- Thiên Hoàng tử nếu không ra, hôm nay ta liền
giết khắp thiên hạ, nhổ hết cứ điểm của hắn, giết sạch sẽ!
Diệp Phàm lạnh lùng này, cây trường thương
trong tay chỉ xéo về trời Bắc.
- Ngươi dám!
Trước cung điện, một kẻ trảm đạo thực lực mạnh
nhất, thần sắc dữ tợn, chỉ tay về phía hắn nói:
- Hôm nay ngươi để mạng lại đi!
Ông!
Hư không run rẩy, cây trường thương trong tay
Diệp Phàm bay ra, họa xuất một đạo ô quang, xuyên thủng người này. Máu huyết
văng ra, hắn văng đi, ầm một tiếng, găm mạnh vào trên tấm biển, chết tươi tại
chỗ.
- Ta có gì mà không dám! Hôm nay giết tới,
hoàn toàn gạt bỏ cứ điểm của hắn, nhìn xem hắn làm gì được ta!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Từng đợt từng đợt tiên huyết từ tấm bảng kia
rơi xuống, máu của tên trảm đảo đổ đầm đìa, bị cây trường thương xuyên thủng mi
tâm, đóng chặt nơi đó, không thể động đậy.
Trước phiến cung điện này lặng ngắt như tờ,
cây thương như luyện chế từ Ô Kim găm chặt cường giả cổ tộc này lên tấm biển,
tiên huyết nhỏ xuống, vô cùng ghê người. Thân thương này rất dài, lóe ra ánh
sáng ầm kim lạnh như băng.
Toàn trường lập tức vô cùng yên tĩnh, không ai
dám mở mồm. Thân là một vị trảm đạo, đương trường bị người ta ném trường thương
xuyên thủng, đóng đinh trên tấm biển khiến ai ai cũng câm như hến.
Từ mũi thương phong duệ lóe ra ô quang, đâm
xuyên mi tâm người này, óc não phun ra, vương đầu mái tóc, nhỏ xuống từng giọt,
âm thanh rất khẽ nhưng lại khiến người ta cảm giác cự thạch đang rơi xuống
trong lòng.
Nơi này lâm vào yên tĩnh, nhiều người còn
không dám hít thở mạnh. Thực lực người này thật đáng sợ, một lời không hợp liền
muốn giết Thiên Hoàng tử, tùy tay cũng có thể diệt sát một Vương.
- Ngươi...
Trên người mấy tên cổ tộc còn lại đổ đầy mồ
hôi lạnh, vừa sợ vừa giận, cũng không dám có lời nói hành động thiếu suy nghĩ.
- Thiên Hoàng tử ở đâu?
Diệp Phàm hỏi, từ trên cao nhìn xuống đám người
này.
- Sau khi Thần chi tử xuất quan, chắc chắn sẽ
diệt sát mười tộc ngươi, vĩnh viễn trấn áp sinh hồn ngươi, sống không được chết
không xong!
Một kẻ nảy sinh độc ác nói.
Hắn vươn lên, chủ động ra tay, há mồm phun ra
một chiếc tiểu mâu màu bạc dài như chiếc đũa, hóa thành một đạo ngân quang đâm
về phía con mắt Diệp Phàm, ở giữa hư không vẽ ra một mảnh đạo tích, một chiếc
trật tự thần liên xuất hiện, như Thần Hoàng màu bạc dục hỏa mà sinh.
Xa xa, nhiều người cả kinh giật mình. Đây là một
mâu trảm đạo.
Người này tàn nhẫn mà quyết tuyệt, dùng tính mạng
người trảm đạo để một thương kia đánh ra, rồi mới xuất kích còn dùng nửa cái mạng
đánh bạc, khiến uy lực gia tăng mấy lần.
Ù ù ù …
Quả nhiên, một mâu này tốc độ cực nhanh, ngân
mang càng lúc càng rực rỡ, cộng minh với đại đạo, khiến phiến càn khôn này đều
sinh ra cảm ứng.
Một mâu kinh diễm
Đây là một kích liều chết, người trảm đạo bình
thường căn bản không dám tranh phong, chỉ hơi tiếp xúc sẽ hóa thành tro tàn, có
thể thấy rõ cả hư không cũng đang mai một.
Ngân mang càng lúc càng khủng bố, tạo ra cả một
hắc động, cũng có mấy phần hỗn độn khí lượn lờ.
Nhưng, đối mặt với một kích kinh thế này, Diệp
Phàm không động, thẳng tới khi gần chạm vào mắt hắn, hắn phát sau mà tới trước.
Hắn vươn một lóng tay, bấm vào cây mâu màu bạc này.
Cây mâu đột nhiên phát ra một tiếng răng rắc,
đương trường gãy đoạn, ngân quang bị phá, ánh sáng vẩy ra bốn phía, hình thành
một cỗ sóng gợn đại đạo, khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Lúc này, phiến thiên địa này vỡ nát, hắc động,
gió lốc lan tràn, cảnh tượng khiến người ta lạnh lòng.
Ở xa xa, rất nhiều người bị lan tới, hộc máu
lui ra, chỉ dư ba cũng đã như vậy cho thấy uy lực chân chính của của nó.
Đột nhiên, nam nhân ở trung ương khẽ điểm tay
ra, gió lốc trong thiên địa lập tức ngừng lại, không gian lại gió êm sóng lặng.
Hắn như định hải thần châm, trấn ở phiến thiên địa này.
Mọi người hít thở không thông, lập tức bình
tĩnh lại, khẩn trương chú ý nơi này.
- Mọi người cùng tiến lên, tế ra bí khí đi!
Mấy tên cổ tộc kiên trì hô quát. Bọn họ biết
không thể địch lại nhưng không còn cách nào khác, đối diện một nhân vật có thể
so với cổ Hoàng tử này, căn bản không thể trốn thoát.
Một mảnh quang vũ bay ra. Đó là một tiểu đao
hình như ngô công, lành lạnh chói mắt, sát khí quyển thiên, đánh tan hết những
đám mây trên bầu trời.
Một tiếng chuông vang lên. Một người khác tế
ra một chiếc đại chung tử kim, sóng âm như tiếng sóng biển, có thể nhìn thấy rõ
ràng, khuếch tán ra, dập nát thiên địa...
Các loại cổ binh hiện ra, sát khí thao thiên,
ánh sáng chói mắt, hình thành một mảnh công sát, vô cùng đáng sợ.
Diệp Phàm đối mặt với công kích của mấy người
cũng chỉ tiến lên từng bước, sóng gợn đạo đạo khuếch tán, một người trước mặt hắn
đương trường nổ tung, trở thành một mảnh mưa máu.
- Đốt!
Cùng lúc đó, trong miêng Diệp Phàm quát khẽ,
phiến đao vũ như tuyết gặp lửa, hóa thành một mảnh mây khói, còn chiếc đại
chung kia lập tức xuất hiện rạn nứt, ầm một tiếng liền vỡ ra.
Hai tay hắn khẽ đẩy, cây trường thương màu đen
ở xa xa được rút ra, quay về trong tay hắn, sau đó lại đâm về phía trước.
Ô quang hướng tiêu, vài đạo ánh sáng đâm tới,
mấy tên cổ tộc đều mở to mắt, sau đó xương đầu bay đi, mang theo một mảnh máu
thịt, tan xương nát thịt.
Diệp Phàm như một Ma quân, mái đầu vũ động, cầm
thương đạp lên cao thiên sau đó đâm xuống phía dưới. Phiến phủ đệ rộng lớn này
bị một kích của hắn hóa thành tro tàn, không lưu lại chút gì.
Xoát!
Quang ảnh chợt lóe lên, Diệp Phàm biến mất khỏi Thần Thành, không thấy
tung tích. Nơi này vẫn yên tĩnh hồi lâu, sau đó mới bắt đầu bùng nổ, sôi trào.
Một ngày này, Thần Thành là một mảnh ồn ào,
nơi nơi đầu tranh luận. Mọi người biết được một hồi gió lốc sắp nổi lên, có người
như vậy khiêu chiến, Thiên Hoàng tử
không thể không xuất đầu.
Mười mấy năm qua, rốt cục có người mài dao, muốn
thịt Thần chi tử. Đây không thể nghi ngờ chính là một đại tin tức khiến khắp Cổ
tộc lâm vào chấn động.
Thần Thành sôi trào, các loại tin tức thông
qua vực môn truyền đi khắp các nơi trên đại lục, rất nhiều thế lực đều cảm thấy
khiếp sợ.
Lúc này, Diệp Phàm không để ý những điều này,
đang ngồi cùng lão Thánh nhân Vệ Dịch trong thạch phường Thiên Tuyền ẩm trà,
cũng đang nói về những chuyện đã trải qua trong mấy năm vừa rồi.
Vị lão nhân thoạt nhìn gần đất xa trời này gật
đầu, thi thoảng nói vài câu, vẫn điềm tĩnh như cũ.
- Thành Tiên Lộ sắp mở ra, tất sẽ có một hồi
náo động đáng sợ bậc nhất trong lịch sử. Một ít thế lực truyền thừa bất hủ sẽ bị
hủy diệt tan thành khói bụi!
Khi rời đi, trong lòng Diệp Phàm thủy chung vẫn
nhớ lại những lời lão Thánh nhân này nói, khiến trong lòng hắn trầm xuống. Chờ
đợi gần cả trăm vạn năm, hy vọng của vạn tộc thái cổ, Đại đế cổ cũng chờ mong,
rốt cục sắp hiện ra dưới ánh sáng.
Nhưng mà, điều này cũng đồng nghĩa sẽ thây chất
thành núi, máu chảy thành sông, là một đại thế trăm vạn năm khó gặp.
Khắp nơi đều muốn giao tranh, không quản tương
lai vì đây là cơ hội thành tiên, không chừng giết cho thảm thiết, các Thánh ở Vực
ngoại hơn phân nửa cũng đã tới rồi.
- Thành tiên...
Diệp Phàm tự nói, quay đầu nhìn thoáng qua Thần
Thành rồi rời đi.
Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm xuất hiện ở nơi
cách cấm địa Thái Sơ chừng mười vạn dặm. Đây chính là một phiến khai thác mỏ vừa
quen thuộc vừa xa lạ.
Bên ngoài cổ Quáng Thái Sơ, phạm vi mười vạn dặm
đều là những nguyên địa nổi danh nhất, được các Thánh địa của Đông Hoang chia
nhau, là một mảnh bảo địa.
Ngày nay, các tộc thái cổ xuất thế, tự nhiên
muốn cướp đoạt địa phương này vì Cổ Quáng Thái Sơ là một mảnh tiên địa mà vạn tộc
cùng nhau cúng bái. Hơn phân nửa phạm vi mười vạn dặm này đã bị bọn họ nắm giữ!
Hơn nữa, bọn họ ra lệnh con cháu tiếp tục lấy
quặng mỏ, đào ra những kỳ trân trong lòng đất. Vì ở thời thái cổ, nơi này là thần
thổ rất nổi danh, có rất nhiều di tích kiến trúc, còn có chỗ là chiến trường
thái cổ.
Nguyên có lẽ sẽ vô dụng đối với bọn họ nhưng
trong lòng đất lại có Thần Tàng, có thể có Thánh miếu thái cổ. Đó mới là những
thứ quý giá, biết đâu lại có bảo tàng kinh thiên.
Diệp Phàm từng nhớ rõ năm đó khi hắn bị bắt vì
khai thác thạch quặng từng nhìn thấy một Kim Tự Tháp do thanh kim luyện thành
xuất thế, sau đó bị một lão bà cùng thời Lão Phong Tử thu đi, giờ nghĩ lại khẳng
định đó là một kiện đồ vật khó lường.
Lần này, hắn nhằm về phía địa bàn Thiên Hoàng
tử, đây cũng là một khu vực khai thác mỏ của Thần chi tử. Thân là con ruột Bất
Tử Thiên Hoàng, ai ai cũng đều kiêng kị, là một cỗ thế lực không thể khinh thường.
Dã tâm Thiên Hoàng tử bừng bừng, không tiếc mượn
cổ Hoàng binh của Huyết Hoàng Sơn, Hỏa Lân Động để luyện máu, âm mưu quá lớn,
muốn nhằm vào thần thai của Dao Trì khiến Diệp Phàm cảm giác vô cùng bất an, muốn
buộc hắn xuất thế để giải quyết sớm, bằng không sợ sẽ nảy sinh chuyện lớn.
Hắn nói phải đánh khắp thiên hạ, đánh tan tất
cả cứ điểm của Thiên Hoàng tử cũng không phải là hư ngôn, hết thảy đều vì
nguyên nhân đó. Hắn quyết không thể để Thiên Hoàng tử nhúng chàm vào thần thai
của Dao Trì kia.
Diệp Phàm với thần thương trên lưng, bước đi
trên phiến thổ địa này, cảm xúc ngổn ngang trăm mối. Năm đó, hắn vẫn là một tiểu
tu sĩ, mượn dùng vực môn Diêu Quang xâm nhập trái phép, từng làm một khu khuân
vác, khai thác mỏ quặng Nguyện, nhoáng cái đã trôi qua bao nhiêu năm.
Địa bàn Thiên Hoàng tử rất rộng, giáp ngay bên
cạnh khu vực khai mỏ của Cơ gia, nhiều năm qua vẫn từng phát sinh xung đột vì
Cơ Tử Nguyệt có quan hệ gần gũi với Diệp Phàm.
Khi Diệp Phàm đi Tử Vi Tinh Vực, tính mạng đám
người Lý Hắc Thủy bị đe dọa, thiếu chút nữa bị giết chết, nhờ Cơ Hạo Nguyệt
mang về một chỗ động phủ của Cơ gia, cả đám người Đông Phương Dã cũng tương trợ.
Nhiều năm qua đi, Thiên Hoàng tử vẫn muốn diệt
trừ huynh muội Cơ gia nhưng sợ hai người này rời khỏi cổ tinh này, bước chân
vào vũ trụ bao la khiến hắn không thể đắc thủ.
Mà thế lực tương ứng của hắn cũng thường xuyên
nhằm vào Cơ gia, nếu không phải kiêng kị Đế binh Hư Không Kính, chỉ sợ đã sớm
chèn ép, dù thế cũng thường xuyên nảy sinh xung đột.
Mười mấy năm qua, phiến khu vực khai mỏ này tự
nhiên rất không bình tĩnh. Cổ tộc thường xuyên gây phiền toái cho Cơ gia, thi
thoảng phát sinh xung đột đổ máu. Có thể nói, bộ hạ Thiên Hoàng tử thường xuyên
cố ý sinh ra thị phi.
Dù Cơ gia có Đế binh nhưng cũng không thể vì
việc này mà đưa ra uy hiếp, về phần cái gọi là “nội tình” thì không cần nói tới.
Không tới lúc gia tộc lâm vào nguy cơ diệt tộc, bọn họ sẽ không vận dụng tới.
Lúc này, Cơ Nguyên Đức đang nhíu mày, dựng
thân ở trên mảnh đất màu đỏ này, khu vực khai thác mỏ cách đó không xa lại nổi
lên xung đột, đã xảy ra sự kiện đổ máu khiến cho hắn sinh cả cảm giác vô lực và
rất nôn nóng.
Người của một hệ Thiên Hoàng tử đúng là khinh
người quá đáng, thật sự rất khi dễ Cơ gia! Hắn dùng lực nắm chặt tay lại, khi
Hư Không Đại đế còn trên đời, ai dám khi dễ Cơ gia?!
Nếu không cố kỵ vạn tộc, hắn thật muốn đề nghị
gia tộc vận dụng Đế binh, gạt bỏ sạch sẽ một mạch Thiên Hoàng tử rồi!
Nhưng mà thân phận của Thần chi tử quá nhạy cảm,
cha của hắn được vạn tộc cộng tôn, thật muốn xuống tay với bọn họ khẳng định gặp
phải phong ba cực lớn.
- Ha ha ha... Cơ gia đều là một đám đớn hèn,
không hơn gì cái này, thế mà xuất ra một Hư Không Đại đế, ta xem chưa chắc đã bằng
chó gà...
Xa xa truyền tới một tiếng cười điên cuồng,
quanh quẩn trong phiến cổ Quáng này, đặc biệt chói tai.
Trong khu vực khai thác mỏ có rất nhiều con
cháu Cơ gia, tất cả mọi người nghe vậy đều nắm chặt bàn tay, trợn mắt nhìn.
Nhưng cuối cùng bọn họ lại không thể ra sức, đối
phương có người trảm đạo, trừ khi vận dụng tới những cao thủ trong gia tộc, bằng
không làm sao đối mặt được?!
Thiên địa thay đổi, Cơ gia có người trảm đạo
thành công sắp hết thọ nguyên nhưng không thể sánh bằng cổ tộc. Bọn họ được
phong trong Thần Nguyên, từ thời thái cổ phục sinh, nhân số không ít.
Năm đó, Bất Tử Thiên Hoàng có tám bộ thần tướng,
ngày nay nhân mã tám mạch đó đều quy về Thiên Hoàng tử, là một cỗ thế lực hết sức
mạnh mẽ.
Trong phiến khu vực khai thác mỏ này, Cơ gia
đã lui về hơn mười dặm nhưng phe Thiên Hoàng tử vẫn thường xuyên xâm phạm, đào
sâu tới mấy trăm dặm, có thể nói khinh người quá đáng.
Hôm nay, Cơ gia đào được một khối ngọc tinh,
tuy không lớn lắm nhưng cực kỳ quý giá, bị người Thiên Hoàng tử biết được, cho
nên xâm phạm, không nể nang gì cướp đi, lưu lại một phiến thi thể.
Sắc mặt Cơ Nguyên Đức xanh mét, các ngón tay
cũng đã trắng bệch nhưng chung quy vẫn nhịn xuống, không có ra tay.
Đối diện, người của cổ tộc lại càng không
kiêng nể gì, không ngừng lời lớn, có người lên tiếng:
- Ngươi chính là thúc thúc ruột của Cơ Hạo
Nguyệt sao?! Đúng là không có gì đáng nói!
- Các ngươi thật quá đáng!
Trên cổ Quáng này liền xuất hiện một đôi nam nữ
trẻ tuổi. Bọn họ là con ruột của Cơ Nguyên Đức, thấy cha mình chịu nhục, ai
cũng kích động, muốn lao lên chiến đấu.
Đám Cổ tộc đối diện cười lạnh liên tục, kẻ cầm
đầu trào phúng nói:
- Các ngươi là đường đệ, đường muội của Cơ Hạo
Nguyệt, thật sự không được, kém quá xa!
- Ngươi...
Đôi huynh muội này giận run người, thật sự
không nuốt nổi cục tức này. Chỉ là bọn họ còn nhỏ tuổi, tu vi cũng không cao
thâm.
- Hai người các ngươi muốn ra tay sao!? Như vậy
đi, bổn tọa cũng không khi dễ các ngươi, để cho một đệ tử không nên thân nhất
ra so chiêu với các ngươi.
Kẻ cầm đầu cười lạnh, thần sắc vô cùng khinh
thị.
Hai người trẻ tuổi này đều nắm chặt bàn tay,
nhanh chóng đi lên. Bọn họ thật sự không chịu được bị người ta miệt thị như vậy,
vô cùng hổ thẹn với tên tuổi tổ tiên.
Nhớ lại khi Hư Không Đại đế còn sống, tứ hải cộng
tôn, thiên hạ cộng ngưỡng, bằng vào hắc ầm náo động, chiến Thần linh Vực ngoại,
là một Nhân tộc lập nên chiến công hiển hách bất hủ, không ai không khâm phục.
Ngày nay, bọn họ lâm vào tình cảnh này, bị nhục
mạ như vậy, làm sao có thể chịu đựng được?!
- Nếu không phục thì lên đi, để ta nhìn xem,
cái gọi là hậu nhân của Đại đế Nhân tộc có chỗ nào lợi hại?!
Một gã Cổ tộc đi lên, cười ha hả.
Huynh muội hai người không để ý tới cha mình
kêu gọi, không nhịn được nữa, rốt cục bước lên, muốn ra tay.
- Các ngươi quay lại cho ta!
Cơ Nguyên Đức gầm lên. Hắn không muốn cho hai
người con của mình chuốc lấy nhục nhã. Mấy người đối diện chính là những nhân vật
thái cổ phong trong Thần Nguyên, tới hiện tại mới xuất thế.
Bùng!
Xa xa, tên cường giả cổ tộc kia cười lạnh,
vung tay lên. Dù hai huynh muội này nghe mệnh lệnh cha mình lui lại nhưng trên
mặt cũng đều hiện lên vài dấu tay, âm thanh giòn tan vang lên.
Mọi người đều rất kinh sợ. cổ tộc lúc trước dù
khiêu khích nhưng cũng không thật sự động thủ với huyết mạch trực hệ của Cơ
gia, hôm nay chẳng lẽ muốn dẫn phát đại chiến với Cơ gia sao?!
Cơ Nguyên Đức tức giận, lửa giận hừng hực
thiêu đốt, đôi mắt lóe sáng, nhanh chóng đi về phía trước nói:
- Từ xưa tới nay, còn chưa có kẻ nào dám làm
nhục Cơ gia ta!
- Cơ gia rất giỏi sao?! Không phải là xuất hiện
một Cơ Hư Không sao?! Đại đế Nhân tộc, ta xem chỉ là hữu danh vô thực, kém xa Cổ
Hoàng!
Một kẻ đối diện cười nhạo.
Đúng lúc này, một đạo ô quang lóe ra trên bầu
trời, một cây trường thương ầm kim đâm tới, gim chặt kẻ xuất cuồng ngôn này xuống
mặt đất, tiên huyết văng tung tóe.
- Đại đế Nhân tộc là người mà mấy tên tiểu
nhân các ngươi có thể làm nhục sao?!
Một cây trường thương màu đen găm chặt tên cổ
tộc này trên mặt đất, thân thương màu vàng nhạt đang rung động, tiêng huyết
tràn ra, khiến người ta phát lạnh.
Giữa bầu trời, một thanh ảnh tuấn tú rất nhanh
hạ xuống, mang theo một cỗ kình phong khiến mảnh đất này cát bay đá chạy, cơn lốc
mãnh liệt nổi lên.
- Ngươi không muốn sống nữa sao?! Dám tới Thần
linh cấm địa giương oai?
Những người này đều xưng Bất Tử Thiên Hoàng là
Thần linh, thân mình là hậu duệ của tám lộ thần tướng.
- Đúng là một tên Nhân tộc, ngươi thật sự ăn
gan hùm mật gấu hay sao mà dám ở khu vực khai mỏ của tộc ta ra tay?! Phải dùng
máu huyết ngươi hiến tế phiến thổ địa này!
Thường ngày, đám người này quen cao cao tại
thượng, đại đa số Nhân tộc đều phải ẫn nhẫn với bọn họ, cho tới bây giờ đều do
bọn họ gây sự mà chưa từng bị người ta chủ động gây sự, công phạt cả.
Mười mấy người trước mặt đều lạnh mặt, cầm cổ
binh trong tay, đồng loạt ra tay về phía bầu trời, muốn đánh nát người vừa tới,
dùng máu tươi tưới cả khu vực khai mỏ này.
Keng!
Quang ảnh lóe lên, Diệp Phàm hạ xuống, đùi phải
quét ngang, như ma quân xuất thế, đánh nát đống binh khí này thành mảnh vụn.
Sau đó hắn lăng không đáp xuống, nhanh tới khó tin, đạp lên đầu hết kẻ này tới
kẻ khác.
Hắn hạ xuống xa xa, quần áo không nhiễm chút bụi
bặm nào.
Phốc!
Phía sau, mười mấy người kia đều trợn tròn hai
mắt, trên mặt tràn ngập hoảng sợ, sau đó đầu óc đều phọt ra, máu tươi phun cao
mấy thước, sau đó trở thành mười mấy cỗ thi thể, ngã nhào xuống mặt đất.
Phía sua, mấy người cường đại nhất đều co rụt
đồng tử, cảm giác được một cỗ khí cơ đáng sợ, không khỏi nhanh chóng lùi xa mấy
trăm trượng.
- Đại đế Nhân tộc, tứ hải cộng tôn, thiện hạ cộng
ngưỡng, vạn tộc đồng bái. Các ngươi dám làm nhục như vậy, thật không biết sống
chết, hôm nay, dù là một tên cũng đừng hòng chạy thoát!
Thanh âm của Diệp Phàm vô cùng lạnh lùng.
Phía sau, hai mắt Cơ Nguyên Đức đỏ lên, mà hai
đứa con của hắn lại kích động tới run rẩy. Vừa rồi bọn họ uất hận tới cực điểm,
trên mặt còn in dấu tay đỏ rực, cảm thấy vô cùng hổ thẹn với tổ tiên.
Lúc này, đôi huynh muội trẻ tuổi này đều nắm
chặt bàn tay, thân thể gần như cứng lên, như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như đang
ra tay đánh chết tươi những kẻ dám làm nhục Hư Không Đại đế.
- Ngươi là ai?
Mấy tên cổ tộc đối diện quát hỏi. Thần sắc bọn
họ rất khó coi, nhiều năm như vậy đều là do bọn họ chủ động khiêu khích, chưa từng
phát sinh loại chuyện như hôm nay.
Ầm!
Từng đợt từng đợt đạo ngân xuất hiện, ho không
vặn vẹo như có một chiếc thiên cổ đang vang động, một bàn tay lớn vươn ra, chụp
tới tên trảm đạo trong đám người kia.
Vừa rồi chính là người này ra tay, huy động
cánh tay tát hai huynh muội Cơ gia, lưu lại chưởng ấn đỏ như máu trên mặt họ,
Diệp Phàm tự nhiên sẽ không bỏ qua, muốn bắt lất hắn!
- Ngươi dám?!
Người này giận dữ. Ở cảnh giới này, tuy là từ
thời thái cổ được phong ấn tới lúc này nhưng chân thân vẫn trẻ trung khôe mạnh,
luôn luôn kiêu ngạo bất tuần.
Ngày nay, lại có người dám khinh thường như vậy,
muốn bắt hắn như bắt một con gà chết khiến hắn vô cùng giận dữ. Hắn há mồm phun
ra một mảnh áng sáng, trong đó có một cây thần trùy xoay tròn, rực rỡ tươi đẹp,
bắn về phía lòng bàn tay Diệp Phàm, muốn xuyên thủng.
Nhưng mà cảnh tượng bàn tay vỡ vụn, máu tươi
tung tóe lại không hề xuất hiện, bàn tay này dùng lực ép xuống, thần quang từ
thần trùy kia lập tức ảm đạm, vỡ vụn từng tấc, rơi xuống mặt đất.
Ầm!
Diệp Phàm nắm lấy áo hắn, giạt mạnh về, đôi mắt
lạnh như băng khiến nhiệt độ phiến thiên địa này nhanh chóng giảm xuống.
- Ngươi dám?!
Tên Cổ tộc này kinh sợ, trong lòng nổi lên cảm
giác nhục nhà, không kìm nổi hét lớn, kịch liệt tránh né.
- Ta sao không dám?!
Diệp Phàm cười lạnh, buông hắn ra rồi tát mạnh
một cái.
Bùng!
Một tiếng động vang lên, máu tươi từ miệng người
này văng dài.
Ầm!
Khi hắn còn chưa rơi xuống, bàn tay Diệp Phàm
lại vươn tới, một tay nắm chặt hắn giữa hư không kéo xuống, nắm chặt xương quai
xanh của hắn, kéo mạnh về.
- Ngươi buông tay ra cho ta!
Người này nổi giận, cơ thể nở rộ từng đạo tử
quang hừng hực, không tiếc vận dụng cấm kỵ lực, thiêu đốt bản thân, phóng thích
tiềm năng, muốn hủy diệt bàn tay Diệp Phàm.