có một thước, nhưng không ai dám chế giễu. Mặc dù hắn
không hùng vĩ, nhưng lại có một loại khí thế xưng tôn tuyệt đại, khí nuốt thiên
địa.
Đôi mắt hắn giống như ngọn đèn vàng, bắn ra
tia sáng sắc bén lãnh liệt khiến mọi người sợ run, cũng may mà hắn không có cố
ý phóng ra khí tức, bằng không chư hùng không thể chịu nổi.
Với Thạch long Thạch hổ làm kéo xe, khẳng định
Thánh linh này cường đại khác thường, hơn phân nửa không kém gì Thánh linh
Thương Viêm, Ngao Mãng đại chiến ở Đại Nguyệt Pha hơn hai mươi năm trước.
Cường giả của Địa phủ, cao thủ của Thánh linh
nhất mạch đều đến đây, quả nhiên thi thể của Đại đế cổ có lực hấp dẫn thật lớn,
làm cho bọn họ đều không kìm nổi xuất thể.
Diệp Phàm nhíu sát đôi chân mày, trong lòng sầu
lo, Tinh Phế Thành trở thành vùng cấm, ít có người dám lui tới, Bàng Bác bị nhốt
bên trong phần mộ, vậy chẳng phải là nguy hiểm lắm sao?
- Cộng tất cả mười mấy tòa đại lục, Hoàng tuyền
chảy xuống ở khu vực nào?
Hắn hỏi dò người khác.
Diệp Phàm tiến vào tòa cổ thành, để tránh gặp
phải nhiều phiền toái, hắn rất hạ thấp, hiện giờ còn không có người nào biết hắn
là Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh.
- Ở chỗ tinh không Vân Miểu đại lục!
Có người đáp, nói cho hắn tình huống.
Diệp Phàm thở một hơi dài nhẹ nhốm, hắn đã biết
được một ít tình huống, không phải là khối đại lục chỗ Bàng Bác, cách nơi đó
còn rất xa. Cộng tất cả mười mấy đại lục to lớn lơ lửng trong phiến vũ trụ này
đều là trọng địa của Tinh Phế Thành.
“Thi thể Đế có thể sẽ xuất hiện ở nhân gian,
ngay cả ta đều nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn đi xem thử. Đến lúc đó hơn phân nửa sẽ
có rất nhiều cao thủ tìm đến, địa phương này khẳng định sẽ rất hỗn loạn.” Diệp
Phàm thầm nghĩ, rồi quyết định mau mau đi nghĩ cách cứu Bàng Bác, bằng không đến
lúc đó sẽ rất phiền toái.
Sau đó không lâu hắn rời Phế Thành, ở chỗ
không người tế ra Thần quang thai, dựa theo hiểu biết về phương vị vượt qua tinh
không mà đi.
Không lâu sau, hắn xuất hiện ở chỗ sâu trong
tinh vực, nơi đó có một tòa đại lục cổ lơ lửng, phi thường yên tĩnh, chậm rãi
lưu động một cỗ lực lượng đại đạo.
Trên đại lục này có tu sĩ đang thăm dò, tuy
nhiên không nhiều người lắm, đều là ôm thái độ đục nước béo cỏ mà đến. Bàng Bác
ở sâu trong lăng mộ Đế luôn miệng truyền âm ra phía ngoài khiêu chiến, quả thực
rúng động mọi người.
Đáng tiếc, nhiều ngày trôi qua thủy chung
không người nào có thể công phá được cửa trận, vô duyên vô cớ lại chết đi không
ít cường giả, mà vẫn không phá ra được địa cung.
Diệp Phàm tìm kiếm, quá trình không có gì khó
khăn, cùng không có phát sinh chuyện phức tạp quỷ dị, hết thảy đều thực bình thản,
hắn lập tức tìm được lối vào phần mộ.
- Bàng Bác...
Hắn truyền âm vào bên trong.
Trong cổ mộ hoàn toàn tĩnh lặng như cảnh chết,
cũng không có tiếng đáp lại. Trong lòng Diệp Phàm lập tức chìm xuống, sinh ra một
dự cảm bất tường.
- Bàng Bác, ta đến đây! Ngươi còn trong đó
không!?
Diệp Phàm lớn tiếng gào lên, siết chặt nắm
tay, nội tâm vô cùng sầu lo cùng khẩn trương.
Bàng Bác là vì tranh thủ thời gian cho hắn, để
lộ thân mình dẫn dụ Bá vương tới đây, kêu gọi chư hùng đến tấn công tòa phần mộ
này, ngày nay... xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi sao?
Tiếng hô của Diệp Phàm rất lớn, chấn động cả
vùng núi rùng, khiến rất nhiều tu sĩ đang thăm dò nơi này đều lộ vẻ sợ hãi,
không tự chủ được từ xa xa xoay người nhìn lại.
- Chẳng lẽ là Thánh thể đến đây?
Mọi người kinh sợ, không nhịn được rút lui.
Diệp Phàm liều mạng huyết chiến cùng Bá vương,
cắt đứt giấc mộng của Bá vương ở Thành thứ năm mươi Nhân tộc, sớm đã truyền khắp
tinh không cổ lộ, khiến tất cả thí luyện giả đều vô cùng kiêng kị, xem hắn là
người đáng sợ nhất tương lai phải né tránh.
Lúc này nhận định đúng là hắn tới đây, tự
nhiên trong lòng mọi người đều run lên, thối lui về phía sau để tránh hiểu lầm
không cần thiết.
- Ngươi là... Diệp tử!?
Đột nhiên, bên trong cổ mộ truyền ra một thanh
âm, là quen thuộc như thế, lập tức tất cả vẻ khẩn trương trên mặt Diệp Phàm đều
biến mất.
- Là ta! Vừa rồi như thế nào ngươi không trả lời?
Ta đến đây cứu ngươi thoát vây!
Diệp Phàm kích động trong lòng, lớn tiếng nói.
- Vừa rồi ôm quan tài ngủ!
Bàng Bác đỉnh đạc đáp, vẫn y như tính cách trước
kia. Hiển nhiên hắn cùng rất kích động, nói:
- Huynh đệ chúng ta rốt cục gặp lại rồi!
Diệp Phàm nở nụ cười, có thể nói ra câu nói
như vậy, chứng minh hắn hẳn là không có việc gì, bằng không không có khả năng
thả lòng như vậy:
- Nhiều năm như vậy, ngươi có khỏe không?
- Mặt khác đều tốt, chỉ có điều mỗi ngày gặm
ăn gỗ quan tài, đã sớm phát ngán rồi!
Bàng Bác cười ha hả nói.
Xa xa, một đám khổ tu sĩ rơi lệ đầy mặt, đó
chính Bàn Đào tiên dược, không ngờ ăn tới phát ngán. Bọn họ tình nguyện đổi vị
trí, bị nhốt vào phần mộ để ăn vài năm.
- Ngươi hãy nghe ta nói...
Diệp Phàm truyền âm nói, hiện tại không phải
lúc ôn chuyện xưa, hắn nói ra biến cố trong Tinh Phế Thành, nói cho Bàng Bác biết
khi chư hùng đi mở ra Hoàng tuyền hư không kia, hắn sẽ dùng Nguyên Thiên Thần
Trận mượn lực từ phương vị đó, đánh phá nơi đây trợ giúp Bàng Bác thoát vây.
- Thi thể Đế xuất thế ư? Diệp tử! Ta cảm thấy
việc này không đáng tin, phương diện này có thể có điều gì khác đấy!
Bàng Bác nói, hắn đang ở bên trong lăng mộ Đại
đế cổ xưa, tự nhiên phải biết nhiều hơn so với người khác.
Diệp Phàm gật đầu, nói:
- Ta cũng cảm thấy có điều khác thường, tuy
nhiên không quan trọng, chỉ cần chư hùng phát lực, ta lợi dụng Nguyên Thiên Thần
Trận mượn lực lượng đó, trước cứu ngươi thoát ra!