Tiên Trì.
Đầm nước trong suốt, mùi hương thơm ngát,
sương mù lượn lờ, hà quang diễm diễm, thụy hoa bừng bừng.
Cổ thụ Bàn Đào cắm rễ bên cạnh bờ Tiên Trì,
cao bốn mươi chín thước, không biết đã sinh trưởng bao nhiêu vạn năm, vỏ cây
thô ráp nhăn nheo, như từng phiến long lân. Nhưng sinh cơ của nó cực thịnh,
cành lá sum xuê, lục quang lưu động, trên đó có mấy bông hoa đào nở rộ, hương
thơm tràn ngập không gian.
Diệp Phàm đi tới phụ cận, lỗ chân lông toàn
thân mở ra, phun ra nuốt vào tinh khí, đạt tới một trạng thái cân bằng với địa
phương này, bên ngoài thân xuất hiện một tầng ánh sáng.
Linh khí nơi này vô cùng nồng đậm mà không
tiêu tán, có thể nói là một phương tiên thổ, dù thật tự tồn tại Tiên giới thì
chắc cũng không hơn được nơi này.
Vài tên cường giả cổ tộc vẫn chưa rời đi, nhìn
hắn thật lâu mà không nói gì, một cỗ thiện ý khó có thể cảm nhận được, trong mơ
hồ có chút lành lạnh, chỉ có người trảm đạo mới cảm giác được.
- Hoàng tử nhà ta thành tâm muốn trao đổi thạch
thai này! Một quyển Thần Linh Cổ kinh có thể nói là nghịch thiên, nếu Dao Trì
nguyện ý, có thể nhờ đó mà tái lập một sơn môn, hình thành một Thánh địa mới!
Một gã nam nhân trên đầu có sừng hươu, mái tóc
xám dài nói.
- Chuyện này dừng tại đây đi, Dao Trì có kế thừa,
không cần đi tu luyện đạo thống của người khác!
Tây Vương Mẫu ung dung lên tiếng. Nàng nhẹ
nhàng mà sang quý, trên đầu cài cừu phượng trâm, buông xuống kim bộ diêu, vũ y
toàn thân lấp lánh, thần sắc bình thản nhưng vô cùng thần thánh, không thể xâm
phạm.
Vị Cổ tộc này không muốn từ bỏ, còn nói thêm:
- Không phải là bản viết tay mà là bản gốc Bất
Tử Thiên Hoàng kinh dùng Hoàng Huyết Xích Kim luyện thành!
Bên cạnh, trong lòng Diệp Phàm chấn động. Xem
ra Thiên Hoàng tử cũng không phải là muốn lừa gạt Dao Trì, đây là muốn thật sự trao
đổi, từ đó cho thấy giá trị của thần thai này quả là nghịch thiên.
Trong lòng hắn âm thầm cân nhắc. Nếu Thiên
Hoàng tử mang theo cổ kinh đích thân đến, hắn thật muốn nửa đường chặn giết. Một
là diệt trừ địch nhân, hai là muốn nhìn xem Thần Linh cổ kinh được vạn tộc thái
cổ cộng bái có chỗ nào độc đáo.
- Việc này không vội nhắc lại, khối Thạch
Vương này dĩ nhiên đã thông linh, được các đời thánh hiền xem như con, sao có
thể trao đổi với người khác được!
Tây Vương Mẫu cự tuyệt.
Mấy tên cường giả cổ tộc nhìn nhau, trong đó,
một người giao cho Tây Vương Mẫu một ngọc khí, bên trong có thần huyết năm màu
của Thiên Hoàng tử, rồi thần sắc khó coi rời đi.
Bọn họ liếc nhìn Diệp Phàm một cái, sát ý
thoáng hiện rồi biến mất, nhanh chóng rời đi, thoát khỏi Tiên Trì, có trưởng lão
Dao Trì tiễn bước, vang lên một ít lời thật khách khí.
Tây Vương Mẫu mỉm cười, ngoại trừ Diệp Phàm
cũng chỉ để Thánh nữ lại, bảo mọi người rời đi.
Chân thân Diệp Phàm là ai, tự nhiên không lừa
được nàng, Thánh nữ đã bẩm báo cho nàng, bằng không máu của một người tùy ý nào
sao có thể rơi xuống Thạch Vương được.
- Chúc mừng thực lực Diệp đạo hữu lại tiến
nhanh! Vượt qua thương khung mà đi đúng là thần tích bao nhiêu người mơ ước!
Tây Vương Mẫu nói, lời lẽ rất khách khí, đối
đãi như ngang hàng.
Bởi vì hiện tại đạo hạnh của Diệp Phàm thật bí
hiểm, dù là Vương giả đại thành nhìn thấy hắn cũng không thể kiêu ngạo quá phận.
Chỉ cần hiểu được thực lực của hắn, Thánh địa nào cũng phải kiêng kị.
Kỳ thật trong lòng nàng vô cùng cảm khái! Nhớ
lại ngày đó, Diệp Phàm cũng chỉ là một tiểu tu sĩ mà thôi, khi tới Dao Trì còn cần nàng che chở nhưng
không ngờ hôm nay đã sừng sừng đứng trên cửu thiên.
Diệp Phàm tự nhiên sẽ không thác đại, đường đường
là chủ nhân một đại Thánh địa, không chỉ nói bối cảnh, chỉ bằng tu vi của nàng cũng có thể đối thoại với Tổ
vương thái cổ rồi!
Tới hiện tại, hắn sớm biết được sự đáng sợ của
các thế lực bất hủ, không một thế lực nào có thể coi thường được!
Thật nếu bùng nổ đại chiến, Diệp Phàm từng suy
nghĩ, các thế lực kế thừa của Đại đế cổ chắc chắn có “hậu thủ”, đủ xoay chuyển
càn khôn.
Tây Vương Mẫu cầm ngọc khí trong tay, máu năm
màu rực rỡ chói mắt, tràn ra từng đợt từng đợt dao động đáng sợ khiến người ta
úy kỵ.
Dao Trì rất cẩn thận, bất cứ thần huyết nào
rót lên Thạch Vương cũng âm thầm mượn Đế binh Tây Hoàng Tháp tinh lọc một lượt,
máu loãng rơi xuống người khác nhìn không ra nhưng Diệp Phàm có thể cảm thấy cả
thân tháp
đang run run.
Dưới gốc Bàn Đào, khối kỳ thạch này long lanh
ướt Tử Sơn, có cửu khiếu bát khổng, tinh xảo đặc sắc, mỗi một khắc đều phun ra
nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt.
Trong mấy ngày, toàn bộ máu của Thiên Hoàng tử
đưa tới một lúc đã bị nó hấp thu toàn bộ, thân mình không ngừng run rẩy, phát
ra âm thanh vui mừng, quang hoa càng thịnh. Sinh mệnh ẩn chứa trong đó như bất
cứ lúc nào cũng có thể phá thạch bay ra.
Mấy ngày nay, Diệp Phàm vẫn đứng nơi này, chỉ
có Tây Vương Mẫu và Thánh nữ Dao Trì bồi tiếp hắn, ngoại nhân không thể tới gần.
Hắn sớm mở ra Thiên Nhãn, thần quang rực rỡ,
chưa từng chớp mắt nhìn chằm chằm khối kỳ thạch này. Năm đó hắn nhìn không thấu
là vì khối kỳ thạch này được thánh hiền cổ bày ra ba văn thần bí ngăn cản.
Nhưng mà nay Nguyên Thuật của hắn đã đại
thành, có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy cảnh tượng trong kỳ thạch. Đó là một
thân người đang ngồi xếp bằng, cả người nở rộ bảo huy.
- Là một nữ nhân!
Thần thai này thoạt nhìn có độ tuổi mười bảy
mười tám, nhắm chặt hai mắt, tao nhã tài hoa, cơ thể lưu động tiên quang, tuy
xinh đẹp tới cùng cực nhưng cũng khiến người ta rất úy kỵ.
Cừu khiếu bát khổng của nàng tương liên với khối
kỳ thạch, như nàng được mặc một tầng thạch y rất nặng, trên người lóe ra ánh
sáng nhiều màu, chính là do những đạo kinh mà thánh hiền cổ giảng giải lưu lại.
Tây Vương Mẫu và Thánh nữ mời Diệp Phàm tới, một
lần cần thánh huyết của hắn, hai là cũng muốn nhờ hắn thông qua Nguyên Thuật
nghịch thiên để nhìn xem thần thai bên trong kỳ thạch này hiện tại rốt cục như
thế nào.
- Thiên địa giao thái, dưỡng xuất một linh
thai như vậy thật khiến người ta kinh thán! Ta cảm nhận được từng đợt từng đợt
tiên cơ!
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Sau đó, Diệp Phàm nhắm hai mắt lại, dùng tay vẽ
vào hư không, lạc ấn ra bộ dáng và khí chất của thần thai này khiến cả Tây
Vương Mẫu bà Thánh nữ đều phải kinh dị.
Nữ nhân trong khối đá này siêu phàm nhập
thánh, không hề hoài nghi vẻ đẹp của nàng đúng là không thuộc về thế gian này,
thân thể sớm đã hóa thành huyết nhục, tạng phủ, xương cốt có một loại tiên vận
khó hiểu, quang hoa lập lánh.
- Tiềm năng cơ thể nàng cường đại, không thể
tưởng tượng nổi, mỗi tấc huyết nhục đều ẩn chứa lực lượng như di sơn đảo hải, nếu
thật xuất thế, tất có thể hái trăng sao trên trời!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Nữ linh này không có chút tỳ vết nào! Một thần
thai như vậy tương lai nếu xuất thế thì trong thiên hạ gần như không ai có thể
áp chết, khiến hắn không thể không nhìn kỹ.
Diệp Phàm có chút chần chừ. Khối đá này rung động
như bản năng của linh thai, mà thức hải cũng rất yên lặng, dao động không lớn,
gần như không tương xứng với khối thân thể xinh đẹp mà cường đại này.
- Đây là kết quả tinh lọc của thánh hiền cổ!
Tây Vương Mẫu nói.
Các bậc tiền bối Dao Trì cũng sợ có bất ngờ,
dùng khả năng thông thiên giảng kinh, tinh lọc hoàn toàn thức hải của thần
thai, dựa theo cách họ nói thì thần thai ngày nay có tấm lòng son, như một đứa
nhỏ của Dao Trì.
- Một khi chân chính xuất thế, thần niệm lực của
nàng sẽ theo kịp.
Thần thai tuy đã được “tinh lọc” nhưng tiềm
năng vẫn còn, một khi thức tỉnh sẽ mênh mông như biển.
Mấy ngày tiếp theo, Diệp Phàm đều ngồi dưới cổ
thụ Bàn Đào, mỗi ngày đều dùng tinh huyết tẩm bổ kỳ thạch. Qua mỗi lần, hắn đều
cẩn thận dùng Thiên Nhãn quan sát một lượt.
- Nàng ta đang rút ra lực lượng nguyên thủy từ
trong máu!
Qua quan sát mấy ngày, hai mắt Diệp Phàm lóe
ra dị quang, trong lòng rung động.
Tất cả hết thảy điều này là bản năng sao?! Thần
thai xinh đẹp khiến người ta thật úy kỵ, rút ra từng đợt từng đợt quang mang từ
tinh huyết, hóa thành những ký hiệu rời rạc, tiến nhập thân thể.
- Ồ, thần huyết Thiên Hoàng tử bị rút ra mấy
ký hiệu thật rực rỡ!
Diệp Phàm có Nguyên Thiên Nhãn bất phàm, kỳ thật
hoàn toàn hiện rõ trong mắt, đã quan sát được hiện tượng này.
- Trong máu có lực lượng nguyên thủy, có mảnh
nhỏ trí nhớ tổ tiên ở viễn cổ. Những ký hiệu này là chúng sao?!
Trong lòng hắn kinh dị.
Nếu là suy nghĩ kỹ, trong đó thật phức tạp.
Trong máu Thiên Hoàng tử chắc chắn có lực lượng của Bất Tử Thiên Hoàng, đó là
thần tối cao mà vạn tộc cộng tôn, rất có thể là người mạnh nhất từ trước tới
nay.
Diệp Phàm cân nhắc mãi mà không tìm ra chút manh
mối nào, cuối cùng hắn cắn răng, hút ra không ít máu Thiên Hoàng tử, những ký
hiệu sáng lạn trong khối kỳ thạch cũng bị rút ra.
- Thiên Hoàng tử làm gì?
Diệp Phàm không biết, cuối cùng nhỏ xuống
không ít thánh huyết, ký hiệu sáng lạn phải nhiều hơn không ít so với Thiên
Hoàng tử.
Bên bờ Tiên Trì, các loại cổ dược mọc thành
phiến, những gốc sâm thành hình, cỏ chi và cỏ lan khắp nơi, phun nạp tinh hoa,
mùi thơm say lòng người.
Diệp Phàm dừng thân dưới tàng cây Bàn Đào chừng
nửa tháng, thủy chung không thấy có gì dị thường. Cuối cùng, hắn mang theo một
bản chép tay rồi cáo từ rời đi.
Bản chép tay này mơ hồ ghi lại một ít bí tân
luyện chế Đế binh, gần như đã là thần thoại! Hắn cẩn thận nghiên cứu nhưng lại
vô cùng mờ mịt, khiến hắn không tài nào hiểu được.
- Quên đi, về sau chậm rãi cân nhắc, bằng
không cũng xem như là chuyện thần thoại vậy!
Hắn lắc lắc đầu.
Tuy rằng rời khỏi Dao Trì nhưng nỗi niềm về khối
kỳ thạch kia vẫn không dứt được khỏi lòng Diệp Phàm. Tây Vương Mẫu từng nói,
Thành Tiên Lộ muốn mở ra, mà họ bất đắc dĩ tìm kiếm các loại huyết mạch để tẩm
bổ thần thai, nhất định phải khiến nàng ta xuất thế kịp thời.
- Thứ ta lưu lại xem như là thánh huyết ấn ký
sao?!
Diệp Phàm tự nhủ, hắn cảm thấy tất yếu tìm Thiên Hoàng
tử, chém giết hắn, bằng không vẫn cảm thấy không hề ổn thỏa.
- Ngươi rốt cục đã ra, chúng ta chờ ngươi cả nửa
tháng rồi!
Mấy trăm dặm ngoài Dao Trì, mấy tên cổ tộc
ngăn hắn lại, cầm đầu là một lão giả với tóc xám, ngay cả con mắt cũng có màu
xám nhạt, trên đầu có sừng hươu, là một kẻ trảm đạo.
- Các ngươi chờ ta có việc gì?
- Cũng không có gì, chỉ là muốn tìm ngươi nói
chuyện mà thôi.
Mấy tên cổ tộc xông tới, khóe miệng mang theo
một lũ trào phúng, cả đám đều lộ ra sát khí.
Diệp Phàm mỉm cười nói:
- Tốt, ta cũng đang muốn tìm các ngươi tâm sự
đây!
- Ngươi là Vũ Hóa Vương hay là một trong Song
Tử Vương của Trung Châu, hay là một người khác, như là Minh Vương?
Nam nhân sừng hươu vẫn ung dung hỏi.
Bọn họ từng thu được tin tức có mấy vị vương của
Trung Châu sẽ tới trong khoảng thời gian này cho nên mới cho rằng Diệp Phàm là
một trong bọn họ.
- Không phải!
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không biết sống chết, nhanh báo ra họ tên
đi!
Một kẻ trong số này quát.
- Nam nhân sường hươu lại ra tay, một tấm họa
quyển vung lên, hắc vụ ngập trời, nháy mắt bao phủ càn khôn, vây lấy Diệp Phàm
nói:
- Vẫn có chút hay ho, thu hắn đã rồi chậm rãi
thẩm vấn!
Đây là bí bảo mà Thiên Hoàng tử ban thưởng cho
hắn, khiến bọn chúng tự tin có thể vây khốn hết thảy mọi người trảm đạo, có thể
thoải mái thu đi thủ cấp của Vương Nhân tộc.
Thế giới trong thanh như một nhà giam, bên
trong và bên ngoài có thể nhìn thấy lẫn nhau.
- Thiên Hoàng tử mất nhiều tâm huyết như vậy
mà lại cho một con chó chết làm ảnh hưởng đại sự, sưu tra thức hải hắn, xem
thân phận của hắn rốt cục là ai.
Một đám người nhìn vào họa quyển, liên tục cười
lanh, sát khí hiện rõ.
- Không biết sống chết, cố tình đúng lúc này
xuất hiện ở Dao Trì, khiến ta thật chán ghét, trước xé mở thân thể hắn, coi máu
của hắn rốt cục là gì?
Thần sắc những người này đều rất ác nghiệt,
như nắm quyền sinh sát rong tay, một người cầm một cây tiên, đánh về phía họa
quyển.
Phốc!
Một đạo huyết quang bắn ra, người này đương
trường băng toái, hóa thành huyết vụ khiến những người khác lập tức kinh hãi.
Tiếp theo, một bàn tay màu vàng từ trong họa
quyển vươn ra, bao phủ thiên địa, nắm mấy người kia kéo vào trong họa quyển.
- Điều này... sao có thể?!
Tất cả bọn họ sợ hãi.
Theo bọn họ biết, họa quyển này ngoại từ Thiên
Hoàng tử, cũng chỉ có mấy người ít ỏi là Hoàng Hư Đạo, Hỏa Kỳ Tử mới có thể phá
vỡ, có thể trấn sát đa số những người trảm đạo Nhân tộc, hiện không ngờ xuất hiện
biến cố này.
- Nói! Thiên Hoàng tử rốt cục muốn làm gì những
con chó chết?!
Diệp Phàm dựng thân trên một ngọn núi mỹ lệ
trong họa quyển này.
- Ngươi...
Một kẻ trong này định quát tháo.
Trên bầu trời, một bàn chân đạp xuống, khiến hắn
hóa thành một mảnh huyết vụ, xương cốt vô tồn, phiêu tán giữa hư không.
- Ta chính là đang muốn tìm hắn, các ngươi vừa
lúc tới cửa, nhanh nói ra hắn muốn làm gì?
Diệp Phàm lạnh giọng nói.