Mười đại yêu ma phỏng đoán, chỉ có một Thần
trong số thi thể đó tự mình lột xác, hấp thu hết lực lượng Thần tính của các
thi thể khác, cắn nuốt đạo cơ còn sót lại của những người khác, muốn hóa thành
một chí tôn vô thượng.
- Thế gian này, có một loại sinh vật kêu là Âm
Thần, là cường giả sau khi chết đi mai táng ở trong lòng đất sau lại có linh
tính. Thân thể kết xuất Luân hồi ấn, lại sinh ra một đời!
Mà Âm Thần ở địa phương này vượt qua dĩ vãng,
có lẽ có thể nói là kẻ cường đại nhất trên lịch sử!
- Âm Thần đắc đạo... chỉ mới nghĩ tới đã thấy
đáng sợ!
Loại suy đoán không tốt này, loại dự cảm bất
tường này, làm cho mười ba đại yêu ma kiệt ngạo đều sợ run một trận: đó phải là
tồn tại vô địch, đương thời không có người nào có thể ước chế.
Chính là không biết, Vô Thủy Chung của Vô Thủy
Đại đế vì sao tự mình bay tới trấn áp.
- Có lẽ không đơn giản như vậy!
Sơn Hoàng nói nhỏ.
Năm đó, trận chiến ấy được xưng là chôn vùi một
thời đại. Biên giới vũ trụ đều bị đánh cho điêu tàn, hủy diệt rất nhiều tinh vực,
chẳng khác nào tất cả cường giả của một thời đại đều bị hủy diệt.
Được gọi là đại chiến Thiên thần, cao thủ xuất
động nhiều lắm, có Cổ Hoàng xuất thế tham dự, không riêng gì binh khí của họ bị
hủy diệt, mà chính bản thân bọn họ cũng ngã xuống.
Diệp Phàm cũng nghĩ tới rất nhiều, Hắc Hồ Lô
đưa cho Lão Phong Tử, Nhân Hoàng Ấn thu được của Côn Lôn di tộc... những cổ khí
này đều là bị hủy diệt ở trong Thần chiến.
Trong lịch sử không chỉ phát sinh một lần đại
chiến cấp Thiên thần. Nói đến cùng, đều là vì cấm địa Sinh Mệnh bất hòa mà dẫn
tới.
Bằng không, cường giả bình thường dù có cường
đại mấy đi nữa cũng không tạo thành lực phá hoại khủng bố như vậy.
Nguyên nhân chính là họa trường sinh! Vì để sống
sót, vì để bất hủ, trong mấy người cường đại nhất cũng sẽ chiến đấu kịch liệt,
giằng co đến trình độ nhất định nào đó tất nhiên phải bùng nổ.
- Các ngươi nói xem, có thể là có người dẫn dắt
hay không, có ý định khơi mào, dẫn tới chúng sinh tham chiến, do đó chôn vùi xuống
một thời đại?
Sơn Hoàng hỏi.
Lão gà trống này đã trải qua nhiều lắm chuyện,
từng tìm được động phủ tiên gia thượng cổ mà tu thành thần thông vô thượng. Tự
nhiên cũng nghe nói qua rất nhiều bí ẩn, hắn nối tiếp xâu chuỗi cùng một chỗ rất
nhiều mảnh chuyện xưa, tự nhiên phải nhận được một ít kết luận khác biệt.
Đại chiến cấp Thiên thần, thế gian chỉ là có một
ít truyền thuyết mà thôi, rất nhiều người đều không tin. Thế nhưng trải qua
thăm dò trong lòng đất ngày hôm nay, bọn họ đều rơi vào trầm mặc.
Quá mức đáng sợ! Tàn thi của cao thủ Hoàng Đạo
trong cung điện, khẳng định là ngã xuống trong trận chiến năm đó, kết quả lại bị
người cắn nuốt.
- Có lẽ quả cầu thịt kia căn bản không phải Âm
Thần theo như trong miệng các ngươi nói, mà là một vị chí tôn vô thượng đã sớm
tồn tại trong lịch sử!
Diệp Phàm lên tiếng.
Suy đoán này khiến mọi người không rét mà run.
Nếu là sự thực, vậy Thần chiến năm đó rất quỷ dị mà lại đáng để cho mọi người
suy nghĩ. Mọi người lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh. Quá mức đáng sợ mà!
- Đây là quyết đấu giữa cấm địa Sinh Mệnh, là
giao phong giữa các chí tôn, không phải chúng ta có khả năng chạm đến. Các vị nếu
tìm chí bảo Tiên Chung không được, chúng ta mau mau rút đi đi!
Mười ba đại yêu ma người nào không phải là cao
thủ đỉnh phong, từng trải nhiều lắm, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ nơi đây
đáng sợ, có vài thứ không phải bọn họ có khả năng nhúng tay vào.
Bọn họ cảm thấy được, lần này đến đây uổng
công, tiến vào nơi mai táng bị phong ấn trong Huỳnh Hoặc cũng khó có điều thu
hoạch, có thể sống sót đã rất không tệ rồi. Ba vị Chuẩn đế chết ở phía trước
đó, làm cho mỗi người đều sợ hãi trong lòng.
Mặc kệ nói như thế nào, lần này tìm tòi tới
đây, xem như cũng đã thỏa mãn cái cọc tâm nguyện ngày xưa.
Diệp Phàm thật sự là có điếm không cam lòng, ở
trong này đi lại thời gian rất lâu, hiểu rõ vùng đất Thần chiến đáng sợ cỡ nào,
nhưng cũng không thấy Tiên Chung khiến hắn chau mày.
Lại một lần nữa đi tới trước cung điện, hắn
nhìn chằm chằm vào quả cầu thịt không ngừng quan sát. Những người khác thấy thế
vô cùng sợ hãi, Sơn Hoàng khuyên nhủ:
- Chúng ta tuy là Chuẩn đế, nhưng thứ liên
quan đến bí mật của chí tôn cổ đại này không phải chúng ta có thể chạm vào. Tốt
hơn là rút lui đi!
Những người khác phụ họa theo. Thứ gì đó trong
quả cầu thịt đang ngủ say, một khi làm nó tức giận mà tỉnh lại, nói không chừng
chính là đại họa.
Diệp Phàm yên lặng đứng lên, mang theo bọn họ
đi ra xa xa, có điếm không cam lòng, hắn tụng ra một đoạn Cổ Kinh, tâm thần đều
đắm chìm vào trong đó, cả thân thể đều tản phát ra bảo huy.
Người bên cạnh hoảng sợ, không tự chủ được
tránh lui ra xa, một vị cường giả Chuẩn đế tầng thiên thứ sáu phóng thích khí tức
không chút nào giữ lại như vậy, bọn họ không chịu nổi, toàn thân sợ run.
Sơn Hoàng bảo vệ mọi người tránh ra cũng đủ
xa.
“Boong!”
Đột nhiên, vang lên một tiếng chuông vang
vang, ở chỗ sâu trong vùng đất mai táng vỡ ra, dung nham trào lên, ở chỗ sâu
trong trung tâm mảnh đất nơi đó có một mảng phù văn, đan vào thành một cái Tiên
Chung, lấp lánh các loại thần quang đạo phù.
- Một chỗ tiên động, treo một cái chuông do trật
tự hóa thành!
Mọi người đều ngẩn ngơ, không nghĩ tới lại như
vậy, bọn họ tiến vào nơi mai táng đều không có phát hiện gì, vừa định rời đi lại
có phát sinh dị tượng như vậy.
Diệp Phàm tức cười, hao hết khí lực lại cái gì
cũng không có thu được, hiện tại lại nhìn thấy như vậy, sớm biết vậy, hắn cứ đứng
ở chỗ này tụng kinh là được.
- Đây là chỗ một người bế quan! Các ngươi cảm ứng
được không, trong tiên động tràn ngập khí tức giống với quả cầu thịt kia, nó từng
tọa quan ở trong này!
Thiên Trùng trăm chân nói.
Bọn họ xâm nhập xuống dưới, đây là một cái động
ở trung tâm dung nham, bên trong không ngờ lại có vài mảnh da không trọn vẹn,
có loại khí cơ khiến mọi người hít thở không thông.
- Đây là nhân vật cấp Đại đế lưu lại, tuy
nhiên pháp tắc đã tan biến, Thần tính xói mòn sạch sẽ! Hoặc là nói người kia
chính mình tọa hóa, lưu lại chút tàn tích mà thôi!
Sơn Hoàng nói, không kiềm nổi run rẩy cả lên.
Hôm nay chạm đến bí mật kinh người thế này, có lẽ sẽ liên quan đến mấy người mạnh nhất từ
thời cổ đại đến nay.
Liệt hỏa thiêu đốt, trong cổ động lửa cháy bừng
bừng, làm mọi người nóng rực không chịu nổi. Mấy mảnh da mất đi Thần tính kia,
đối với người đương thời mà nói đã không còn có uy hiếp.
- Đáng tiếc! Đây không phải là Tiên Chung chân
chính, chỉ là phù văn ngưng chú mà thành. Nó từng xuất hiện ở trong này, lạc ấn
xuống Đạo ngân không thể xóa nhòa!
Sơn Hoàng nói.
Mặc dù như thế, cũng chỉ có Diệp Phàm và Sơn
Hoàng có thể đến gần, quan sát Tiên Chung do trật tự luyện chế thành này.
Diệp Phàm chăm chú nhìn, rồi nói:
- Có người ở trong này nghiên cứu thần chung,
muốn làm ra chuyện gì đó. Đây là đạo ngân của hắn buộc vòng quanh Tiên Chung!
Thật khó tin!
Lời vừa nói ra, mọi người đều rung động.
Có người chiếm được Tiên Chung, đồng thời từng
quan sát nó sao? Muốn tìm hiếu đến cùng! Thật có điếm khủng bố!
- Thời cổ đại thật loạn, hiện tại làm cho ta đều
hỗn loạn, đã từng phát sinh chuyện gì?
Ngân Xà thở dài.
- Ngày xưa đại chiến cấp thiên thần, có Cổ
Hoàng xuất thế, có binh khí Đế bị hủy diệt, trong đó nghe nói liên quan đến kiện
Tiên Chung này, cuối cùng không có người nào là kẻ thắng, rồi cả địa phương này
hoàn toàn bị phong ấn!
Đại Hạ Long Tước nói.
- Không sai! Sau lại có một vị chí tôn vô thượng
đến đây, ở trong này từng đối mặt với Tiên Chung, xem Thần văn trật tự của nó.
Tuy nhiên cuối cùng kiện Tiên Chung kia vẫn là bay đi. Các ngươi xem, nơi này
còn lại dấu vết, có một cái động lớn, xuyên thủng hư không, cắt qua vũ trụ mà
đi!
Diệp Phàm phỏng đoán.
Ở chỗ sâu trong cổ động, có một lỗ thủng lớn
hình cái chuông, đó là va chạm tạo ra chỗ hổng, có một cái thông đạo hỗn độn, đến
nay còn chưa khép kín, vẫn như cũ hiển hóa.
- Vị cao thủ Hoàng Đạo từng nghiên cứu Tiên
Chung kia đến nay còn sống, lột xác ở trong quả cầu thịt!
Một người trong mười ba đại yêu ma nhỏ giọng
nói.
Mọi người đều da đầu run lên, lông tơ đều dựng
thẳng lên, người đó đến tột cùng là cường đại cỡ nào?
Nên biết rằng, năm đó Đế Tôn từng vì Tiên
Chung mà đánh lên tiên sơn, phá được Côn Lôn di tộc, cũng chưa từng thu được
cái chuông này, bị nó xé hư không bay đi.
Người này là ai vậy?
- Nơi này còn có một hang động hỗn độn, có Bắc
Cực tiên quang!
Tiên hạc trong đám yêu ma kinh ngạc kêu lên.
- Là một cái điếm nút của con đường thành
tiên!
Diệp Phàm giật mình kêu lên. Năm tháng dài lâu
trước đây, nơi này đúng là một con đường thành tiên.
- Thật đáng sợ! Người này có thể còn sống ra
vào con đường thành tiên sao, không biết hắn có thực lực đánh vào trong Tiên vực
hay không?
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người khiếp sợ,
bọn họ ngơ ngác sững sờ.
Sơn Hoàng đến gần, muốn xem đến tột cùng là
gì. Mặc dù ngày nay nơi này đã sắp khép kín, phía trước không có khả năng có
thông đạo gì đi vào Tiên vực, nhưng vẫn hấp dẫn hắn.
Đột nhiên, hắn hừ một tiếng nặng nề, rồi từ
bên trong bay tung ra.
Trong hang động hỗn độn vỡ nát kia có hai người
ngồi xếp bằng đối mặt, giằng co với nhau. Chính là tồn tại của hai người họ mới
chống đỡ con đường này còn mở ra, bằng không hẳn là đã khép kín rồi.
Điều này làm cho da đầu người ta đều sắp nổ
tung, thiên linh cái toát ra hơi lạnh “vèo vèo”. Quả thực khó tin! Đây phải là
người cường đại đến cỡ nào, mà lại đối chọi gay gắt ở trên con đường thành
tiên.
Sơn Hoàng cường đại biết bao, là Chuẩn đế tầng
thiên thứ ba nha, vậy mà còn không có tới gần đã bay tung ra ngoài, khóe miệng
máu tươi nhỏ giọt tách tách, sắc mặt tái nhợt, gặp phải bị thương nặng.
Hắn ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, trong
mắt lộ vẻ vô cùng hoảng sợ, chỉ là khí tức thôi đã có thể thương hắn, thế gian
này còn có người cường đại như vậy ư?
Ở quá khứ, hắn kiêu ngạo mà kiên nghị, chưa
bao giờ tin có một người có thể nhìn xuống Chuẩn đế như vậy, cho dù là chí tôn
cổ đại cũng không khẳng định có thể làm được.
Thế nhưng hôm nay hắn được mở mang kiến thức rồi,
hai người kia cũng không phải đã từng nhích động chút nào, chỉ là hắn tùy tiện
đến gần đã bị khí tức đáng sợ ép cho phải xương cốt toàn thân vỡ nát.
Con đường thành tiên sớm đã nên khép kín, mà
vì hai người này còn chưa hoàn toàn đóng lại được. Tuy nhiên cũng chỉ là chống
đỡ một đoạn đường dài chừng trăm trượng, bọn họ ở ngay tại đầu cuối ừăm trượng,
rất là mơ hồ.
Diệp Phàm đỡ Sơn Hoàng lên, vận chuyển thần lực
dùng bí quyết chữ “Giả” giúp hắn trị liệu, cho hắn thoát khỏi nguy hiểm, rốt cục
thì khí huyết thông thuận, đại đạo thương biến mất.
Mười ba đại yêu ma không nói một lời, câm như
hển! Bọn họ từng tung hoành thiên địa, bễ nghễ một vực, đều từng là sinh linh
cường đại nhất trong tinh hệ của mình, bằng không năm đó sao có thể dám một
mình ra đi tới đây tìm Tiên bảo. Nhưng ngày nay lại cảm nhận sâu sắc bản thân
nhỏ bé, so sánh với chí tôn căn bản không tính là gì.
Diệp Phàm bảo mọi người đều lui về phía sau, hắn
ở lại cửa động quan sát, đặt ngang Thanh Liên trước người, không cần dùng pháp
lực, chỉ là dùng Nguyên Thiên Nhãn xem xét.
- Không phải là chân thân!
Những lời này vừa ra, tuy rằng làm cho mọi người
thở phào một cái, nhưng đả kích với mọi người còn lớn hơn nữa: Đây rốt cuộc là
nhân vật nào? Cường đại thái quá không đúng thực, gần như là hư ảo!