Trong bức họa quyển này có núi có sông, rất sống
động với cổ mộc thành phiến, những thác nước trắng xóa, chính là bí bảo truyền
thừa Thiên Hoàng tử chuẩn bị để đối phó với trảm đạo giả của Nhân tộc, đạo khí
vạn lũ, khí tượng đồ sộ.
Diệp Phàm đứng trên một mảnh núi đá nhìn xuống
mấy người, trên người có đạo quang nhè nhẹ lưu động, áp bách khiến mấy người mướt
cả mồ hôi, xương khớp run rẩy.
Phù phù!
Bọn họ không chịu nổi loại áp lực này, xương
đùi như bị ép vỡ, tất cả đều quỳ mọp xuống đó, sắc mặt hiện ra vẻ hoảng sợ.
Người trước mặt này rốt cục là ai?! Bằng vào
loại khí cơ này đã khiến bọn họ gần như lâm vào tuyệt vọng, đây khả năng là người
có thể luận bàn được với cổ Hoàng tử nhưng lại thuộc Nhân tộc!
- Vì sao cho tới bây giờ ta còn chưa từng thấy
qua ngươi?!
Nam nhân tóc xám sừng hươu hỏi. Hắn là một gã
trảm đạo, cũng là người duy nhất còn chưa buộc bị quỳ xuống nhưng thân thể đang
co rút lại.
Diệp Phàm thong thả bước tới, người vừa bước
vào một tiểu giai của cảnh giới trảm đạo gần như không thể có uy hiếp gì đối với
hắn! Hắn ép tới, nam nhân tóc xám này liền phun ra một ngụm tiên huyết, dù
không cam lòng nhưng vẫn phải quỳ xuống.
- Thân là tù nhân, phải biết giác ngộ! Ta đang
hỏi các ngươi mà dám hỏi ngược lại ta sao?!
Diệp Phàm cười lạnh.
Hắn cũng không muốn nói lời vô nghĩa, lật tay,
một mảnh ánh sáng phun ra, bao phủ một người trong đó, trói buộc thần thức hắn
đi ra.
Mấy người khác nơi này đều biến sắc. Hiện tại,
lợi thế tính mạng của bọn họ cũng không còn, người trước mặt này nếu muốn, hoàn
toàn có thể sưu tầm trong thức hải bọn họ!
- Ta nguyện nói ra tất cả!
Một kẻ trong số đó sợ hãi kêu lớn, thật sự sợ
sống không bằng chết!
- Ngươi nói, ta đang nghe đây!
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ngươi dám? Phản bội Hoàng tử, diệt cả thập tộc!
Tên trảm đạo áo xám quát lớn.
Bụp!
Diệp Phàm vung tay, tát một cái đánh hắn văng
ra ngoài, tiên huyết đầy mặt. Người này đánh mạnh vào một ngọn núi, lưu lại một
đạo vết máu hình người.
Những người còn lại đều biến sắc, một người vừa
trảm đạo nhưng không ngờ lại không chịu nổi một kích, trước mặt người này cũng
chỉ như hổ giấy, làm cho bọn họ toàn thân rét lạnh.
Lúc này, mấy người còn lại đều quỳ mọp, mặt
dán vào đất, trên người hé vảy, đây là biểu hiện sợ hãi vô cùng của Cổ tộc.
- Ngươi là... một vị Đế tử sao?
Một người run giọng hỏi.
Bọn họ thân là Cổ tộc, rất kiêng kị với Đại đế
cổ Nhân tộc, từng có Vương thái cổ phòng đoán trên đời này hơn phân nửa sẽ có
con của Đại đế xuất hiện, có thể sánh ngang với Cổ Hoàng tử.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra vẻ cười lạnh, biến
thân dần dần trở lại với hình dáng vốn có, khiến những kẻ nơi này trố mắt trân
trối, sau đó không kìm nổi kêu lớn:
- Thánh thể Nhân tộc!
- Hóa ra là ngươi!
Sau đó bọn họ hoàn toàn khiếp sợ. Một vị vượt
qua thương khung, ai có thể dám trêu chọc chứ?!
Trên đời này, chết không phải là điều đáng sợ
nhất, bọn họ sợ nhất chính là Diệp Phàm khiến bọn họ sống không được, chết
không xong, dùng thủ đoạn vô cùng tra tấn nguyên thần bọn họ.
- Ngươi là nói Thiên Hoàng tử... đã luyện hóa
tinh huyết kia nhiều năm sao?!
Diệp Phàm kinh dị.
- Đúng thế, là một lần ta vô tình nghe được
Hoàng tử nói!
Một người trong số đó run rẩy nói.
Người có tên, cây có bóng. Diệp Phàm năm đó
chém giết Nguyên cổ, giết chết vô số cường giả cổ tộc, tiên huyết đổ từ đỉnh
Thiên Đoạn Sơn Mạch xuống tận chân núi, trận chiến đó quỷ khốc thần hào, nhật
nguyệt vô quang!
Ngày nay, nếu nói tới địch nhân của cổ tộc thì
trong lòng nhiều người không kìm được nghĩ ngay tới tên hắn, như một khối thạch
bi chắn trong lòng bọn họ.
- Một năm qua, Thiên Hoàng tử từng đi Huyết
Hoàng Sơn, Hỏa Lân Động, mượn dùng mấy món cổ Hoàng binh tu luyện một thời
gian.
Một người Cổ tộc khác nói, toàn thân phát run,
dưới uy áp của Diệp Phàm cũng không dám giấu diếm, nói ra hết thảy những điều
mình biết.
Diệp Phàm cẩn thận suy nghĩ. Thiên Hoàng tử quả
nhiên có mưu đồ không nhỏ, mượn cổ Hoàng binh tu luyện là giả, hơn phân nửa là
luyện hóa thần huyết kia, chẳng lẽ dùng Đế binh khắc ấn ký truyền thừa?
- Hoàng tử từng ra lệnh chúng ta theo dõi những
người ra vào Dao Trì, nhớ kỹ những người có huyết mạch lực siêu cường, không được
làm hỏng đại sự của hắn! Trong đó, mấy nhân vật cường đại như Vũ Hóa Vương,
Song Tử Vương của Trung Châu đều bị Thiên Hoàng tử phái người theo dõi, khiến bọn
họ không thể thoát thân, huyết mạch của những người khác lại không đáng ngại,
không thể phá hủy kế hoạch của hắn.
Có người khác bổ sung. Hắn từng quen biết thị
nữ của Thiên Hoàng tử, nghe nàng nói qua. Mỗi lần hắn bế quan đều tụng kinh,
như muốn tiến vào Thần Linh Cổ kinh.
Diệp Phàm nghe bọn chúng nói xong, suy nghĩ thật
lâu, đôi mắt không ngừng lóe sáng.
- Hắn rốt cuộc muốn làm gì?! Chẳng lẽ các
ngươi không thật sự biết sao?
- Không biết, chỉ là nghe một vị Bán Thánh nói
một câu: Đồng tiến Tiên vực, còn có tiên lữ!
Một người nơm nớp lo sợ nói. Người này là đại
địch Thiên Hoàng tử, giờ khẳng định sẽ nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.
- Đúng thế, Bán Thánh nhắc tới một câu như vậy.
Tương lai Thành Tiên Lộ mở ra, sẽ có đại thu hoạch, thần thai tương trợ Thiên
Hoàng tử!
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng chấn động. Trên
đầu hắn lao ra một cỗ thanh khí, hóa thành người khác, đứng trước bức họa quyển,
một đường bay về phía tịnh thổ Dao Trì.
Đây đúng là một sự kiện đáng sợ, hắn cũng chỉ
biết phải nói cho Dao Trì, để bọn họ có quyết định và phòng bị.
Diệp Phàm không thể lưu tính mạng bọn họ,
chúng cũng đều hiểu được điều đó, chỉ mong một cái chết thống khoái. Tất cả bọn họ đều máu tươi trào ra thất
khiếu mà chết.
Tên trảm đạo kia vẫn rất kiên cường, không chịu
phối hợp, còn muốn tự sát nhưng căn bản là không thể. Diệp Phàm điểm ra, Tiên
Thai ở mi tâm hắn liền bị thiêu đốt.
- Ah, ngươi không thể như vậy!
Hắn thống khổ kêu lớn.
Diệp Phàm quan sát cẩn thận, sau đó từ trong
thức hải trên Tiên Thai thu được một tin tức trọng yếu, khiến thân thể hắn chấn
động. Năm năm trước, Thiên Hoàng tử đã tiến vào Cổ Quáng Thái Sơ.
- Hắn thành công sao?!
Diệp Phàm thu hắn tới, lớn tiếng quát.
- Ta... không!
Người này quả thật rất quật cường.
Diệp Phàm không thể không sưu tầm trong thức hải
hỗn độn của hắn, cẩn thận lục lọi tìm ra chân tướng. Thiên Hoàng tử cầm Thần
Minh Lệnh do cha hắn để lại mà đi, chuyến đi kéo dài mấy ngày, có thành công
hay không cũng rất khó biết, dù sao cuối cùng vẫn còn sống trở về.
Điều này khiến hắn vô cùng nhức đầu. Cổ Quáng
Thái Sơ tuyệt đối là một trong những
nơi đáng sợ nhất trên đời.
Bên trong đó tột cùng có thứ gì, đến này không
ai biết được.
Hầu tử từng nói qua rằng cha hắn cũng đã vào
đó, nhưng vẫn không nói ra lời nào. Ngay cả vị thúc thúc Đấu Chiến Thánh Phật ở
Tu Di Sơn của hắn cũng không.
Một lúc lâu sau, Diệp Phàm xuất hiện ở Thần
Thành, quay lại chốn cũ, trong lòng có chút cảm khái. Năm đó với thân phận một
tiểu tu sĩ, hắn từng tạo ra phong vân khôn cùng, đổ thạch đại chiến, phá tan
nguyền rủa đều xuất phát từ nơi này.
Ầm!
Giờ khắc này, tất cả mọi người ở Thần Thành đều
kinh hãi. Tất cả đều cảm giác được một cỗ huyết khí bàng bạc, như một mảnh ma
sơn từ phương xa rơi xuống.
- Đã xảy ra chuyện gì?! Chẳng lẽ có Bán Thánh
đang đại chiến?!
Rất nhiều người bay lên cao, đều hướng về phía
xa xa quan sát.
- Ahhh, đó là... cường giả thần bí từng xuất
hiện ở Hỏa Linh Hác!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên.
Cả khu vực này lập tức lâm vào đại loạn, có vô
số tu sĩ, phần lớn là những người đổ thạch bay lên cao, nhìn về phía một mảnh cổ
điện.
Một tu sĩ cầm trong tay một cây trường thương
màu đen, một thương đâm ra, một tòa thiên cung to lớn bị nhấc lên, bạo toái giữa
không trung, chính là Diệp Phàm.
Hắn tới đây không có mục đích gì khác, chỉ là
để giết người. Nơi này có một cứ điểm của Thiên Hoàng tử, là nơi hắn trú ngụ
khi tới Thần Thành.
- Chình là hắn, ngày đó đánh một trận ở Hỏa
Linh Hác, chấn động thiên hạ! Chính là người cầm cây thương màu đen này đại sát
tứ phương, ngay cả cường giả Cổ tộc cũng không thể không cúi đầu.
Rất nhiều người đều từng nhìn thấy hắn ra tay,
lúc này lập tức nhận ra. Bọn họ không phải là Nguyên Thiên Sư, tự nhiên không
thể nhìn thấu chân thân của hắn.
- Thiên Hoàng tử ở đầu, người giết ngươi đã đến
rồi!
Thanh âm Diệp Phàm hoa phá trường không, như
tiếng sấm quanh quẩn trên Thần Thành, rất nhiều kiến trúc rung chuyển, nhiều
người như thủng mang tai, lung lay muốn ngã.
Phiến không gian này không ai không biến sắc!
Thiên Hoàng tử là người thế nào?! Nhiều năm qua quân lâm Đông Hoang, đi khắp
thiên hạ không gặp địch thủ, ngoại trừ Hầu tử, ai dám đối địch với hắn.
Nhưng hôm nay lại có người tuyên bố muốn giết
hắn. Đây không nghi ngờ là một chuyện vô cùng chấn động, cả khu vực như nổ
tung, vô cùng ồn ào.
Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu ánh mắt
đang nhìn tới đây, tất cả đều chăm chú nhìn phiến cung điện kia, nhìn thân ảnh
anh vĩ kia.
Diệp Phàm một tay cầm thương, một mình tiến
vào phiến cung điện, một thương đâm ra, hai mươi mấy phòng ốc phía trước lập tức
văng lên rồi nổ tung, hóa thành bột mịn.
Mọi người hít một hơi khí lạnh, những cung điện
này có khắc pháp trận thượng cổ, sát quang tung hoành, ngay cả những người trảm
đạo bình thường tiếp xúc cũng phải đổ máu nhưng lúc này lại quá mức yếu ớt.
Pháp trận tự tay Thiên Hoàng tử khắc nên cũng
là vô dụng, bị một thương đánh thành tro tàn.
- Ngươi là ai, dám tới nơi này giương oai
sao?! Từ một căn phòng cuối cùng có mười mấy đạo thân ảnh lao ra, một đám tức
sùi bọt mép, lân giác lành lạnh, hung mãnh nanh ác.
Diệp Phàm nhíu mày, Thiên Hoàng tử không ở nơi
này cũng không phải là điều bất ngờ. Cái gọi là Thần chi tử tuy mạnh mẽ vô cùng
nhưng cũng rất cẩn thận, rất ít khi xuất hiện ở Thần Thành.
- Lần trước, ta giết một lũ nguyên thần của
Hoàng tử các ngươi, hắn tuyên bố muốn giết mười tộc ta, giờ ta tới đây, muốn giết
chân thân hắn!
Diệp Phàm lạnh giọng nói.
[Xôn xao]
Lần này, toàn bộ Thần Thành nghe được, hoàn
toàn sôi trào. Mọi người đều cảm thấy máu huyết chảy nhanh hơn, ai cũng nắm chặt
tay lại, người này thật đúng là quá mạnh mẽ.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, chém một lũ nguyên
thần Thiên Hoàng tử mà còn chưa đủ, chủ động giết tới nơi, muốn diệt sát chân
thân.
Đệ nhất nhân của mười bốn năm qua!
Nhiều năm như vậy, ngọại trừ Thánh Hoàng tử cổ
tộc, đây là một nhân vật Nhân tộc duy nhất cường thế như vậy, muốn giết chết
Thiên Hoàng tử.
- Ngươi đúng là khoác lác, dám tới nơi này quấy
phá, lưu mạng lại đi!
Thủ hạ Thiên Hoàng tử lúc này giận dữ, dựng
thân ở một căn phòng cuối cùng, ai ai đều trợn ngược mắt, sát khí bộc phát.
Phốc!
Diệp Phàm đơn giản mà trực tiếp, cây trường
thương trong tay phóng ra ánh sáng lành lạnh, đâm thẳng tới, nhanh vô cùng,
xuyên thủng một kẻ, khiến hắn hóa thành một đống thịt nát, huyết vụ bốc lên.
Mọi người kinh hãi, phát ra một mảnh tiếng hô.
Nhiều năm như vậy, cũng không có ai dám làm như vậy. Dù chỉ là nô bộc của Thiên
Hoàng tử, khi ra ngoài cũng mạnh mẽ không kiêng nể gì, không ai dám trêu chọc,
cao cao tại thượng.
Nhưng hôm nay, một mình một thương, người này
trực tiếp đánh chết một kẻ trong bọn chúng, quyết đoán mà ác nghiệt khiến mọi
người máu huyết sôi trào.